Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không đợi Phùng Thánh Chu trả lời, nàng một. kiếm đâm ra.
Phùng Thánh Chu bị một kiếm này của nàng làm cho giật nảy mình, lấy lại tinh thần vội vàng lấy kiếm của mình ra đón đỡ, nói: "A Diệu, có chuyện từ từ nói!"
Trong giọng nói Tân Diệu tràn ngập khinh thường: "Ngươi ta đạo khác biệt, mưu cầu khác nhau, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"
Hai người kiếm quang tương hướng ngay trên quảng trường, đánh càng ngày càng kịch liệt
Thấy thế, toàn bộ đệ tử Thủy Miếu Cốc đều sợ ngây người.
Chỉ có Tư Cẩn Nhu lắc đầu thở dài.
Lam Hâm ở bên cạnh hỏi: "Sư tôn, tiền bối tóc trắng đó hình như có nguồn gốc rất sâu với tổ sư, rốt cuộc hẳn là ai?"
Tư Cẩn Nhu cười khổ nói: "Hắn chính là nhân tình của tổ sư, có danh hào 'Đạo Hạnh Tông Sư' Phùng Thánh Chu lão tiền bối!"
Đạo Hạnh Tông Sư?
Nghe đến đó, Lam Hâm không khỏi lộ ra vẻ kính sợ.
Trong truyền thuyết trà đạo Vô Lượng Thiên, ngoại trừ Tông Sư "Bạch Lộ Tiên Tử” Tân Diệu ra thì còn có một vị Tông Sư cực kỳ lợi hại, lấy trà tu đạo.
Hãn chính là Đạo Hạnh Tông Sư, Phùng Thánh Chu trước mắt!
Cái gọi là đạo hạnh, ngụ ý lấy trà có thể thực hiện đạo, lấy trà biểu lộ ý chí.
Hơn tám vạn năm trước, Phùng Thánh Chu tịnh xưng vô lượng song kiêu, trà đạo yêu nghiệt với Tần Diệu!
Không ngờ được là hai người này còn là tình nhân cũ.
Hơn nữa bây giờ lại có mâu thuẫn rất lớn, rất khó hóa giải.
"Như vậy tại sao bọn họ lại biến thành như bây giờ, vừa thấy mặt thì đao kiếm tương đối?" Lam Hâm tiếp tục hỏi
Tư Cẩn Nhu nói: "Đó là vì lý niệm trà đạo của bọn họ đi ngược lại nhau”
"Căn cứ mật quyển bản tông ghi chép, ban đầu khi sáng lập bản tông, tổ sư và Phùng tiền bối chuẩn bị liên thủ khai tông lập phái, nhưng ngay khi chế định lý niệm phát triển tông môn, bọn họ sinh ra mâu thuẫn không cách nào hóa giải”
"Theo tổ sư, tu hành trà đạo quan trọng tu dưỡng, thể xác tỉnh thần, gia tăng tu vi nội tại, coi nhẹ võ kỹ bên ngoài. Nhưng Phùng tiền bối cho rằng trà đạo tu hành kết quả cuối cùng vẫn phải đề cao vũ kỹ chiến lực của mình."
"Bởi vì thế nên hai người này cãi nhau túi bụi, cho. đến động thủ, biến thành thù địch cả đời!"
Lam Hâm gật gật đầu: "Thì ra là thế."
Tu đạo một đường, sợ nhất chính là lý niệm khác biệt.
Phóng nhãn thiên hạ, không biết có bao nhiêu tông môn xem lý niệm của mình như chính đạo, mà xem lý niệm không giống mình là tà ma ngoại đạo.
Thoạt nhìn, hai người tổ sư Tần Diệu và Phùng Thánh Chu cũng lâm vào vòng lẩn quẩn không phải chính tức tà, khiến cho giữa hai người sinh ra mâu thuẫn không thể điều hòa.
Nghe được Lam Hâm nói chuyện với Tư Cẩn Nhu, bốn tiểu bảo bối trong ngực Lâm Hiên đều rơi vào trầm tư.
Sau đó, Tuyền Châu lắc đầu nói: "Lão gia gia và lão nãi nãi bởi vì ý nghĩ khác biệt mà đánh cả đời, đúng là không đáng đâu!"
Tuyền Hi gật gật đầu: "Đúng đó, ta nhớ trước kia mẫu thân nói, làm người phải có lòng dạ rộng lớn một chút, phải biết chấp nhận sự vật khác biệt."
Tuyền Hàm tỏ vẻ đồng ý: "Giống như hai chúng ta chấp nhận yêu thú của Tuyền Ấu.”
Tuyền Ấu vẻ mặt ngạo kiều: "Đó là bởi vì yêu thú của ta chơi vui!"
Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu của các tiểu nha đầu: "Các bảo bối nói hay lảm, làm người thì phải biết tìm cái chung, gác lại cái bất đồng mới có thể đi xa hơn."
Nếu như chúng nữ nhí nói tới điểm này, đương nhiên hẳn sẽ nói vài lời, dạy các nàng một chút đạo lý làm người.
Cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng?
Mà nghe được Lâm Hiên nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và Lam Hâm đều ánh mắt sáng lên.
Tư Cẩn Nhu vội vàng xoay người hành lễ nói: "Có phải Đế phu tìm được phương pháp hóa gi thuẫn giữa tổ sư và Phùng tiền bối?”
Lâm Hiên cười nhạt một tiếng: "Muốn giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ thì rất đơn giản, mấy câu thôi”
... ... ... ... ... ... ... . . . .
Mấy câu... có thể hóa giải mâu thuẫn mấy vạn năm ở giữa tổ sư và Phùng tiền bối?
Sau khi nghe Lâm Hiên nói như vậy, Tư Cẩn Nhu và Lam Hâm đều sợ ngây người.
Lấy lại tinh thần, Tư Cẩn Nhu vẻ mặt kính nể ôm quyền hành lễ: "Không hổ là Đế phu, đúng là có ngàn vạn thần kỳ!
"Bây giờ tại hạ mời tổ sư và Phùng tiền bối tới, lắng nghe chân ngôn của Đế phu."
Lâm Hiên mỉm cười: "Được."
Giải quyết mâu thuẫn giữa Tần Diệu và Phùng Thánh Chu cũng là dạy cho các nữ nhỉ bảo bối một bài học thực tế.
Tiện tay mà thôi, chỗ tốt lớn như thế, Lâm Hiên vui vẻ hỗ trợ.
Tư Cẩn Nhu được Lâm Hiên đồng ý, lập tức cực kỳ có lòng tin đi lên trước, hành lễ nói
"Tổ sư, Phùng tiền bối, Đế phu có biện pháp hóa giải mâu thuẫn giữa các ngươi”
"Đã mấy vạn năm cũng chưa phân ra cao thấp, không băng nghe Đế phu nói xem sao!”
Nghe được nàng nói như vậy, Tân Diệu và Phùng Thánh Chu đều sững sờ.
Tân Diệu không khỏi nhìn Lâm Hiên một chút.
Đột nhiên sinh ra dự cảm mãnh liệt, hôm nay những gì Lâm Hiên nói sẽ mang tới rung động trước nay chưa từng có cho nàng.
Mà Phùng Thánh Chu thì vội vàng tiến lên hành lễ: "Hóa ra là Bắc Huyền Thiên Đế phu ở đây, vừa rồi lão hủ thất lễ!"
Lâm Hiên đưa tay cười một tiếng: "Tiền bối khách khí!"
Tần Diệu khẽ cần môi, đi tới bên cạnh Phùng Thánh Chu, ngữ khí cung kính hơn: "Vậy thì mời Đế phu chỉ điểm một chút"
Nàng cảm thấy Tư Cẩn Nhu đã mở miệng nói như vậy, chắc chắn là đã kể ân oán giữa mình và Phùng Thánh Chu cho Lâm Hiên nghe.
Chỉ cần nghiêm túc nghe, chắc chắn sẽ có đại thu hoạch.
Lâm Hiên nhìn Tần Diệu và Phùng Thánh Chu một chút, sau đó mỉm cười nói:
"Mâu thuẫn của hai vị tiền bối chỉ đơn giản là một người quan trọng tu tâm dưỡng tính, một người quan trọng vũ lực."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");