Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuyền Châu vội vàng nắm một mảng lớn Phi Thúy Vũ Quả đưa tới bên miệng Đông Hoàng Tử U: "Mẫu thân, ngươi nếm thử, chắc chắn là ăn rất ngon!"
Tiểu nha đầu nghĩ thăm, hôm nay khó được mẫu thân và mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, đương nhiên phải để mẫu thân ăn trước một miếng.
Đông Hoàng Tử U không muốn đả kích sự nhiệt tình của nữ nhĩ bảo bối, hơn nữa salad trái cây Lâm Hiên làm, nàng cũng có hứng muốn nếm thử.
Thế là mở miệng nhỏ ra, nhẹ nhàng cẩn Phi Thúy 'Vũ Quả một cái.
"Ừm!"
Ánh mắt Đông Hoàng Tử U có chút sáng lên.
Nàng từng ăn Phỉ Thúy Vũ Quả, nhưng trải qua Lâm Hiên điều phối, thịt quả càng thêm giòn ngọt.
Nhất là một lớp sốt salad trên nó khiến cho Đông Hoàng Tử U trải nghiệm được một loại cảnh giới đặc biệt mới lạ. Có chứt vị chua và vị ngọt, hoàn mỹ phối hợp với hương vị của Phi Thúy Vũ Quả, có thể nói là khiến cho vị giác của nàng nở rộ trong nháy mắt.
"Ăn ngon không?" Tuyền Châu cười hì hì hỏi.
"Ăn ngon." Đông Hoàng Tử U từ đáy lòng tán thưởng.
"Hì hì, ngay cả mẫu thân cũng khen, cha thật là lợi hại!"
Tuyền Châu vui vẻ cầm Phi Thúy Vũ Quả mà Đông Hoàng Tử U đã ăn đi tới trước mặt Lâm Hiên, quyết định khao cha của mình một chút.
Giơ tay nhỏ lên, đưa Phi Thúy Vũ Quả tới bên miệng Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng ăn một miếng đi!"
..............................
Đông Hoàng Tử U thấy thế hơi kinh hãi. Đồ mình vừa ăn sao có thể cho Lâm Hiên ăn?
Tiểu nha đầu Tuyền Châu này đúng là không hiểu chuyện!
Nhưng ngay lúc nàng định mở miệng ngăn lại Tuyền Châu, lại nghe Lâm Hiên nói: "Cha không ăn.”
Đông Hoàng Tử U không khỏi nằm chặt ngọc. quyền. Cái tên này là chê nước bọt của ta sao?
"Không nha, đây là ta ban thưởng cho cha!"
Tuyền Châu hoàn toàn không hiểu tâm tư giữa người lớn với nhau, trong lòng nàng chỉ muốn thưởng cho cha ăn một miếng.
Nếu như cha không ăn, vậy nàng sẽ rất thất vọng!
Tuyền Hi, Tuyên Hàm và Tuyền Ấu nghe Tuyền Châu nói như vậy, cũng nhao nhao lên tiếng.
"Đúng đó, cha, ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, ngươi cũng phải ăn nhiều một chút nha!"
“Cha, nhanh ăn đi!”
"Cha cha, mẫu thân đều cảm thấy cái đó ăn ngon, ngươi cũng nếm thứ đi!
Nhìn thấy các tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy Lâm Hiên thực sự không đành lòng từ chối các nàng, thế là gật gật đầu: "Được được được, cha ăn một miếng!"
Đông Hoàng Tử U thấy thế không khỏi nắm chặt nắm đấm, trái tim nhỏ không tự chủ được đập càng ngày càng nhanh.
"Cha, hé miệng ~ a ~"
Tuyền Châu vui vẻ dỗ dành Lâm Hiên. Lâm Hiên bất đắc dĩ cười cười, há miệng: "A ~"
'Sau đó Tuyền Châu cầm Phí Thúy Vũ Quả trong tay nhét vào trong mồm Lâm Hiên.
“Cha như vậy mới ngoan nha!" Tuyền Châu vẻ mặt đắc ý, sau đó xoay người hỏi Đông Hoàng Tử U: "Mẫu thân, ta làm tốt không?”
Giờ phút này gương mặt Đông Hoàng Tử U nóng như lửa, trong lòng rối bời, bối rối gật đầu: “Tốt!”
Tuyền Hi lập tức bổ nàng một đao: "Vậy sau này mẫu thân ăn món gì ngon cũng phải chia cho cha ăn một chút!"
Đông Hoàng Tử U nghe vậy không nói, vỗ vỗ cái trán. Những tiểu nha đầu này đúng là sợ thiên hạ không đủ loạn a!
Nàng không để lại dấu vết ngắm Lâm Hiên một cái, nhìn thấy Lâm Hiên ăn say sưa ngon lành, lại nhịn không được hơi nhếch khóe môi lên.
Xem ra cái tên này cũng không chê đồ ăn mình đã ăn rồi. Chuyện này khiến nàng đột nhiên có một chút đắc ý nho nhỏ.
Một bên khác.
Lâm Hiên đến Đại Thánh Cảnh, giác quan nhạy cảm. Hắn đã phát hiện một chút mùi thơm son phấn từ Phi Thúy Vũ Quả. Không cần nghĩ cũng biết mùi son phẩn này là ở đâu ra.
Hản không khỏi nhìn Đông Hoàng Tử U một chút. Nữ nhân này thơm như vậy, nếu không phải tính tình quá mức cao lãnh thì đúng là một vưu vật hoàn mỹ.
Đông Hoàng Tử U lơ đãng ngẩng đầu, vừa lúc đối đầu với ánh mắt của Lâm Hiên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.
Trên gương mặt trằng nõn như ngọc của Đông Hoàng Tử U hơi hiện lên một tỉa đỏ ửng. Sau đó vội vàng quay đầu đi, chủ động cầm một miếng linh quả đưa lên miệng.
Linh quả ngọt ngào khiến cho cảm giác ngại ngùng của nàng giảm bớt rất nhiều.
"Các ngươi nhìn, mẫu thân lại ăn, cha đúng là lợi hại a!”
Tuyền Hàm vẻ mặt vui mừng nói. Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu cũng gật đầu theo. Các nàng rất hiếm khi nhìn thấy mẫu thân chủ động ăn.
Suy cho cùng thì vẫn bởi vì cha làm đồ ăn ăn ngon a!
"Được rồi các bảo bối, đừng chỉ nhìn mẫu thân các ngươi ăn, chính các ngươi cũng ăn đi !"
Lâm Hiên cưng chiều ôm lấy chúng nữ nhị, đặt các nàng lên trên ghế. Nhìn thấy chúng nữ nhỉ từng người ăn quên cả trời đất, khó miệng Đông Hoàng Tử U không khỏi vểnh lên. Trong lòng của nàng không khỏi nghĩ: "Thật ra thì thời gian bình bình thường thường như thế này cũng rất hạnh phúc.
Nhưng mà không lâu sau, nàng đứng dậy tạm biệt mấy người Tuyền Châu, chuẩn bị trở về Huyền Băng Cung xử lý triều chính. Thân là Đế Hoàng, có thế trải nghiệm hạnh phúc gia đình một lát, nàng đã rất thỏa mãn.
Nàng biết, chỉ khi nào mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, phát triển Bắc Huyền Thiên càng tốt hơn thì hạn phúc như thế này mới kéo dài mãi.
"Tạm biệt mẫu thân!"
"Tạm biệt mẫu thân!"
“Mẫu thân cố lên nha!”
"Mẫu thân nếu đói bụng, nói cho ta, ta nói cha làm đồ ăn ngon cho ngươi nha!"
Các tiểu nha đầu tạm biệt Đông Hoàng Tử U, sau đó nhao nhao vùi đầu ăn như gió cuốn. Đợi đến khi các nàng ăn xong, Lâm Hiên dựa theo lệ cũ, giảng bài cho các nàng.
Lúc này Tuyên Hàm chợt quát to một tiếng.
Lâm Hiên đứng dậy nhìn thấy tiểu nha đầu trong lúc chơi đùa, tóc bị làm rối.
“Cha, tóc ta rối hết rồi!" Tuyên Hàm vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên, dáng vẻ nũng nịu nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");