Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đoan trang! Khí khái!... Đoan trang! Khí khái! Ta nên học cách tự vệ, hắn làm vậy là vì tốt cho ta."
Cuối cùng cũng kìm nén được cơn giận, nhìn Trần Diễn với vẻ mặt quá mức nghiêm túc, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ.
Rất nhanh sau đó, ta hiểu ra tại sao.
"Rất nhanh" có nghĩa là lúc ta đánh rơi dao găm hắn mắng: "Cách cầm không đúng, nàng sao lại ngốc như vậy."
Hoặc có lẽ là lúc hắn vừa né tránh, vừa chế nhạo ta: "Góc độ không đúng, tốc độ quá chậm, nàng chưa ăn cơm sao?"
Hay là khi hắn nắm tay ta cầm dao găm, bẻ ra sau lưng.
Trên võ trường, hắn thật đáng ghét đến phát điên!
Nhưng xét thấy cuối cùng cũng có chút tiến bộ, ta nhịn.
Nhưng, vài ngày sau, ta không nhịn nổi nữa!
Người này mỗi ngày đều có thể tỏ ra đáng ghét ở một tầm cao mới.
"Bản nương tử không cần đoan trang, không cần khí khái, chỉ muốn đánh hắn một trận!"
Cái gì mà "ngốc như vậy, phụ mẫu nàng dạy nàng kiểu gì"?
Dám nói xấu phụ mẫu ta?
Không ai cản được ta, hôm nay ta không làm nữ nhân nữa.
Ta bất chấp, đá hắn, đấm hắn, cào hắn, túm tóc hắn, hôm nay nhất định phải cho hắn một bài học.
Không ngờ hắn lại để ta thỏa sức đánh, càng đánh hắn càng cười lớn hơn.
Ta ngớ người: Bị bệnh à? Uống thuốc chưa?
Mấy ngày trước vẻ mặt hắn còn u ám, ta còn nghi hắn mỉa mai ta là để xả giận lên ta.
Hôm nay ta đối xử với hắn như vậy, hắn lại... cười?
Hắn ôm chặt ta, mặc kệ ta giãy giụa đấm đá, nhẹ nhàng nói: "A Hành, đừng đi, ở lại được không?"
Ta cứng người, đầu óc rối bời, một lúc sau mới hỏi: "Ngài coi ta là Kiều Kiều sao?"
Hắn vùi đầu vào vai ta, "Nàng không giống Kiều Kiều. Nàng ta không đoan trang khí khái bằng nàng."
Hồi lâu, ta vòng tay ôm eo hắn, đáp lại: "Ta phải suy nghĩ đã."
"Vậy... xé bỏ hưu thư trước đi."
"Không, ta phải nghĩ đã."
…..
"Mẫu thân, người bảo con tìm một người có thể bảo vệ con để nương tựa, người thấy hắn có đáng tin không?
"Mẫu thân, nàng Kiều Kiều ấy đã không còn, con có thể hy vọng được cùng hắn sống đến cuối đời không? Giống như người và phụ thân vậy.”
"Mẫu thân, con muốn thử."
Ta quỳ trước linh vị của mẫu thân, đưa ra quyết định.
Ta muốn nói với hắn quyết định của mình, rồi để hắn tự tay xé bỏ hưu thư.
Nữ nhân khi quyết đoán cũng phải thật đoan trang, khí khái!
Tháng Tư, trong sân hoa hải đường hồng, tầng tầng lớp lớp chen chúc trên cành.
Ta cầm hưu thư, đi đến thư phòng của hắn. Còn chưa đến cửa, đã nghe thấy tiếng đối thoại bên trong.
"Thiếu tướng quân, việc này có cần báo cho thiếu phu nhân biết không?"
Là tiếng của Trần quản gia.
Việc gì cần báo cho ta?
Ta dừng bước.
"Không cần báo cho nàng ấy. Nếu Kiều Kiều biết... chắc chắn sẽ làm ầm lên đòi đi theo."
Ta như bị sét đánh ngang tai.
"Kiều Kiều?"..."đòi đi theo"?
"Kiều Kiều" còn sống? Đi đâu?
Trần quản gia: "Thiếu tướng quân, ngài có nên báo việc khôi phục trí nhớ cho thiếu phu nhân biết không?"
Trong phòng im lặng một lúc, rồi giọng Trần Diễn lại vang lên: "Đợi đã, đợi sau này..."
Đợi sau này là sao? Đợi đến khi gạo nấu thành cơm, khiến ta không thể rời đi, để ngươi có thể hưởng thụ cả hai?
Hay là đợi khi ngươi lấy lại hổ phù, sẽ không còn sợ ta tiết lộ bí mật?
Trần Diễn, ngươi coi ta là gì?
Mắt ta cay cay, cảnh vật bắt đầu mờ đi, nước mắt lăn dài trên má.
"Mẫu thân, con đã sai.”
"Mẫu thân, con đau lòng quá, sợ hãi quá..."
Gia huấn của nhà họ Tô: Phàm là con cháu trong tộc, phải không thẹn với lương tâm.
Tay run run, ta tìm kiếm trong túi áo hai bên một hồi, cuối cùng lấy ra khăn tay, lau khô nước mắt trên mặt.
Mỉm cười.
Bước về phía trước: "Phải đoan trang, phải khí khái, không quên lời dạy của mẫu thân."
Đoan trang, khí khái, xứng tầm!
Ta cố gắng giữ hơi thở ổn định, không nhanh không chậm bước đến cửa thư phòng, mỉm cười nhìn những người đang kinh ngạc bên trong.
"Ninh Viễn tướng quân đã hồi phục, nữ tử họ Tô đến để cáo từ.
"Mẫu thân từng nói, Trấn Bắc Tướng quân đối với nhà họ Tô có ân, nữ tử họ Tô nguyện xuất gia làm ni, suốt đời cầu phúc cho Trấn Bắc Tướng quân và phu nhân. Từ nay, nhà họ Tô và nhà họ Trần, hai bên không ai nợ ai nữa."
Rồi ta quỳ gối hành lễ vạn phúc với hắn.
Quay người, rời đi.
Phía sau vang lên tiếng gọi khẩn thiết của Trần Diễn: "A Hành, nàng đừng đi!"
Ngay lập tức, toàn thân ta bị hắn ôm chặt vào lòng.
Lưng tựa vào ngực hắn, ta cố gắng đứng thẳng, kiềm chế sự run rẩy.