Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy trong bãi xe có thiết bị chiếu sáng, nhưng cũng không thể nào sáng rõ như ban ngày, Cố Tiểu Tịch đi tới nhìn thanh niên đang nằm trên đất.
Ngụy Tiếu Ngữ đã lật người thanh niên lại, nên Cố Tiểu Tịch có thể nhìn rõ gương mặt cậu ta. Chàng trai mặc áo khoác màu kem, làn da hơi tái nhợt, mớ tóc lộn xộn, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn có thể nhận ra đó là Giang Lai.
Ngụy Tiếu Ngữ đã ngồi xổm xuống kiểm tra Giang Lai, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Không có gì, chỉ bị thiếu máu, lát sẽ tỉnh lại.”
“Trên người không bị gì chứ?” Cố Tiểu Tịch lo lắng hỏi.
“Không bị thương ngoài.” Ngụy Tiếu Ngữ vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi đi.
“Anh gọi cho ai thế?” Cố Tiểu Tịch ngồi xổm xuống cạnh Giang Lai hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ đang nói chuyện với người bên kia, từ cách nói của hắn thì xem ra đang gọi cho bệnh viện, dù sao đây cũng là bãi xe trong bệnh viện.
Cố Tiểu Tịch cúi đầu nhìn Giang Lai, mấy tháng không gặp mà cậu đã gầy yếu đến độ này. Lần trước y gặp được cậu đang nằm ở bệnh viện của Tư Đồ Thượng Lam, còn giờ thì phát hiện cậu bất tỉnh ở nơi này.
Gương mặt cậu tái nhợt rất đáng ngại, thân thể cũng rất lạnh, Ngụy Tiếu Ngữ nói là do thiếu máu, nhưng Cố Tiểu Tịch biết do lần trước cậu bán thận, thân thể phải điều dưỡng lâu dài nên giờ có yếu ớt như vậy cũng là bình thường.
Y đẩy đẩy Giang Lai một chút, cậu ta không có phản ứng, Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ đến Thiệu Đình Chi vừa mới rời khỏi bệnh viện, chẳng lẽ Giang Lai và Thiệu Đình Chi đã xảy ra chuyện gì?
Bởi bãi xe là của bệnh viện, nên Giang Lai nhanh chóng được đưa đi cấp cứu. Ngụy Tiếu Ngữ phải đi theo làm thủ tục, để Cố Tiểu Tịch ở tại chỗ chờ hắn.
“Vì sao, tôi cũng muốn đi…” Cố Tiểu Tịch bất mãn kháng nghị.
Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng nói: “Tôi đi một lúc thôi…”
“Trông thân thể Giang Lai rất kém, anh phải cho cậu ấy vào phòng tổng thống.” Cố Tiểu Tịch lo lắng đề nghị.
“Bệnh viện không có phòng tổng thống… Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đăng ký cho cậu ta phòng tốt nhất.” Ngụy Tiếu Ngữ hôn nhẹ lên tóc của y, “Tôi sẽ nhanh trở lại.”
Cố Tiểu Tịch ừ một tiếng, đi qua đứng cạnh xe của Ngụy Tiếu Ngữ chờ hắn trở lại.
Kỳ thật Cố Tiểu Tịch cũng biết mục đích của Ngụy Tiếu Ngữ, nếu để y đi cùng nhất định còn lâu mới rời khỏi được, có khi cả cơm tối cũng không được ăn, nên hắn mới đi mình để có thể nhanh chóng sắp xếp mọi việc.
Cố Tiểu Tịch thở dài, y nhớ tới đôi mắt sáng ngời của cậu nhỏ kia, vì sao có người lại nhẫn tâm thương tổn cậu. Cậu ta chỉ là một đứa nhỏ. Bây giờ Thiệu Đình Chi đã là bạn trai của Ngụy Hựu Tuyết, kết quả cũng thực rõ ràng. Trên đời này, không phải vì không có tình yêu mà sống không nổi, nhưng vẫn còn một số người cố chấp với tình yêu, như người bạn đã cắt cổ tay tự sát kia, và giờ là Giang Lai.
Cố Tiểu Tịch nghĩ đến đây thì cảm thấy hít thở không nổi. Thật khó chịu.
Y nhớ rõ nụ cười thân thiện của người bạn kia, cậu ta lúc nào cũng thật hòa nhã, phóng khoáng, thế nhưng khi yêu rồi lại rất điên cuồng cùng cố chấp. Người cậu ta yêu vẫn không quay lại, cho nên cậu ta đã lựa chọn tự sát để chấm dứt tình yêu đầy đau khổ này.
Nhưng Giang Lai không giống người bạn ấy, cậu còn trẻ, cậu còn một bó thanh xuân có thể phung phí, cậu chính là một đứa bé như thế đó, vì sao nhất định phải chịu đau khổ vì một gã đàn ông như vậy…
Cố Tiểu Tịch chưa từng trải qua chuyện nào như vậy, mà y cũng không muốn trải qua. Y hiểu được đó là do y đã thấy nhiều lắm rồi.
Đợi cả nửa tiếng nhưng Ngụy Tiếu Ngữ vẫn chưa trở lại, Cố Tiểu Tịch lo cho Giang Lai, vì thế lấy ra di động chuẩn bị gọi đi, bỗng nhiên ở phía sau có một mùi kỳ quái tràn ngập trong không khí. Cố Tiểu Tịch ngẩn người, giây tiếp theo có một cái khăn chụp lên mặt y, cái mùi kì lạ lúc nãy chính là từ nó mà ra. Cố Tiểu Tịch muốn ngừng thở nhưng đã chậm, mùi này đã tiến vào mũi y. Ở đằng sau có người giữ chặt y, đề phòng y phản kháng, mà ý thức của y cũng dần rời xa, lập tức biến thành một màn đêm yên tĩnh.
***
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên nhìn một chút, phát hiện nơi này rất quen thuộc, một lúc sau mới nhớ ra đây chính là nhà cũ của y, căn phòng trọ nằm trong khu vực sầm uất của thành phố, đồ đạc trong nhà cùng bài trí đều là tốt nhất. Cố Tiểu Tịch ngẩn người, cúi đầu nhìn quần áo của mình, đều là nhãn hiệu trước kia y yêu thích.
Y đứng ở trong phòng khách, căn phòng thực im lặng, một chút âm thanh cũng không có, y bước qua nhìn tờ lịch, nó đã được lật đến ngày hôm qua.
Thời gian trôi qua tại căn phòng đẹp đẽ này thế nhưng không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Y bỗng nhiên cảm thấy căn nhà vốn quen thuộc này lại thật lạ lẫm, rốt cuộc là vì sao lại như vậy… vì sao một nơi quen thuộc như này lại khiến y có cảm giác xa lạ như vậy…
Bỗng nhiên có người ở đằng sau gọi tên y: “Tiểu Tịch.”
Cố Tiểu Tịch ngoảnh lại, nhìn nơi cửa ra vào trống trơn, ở đây chẳng có người nào.
“Tiểu Tịch?”
Cố Tiểu Tịch quay tới quay lui nhưng không hề thấy người nào, hơn nữa âm thanh kia là gọi tên của Cố Tiểu Tịch, mà không phải Diệp Thu Sinh…
Cố Tiểu Tịch nhìn vào tấm gương nằm bên trên lò sưởi.
Bên trong là gương mặt quen thuộc, vẻ ngoài tuyệt mỹ, đôi mắt quyến rũ mà lạnh lùng, ngay cả đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng rất hấp dẫn. Hình ảnh phản chiếu từ trong gương chính là Diệp Thu Sinh…
Cố Tiểu Tịch lùi về sau một bước, người ở trong gương cũng vậy.
Âm thanh kia lại vang lên, giống như là đang kề sát tai y mà thì thầm, thật dịu dàng, thật trầm thấp.
“…Tiểu Tịch?”
Cố Tiểu Tịch mở choàng mắt, nhìn lên trần nhà hoa lệ.
… Hóa ra là mộng? Cố Tiểu Tịch phát ra tiếng thở gấp khe khẽ, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Bởi trong mộng y quá căng thẳng, khiến cho khi tỉnh lại vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng được.
Y ngồi trên giường thở, cảnh trong mộng quá chân chật, cứ như y thật sự đã trở về thân phận Diệp Thu Sinh, mà bây giờ y không bao giờ muốn trở lại thân phận đó. Y sờ lên mặt mình — may mắn, vẫn là gương mặt của Cố Tiểu Tịch.
Phải một lúc lâu sau, Cố Tiểu Tịch mới có thể làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng tim vẫn đập rất nhanh. Lúc này, Cố Tiểu Tịch mới phát hiện ra đây không phải Dạ Ngữ. Sau đó, y lập tức đứng dậy, bắt đầu thăm dò căn phòng này.
Đây chẳng qua chỉ là một căn phòng xa xỉ trông rất thường, cứ nhìn vào kiến trúc lẫn bài trí trong phòng là thấy gu thẩm mỹ của chủ nhân nơi này không được tốt cho lắm.
Cố Tiểu Tịch cảm thấy cả người không có tí sức lực nào, có vẻ không đơn giản chỉ vì giấc mộng ban nãy.
Phòng không lớn, nhưng bố trí rất hoa lệ, thoải mái, cũng không kém phòng ở Dạ Ngữ lắm.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy một cái áo khoác màu xám đậm đặt trên sofa, trên bàn còn có gạt tàn cùng mấy mẩu thuốc lá, màn cửa kéo kín, đèn thủy tinh trên trần nhà đang chiếu sáng.
Cố Tiểu Tịch gian nan đi đến bên cửa sổ, vén màn lên, bên ngoài trồng rất nhiều cây, ngay cả những cái đèn đặc trưng ở thành phố cũng không thấy, có vẻ y đang ở một biệt thự nghỉ dưỡng ở ngoại thành.
Từ vị trí của cửa sổ có thể nhìn thấy bãi đất trống ở trước cổng, ở đó đậu mấy cái xe, không phải kiểu xe để khoe giàu của mấy đại gia, chẳng qua mấy vệ sĩ nhà Ngụy Tiếu Ngữ lại rất thích đi loại xe này. Kiểu xe này không quá thu hút, hơn nữa sau khi được cải tiến, ở một vài thời điểm trông rất ổn.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy có người cầm đèn pin đi tới, lập tức hạ màn xuống, xem ra ở đây có người đi tuần tra. Cố Tiểu Tịch vận động thử, nhưng phát hiện ra thân thể vẫn không có lực. Y nhớ lại những chuyện đã xảy ra, gần nhất là khi y đang chờ Ngụy Tiếu Ngữ ở bãi xe, bởi Giang Lai ngất xỉu ở đó, nên Ngụy Tiếu Ngữ đưa cậu ấy vào bệnh viện…
Hình như khi đó còn tranh luận một chút về vấn đề phòng tổng thống — ừ, cái này không phải trọng điểm, mà khi y đang định gọi điện cho Ngụy Tiếu Ngữ, hình như có người bịt kín miệng và mũi y, nếu không nhầm thì cái đó chắc chắn là thuốc mê. Mà giờ tay chân y vẫn cảm thấy bải hoải, có thể là vì tác dụng phụ của thuốc đó.
Cố Tiểu Tịch nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy căng thẳng, Ngụy Tiếu Ngữ không cần phải làm việc này, nếu đúng thế thì bây giờ y đang ở trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Hắn sờ soạng túi quần một chút, điện thoại đã mất, rất có thể rớt ở bãi xe. Những thứ khác trên người, ngay cả tiền cũng biến mất.
Cố Tiểu Tịch ngó sang đồng hồ bên giường, kim đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Như vậy, y đã mất đi ý thức ít nhất là tám tiếng. Cẩn thận tính toán, nếu y ngủ ở đây ba tiếng, vậy với năm tiếng kia xe có thể chạy đến nơi nào… Cố Tiểu Tịch ước chừng vị trí của bệnh viện một chút, nếu chạy năm, sáu tiếng, thì không thể là ngoại thành hay mấy khu lân cận được, mà xem ra xa hơn nhiều.
Cố Tiểu Tịch bước tới sofa mò vào túi áo khoác, bên trong không có gì. Y cầm cái áo lên ước chừng, người mặc áo này không vượt quá một mét tám, không quá béo. Y lại chuyển sang nhìn mấy mẩu thuốc lá trong gạt tàn. Nhìn những mẩu thuốc lá kia, xem ra là cùng một người, đây là loại thuốc tốt nhất, loại này khá nặng, trước kia Cố Tiểu Tịch không thích lắm.
Cố Tiểu Tịch lại đi một vòng ở phòng ngủ, không phát hiện ra dấu vết khác thường nào khác. Có vẻ chủ nhân nơi này chỉ quyết định ở đây tạm thời, trong tủ không có quần áo, mà trong các ngăn kéo cũng chỉ là mấy đồ linh tinh.
Cố Tiểu Tịch đi đến cạnh cửa, ngừng thở cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Có người nhẹ nhàng đi tới, trước cửa còn có hai người, nghe tiếng thở thì xem ra đều là những kẻ lực lưỡng.
Cố Tiểu Tịch trở lại giường, giường rất sạch sẽ, y ngồi ở một mép.
Nếu nhất định phải định nghĩa tình huống hiện tại là gì, thì hẳn là — bắt cóc.
Sau đó, Cố Tiểu Tịch bỗng nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, y do dự một chút, rồi lập tức nằm xuống trên giường, dựa theo tư thế vừa rồi mà nhắm mắt lại, y vừa nằm xuống thì cửa bị người đẩy vào.