Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
ღღღ
Ngụy Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau của Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Tiếu Ngữ.
“Việc này liên quan gì tới em!” Ngụy Tiếu Ngữ hét lên, “Em không giấu mấy thứ này trong phòng! Em không phải người như thế.”
Giọng của Ngụy Tiếu Khiêm lúc nào cũng nhẹ nhàng hơn Ngụy Tiếu Ngữ.
“Em sao biết được!” Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục la lên, “Em thèm dùng cái này, Tiểu Tịch mỗi ngày đều ôm ấp yêu thương với em đấy!”
Một lát sau vang lên tiếng đóng cửa, trong phòng an tĩnh lại.
Ngụy Thất cảm thấy cả người không có chút sức nào, ngay cả đầu óc cũng có chút mơ hồ không rõ.
Nhưng mà thật may là Ngụy Tiếu Khiêm còn ở đây, như vậy Ngụy Cửu chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chỉ cần đối thủ không phải Ngụy Tiếu Khiêm, Ngụy Cửu hẳn chạy trốn được thôi. Nghĩ tới đây anh liền thấy thoải mái đi đôi phần. Mặc dù không biết thuốc đó là thuốc gì, nhưng nghe ý của Ngụy Tiếu Ngữ, hình như Ngụy Tiếu Khiêm nghi ngờ mình vừa uống thuốc đó ở chỗ Ngụy Tiếu Ngữ. Chuyện này cũng khó trách, dù sao cũng mới từ phòng của Ngụy Tiếu Ngữ về.
Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, có lẽ là bất tỉnh không lâu, tuy rằng anh có cảm giác thời gian rất dài.
“Phải, tôi không đến,” Ngụy Thất nghe thấy tiếng Ngụy Tiếu Khiêm đang nói chuyện điện thoại, “Mấy người tự xử lý là đủ rồi.”
Mục đích đạt được rồi!
Ngụy Thất rạo rực trong lòng nghĩ, kế tiếp anh chỉ cần nằm trên giường là xong rồi.
Chẳng qua niềm vui sướng của anh cũng không duy trì nổi cả một phút, cái cảm giác tim đập gia tốc lại đến rồi, thật khác với kiểu tim đập nhanh khi yêu đương, kiểu này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, thân thể cũng trở nên kỳ lạ… nóng quá, anh vô thức đẩy chăn ra, cho dù là thế mồ hôi trên người vẫn từ từ rịn ra.
“Ngụy Thất,” Ngụy Tiếu Khiêm đẩy cửa ra, đặt điện thoại lên cái bàn bên cạnh, “Đắp chăn lại đi, sẽ cảm lạnh đấy.”
“Nhưng nóng lắm…” Ngụy Thất rất ít khi bác lời của Ngụy Tiếu Khiêm, nhưng anh cũng không muốn bị chết vì nóng, “Trong phòng mở máy lạnh chưa… nóng quá…”
Sắc mặt người đàn ông kia ngưng trọng lại, ngồi xuống mép giường: “Tôi biết, nhưng giờ em… rất yếu.” Hắn dịu dàng nói.
Ngụy Thất cau mày để hắn kéo chăn lên lại, thực ra anh muốn chống đối nhưng lúc này lại chẳng có chút sức nào.
“Nóng quá…” Ngụy Thất than, lần này ngay cả thanh âm cũng thay đổi, ngữ điệu thậm chí còn có vẻ làm nũng—— anh phải thừa nhận đó là kết quả do quá nóng.
Đôi mắt của Ngụy Tiếu Khiêm vẫn mềm mại như trước, thế nhưng trong thoáng chốc lại nháy lên vẻ thả lỏng. Hắn thò tay lên vén những sợi tóc tán loạn trước trán của Ngụy Thất ra: “Tôi không biết em uống thứ linh tinh này ở đâu… bác sĩ cũng cho em một liều thuốc giãn cơ rồi, trước đây uống rượu nhiều, gan hình như có chút vấn đề, nên thuốc chỉ dùng được liều nhẹ…”
“Cái gì…?” Ngụy Thất hoàn toàn không lĩnh hội được trọng điểm trong lời của Ngụy Tiếu Khiêm… được rồi, anh đã có thời gian, chính xác mà nói là hai năm trước uống rượu vô độ, ảnh hưởng tới gan thì cũng không phải vấn đề gì lớn. Thế nhưng… liên quan gì tới thuốc giãn cơ, “…Thuốc giãn cơ? Chuyện gì đã xảy ra?”
“…Tôi không rõ em đụng phải thuốc kích dục ở chỗ nào, tôi đoán là ở chỗ của Tiếu Ngữ, nhưng nó thề sống thề chết phủ nhận,” Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai, tỏ vẻ bắt đắc dĩ, “Chắc nó rất xấu hổ về phương diện này.”
Lúc này thực sự là oan uổng cậu ta mà, Ngụy Thất nghĩ, nhưng cũng không nói ra miệng. Cả người rất khó chịu, anh lần thứ hai đạp chăn ra, trong lòng oán giận vì sao Ngụy Cửu lại cho mình loại thuốc này. Dùng thuốc giả chết còn tốt hơn.
“Tác dụng của thuốc này… lâu hết lắm hả?” Ngụy Thất nhỏ giọng hỏi.
Ngụy Tiếu Khiêm lúc này không còn yêu cầu Ngụy Thất đắp chăn nữa: “Không.”
“Thế này còn không phải quá chậm à?” Mặc dù đang nói chuyện với Ngụy Tiếu Khiêm, thế nhưng Ngụy Thất cảm thấy người càng lúc càng nóng lên, anh có thể khẳng định thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, trời biết lúc nó phát huy hoàn toàn tác dụng thì sẽ ra bộ dạng gì nữa.
“Do sức khỏe em không tốt, nên bác sĩ nói không nên dùng loại thuốc này,” Ngụy Tiếu Khiêm tới gần Ngụy Thất, đôi mắt kia bị *** từ từ thấm ướt, ngay cả ngữ điệu cũng không còn lãnh đạm như mọi ngày.
“Vậy… giờ phải làm sao đây?” Thân thể càng lúc càng nóng, bên tai Ngụy Thất lúc này hình như chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Ngụy Tiếu Khiêm trầm mặc không nói lời nào, đầu óc hắn lúc này cũng xoay mòng mòng, quang cảnh trước mắt khiến hắn phiền muộn không thôi, giờ đâu còn rảnh mà cùng thảo luận… mấy chuyện không thú vị như vậy.
“Tôi không biết,” hắn nói thẳng, “Bác sĩ bảo ông ta cũng không có cách nào, đề nghị của ông ta là tìm bạn gái đến cho em giải quyết chút nhu cầu. Song tôi bảo là em không có bạn gái, ông ta trả lời, vậy thì hết cách rồi.”
“Ừ…” Ánh mắt của đối phương trở nên mê ly, thở gấp khiến anh có vẻ yếu đuối lại mê người.
Ngụy Tiếu Khiêm dịu dàng nói: “Tôi lúc nào cũng phải cố gắng kiềm chế, trong đầu tôi cứ vang lên câu của ông, ông nói chắc chắn như vậy, hình như mọi chuyện một trăm phần trăm là thế. Tôi không dám mạo hiểm. Nếu đúng như lời ông nói, tôi sẽ mất đi em.”
Tay hắn xoa nhẹ lên gương mặt người trên giường: “Trời biết tôi sợ mất đi em đến mức nào… Tôi có thể quay lại giúp em đóng cửa, chúng ta vẫn sẽ như mấy ngày trước. Em biết không, cái ngày ở trong tang lễ của Ngụy Ngũ, khi đưa khẩu súng cho em tôi đã nghĩ mình có thể chờ tiếp, chờ đến ngày em nguyện ý tiếp nhận tôi lần thứ hai. Thế nhưng…” Hắn dừng một chút, hắn nghĩ người kia hẳn là không nghe thấy hắn đang nói gì, “Thế nhưng hôm nay tôi lại phát hiện ra mình không muốn đợi, mà thầm nghĩ muốn có em.”
Ngụy Thất chỉ thấy đôi môi cửa hắn khép mở, nhưng lại không biết hắn đang nói gì.
Anh vươn tay về hướng Ngụy Tiếu Khiêm, người đàn ông này luôn lạnh lùng như tử thần, thế nhưng…Thế nhưng lại cho anh một cảm giác an toàn. Hắn chính là người đàn ông như vậy, người bên ngoài dù là chuyện gì cũng không thể lay động hắn, còn bản thân vậy mà lại thấy được vẻ mềm yếu này.
Năm tám tuổi, là lần đầu tiên hắn giết người, hắn trốn dưới cây cột ở hành lang, cố gắng không để bản thân quá thu hút, hắn cũng sẽ sợ, cũng sẽ có lúc thấy bất lực. Hay chính… vì thế, hắn mới liều mạng giữ lấy mình.
Ngón tay lạnh lẽo của người kia nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.
“Tôi sẽ giúp em…” Cái người kia dịu dàng nói.
Ngụy Tiếu Khiêm cúi đầu hôn lên môi Ngụy Thất, giống như trước kia, mềm mại mà đắm say.
Hắn không biết đạt được mục tiêu định trước có đúng hay không, chỉ có hắn phát hiện bản thân tự cuộn mình lại, chỉ có hắn nhìn thấy vẻ yếu đuối, dễ bị tổn thương của chính mình. Cũng có lẽ chỉ mình hắn mới thấy được sự điên cuồng nhưng lại rụt rè, hèn nhát như một đứa trẻ của chính mình.
Mình còn một cái chưa từng thay đổi, Ngụy Tiếu Khiêm nghĩ, mình vĩnh viễn hiểu được cách “giật được” này. Cái người không hề phòng bị đang bày ra thân thể trước mặt hắn, mê hoặc hắn như vậy, hắn đã không cách nào đè nén, ham muốn trong người khiến toàn bộ thân thể hắn trở nên phát đau.
Lưỡi của hắn tiến vào khoang miệng mềm mại của đối phương, rồi cùng nhau quấn lấy, bàn tay dễ dàng kéo mở áo sơmi người bên dưới ra, xoa lên làn da mềm mại lại đầy hấp dẫn. Nhiệt độ trên da khiến hắn cảm thấy mình còn sống, khiến hắn không còn nhớ tới cái lạnh lẽo của súng ống nữa.
“Ưm… A…” Ngụy Thất cảm thấy đầu loạn hết lên, nhưng anh lại biết rõ Ngụy Tiếu Khiêm đang làm gì. Anh rất nhanh phát hiện ra đây là loại thuốc kích dục cao cấp, nếu không sao lại có cảm giác này! Ngụy Cửu rốt cuộc đã nghĩ gì!
Anh nhanh chóng không còn có thể trách cứ Ngụy Cửu nữa, tay của người kia đã bao lấy bên dưới của anh, cảm giác không cách nào tiết ra được lại rõ ràng như vậy, khiến anh không thể khống chế thân thể, không khỏi giãy dụa, anh oán giận cảm giác này.
“…Nhanh, nhanh lên một chút…” Thanh âm khàn khàn mà dụ hoặc, Ngụy Thất thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mắt —— nhưng thật đáng tiếc, bởi vì tác dụng của thuốc mà đôi mắt không cách nào tập trung được.
Một luồng nhiệt như dòng điện đang xuyên qua toàn bộ thân thể anh, giờ anh đã không còn muốn cự tuyệt Ngụy Tiếu Khiêm nữa. Tuy giờ cảm thấy không dễ chịu lắm, nhưng nếu từ chối Ngụy Tiếu Khiêm thì anh càng khó chịu hơn.
Được rồi, cái này coi như là giúp Ngụy Cửu đi, à, còn chị của cô bé, cô gái kia tên là gì…
“Đang suy nghĩ gì thế…” Âm thanh mềm nhẹ của đối phương truyền đến, song song đó là đầu nhũ anh bị cắn một chút, khiến anh nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, “Không được nghĩ tới chuyện không liên quan.” Người kia nói.
Ngụy Tiếu Khiêm rút ngón tay ra khỏi phía sau của người bên dưới, nơi đó thật chặt lại ấm áp, khi đầu ngón tay xâm nhập, mị thịt mềm mại lập tức hút lấy. Chỉ là đi ra, hắn lại không cách nào đi vào được.
“A, đừng…” Ngụy Thất suy yếu thở hổn hển, đây là anh vô thức thở dốc, khi đối phương để cái thứ vừa cứng lại cực nóng vào bên dưới mình, anh đã thử tránh đi, thế nhưng kiểu giãy dụa này cũng chỉ như đang dụ dỗ người ta càng đi sâu vào mà thôi.
Khi vật cứng rắn của đối phương không hề dừng mà xâm phạm thân thể của chính mình, dĩ nhiên cũng không thể áp chế hưng phấn. Ngụy Thất bắt đầu mắng cái người đưa thuốc cho mình cả trăm lần, vẫn khăng khăng đó là do tác dụng của thuốc, chứ nhất định không phải tại thân thể của mình.
“… Tiêu.”
Bỗng nghe được âm thanh kia, Ngụy Thất liền ngừng giãy dụa.
“… Tiêu,” đối phương hôn lên môi chính mình.
Cái tên kia, hóa ra hắn vẫn còn nhớ, hắn vẫn còn nhớ.
Cái tên riêng kia, từ khi lên mười đã không bao giờ… sử dụng nữa.
Tiếng va chạm thân thể cùng tiếng rên rỉ đầy *** vang lên khắp nơi.