Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuyền Ấu chớp mắt to hỏi: "Cha, ngươi có thể vò bụng của ta thành một quả cầu lớn hay không?”
Lâm Hiên lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không”
Tuyền Ấu lông mày nhỏ lại một cái: "Lần trước ta nghe đại ca ca nào đó trong Hoàng tộc nói là ăn no rồi thì không được vò bụng nếu không thì sẽ biến thành một quả cầu lớn, hóa ra hẳn lừa gạt ta!"
Lâm Hiên cười nói: "Ăn cơm no không thể vò bụng. đúng là lừa gạt trẻ con, ngược lại, sau bữa ăn vò bụng sẽ giúp tiêu hóa”
"A a a!"
Các tiểu nha đầu lập tức nhớ kỹ lời Lâm Hiên dạy.
Cả đám đều híp mắt lại, cảm thấy cha xoa bụng. rất là thoải mái.
"Cha, ngươi xem, trong sơn cốc trước mặt có thật nhiều người!"
Xoa nhẹ một hồi, Tuyền Hi chỉ về sơn cốc đằng trước nói.
Chỉ thấy nơi đó có một đội xe mấy trăm người, trùng trùng điệp điệp chậm chạp tiến lên.
"Ừm, cha thấy được”
Lâm Hiên đã chú ý tới những người này từ lâu, giống như là nạn dân trốn từ một nơi nào đó tới.
Nhưng mà trang phục và thứ trên xe ngựa của bọn họ thoạt nhìn đều tương đối cao cấp, chắc chắn là người có tài phú và có sản phẩm.
"A, cha, ngươi xem, trên núi có rất nhiều người xông xuống dưới!" Lúc này Tuyền Hi cũng đưa tay chỉ trên vách sơn cốc.
"Đó là sơn phỉ” Lâm Hiên ôm các tiểu nha đầu đứng dậy.
Nhìn một cái, trên đỉnh núi nơi xa có ít nhất hai, ba trăm sơn phỉ.
Nếu như bọn họ xong xuống dưới để giết cướp thì chắc chắn đội xe ở bên dưới sơn cốc chỉ có một con đường chết.
Lâm Hiên cảm thấy nếu như mình gặp thì không thế ngồi yên không để ý tới chuyện này.
Nếu không, đâu thể nào giữ vững được hình tượng người cha anh hùng trong lòng các nữ nhỉ bảo bối được?
"Hóa ra là kẻ xấu, cha, chúng ta đi trợ giúp những người vô tội đó đi!”
Các tiểu nha đầu lập tức hai mắt tỏa sáng, lóe ra ánh sáng chính nghĩa.
"Không có vấn đề, cha lập tức dẫn các ngươi đi!"
Lâm Hiên cưng chiều cười tiếng, ôm các tiểu nha đầu chạy tới sơn cốc phía trước.
....
Lạc Thủy Cốc.
Thành chủ Thanh Thạch Thành Triệu Nham Khánh đang dẫn một đám thân bằng quyến thuộc trong thành đi qua sơn cốc.
Phía sau hắn, lão quản gia Tào Tường Lâm có chút lo lắng lên tiếng nói ra:
"Lão gia, ta nghe nói Lạc Thủy Cốc này gần đây hay xảy ra nạn trộm cướp, chúng ta chọn con đường này để đi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
Triệu Nham Khánh khẽ thở dài: "Muốn nhanh chóng rời khỏi Thanh Thạch Thành, ngoại trừ con đường này thì không có lựa chọn nào kháo a!"
"So với vị đại năng kinh khủng đó thì ta chọn gặp thổ phỉ còn hơn”
“Nói thì nói như thế, chỉ là nếu như gặp phải thổ phi thật thì sợ là hậu quả cũng sẽ rất tồi tệ” Tào Tường Lâm nhíu chặt chân mày.
Triệu Nham Khánh không có lên tiếng.
Cũng không phải là hắn muốn gặp thổ phỉ.
Nhưng vì tránh né vị đại năng kinh thiên bị trấn áp trên bầu trời Thanh Thạch Thành, hẳn chỉ có thể ra hạ sách này, mau chóng thoát đi.
"Giết!!!"
Ngay khi bọn họ đi tới chính giữa Lạc Thủy Cốc, bỗng nhiên phía trên có tiếng la giết chấn thiên.
Bọn người Triệu Nham Khánh vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy hai bên núi có mấy trăm sơn phi cưỡi yêu thú, khí thế hung hăng giết xuống.
"Nguy rồi! Gặp sơn phỉ thật rồi!"
“Thành chủ, bây giờ phải làm sao đây?"
Đối mặt sơn phi từ trên trời giáng xuống, đám người lập tức hoảng hồn.
Triệu Nham Khánh vội vàng hét lớn một tiếng "Tất cả hộ vệ đều canh giữ ở hai bên đội xe, chờ bọn họ tới gần rồi ra tay!"
Ngay khi hắn vừa mới nói dứt câu, một giọng nói cực kì thô kệch phách lối vang lên.
"Chỉ bằng những thối cá nát tôm các ngươi cũng. muốn ngăn cản người của lão tử!"
Ầm ầm! !
Sơn cốc rung động.
Một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, khiến cho Triệu Nham Khánh và tất cả mọi người cả kinh trái tim co rụt lại.
Đám người nhìn kỹ, phát hiện đó là một đại hán cao tám thước, toàn thân đen nhánh, bắp thịt cuồn cuộn như muốn bạo tạc.
Trong tay của hẳn cầm một thanh đại khám đao do Hắc Huyền Thiết làm thành.
Khí thế lăng lệ, sát khí bạo rạp.
Triệu Nham Khánh không khỏi con ngươi co rụt lại: "Ngươi hắn là 'Ác Quán Mãn Doanh' Đỗ Vân Hạc?"
Hắc đại hán Đỗ Vân Hạc cuồng cười một tiếng: “Chính là lão tử!"
Tê ~
Câu nói này khiến cho Triệu Nham Khánh và tất cả mọi người đều sống lưng lạnh lẽo, rùng mình một cái.
Bởi vì người bọn họ đạt được không phải là sơn phỉ bình thường mà là "Hắc Phong Nhai” cùng hung cực ác nhất trong phạm vi mười vạn dặm xung quanh Thanh Thạch Thành!
Mà Đỗ Vân Hạc chính là một trong số "Tứ đại ác nhân" trong sơn phỉ Vô Lượng Thiên, ngoại hiệu gọi là "Ác Quán Mãn Doanh Vân Trung Hạc”
Tu vi của người này cao thâm, công phu luyện thể có thể so với Tông Sư, tính cách cực kỳ tàn bạo, có thể nói là dã thú hình người.
Triệu Nham Khánh hoàn toàn không ngờ được là hôm nay bọn họ lại đụng phải Sát Thần này.
Có thể nói là vừa ra khỏi ổ sói lại lọt vào miệng cọp, vô cùng xui xẻo!
Triệu Nham Khánh vội vàng móc ra mấy thỏi vàng nói: "Đỗ gia, xin thương xót, cho chúng ta một con đường sống!”
Đối mặt Đỗ Vân Hạc, trong lòng hắn biết bất kỳ phản kháng nào cũng sẽ gây ra tai họa ngập đầu cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.
Bành!
Đỗ Vân Hạc một cước đá Triệu Nham Khánh ngã xuống đất, quát:
"Chút tiền vàng đó mà muốn đuổi lão tử đi, ngươi nghĩ lão tử là ăn mày hay sao?"
"Dừng tay!"
“Kẻ xấu, không được khi dễ người tốt!"
Bốn tiểu nha đầu đáng yêu đột nhiên từ phía sau mọi người lao ra.
Các nàng đều tay cầm một thanh trường kiểm, vẻ mặt đầy căm phẫn mà nhìn Đỗ Vân Hạc và sơn phi Hắc Phong Nhai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");