Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"A Ly, tên này gào thét gì chứ!", Đường Mẫn kề sát vào Quân Mạc Ly, chán ghét tỏ vẻ khinh thường Cảnh Tu. A Ly nhà nàng lại không để ý đến hắn, ở đây mò mẫm gào thét cái gì!
"Mẫn nhi muốn làm gì!", Quân Mạc Ly lấy một xấp giấy từ trong ngực ra, có thể thấy được dấu đỏ mơ hồ phía trên, những thứ đồ này là hắn cố ý lấy ra để tặng cho sư đệ tốt của mình.
Giấy Tuyên Thành? Đường Mẫn tò mò rút ra , nhìn trái nhìn phải, mực đỏ lẫn chữ viết vẫn chưa khô, nhưng vẫn có thể thấy rõ nội dung phía trên.
Người nằm phía sau màn Đảng Thái tử Hiên Viên . . Dời tầm mắt xuống dưới, thế lực của nhị hoàng tử Hiên Viên trong cung. . .
A Ly nhà nàng lại có thể lấy được cái này!
"Sư huynh, đầu trộm đuôi cướp đâu phải là tác phong của huynh!". Cảnh Tu cũng không hề lo lắng, những thứ đồ này đúng là tư mật của hắn, hiện tại rơi vào tay Quân Mạc Ly đối với hắn mà nói, cũng không có bao nhiêu nguy hiểm. Quân Mạc Ly, tuyệt sẽ không cầm những tin tức này đầu cơ trục lợi.
"Ta muốn cái này!", Đường Mẫn vừa lên tiếng, xấp giấy Tuyên Thành thật dày trong tay Quân Mạc Ly trực tiếp rơi vào tay Đường Mẫn. Của A Ly còn là không là của nàng sao, Đường Mẫn cười khẽ, thứ đồ tốt như thế này cũng không thể đưa cho nam nhân yêu nghiệt kia.
Quân Mạc Ly không lên tiếng, mặc cho Đường Mẫn cò kè mặc cả với Cảnh Tu. Mẫn nhi làm gì cũng đều cực kỳ đáng yêu, nhất là đối với người đắn đo tính toán như tên kia.
"Yêu nghiệt nam, vật này đổi cho ngươi lấy một chai phấn tuyết lan thật thua thiệt. Ngươi mang thêm chút đồ nữa đi!"
"Nữ nhân, lòng tham không đáy chẳng khác nào rắn nuốt voi. Cẩn thận không nuốt không trôi đâu!".
"Thật sao?", lọn tóc dài của Đường Mẫn rơi xuống đầu vai, toát lên dung nhan quyến rũ cực hạn, ngả vào lòng Quân Mạc Ly "Vậy chỉ cần cái này là đủ rồi?"
Đường Mẫn giơ giơ ngân châm trong tay lên, khiêu khích nhìn về phía Cảnh Tu: "Yêu nghiệt nam, ngân châm này đã chuyển màu nâu rồi, ngươi vẫn không cảm thấy thân thể khác thường sao?"
"Nhất là hạ thân!", Đường Mẫn lia mắt đến chỗ bộ vị, sắc mặt không thay đổi. Hắn cho là nàng sẽ ngoan ngoãn để cho hắn ôm chắc? Đúng là nực cười, Đường Mẫn nàng cũng không phải là tay mơ! Dám đánh đồng nàng với nữ tử tùy tiện, nhất định phải trả giá thật lớn!
Ít nhất, phải giành được chút lợi trước ——
"Đã thấy tê rần chưa, chậc chậc, hạ thân của thái tử Hiên Viên lại bị bất toại, quả nhiên là chuyện buồn cười nhất thiên hạ!".
Rụt người vào trong ngực Quân Mạc Ly, tìm một vị trí thoải mái hơn, tiếp tục đùa giỡn. Quân Mạc Ly cưng chiều xoa xoa đầu Đường Mẫn, Mẫn nhi nên có tác phong như vậy mới đúng.
"Chút độc này, Bổn cung há phải sợ!", Cảnh Tu bất giác cười một tiếng, cho dù bị Quân Mạc Ly hạ độc, hắn cũng chưa từng hốt hoảng, huống chi là nữ nhân này!
"Đừng nên xem thường, độc này ngươi giải không được đâu. A Ly cũng không giải được, kể cả sư phụ của người cũng tuyệt đối không giải được!". Đường Mẫn khí phách nói, nàng tuyệt đối tin tưởng y thuật của mình, yêu nghiệt nam này chắc chắn không có thuốc nào chữa được. Đây chính là kỹ thuật của thế kỷ hai mươi mốt, một tên cổ đại như hắn có thông minh cỡ nào cũng là ngoài tầm với!
Đường Mẫn nhắm mắt dưỡng thần , một khắc đồng hồ, vừa đủ để hắn phát hiện chuyện này bi thảm cỡ nào.
"Nữ nhân, thuốc giải!".
Quả nhiên! Đường Mẫn mở mắt, liếc về phía Cảnh Tu, chỉ thấy sắc mặt của người nào đó tái xanh, cau có tựa như ăn phân, khổ mà không nói được.
"Đau không, đau không, yêu nghiệt nam, có phải cái kia của ngươi cũng sắp không ngẩng cao đầu nữa rồi?".
"Ngươi!"
"Mẫn nhi, không thể nói như thế!", Quân Mạc Ly đưa tay kéo những ngón tay đang chỉ lung tung của Đường Mẫn lại, cái từ đó sao có thể phát ra từ miệng của Mẫn nhi được, nhất là lại đang nói về một nam nhân khác.
Hạ thể đau đớn giống như kim châm, Cảnh Tu dùng hết tất cả khả năng vẫn không thể giảm bớt đau đớn. Nữ nhân này nói rất đúng, nếu trì hoãn nữa, hắn sẽ khó bảo toàn ——
"Điều kiện!", miệng Cảnh Tu hung hăng vọt ra hai chữ.
"Nói sớm một chút không phải sẽ tốt hơn sao!", Đường Mẫn đứng lên, tiến lại gần Cảnh Tu, đưa chân nhỏ ra đạp đạp. Còn có thể nhúc nhích, độc tính vẫn chưa ngấm sâu, cứ xem như nàng đang làm việc thiện đi.
Ngồi xổm xuống, liên tục phát châm từ dưới bụng Cảnh Tu đến phía bàn chân, sau đó âm thầm đưa tay vào ngực người nào đó, móc ra bình thuốc mình thèm muốn đã lâu, vỗ vỗ tay rời đi.
"Yêu nghiệt nam, độc này coi như đã khắc chế lại cho ngươi, ngân châm kia một canh giờ nữa hãy rút ra. Đừng nên cử động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, hạ thể kia mà tê liệt thì ta không quản nổi đâu!".
"Thuốc giải!", Cảnh Tu bắn ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Đường Mẫn, tựa như con báo muốn xé nát con mồi . Tôn nghiêm của nam nhân, đường đường là một thái tử của Hiên Viên há có thể bị một nữ nhân đùa bỡn như thế!
"Hiện tại trả chút lợi tức đã, bình phấn tuyết lan này của người ta cầm trước. Về phần thuốc giải còn phải xem tâm tình của ta đã, chuyện chăn gối của ngươi sẽ phải tiến hành chậm một chút. Yêu nghiệt nam, ngươi thấy sao?!".
Tay cầm bình thuốc, tay ôm phu quân, Đường Mẫn nghênh ngang tiêu sái rời khỏi doanh trướng. Bên ngoài đã sớm bị binh lính vây kín, Đường Mẫn vừa ra tới liền bị mũi nhọn thi nhau chĩa vào.
"Yêu nghiệt nam, nói một câu, lâu la quá nhiều, phiền chết!"
Đường Mẫn cao giọng gào thét, vô cùng khó chịu.
"Tất cả lui ra, không cho phép ngăn trở!", Cảnh Tu âm trầm lên tiếng, đám binh lính cả kinh liên tiếp lui về phía sau. Thái tử ——
Lúc Đường Mẫn và Quân Mạc Ly trở lại Viên phủ thì đã khuya lơ khuya lắc, đúng lúc bên ngoài gõ vang tiếng trống canh, đã sang canh hai rồi.
Đường Mẫn nhanh chóng tiến vào bên trong thay áo khoác ướt nhẹp, sau đó mặc thêm áo ngoài, cũng đã cuối thu tiết trời càng thêm lạnh. Đến khi đi ra đã thấy Quân Mạc Ly ngồi trên bên giường, xiêm áo trên người đã thay ra hết, chỉ còn lại độc một chiếc áo lót.
"Mẫn nhi, nên nghỉ ngơi rồi!", Quân Mạc Ly bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt lại vô cùng trấn định tự nhiên không hề gợn sóng, nếu không phải nàng và hắn mới cùng nhau từ chỗ yêu nghiệt nam kia trở lại, nàng thật cho là bọn họ vẫn đang ở trong nhà.
Giả bộ! Quá biết giả bộ ——
Đường Mẫn yên lặng thầm nghĩ, Quân Mạc Ly này thật sự không thể nhìn thấu. Những tờ giấy Tuyên Thành, những văn kiện bí mật kia hắn lấy được thế nào? Chỉ bằng việc xông vào trong doanh Hiên Viên dạo một vòng là có thể lục ra được? Buồn cười, thật sự xem thái tử Hiên Viên là phế vật sao!
Quân Mạc Ly, rốt cuộc tay của ngươi dài tới đâu?
"Ngoan, ngủ đi!", Quân Mạc Ly lần nữa lên tiếng, giọng điệu vừa nhẹ nhàng chậm rãi chẳng khác nào đang dỗ trẻ con ngủ. Đường Mẫn bĩu môi, không cam lòng trèo lên giường, đắp chăn ngủ.
Nàng không biết, vậy phải đành chờ hắn mở miệng. Nếu hắn không muốn, có cưỡng cầu cũng chẳng được.
Trong bóng tối, Quân Mạc Ly thầm thở dài, có chút si mê ngắm nhìn dung nhan ngủ say bên cạnh. Mẫn nhi, có phải nàng đang hoài nghi ta hay không? Những thứ kia, phải nói thế nào với nàng đây?
Sắc trời sáng choang, lúc Đường Mẫn mở mắt, đã là giờ Thìn.
"Ưmh ——"
Đưa tay sờ soạn, bên cạnh đã sớm lạnh lẽo, đập vào mắt là cái đầu thật to.
"Hồng Mai!" Đường Mẫn ngẩn ngơ, không hiểu Hồng Mai đứng ở đầu giường làm cái gì, chẳng lẽ cứ đứng đó nhìn nàng ngủ?
"Tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh! Nô tỳ đợi ở đây đã sắp một canh giờ. Hầu gia đang chờ tiểu thư ở đại sảnh !"
Phụ thân? Đường Mẫn nghi ngờ nhìn Hồng Mai, phụ thân tìm nàng, sớm như vậy làm gì!
"Sáng sớm Hầu gia đã phân phó, khi tiểu thư thức dậy phải đến ngay đại sảnh!", Hồng Mai vội vàng bẩm báo, mặc dù nàng ta đứng ở đầu giường trông chừng dường như không hợp quy củ cho lắm, nhưng cô gia cũng không có ở đây, cũng không sợ ai nói ra nói vào.
Đường Mẫn chống người ngồi lên, không chút để ý mặc xiêm áo vào, lơ đãng hỏi, "A Ly đâu?"
"Cô gia?", Hồng Mai vừa buộc đai lưng cho Đường Mẫn, vừa đáp: "Sáng sớm cô gia đã thức dậy, lúc này có lẽ đã tới đại sảnh."
Sớm như vậy! Đường Mẫn nhớ lại, dường như tối hôm qua bọn họ ngủ chung, hắn vẫn còn có tinh thần như vậy?
"Đi thôi!"
Đường Mẫn rửa mặt xong, mang theo Hồng Mai đi tới đại sảnh Viên phủ. Phụ thân sáng sớm đã phân phó như thế, chắc hẳn có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.