Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm ngày hôm sau, bà Triệu xách Triệu Ngang từ trong ổ chăn ra.
Tháng giêng rét đậm nhưng ông mặt trời sớm đã treo lên, ánh nắng chiếu xuống, cho dù rét lạnh cũng vẫn cảm thấy thoải mái.
Hàng quán lúc này bày đầy trên đường, ở huyện nhỏ này quy định cấm đốt pháo cũng không có tác dụng, sạp pháo chỗ nào cũng có. Tuy sớm đã qua tuổi chơi, Triệu Ngang vẫn mua một bọc lớn.
Ngoại trừ dây pháo lễ mừng năm mới phải đốt ra, còn mua thêm mấy loại pháo hoa, Triệu Ngang từ nhỏ đã đặc biệt cảm thấy hứng thú với loại khi đốt lên có thể bắn ra một đóa hoa lớn. Đáng tiếc khi đó vì điều kiện trong nhà, không thể mua qua một lần. Nhiều lắm cũng chỉ mua một nắm nhỏ nhỏ pháo cây cầm tay, tối đêm ba mươi đốt nhìn, chung quy cũng có thể đáp ứng tình hình.
Đi theo phía sau bà Triệu, vòng vo cho tới trưa, trong tay cũng xách đầy túi plastic, rau, thịt, pháo hoa, câu đối Tết, quà vặt… thậm chí còn có một bộ chén thủy tinh mới.
Một đống lớn đồ như vậy, cho dù là hai người cũng bị ghì đến đau tay.
“Ngang Ngang, con ở đây trông đồ đi, mẹ đi mua thêm ít cá hố, rồi chúng ta về nhà.” Bà Triệu rốt cuộc nhịn không được, đem mấy túi to trong tay đặt lên băng ghế dài bên đường.
“Mẹ ở đây chờ đi, con đi mua cho.” Triệu Ngang cũng thả đồ xuống, nhẹ nhẹ xoa mấy cái, dấu đỏ trên tay mới tan chút ít.
Bà Triệu khoát khoát tay, bên nói bên hướng hàng cá cách đó không xa đi đến, “Con làm sao biết cách chọn cá hố a!”
Triệu Ngang nhăn nhăn mũi, ngồi xuống ghế, gần đó là một nhà hàng nổi tiếng vùng này, bên ngoài đậu rất nhiều xe, trên xe còn dán chữ Hỷ đỏ đỏ cùng vòng hoa, xem ra có người kết hôn bao hết nhà hàng.
Đã đến giờ ăn trưa, trên bàn bên trong cửa thủy tinh ngồi đầy người, Triệu Ngang mới cảm giác hơi đói.
Đi dạo phố đến trưa cũng tiêu hao không ít thể lực.
Rảnh đến nhàm chán, Triệu Ngang cúi đầu, lấy di động xem giờ, đã hơn mười hai rưỡi.
Còn chưa kịp nhét điện thoại vào lại túi, trước mặt liền đứng một người, ngăn lại hết ánh mặt trời.
“Mẹ, mẹ…” Chữ ‘nhanh vậy’ còn chưa nói ra, Triệu Ngang sững sốt tại chỗ, môi khẽ nhếch, ngẩn ngơ nhìn người trước mắt.
Người đối diện mỉm cười, tay từ trong túi kéo ra vỗ cậu một cái, “Bộ dáng tớ mềm yếu thế sao?”
“Nhạc… Nhạc Doanh Phong? Sao cậu ở đây?” Cậu nhớ rõ nhà cậu ấy cách đây rất xa.
“Anh họ tớ kết hôn, ăn ở đây. Bận rộn cả hai ngày rồi…” Nhạc Doanh Phong chuyển túi đồ đi, ngồi bên cạnh cậu, “Ra ngoài mua đồ tết? Sao lại ngồi đây?”
Triệu Ngang có chút cứng ngắc, vội vàng cười cười với cậu ấy, mặt liền quay về phía trước, “Mẹ tớ đi mua cá hố, tớ đợi bà.”
“Ồ…” Nhạc Doanh Phong gật gật đầu, “Đúng rồi, tớ còn chưa có di động của cậu, số mấy?
“Hửm?” Triệu Ngang bị cậu ấy hỏi mà sững sốt, lập tức kịp phản ứng, tim đập đột nhiên tăng tốc, “Là…” trí nhớ tạm thời mất đi… nghĩ thế nào cũng không ra dãy số của mình là bao nhiêu.
Nhạc Doanh Phong cũng móc di động ra, nhìn cậu đang ngẩn người, rất tự nhiên lấy điện thoại của cậu, tạch tạch tạch nhấn số của mình, gọi qua, “Được rồi, đây chính là số tớ, nghỉ đông không có gì làm có thể tìm tớ cùng đi chơi.”
“Hửm, được…” Mặt Triệu Ngang không khống chế được mà bắt đầu nóng lên, sít chặt điện thoại cúi đầu, không biết nên nói gì.
Không khí trong nháy mắt có chút mập mờ khó tả, hai người lại không nói gì thêm.
“Cậu nghỉ ở nhà có làm gì không?”
“Gần đây cậu còn chơi Thiên Long không?”
Vừa mở miệng lại thế nhưng đồng thanh.
Hai người lặng đi một chút, Nhạc Doanh Phong bật cười, “Ừ, đang chơi, dù sao cũng không có gì làm, dạo này cậu làm gì?”
“Tớ?” Triệu Ngang mở miệng, ngoài ý muốn cảm thấy giọng mình có chút khô khốc, “Tớ… Tớ không có chơi gì, không có gì làm…” Tại sao phải nói dối? Triệu Ngang cắn môi dưới, vì sao không thể thẳng thắn nói mình đang chơi Thiên Long?
Chẳng lẽ sợ người ta có thể đoán được là bởi vì cậu ấy mới chơi?
“Vậy cậu có muốn cùng…” Nhạc Doanh Phong vừa mở miệng đã bị người cắt ngang.
“Doanh Phong, sao lại ra đây? Anh họ cậu bảo tớ gọi cậu đến giúp cản rượu!” Người từ trong nhà hàng chạy ra là Ngô Tường Đào, thấy Triệu Ngang, đầu tiên sửng sốt, sau đó liền xuất ra một khuôn mặt cười thật to, “Triệu Ngang? Sao cậu ở đây? Cùng vào ăn đi!”
Gương mặt Nhạc Doanh Phong vừa rồi còn mang nụ cười thoáng cái biến mất, hung hăng liếc mắt trừng Ngô Tường Đào, “Cậu tới rất đúng lúc đấy!”
Không biết vì sao Ngô Tường Đào nói như vậy, trong lòng Triệu Ngang thấp thỏm, vội vàng đứng lên từ chối, “Không cần đâu, mẹ tớ trở lại ngay, bọn tớ về còn có việc…”
Đang nói đã nhìn thấy bà Triệu mang theo một bao có hố lớn đi lại bên này, Triệu Ngang nhanh chóng qua đón bà, “Mẹ, mua xong?”
“Ừ, hai vị này là?” Bà Triệu nhìn về phía hai người bọn họ, Nhạc Doanh Phong vội từ ghế đứng lên, “Bác gái, chào bác, con là bạn học của Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong.”
“Chào bác, con là Ngô Tường Đào, cũng là bạn học của Triệu Ngang, hôm nay anh họ Nhạc Doanh Phong kết hôn, đang ăn trong nhà hàng, đã đến giờ cơm trưa rồi, nếu không bác và Triệu Ngang ăn chút rồi đi.” Ngô Tường Đào sáp qua, trưng ra nụ cười thuần khiết vô hại.
Bà Triệu vội vàng khoát tay, “Không cần không cần, nhà cách đây có chút xíu, về còn có việc, các con nhanh vào đi! Không bận gì cứ đến tìm Ngang Ngang chơi!”
“Ngang Ngang?” Nhạc Doang Phong đọc lại, lập tức cúi đầu hướng Triệu Ngang cười, “Cái tên rất đáng yêu.”
Oanh… Mặt Triệu Ngang nhất thời thiêu nóng, vội vàng che giấu xoay người lấy túi đồ, “Tớ phải đi, các cậu, các cậu nhanh vào đi, bai…”
“Hẹn gặp lại…” Nhạc Doanh Phong hướng cậu lắc lắc di động trong tay, “Rảnh thì gọi điện thoại cho tớ.” Sau đó chuyển sang bà Triệu, “Hẹn gặp lại bác, có thời gian sẽ tới thăm nhà bác.”
“Được, gặp sau…” Bà Triệu cũng giúp Triệu Ngang cầm mấy túi đồ, nói lời tạm biệt với bọn họ, rồi đi về nhà.
Đi chưa xa, Triệu Ngang nhịn không được quay đầu lại, Ngô Tường Đào đang đẩy cửa giúp Nhạc Doanh Phong, Triệu Ngang buồn bã, xoay mặt đi.
Nhạc Doanh Phong phía sau đi qua cửa, xoay người mắt nhìn bóng lưng cậu ấy, lại bị Ngô Tường Đào kéo thẳng vào trong…