Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới
  3. Chương 439: Chương 439. Đại nhân vật khó lường!
Trước /600 Sau

Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 439: Chương 439. Đại nhân vật khó lường!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoắc Hồng Kỳ lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức đổi giọng: "Đại cữu gia!"

"Ha ha” Nam Cung Thần Đồng hài lòng cười cười.

Mà nghe được Hoắc Hồng Kỳ gọi Nam Cung Thần 'Đồng là đại cữu gia trước mặt mọi người, Đám tầng lớp cấp cao Đoàn Phong Vũ đều lộ ra vẻ căm hận.

Nhưng mà vì Nam Cung gia tộc đáng sợ, bọn họ chỉ có thể ẩn nhãn không phát.

Mà lúc này, một bóng người xinh đẹp sáng rỡ vọt vào đại sảnh.

"Hồng Kỳ, tại sao ngươi lại làm như vậy?"

Đoàn Nghỉ Mỹ trong mắt hạnh tràn ngập chấn kinh và tức giận, vội vã đi tới chỗ Hoắc Hồng Kỳ.

Hoắc Hồng Kỳ không khỏi ánh mắt lạnh lẽo, mặt lộ vẻ vẻ khinh thường:

"Hoắc Hồng Kỳ ta làm việc, chẳng lẽ còn phải giải thích cho ngươi hay sao!"

Đoàn Nghi Mỹ gấp đến độ dậm chân: "Ngươi ta kết làm phu thê mới hơn một tháng, những ngày này ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi”

"Bây giờ ngươi công khai chạy đến Đoàn gia chúng ta đưa thư bỏ vợ, còn đối giọng gọi người khác là đại cữu gia trước mặt mọi người, chẳng lẽ không nên cho ta một lời giải thích?”

Hô!

Ngay khi nàng vừa nói dứt câu, một đạo uy áp kinh khủng hung hãng đánh vào người nàng, suýt chút hất bay nàng.

Một người hộ đạo Chuẩn Đế Cảnh trong Nam Cung gia tộc hung thần ác sát trừng mắt nhìn Đoàn Nghỉ Mỹ:

"Trong vòng trăm bước xung quanh Đại công tử nhà ta, không ai được đến gần, nếu không đừng trách ta vô tình!"

Đoàn Nghỉ Mỹ và đám người Đoàn gia nghe vậy đều sắc mặt đại biến.

Nam Cung gia tộc, quan uy thật là lớn!

Cố nén xấu hổ giận dữ, Đoàn Nghỉ Mỹ rung động nhìn Hoắc Hồng Kỳ, lên tiếng nói ra:

"Tốt, ta không tới gần các ngươi. Nhưng mời ngươi nói cho ta, tại sao muốn bỏ ta?"

“Là ta làm sai chỗ nào sao? Hay là khi đó ngươi dỗ ngon dỗ ngọt đều là giả dối?”

Hoắc Hồng Kỳ cười lạnh một tiếng, lắc lắc đầu nói:

"Đến lúc này mà ngươi còn hỏi ra câu ngu xuẩn như thế, xem ra ta bỏ ngươi là một chuyện không sai!” Đoàn Nghỉ Mỹ kích động nói: "Cho ta một lý do!"

Hoắc Hồng Kỳ xùy cười một tiếng: "Được, vậy ta nói thẳng! Ta đã đồng ý ở rể Nam Cung gia tộc, làm con rể Nam Cung gia tộc.”

"Cho nên, loại chim sẻ như ngươi ta coi thường!"

Chim sẻ?

Nghe được hẳn nói như vậy, chẳng những Đoàn Nghỉ Mỹ, ngay cả đám tầng lớp cấp cao Đoàn gia Đoàn Phong Vũ đều giận đến có chút phát run.

Nhớ ngày đó hai nhà Đoàn Hoắc chuẩn bị thông gia, Hoắc Hồng Kỳ đến thăm Đoàn Nghĩ Mỹ.

Chỉ lần đầu tiên, Hoắc Hồng Kỳ đã bị mỹ mạo và khí chất của Đoàn Nghỉ Mỹ khuất phục.

Còn nhớ, hơn một tháng trước.

Trong đại viện Đoàn gia, Hoắc Hồng Kỳ từng chỉ tay lên trời thề một đời một thế đối xử tốt với Đoàn Nghi Mỹ.

Nào ngờ được là.

Hơn một tháng ngắn ngủi qua đi, đại tiểu thư Đoàn gia đã từng được hẳn coi là hòn ngọc quý trên tay lại bị hắn nói thành một con chim sẻ bình thường!

"Ngươi... quá đáng!" Đoàn Nghi Mỹ vô cùng xấu hổ giận dữ, nhịn không được khóc lên

"Ngươi từng nói tình cảm dành cho ta cho dù sông cạn đá mòn cũng không phai!"

"Ngươi từng nói đời này kiếp này chỉ thích một mình ta, tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ!

"Chẳng lẽ những lời này ngươi cũng quên rồi

Nghe vậy, bọn người Đoàn Phong Vũ đều âm thầm lắc đầu.

Nha đầu ngốc, rất sĩ tình, nhưng mà nhìn sai người!

"Hừ!"

Hoắc Hồng Kỳ khinh thường cười một tiếng, vẻ mặt vô tình nhìn Đoàn Nghi Mỹ.

"Những lời này ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi lại coi là thật?"

"Lẽ nào ngươi cho rằng Hoắc Hồng Kỳ ta rời khỏi Đoàn Nghĩ Mỹ ngươi thì không thế sống?"

"Ta cho ngươi biết, đời này ta chỉ thích một người, đó chính là Nam Cung Ngạo Tuyết! Vì nàng, ta tình nguyện ở rể Nam Cung gia!"

Từ bảy ngày trước, Nam Cung Ngạo Tuyết rời khỏi Thái Cổ Thần Sơn đến Vân Châu du ngoạn, sau khi gặp Hoắc Hồng Kỳ, bị Hoắc Hồng Kỳ dùng lời dỗ ngon dỗ ngọt bắt được phương tâm.

Mà Hoả gia vì muốn bám vào Nam Cung gia tộc, cũng ngầm đồng ý Hoắc Hồng Kỳ dùng hết thủ đoạn truy cầu Nam Cung Ngạo Tuyết.

Cho dù là ở rể Nam Cung gia tộc cũng không thèm quan tâm!

Dưới mắt, Hoắc Hồng Kỳ lại được đại cữu gia tương lai là Nam Cung Thần Đồng tán thành.

Đương nhiên là yên tâm vì có chỗ dựa, thỏa thích trào phúng gièm pha Đoàn Nghi Mỹ.

Mà nhìn thấy hắn nói chắc chắn như thế, Nam Cung Thần Đồng không khỏi hài lòng gật đầu.

Mà bên Đoàn gia, tất cả mọi người sắp tức bể phổi.

Chỉ đáng tiếc là so với Nam Cung gia tộc thì Đoàn gia quá nhỏ bé, ai cũng không dám phát tiết cơn tức này ra ngoài.

"Hoắc Hồng Kỳ, súc sinh thấy lợi quên nghĩa! Sao ngươi dám ức hiếp muội muội ta như vậy?”

Lúc này, một giọng nói tràn đầy tức giận vang lên.

Một thanh niên mặc áo bào xanh, tức giận xông vào đại sảnh.

Mấy người Đoàn Nghỉ Mỹ quay đầu, nhìn thấy hóa ra là nhỉ tử của Đoàn Phong Vũ, Đoàn Tuấn Thần.

Mặc dù Đoàn Phong Vũ nhỏ hơn phụ thân Đoàn Nghĩ Mỹ Đoàn Chính Diệu, nhưng Đoàn Tuấn Thần lại ra đời sớm hơn Đoàn Nghi Mỹ ba năm, bởi vậy nên thành đường ca của Đoàn Nghĩ Mỹ.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, Đoàn Phong Vũ giật mình kêu lên: “Thần Nhi, chớ có xúc động!"

Đoàn Tuấn Thần không nghe Đoàn Phong Vũ, lấy bội kiếm của mình ra, hóa thành một đạo tật ảnh muốn muốn xông vào đại sảnh.

“Chiêu Thiên Kiếm Quyết!"

Là nhất đại thiên kiêu kiệt xuất nhất Đoàn gia, hắn đã bước vào cảnh giới Tôn Giả sơ kỳ.

Đón đỡ kiếm của Đoàn Tuấn Thần, hẳn giơ Trảm. Nguyệt Phủ trong tay lên bỗng nhiên bổ một cái.

Oanh!

Phủ phong kinh khủng mang theo kình khí vô biên, trực tiếp đánh vỡ nát kiếm của Đoàn Tuấn Thần.

Cùng lúc đó. 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /600 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiên Cốt Phong Lưu

Copyright © 2022 - MTruyện.net