Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 582
"Ta dùng nó bồi dưỡng ra càng nhiều Quỷ Tảo, để bọn chúng thuận theo dòng nước chảy xuống."
Đông Hoàng Tử U gặn hỏi: "Vì sao làm như thế?"
Như Lan Nhược nhìn thoáng qua Tuệ Viễn: "Đó là bởi vì ta muốn tìm được cố. nhân, chờ đến đủ nhiều người ăn Quỷ Tảo, ta có thể điều khiển bọn họ, giúp ta đi tìm"
"Thì ra là thế” Đông Hoàng Tử U khế vuốt cằm: "Ngươi vì tư dục bản thân chế tạo Quỷ Tảo, dẫn đến quỷ loạn mười nước, vô số dân chúng gặp nạn, nhất định phải trả giá đắt!"
Nói xong, nàng vung ngọc thủ lên, chân nguyên Đại Thánh Cảnh kinh khủng điều khiển Băng Phượng Kiếm phóng xuất ra băng khí mạnh hơn.
Lấy Lục Linh công pháp, một kiếm chém Như Lan Nhược thành mảnh vỡ.
Nhìn thấy Như Lan Nhược biến thành băng tỉnh rơi lả tả trên đất, nhanh chóng hóa thành nước đọng khô cạn. Tuệ Viễn lộ ra vẻ mặt hoảng sợ đan xen: 'A Di Đà Phật, Nữ Đế bệ hạ quả là thủ đoạn lôi đình!"
Hắn thông qua đối thoại của Đông Hoàng Tử U và Như Lan Nhược mới vừa rồi, rất nhanh đã nhận ra thân phận của nàng. Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U quả nhiên lôi lệ phong hành như truyền thuyết, Tuệ Viễn không khỏi cảm thấy kiêng kị.
Đông Hoàng Tử U lạnh nhạt nhìn Tuệ Viễn một chút, phát hiện hắn cũng không lo ngại, mới lộ ra vẻ mặt trấn an. Nói đến cũng may mắn mà có Tuệ Viễn động thủ với Như Lan Nhược, làm cho Như Lan Nhược phóng ra quỷ khí to lớn mới hấp dẫn Đông Hoàng Tử U ở xa vạn dặm tới.
Hơn nữa Đông Hoàng Tử U vừa mới nhìn thấy Tuệ Viễn một lòng muốn cảm hóa Như Lan Nhược, cũng bị sự dũng cảm của hắn đả động, mới kịp thời ra tay cứu được hắn một mạng.
Nhìn thấy Đông Hoàng Tử U muốn đi, Tuệ Viễn vội vàng hành lễ nói: "Nữ Đế bệ hạ xin dừng bước, bần tăng có một chuyện muốn thỉnh giáo."
Đông Hoàng Tử U có chút quay người: "Có phải ngươi muốn hỏi vừa rồi mình nhập ma chướng hay không?”
Nàng và Tuệ Viễn không quen. Cho nên chuyện Tuệ Viễn muốn nói chắc chắn là chuyện vừa rồi. Mà vừa rồi, trước khi ra tay, Ðông Hoàng Tử U đã phát hiện Tuệ Viễn có nguy hiểm nhập ma chướng. Đối với người tu hành Ma Đạo như nàng, cũng không phải là rất khó phát giác.
Tuệ Viễn lộ ra một tia kính nể: "! trúng, mời bệ hạ chỉ giáo!"
ệ hạ quả nhiên thông minh, một câu nói
Thật ra thì hắn niệm tụng Kim Cương Bàn Nhược Kinh lần thứ hai, đã có dấu hiệu nhập ma chướng. Nếu không phải Đông Hoàng Tử U kịp thời ra tay diệt Như Lan Nhược, chỉ sợ hắn sẽ bước lên Ma Đạo một đi không trở lại. Nhưng hắn không hiểu, mình niệm tụng Phật kinh, độ hóa ác quỷ, vốn là việc thiện. Tại sao lại phản phệ tự thân, khiến cho mình kém chút nhập ma?
Đông Hoàng Tử U thấy hắn thành tâm thỉnh giáo, thuận miệng hỏi một chút: "Ngươi và nữ quỷ đó rốt cuộc là quan hệ như thế nào?"
Tuệ Viễn vội vàng nói chuyện lúc trước.
Sau khi nghe xong, bên trong đôi mắt phượng đẹp đến mức tận cùng của Đông Hoàng Tử U lóe ra một tia sáng tỏ: "Ngươi nói cho nàng, mình đã không phải người nàng nhận biết."
"Vậy ta hỏi ngươi, nàng lại là người trong trí nhớ ngươi sao?"
Nghe nói như vậy, Tuệ Viễn ánh mắt run lên, chắp tay trước ngực, mặt lộ vẻ thành kính: "Bệ hạ nhận thức chính xác, bần tăng thụ giáo!"
Hắn đã hiểu, sở dĩ mình kém chút nhập ma cũng bởi vì coi Như Lan Nhược là thiếu nữ ngây thơ trước đây. Giống như Như Lan Nhược coi hắn là Thích Giả Minh kiếp trước, đều là tâm ma quấy phá, không cách nào tự kềm chế. Hiện tại xem ra, Đông Hoàng Tử U vừa ra tay thì diệt Như Lan Nhược, chính là cử chỉ phi thường chính xác. Bởi vì, Như Lan Nhược cũng không phải là người trước đây. Nàng đã là ác quỷ tai họa mười nước, chỉ có thể diệt trừ!
Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm, chợt hóa thành một đạo tử sắc mị quang biến mất. Nàng chuẩn bị xuôi dòng mà lên, xem có Quỷ Tảo khác hay không. Nếu như không có, vậy thì tịnh hóa Thiên La Giang và tất cả nguồn nước lớn nhỏ, để mười quốc chỉ nhân yên tâm dùng nước.
Sau khi Tuệ Viễn ra cửa, thấy Chấp Minh tiến lên đón.
Chấp Minh vội hỏi: "Sư tôn, vừa rồi vị nữ thí chủ váy tím đó là người phương nào? Vì sao nàng nói ta ngu dốt?”
Tuệ Viễn chắp tay trước ngực, lộ ra kính ý vô biên: "Nàng chính là Huyền Băng Nữ Đế danh chấn thiên hạ."
"Cái này!" Chấp Minh giật mình.
Mình vừa rồi còn muốn ngăn cản Huyền Băng Nữ Đế, như vậy không phải là ngu dốt không chịu nổi sao?
Chỉ thấy Tuệ Viễn ngẩng đầu, ngóng nhìn phương bắc, tự lẩm bẩm: "Bái kiến Nữ Đế bệ hạ mới biết trí tuệ của nàng vô biên."
"Bệ hạ chính là biển sâu Chân Long, một khi phá hải mà ra sẽ bay lượn cửu thiên, toàn bộ thiên hạ chắc chắn sẽ là của nàng!"
Bắc Huyền Thiên, Thủy Tỉnh Cung.
Mấy ngày nay, trong lúc rảnh rỗi, Lâm Hiên và chúng nữ nhi hưởng thụ thời gian nhàn nhã trong cung. Nhưng mà có bốn tiểu bảo bối đáng yêu, muốn rảnh rỗi rất khó.
Không phải sao, mới vừa sáng, mấy người Tuyền Châu đã chạy tới bên người Lâm Hiên.
Tuyền Châu và Tuyền Hàm ôm lấy đùi Lâm Hiên, Tuyền Hi và Tuyền Ấu thì nghĩ biện pháp chui vào trong ngực Lâm Hiên. Lâm Hiên đành phải ngồi xuống,
Tuyền Hi lắc đầu: "Không phải, chúng ta muốn cho cha khiến cho chúng ta hoàn toàn tương tự."
Lâm Hiên gật gật đầu: "Các ngươi muốn cho cha cho các ngươi ăn mặc giống nhau như đúc?”
"Ân ân ân!" Tuyền Hàm gật cái đầu nhỏ. Lâm Hiên cười nói: "Có thể nói cho cha vì sao muốn làm như thế sao?" "Đương nhiên có thể!" Tuyền Ấu không chút do dự: "Bởi vì lần trước Đồng a di
đến, nói cho dù chúng ta biến thành như thế nào thì nàng đều có thể nhìn một cái là nhận ra được!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");