Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn thấy rốt cuộc hai người Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương thừa nhận mình nói láo, mọi người tại đây chấn kinh, sau đó nhao nhao tán thưởng Lâm Hiên.
"Một câu đánh trúng yếu hại, để hai đại tông chủ không thể giải thích, không hổ là Đế phu!”
Nghe được đám người khen Lâm Hiên, ý cười nơi khóe miệng Đông Hoàng Tử U càng sâu.
Dù sao cũng là nam nhân duy nhất của mình, nàng vẫn luôn hi vọng Lâm Hiên có thể trở nên nổi bật, hiện ra phong thái trước mặt người khác.
Hiện tại, Lâm Hiên tài tư mẫn tiệp, trợ giúp nàng vạch trần lời nói dối của hai người Tiêu Mộc Dương, Từ Ngọc Long trước mặt mọi người, khiến cho nàng rất có thể diện.
Nàng hi vọng người khác tán dương Lâm Hiên càng nhiều càng tốt.
Hít sâu một hơi, bình phục tâm tình, sau đó Đông Hoàng Tử U mới mở miệng lần nữa:
“Hai người các ngươi thân là một đời chính đạo tông chủ, lại vì tiền đồ tu luyện mà động tâm tư tàn sát vô tội, kém chút đọa nhập Ma Đạo, đúng là không nên."
"Lại càng không nên vì che giấu sai lầm của mình mà nói láo, lừa gạt trẫm!"
"Nể tình các ngươi chưa động thủ, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha!”
Nói xong, Đông Hoàng Tử U nâng ngọc thủ lên, bóp ra hai đạo tử sắc ấn quyết yêu diễm, đánh vào trán Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương.
Bành!
Bành!
Huyền bí ma lực kinh khủng ầm vang nổ tung trong đầu Từ Ngọc Long và Tiêu Mộc Dương.
Trực tiếp từ trong đầu bọn họ ăn mòn kinh mạch toàn thân bọn họ trong nháy mắt.
Theo hai tiếng kêu thảm thiết, tu vi của hai người đồng thời bị phế sạch, ngã xuống đất không dậy nổi, hoàn toàn thành phế nhân.
Thấy thế, Thiên Trì Thánh Chủ và tất cả mọi người vội vàng quỳ hành lễ.
"Bệ hạ uy vũ!”
"Đế phu thánh minh!"
Đông Hoàng Tử U đưa mắt nhìn Hạ Tân Nguyệt, nhu hòa hỏi:
"Ngươi không muốn bị bán, vậy bây giờ có muốn trở lại bên người cha ruột không?"
Hạ Tân Nguyệt cần môi, ngậm lấy nước mắt lắc đầu:
"Không muốn! Ta hận cha của ta!"
"Ta hận hắn hại chết mẫu thân của ta!"
"Ta càng hận hắn muốn bán ta, ta cũng không muốn ở bên cạnh hắn!"
Bên cạnh, Hạ Tư Minh nghe vậy, sợ đến toàn thân run rẩy, hoàn toàn không dám nói lời nào.
Trong lòng của hẳn rất rõ ràng, Đông Hoàng Tử U ra mặt thay Hạ Tân Nguyệt, vậy thì đại biểu sau này hẳn sẽ không còn liên quan gì đến Hạ Tân Nguyệt.
Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu: "Đã như vậy, trẫm thay ngươi an bài, bái vào Thiên Trì Thánh Địa."
“Sau này nếu muốn kiến công lập nghiệp, học thành thì có thể xuống núi tìm đến trẫm!"
Thiên Trì Thánh Địa chính là Thánh Địa có bối cảnh Hoàng tộc, còn có các loại công pháp có thể cung cấp Hạ Tân Nguyệt tu luyện, là chỗ vô cùng tốt.
Mấu chốt nhất là có Đông Hoàng Tử U tự mình an bài, không cần lo lắng bất kỳ kẻ nào lấy Hạ Tân Nguyệt làm lô đỉnh.
Thiên Trì Thánh Chủ nghe vậy lập tức tiến lên: "Tại hạ nhất định sẽ tận tâm tận lực dạy bảo đứa nhỏ này!"
Hạ Tân Nguyệt nhìn thấy quanh thân Thiên Trì Thánh Chủ linh khí phun trào, tựa như tiên nhân, biết mình gặp một cao nhân phi thường khó lường, thế là vội vàng quỳ xuống đất dập đầu: "Tạ ơn a di! Tạ ơn thúc thúc!"
Đông Hoàng Tử U mỉm cười: 'Không cần đa lễ, đứng lên đi."
Hạ Tư Minh nhìn thấy Hạ Tân Nguyệt thành đệ tử Thiên Trì Thánh Địa, lại được Nữ Đế và Thiên Trì Thánh Chủ coi trọng như thế, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác mất mát nồng đậm.
"Tiểu nha đầu này thật là tốt số, nếu ngay từ đầu ta đối xử với nàng tốt một chút, có lẽ có một ngày ta có thể nhờ nàng?”
"Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác khi ta vạch mặt với nàng lại để nàng gặp Nữ Đế bệ hạ và Đế phu!"
Nghĩ đến đây, Hạ Tư Minh cúi đầu sát đất, không ngừng thở dài.
Mà mắt thấy chuyện đều được giải quyết, hoa đăng hội chính thức khai mạc.
Sau đó Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U dẫn theo chúng nữ nhỉ trở về trung ương đảo.
Ở nơi đó, cả nhà thỏa thích quan sát thưởng thức các loại hoa đăng.
Sau đó còn cùng nhau ngồi xổm ở mép nước thả đèn hoa sen.
Tuyền Châu nhìn thấy người xung quanh thả đèn xong đều nhằm mắt lại cầu nguyện, liền hỏi:
"Cha cha, mẫu thân, thả đèn xong có phải còn có thể cầu nguyện hay không?”
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đồng thời gật đầu cười một tiếng: "Đúng thế."
Tuyền Hi vội vàng nói: "Cha cha, mẫu thân, vậy các ngươi nhanh cầu nguyện!”
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cười cười, tùy tiện cầu nguyện một cái.
Tuyền Hàm vẻ mặt mong đợi hỏi: "Cha cha, mẫu thân, các ngươi đều cầu nguyện cái gì?”
Lâm Hiên cười nói: "Nguyện vọng của ta là hi vọng tiểu bảo bối của ta càng ngày càng đáng yêu!"
Đông Hoàng Tử U ôn nhu mà nhìn mấy người Tuyền Châu: "Nguyện vọng của mẫu thân là hi vọng các ngươi vĩnh viễn vui vẻ!"
Các tiểu nha đầu sau khi nghe xong thì nhao nhao lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
"Cha và mẫu thân thật tốt!"
Tuyền Ấu gật cái đầu nhỏ: "Đúng! Tốt nhất cha và mẫu thân lại sinh cho chúng ta mấy đệ đệ muội muội, như thế ta có thể làm tỷ tỷ!"
Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U nghe được nói như vậy, không khỏi cười thầm trong lòng.
Tiểu nha đầu Tuyền Ấu này cũng quá muốn làm tỷ tỷ!
Mấy người Tuyền Châu lại cảm thấy Tuyền Ấu nói rất hay, thế là vọt tới trước mặt Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U, liều mạng lắc tay bọn họ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");