Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẫu thân Dịch Bội Lan thường ngày đều cùng Nhiệm Uyển Vân giao hảo, Dịch lão gia cùng Thẩm quý ở trong quan trường cũng thường giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế, mỗi khi Nhiệm Uyển Vân đi qua phủ họ làm khách, đều mang Thẩm Thanh theo. Cũng vì vậy mà quan hệ giữa Dịch Bội Lan và Thẩm Thanh rất tốt, cùng Thẩm Nguyệt cũng như vậy.
Bên này nhóm phu nhân, bên kia là nam quyến tịch đều hướng về phía xa nhìn. Thẩm quý cùng Thẩm Vạn sắp này đều bận chính sự lên không tới được. Nhưng mọi người đều biết nguyên nhân là gì. Chẳng phải hai người bọn họ, vô luận thế nào đều không thể so sánh được với uy vọng cao ngất của Uy Vũ đại tướng quân Thẩm Tín sao. Lúc tiên hoàng còn, Thẩm gia có rất nhiều đặc quyền, cận thần thiên tử, danh phù kỳ thực. Ai nắm giữ binh quyền thì người đó có tư cách nói chuyện. Cho dù, hàng năm Thẩm Tín không ở kinh thành, nhưng nhắc tới Thẩm gia, tất cả mọi người tránh không được mà tôn kính. Trong khi đó, hai vị thúc thúc này xuôi chèo mát mái, không phải đều do uy vọng của đại ca mình mang lại sao.
Nhóm Nam quyến
đều rất coi trọng Uy Vũ tướng quân Thẩm gia. Mà nhóm nữ quyến thì lại chỉ có xem thường cùng chế giễu. Các phu nhân thì tốt hơn, dù sao cũng lớn tuổi, mặc dù trong lòng khinh miệt, nhưng nể mặt mũi nên cũng chỉ nói qua loa vài câu. Các nữ tử lại không như vậy. Có lẽ ghen tị vì Thẩm Tín chỉ có một đích nữ, vì vậy thân phận Thẩm Diệu tự nhiên bất đồng với các nàng. Thậm chí, có thể so được với công chúa. Đáng tiếc, nàng được như vậy mà tâm tư không khác gì ngốc tử. Vụng về lại nhát gan, ái mộ Định vương Phó Tu Nghi, làm ra nhiều chuyện khiến người khác chê cười. Hơn nữa, hoa rơi cố ý, nước chảy lại vô tình, ai ai cũng biết. Càng đừng nói, nàng đứng bên cạnh hai vị đường tỷ nổi tiếng, không khác gì một cô nương nông thôn quê mùa.
“Không biết hôm nay lại có trò gì hay. Định vương điện hạ ở đây, Thẩm Diệu nhất định lại ‘Tỉ mỉ’ ăn mặc một phen đi.”
Dịch Bội Lan che miệng cười.
“Các ngươi không biết, kiểm tra là thời điểm tốt nhất để cười sao? Thẩm Diệu tính tình ngốc nghếch vậy. Chỉ sợ sẽ chủ động lên đài. Lúc đó mới gọi là phấn khích!”
Giang hiểu huyên cũng cười rộ lên.
Bạch vi thở dài, cố làm ra vẻ lắc lắc đầu:
“Cũng không biết Thẩm tướng quân kiếp trước tạo nghiệt gì. Kiếp này, sao lại sinh ra được một nữ nhi như vậy.”
Đang nói, liền thấy nhạn bà bà dẫn theo vài tỳ nữ, cùng một đám người đi đến. Đi đầu chẳng phải chính là Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu. Nhiệm Uyển Vân một thân bạc la trường bào, bà ta vốn đẫy đà, búi nguyên la kế, càng phát ra vẻ phú quý đoan trang, rất giống khí phái chưởng gia chi mẫu.
Trần Nhược Thu lại bất đồng, tuy rằng Thẩm Nguyệt đã mười sáu, nhưng bà vẫn như thiếu phụ bình thường, dịu dàng với yên la quần cùng váy dài xanh biếc, vừa nhìn đã biết xuất thân là môn đệ thư hương. Mà phía sau hai bà,là Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh.
Thẩm Nguyệt một thân hồng phấn với váy the mỏng, mái tóc dài vấn thành phi tiên kế, kèm chuỗi trân châu hồng nhạt. Hạt châu kia vô cùng tốt, tản ra màu sáng bóng thản nhiên, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cạnh ả là Thẩm Thanh khoác trên người sắc mây như ý cùng váy khói, búi bách hoa kế, nhan sắc thập phần tươi sáng. Cổ tay mang theo vòng phỉ thúy, nhìn qua đã biết không phải vật thường. Hai nàng rất trẻ,một người ôn nhu một người hào phóng, trên người đều là đồ giá trị xa xỉ. Vốn đã rất xinh đẹp, lại thêm y phục lụa là tôn lên. Lôi kéo không ít ánh mắt thiếu niên nhìn lại.
Bên nam quyến tịch, một vị đại nhân cũng nhịn không được mà tán thưởng:
“ Vài vị nữ nhi Thẩm gia, tướng mạo thật tốt ”
“Chưa hết đâu”
Thái Lâm gặp người trong lòng là Thẩm Nguyệt, đang sung sướng, nghe vậy nhịn không được châm chọc nói:
“Thẩm gia còn có một vị nữ nhi của Thẩm tướng quân, tướng mạo nàng mới là tốt nhất.”
Vị đại nhân kia tựa hồ cũng không để ý tới đồn đãi bên ngoài,lên không biết Thẩm Diệu, nghe Thái Lâm nói như vậy, còn tưởng rằng là thật, liền nói:
“Nữ nhi Thẩm tướng quân, tất nhiên không kém.”
“Aa,”
Thái Lâm nhịn không được nở nụ cười, tùy tay chỉ hướng đoàn người Thẩm Nguyệt:
“Vậy chưa chắc……”
Hắn nói chưa được một nửa, liền nuốt lời còn lại xuống. Thẩm Diệu phía sau Thẩm Thanh và Thẩm Nguyệt đi tới.Nàng không đi cùng một chỗ với hai đường tỷ. Cô linh đi mãi phía sau. Nhìn qua có chút co rúm, khiếp sợ. Nhưng không biết vì sao, lại tuyệt, không có vẻ hèn mọn.
Một bộ kim vân thêu một đóa hải đường rất to dưới làn váy cùng la quần nguyệt nha. Mỗi bước nàng đi, đóa hoa dường như nở rộ dưới chân, từng bước sinh hoa,lay động. Có lẽ cảm thấy lạnh, nàng khoác thêm kiện áo choàng màu liên xanh. Đè ép bớt sự chói sáng của đóa hải đường, lại sinh ra khí chất uy nghiêm.
Nàng đến càng gần, mọi người càng thấy rõ mặt. Là một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm. Búi thùy vân kế, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc khắc hải đường, tuy có chút đơn giản nhưng rất động lòng người. Chiếc váy liên xanh làm nổi bật lên làn da trắng noãn, đôi mắt gợn sóng, trong suốt như ấu thú. Khóe môi khẽ nhếch tựa cười tựa không. Cái mũi khéo léo, miệng hồng nhuận. Nhìn qua diện mạo có chút đáng yêu, nhưng mọi người thấy nàng, đều không nghĩ đây là một tiểu cô nương. Có người, trời sinh có mỹ mạo lại không có khí chất. Có người, mặc dù không đẹp nhưng khí chất lại động lòng người. Thiếu nữ này, nếu nói tuyệt sắc thì hơi quá mức, chỉ là thanh tú đáng yêu. Nhưng khí chất của nàng khiến người khác trầm mê trong đó. Một loại khí chất uy nghiêm mà đoan trang, còn phát ra cao quý mà tao nhã. Khiến người ta không dám sinh ra ý tưởng lỗ mãng.
Mà tư thế nàng đi, hơi nâng cằm, váy động nhẹ nhàng, hai tay vén động tác vừa đúng, không cứng ngắc cũng không tùy ý, giống như đã làm rất nhiều lần. Loại khí chất cao quý, uy nghiêm bao phủ ở trên người nàng, khiến mọi người cảm thấy, đây không phải tiểu nữ tử mười bốn, mười lăm mà là một phụ nhân ở địa vị cao đã trải qua biết bao sóng gió nhân gian.
Trước mặt Thẩm Nguyệt Thẩm Thanh, Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu, bất tri bất giác liền trở thành nền cho nàng. Giống như bốn thị nữ tùy thân. Nhưng mà nàng lại đi cuối, khiến cho mọi người loạn cả lên, không biết ai mới là chủ tử.
“ Người đó là ai?”
Dịch Bội Lan lẩm bẩm nói, thân là nữ tử vậy mà thấy nàng, cô ta cũng nhịn không được, lâm vào thất thần. Làm sao mới ít tuổi lại có khí chất này vậy?
“Đây là…… khách của Thẩm gia sao?”
Bạch vi hỏi:
“ Chưa gặp nàng bao giờ aa.”
Bên nam quyến tịch cũng lặng ngắt như tờ, các nam nhân nhìn nàng, lại không giống các nữ nhân bên kia. Bên này đều là các quan nhân, tự nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra nàng khác với những nữ tử khác. Cũng không phải bên ngoài khác, mà là khí độ. Mà loại khí độ này chỉ khi trải qua sóng to gió lớn sau đó bình thản rồi trầm tĩnh,đã đối mặt hết thảy mới sinh ra được. Mà thái độ của nàng giống mà không giống, như có chút khinh thường tất thảy.
“Này,đó là nữ nhi Thẩm tướng quân sao?”
Phía trước, vị kia cùng Thái Lâm nói chuyện ánh mắt có chút kích động:
“Thật sự là hảo tướng mạo! Thật sự khí độ hơn tướng quân, đúng là có phần hổ phụ sinh hổ nữ!”
“Thẩm Diệu?”
Thái Lâm sửng sốt, tập trung nhìn vào, đứng lên thất thanh kêu:
“Là Thẩm Diệu?”
Một câu nói nặng tựa ngàn cân. Kích khởi ngàn tầng tò mò. Mọi người im lặng chốc lát, ngay sau đó, nhất loạt đều ồ lên