Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Tư Kỳ mí mắt giật giật, nhưng trên mặt lại không một chút biến sắc, cười nói: “Rất tốt. Có điều Bạch cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, kết duyên với một khối gỗ lớn, khó tránh khỏi có chút đáng tiếc.”
Vừa nói vừa khẽ mỉm cười.
Nụ cười kia như gió xuân lướt nhẹ qua khuôn mặt, rung động diễm lệ, không khỏi khiến lòng người ấm áp.
Bạch Húc sững sờ hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, liền vội vàng đem muội muội của y bảo hộ càng thêm chặt chẽ, cả giận nói: “Muội muội ta là băng thanh ngọc khiết lại là một cô nương vô cùng tốt, ngươi đừng có mà xằng bậy!”
“Làm sao? Ta ngay cả cười cũng không được sao?”
Chu Tư Kỳ cũng không để ý đến y, ngồi xuống ghế, cầm đũa lên dùng bữa. Chỉ là trong bữa ăn đối Bạch Hà khá ân cần, không những động thủ chia thức ăn, còn thỉnh thoảng nói vài câu chuyện cười, cố ý trêu chọc nàng nói chuyện.
Bạch Hà vẫn ngượng ngùng cúi đầu, thỉnh thoảng ứng đối vài câu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần từ lâu đã hồng thành một mảnh.
Bạch Húc thấy thế, tất nhiên sốt ruột như ngồi trên đống lửa, một bữa cơm còn chưa ăn xong, liền vội vã kéo Bạch Hà trở lại phòng.
Chu Tư Kỳ chỉ mỉm cười.
Sau khi y ung dung thong thả dùng cơm xong, thấy Diệp Tĩnh Hồng còn chưa trở lại, liền cũng quay trở lại phòng nghỉ ngơi. Chỉ là ban ngày dường như đã ngủ quá nhiều, nên ban đêm không tránh khỏi trằn trọc trở mình, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chỉ có thể đứng dậy đi tìm Diệp Tĩnh Hồng.
Gian phòng sát vách ánh nến mơ hồ.
Chu Tư Kỳ biết Diệp Tĩnh Hồng vẫn chưa ngủ, nhưng cũng không tiến lên gõ cửa, trái lại từ trên mặt đất nhặt lên một viên đá, trong nháy mắt bắn về phía cửa sổ.
“Đùng!”
Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, người trong phòng lập tức giật mình, trầm giọng quát lên: “Ai?”
Chu Tư Kỳ dưới chân vận khinh công, cười hì hì nhảy vào từ cửa sổ, nói: “Đại ca, là ta.”
Diệp Tĩnh Hồng vừa thấy y, vẻ mặt mới thả lỏng, nhưng lập tức lại cau mày hỏi: “Đang yên đang lành, tại sao ngươi nhất định phải nhảy vào từ cửa sổ?”
Chu Tư Kỳ nháy mắt một cái, từng bước một đi tới trước mặt hắn, ngữ khí ngả ngớn nói: “Muốn thâu hương thiết ngọc...... Có ai lại đi cửa chính bao giờ?”
Diệp Tĩnh Hồng bị nghẹn, lập tức liền nghiêng đầu sang chỗ khác.”Ta chỉ nói là sẽ cân nhắc, cũng chưa từng nói sẽ cho phép ngươi xằng bậy, ngươi đừng được voi đòi tiên.”
Hắn nói lời này có chút gấp gáp, khó tránh khỏi có chút tổn hại cơ thể.
Chu Tư Kỳ nhưng chỉ cười cười, từ trong ngực lấy ra một vật đưa tới.
Diệp Tĩnh Hồng tiếp nhận sau đó quan sát vật đó, thì ra là một tấm bản đồ tự chế, trên bản đồ có rất nhiều chỗ được đánh ký hiệu, cho thấy người vẽ đã phí không ít tâm tư. Hắn nhất thời không phản ứng kịp, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bản đồ mật đạo cơ quan của Vô Song Thành.” Chu Tư Kỳ nhân cơ hội cúi người, rút ngắn khoảng cách với Diệp Tĩnh Hồng, nói, “Đại ca nếu như muốn cứu người, có vật này có thể thuận tiện rất nhiều.”
“Ngươi...... Sao lại thế......”
“Vô Song Thành cùng Tu La Cốc chính là kẻ thù cũ, người Tu La Cốc của chúng ta nếu như muốn xuất sư, trước đó phải giết được một nhân tài của Vô Song Thành, vì lẽ đó mà ta đã từng trà trộn đi thăm dò qua vài lần. Chỉ là cách nhiều năm như vậy, trí nhớ của ta lại kém, e sợ nhiều chỗ trên bản đồ có thể là sai sót.” Vừa nói vừa lười biếng ngáp một cái.
Diệp Tĩnh Hồng trong lòng nhảy một cái, nhất thời hiểu được, nói: “Mấy ngày nay tinh thần ngươi không tốt lắm, ban ngày hầu như lúc nào cũng buồn ngủ, chính là vì nguyên nhân này?”
Dứt lời, không kìm lòng được đưa tay chạm gò má Chu Tư Kỳ.
Hắn mặc dù không biết được Chu Tư Kỳ đã phí bao nhiêu tâm huyết mới vẽ ra bức bản đồ này, nhưng chỉ nhìn đáy mắt y mờ sương, đã biết vô cùng không dễ dàng.
Chu Tư Kỳ thuận thế đè lại tay Diệp Tĩnh Hồng, mềm giọng nói: “Nhìn ta đã cố gắng như thế này, đại ca có thể cân nhắc về thời điểm đó...... Nhưng dù sao cũng nên hướng về ta một chút chứ?”
Trên mặt Diệp Tĩnh Hồng nóng lên, càng không có cách nào mở miệng phản bác.
Có cơ hội tốt như vậy, Chu Tư Kỳ làm sao chịu buông tha? Trên mặt lập tức giãn ra thành một nụ cười, chậm rãi tiến đến bên môi hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.
Diệp Tĩnh Hồng thân thể cứng đờ, như có như không thở dài, rốt cục đem hai mắt khép lại, đưa tay đem người kéo vào trong lồng ngực.
Chu Tư Kỳ trầm thấp cười, càng làm càn mà hôn sâu hơn dung nhan của người mà y ngày nhớ đêm mong.
Diệp Tĩnh Hồng bắt đầu thở dốc, hỏi: “Ngươi bao lâu rồi không ngủ? Không mệt sao?”
“Chỉ là thiếu ngủ mấy buổi tối thôi mà, cũng không có vấn đề gì.” Chu Tư Kỳ cười đến không ngậm miệng lại được, âm thanh trầm khàn, “Chỉ cần đại ca chịu theo ta......”
Cốc cốc.
Lời nói khiến người ta tai nóng tim đập còn chưa nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Tĩnh Hồng có chút luống cuống, tay chân lúng túng mà đẩy Chu Tư Kỳ ra, thật vất vả mới trấn định lại, hỏi: “Ai?”
“Diệp đại ca.” Người ngoài cửa kia nhỏ giọng nói, chính là muội muội của Bạch Húc – Bạch Hà.
Chu Tư Kỳ nghe thấy âm thanh này, sắc mặt bất giác biến đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Người của Bạch gia có phải là có thù oán với ta không? Tại sao hết người này tới người khác đến phá chuyện tốt của ta.”
Diệp Tĩnh Hồng nghe y nói, nhịn không được cười cười, cao giọng hỏi: “Bạch cô nương? Đêm đã khuya như vậy, có chuyện gì sao?”
“Ta thấy trong phòng Diệp đại ca vẫn còn sáng ánh nến, biết ngươi còn chưa ngủ, vì lẽ đó rót một chén trà sâm đưa tới.”
Diệp Tĩnh Hồng ngạc nhiên, nghĩ thầm nàng dù sao cũng là một nữ tử chưa xuất giá, đã trễ thế này lại gõ cửa phòng hắn, e sợ không thỏa đáng cho lắm. Nhưng nếu từ chối, lại có vẻ không có tình người. Đang lúc do dự, chỉ thấy Chu Tư Kỳ khoát tay áo một cái, đã lùi về sau vài bước, thoải mái bò lên giường của hắn.
Hắn không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là cười khổ một tiếng, mở miệng nói rằng: “Bạch cô nương, ta muốn ngủ, ngươi vẫn là nên trở về đi.”
“......”
Nữ tử ngoài phòng yên tĩnh chốc lát, thấp giọng nói một chữ “Vâng”, sau đó quả nhiên xoay người rời đi.
Diệp Tĩnh Hồng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, cảm thấy động tác của Chu Tư Kỳ thật sự cực kì nhanh, không ngờ đã cởi xiêm y xuống, thong dong thoải mái mà nằm ở trong chăn duỗi người.
“Bạch cô nương cứ như vậy mà đi rồi? Nghe nói phụ mẫu nàng muốn đem nàng gả cho ngươi đấy. Diễm phúc đưa tới cửa như vậy, Diệp đại hiệp sao lại không muốn?”
“Thời điểm ta bị thương trúng độc, Bạch lão gia đúng là có đề cập tới chuyện này, nhưng ta lúc đó cũng đã cự tuyệt.” Diệp Tĩnh Hồng thở dài, nghiêm mặt nói, “Ta cùng Bạch cô nương chỉ có mấy lần gặp mặt, đối với nàng cũng không có loại tâm tư kia, tội gì làm lỡ chuyện đại sự cả đời của nàng?”
Dừng một chút, dường như phí đi rất nhiều khí lực, mới nói tiếp: “Tư Kỳ, ngươi vẫn rõ ràng ta, trong lòng ta chỉ có một người...... Vẫn luôn là......”
Lời còn chưa dứt, lại ngừng lại, ngạc nhiên nói: “Chu Tư Kỳ?”
Không có tiếng người đáp lại.
Hóa ra Chu Tư Kỳ nhắm chặt hai mắt, từ lâu đã ngủ thiếp đi trên giường hắn.
Diệp Tĩnh Hồng thật không biết nên khóc hay cười, trong lòng nhưng lại dịu xuống, đưa tay giúp y vuốt mép góc chăn. Sau đó lấy ra tấm bản đồ Chu Tư Kỳ đã đưa cho hắn, cẩn thận từng li từng tí một cất vào trong lồng ngực.