Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tiểu Tịch trở lại phòng, qua an ủi Giang Lai một chút rồi đi làm.
Lúc đi làm mọi thứ vẫn như cũ, rất thuận lợi, Ngụy Tiếu Ngữ cũng không đến tìm y.
Đến khi tan ca trở về thì bất ngờ vì trước cửa lại không có hộp cơm như mọi khi. Đẩy cửa ra, liền thấy một người mặc áo da đen đang ngồi trên ghế, gã đàn ông có giá chuộc người cao ngất trời — Ngụy Tiếu Ngữ.
Nhà Ngụy Tiếu Ngữ rất giàu, đây là do mấy người trong quán nói vậy, còn mấy chuyện sâu xa trong bóng tối thì chẳng ai biết được. Cố Tiểu Tịch nghĩ, có lẽ hồi trước Ngụy Tiếu Ngữ chưa từng ăn cháo hoa, nên mới tỏ vẻ thích thú như vậy. Khóa cửa hình như cũng chẳng quan trọng nữa, bởi vì người ta đã muốn vào thì một cái khóa cũng chẳng thể ngăn nổi. Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nhìn chằm chằm hộp cơm. Hắn chưa bỏ cái túi nilon, vì tháo ra cháo sẽ nguội mất.
Hắn đang ngậm thìa, nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại, đôi mắt xanh thẳm cong lại như mảnh trăng khuyết.
Cố Tiểu Tịch bị hắn nhìn như vậy liền cảm thấy tóc gáy tức khắc dựng đứng lên.
“Tôi muốn xin đổi khóa.” Cố Tiểu Tịch lập tức nói.
Ngụy Tiếu Ngữ gật gù “Ngày mai tôi sẽ kêu người đến thay hệ thống khóa cửa nhận dạng bằng võng mạc, như thế cậu sẽ an toàn hơn.”
Bất an của tôi đều là từ anh mà ra nha, Cố Tiểu Tịch trong lòng phẫn nộ nghĩ nghĩ, nhưng bên ngoài duy trì im lặng. Dù sao đối phương chính là ông chủ quán bar.
Y cởi bỏ áo khoác thật dày ra, rồi ngồi xuống đối diện với Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ đặt hộp cơm đến trước mặt y “Ăn khuya đi.”
Cố Tiểu Tịch đi tìm thìa, mới phát hiện bị Ngụy Tiếu Ngữ ngậm trong miệng. Y trừng hắn, Ngụy Tiếu Ngữ rất vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó nhả cái thìa ra “Trả cậu.”
“…Không cần.” Cố Tiểu Tịch lườm hắn, đây là là thìa đem từ nhà cô, tiếc quá, y còn thích nó lắm. Người kia đương nhiên chiếm luôn cái thìa, cởi túi rồi bắt đầu ăn cháo.
Cố Tiểu Tịch chống cằm nhìn Ngụy Tiếu Ngữ. Sang trọng, cao quý, người nhà họ Ngụy ai nấy đều là dáng vẻ này.
Trước kia Cố Tiểu Tịch từng vô tình nghe nói về Ngụy gia. Một gia tộc tài ba, hơn nữa còn có lịch sử lâu dài, thế nên càng có nhiều bí mật được che giấu. Ví như, thị trường đen lớn nhất của Ngụy gia chính là buôn lậu vũ khí, còn cậu chủ họ Ngụy này thì hình như rất nhàn rỗi mà loanh quanh ở quán bar này.
Cố Tiểu Tịch chẳng rõ Ngụy gia có bao nhiêu người con, nhưng khi nói đến Ngụy gia, những người được biết đến không nhiều lắm. Hồi xưa lúc làm việc Cố Tiểu Tịch cũng thỉnh thoảng nghe được vài thông tin từ mấy người tán gẫu, nhưng cũng rất vụn vặt.
Nếu chiếu theo những chuyện từ miệng mấy người đó, quả thật khó liên hệ Ngụy Tiếu Ngữ với những nhân vật khác của Ngụy gia.
Lãnh khốc vô tình, lợi ích là cao nhất.
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng ngẩng đầu lên, chạm mắt Cố Tiểu Tịch đích “Sao vậy?”
“…Anh ăn luôn cả nửa phần cháo của tôi.” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn nhìn hộp cháo, tỉnh bơ mà đáp “Xin lỗi nhé, với chính cậu nói không cần mà.”
Cố Tiểu Tịch chề môi, không nói gì nữa.
Ngụy Tiếu Ngữ dùng thìa lấy chút dưa muối bỏ vào cháo, rồi múc một thìa cháo, đột nhiên đưa tới trước môi Cố Tiểu Tịch, cười hì hì nhìn y. Loại động tác thân mật lại dịu dàng này, quả thật đúng là chỉ dành cho những cặp tình nhân chung sống cùng nhau thôi.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, không nhúc nhích, không lui ra sau, cũng không mở miệng ra ăn. Thìa ở trước mặt, cháo trắng tỏa ra mùi thơm ngát, còn có chút khói nhỏ bốc lên.
Thật hấp dẫn, nhưng với Cố Tiểu Tịch, người cầm thìa hình như cũng chẳng khác ác ma là mấy.
Cho nên Cố Tiểu Tịch không nhúc nhích.
Ngụy Tiếu Ngữ một tay chống cằm, một tay giơ thìa, đặt sát môi Cố Tiểu Tịch, y chỉ cần nhích tới chút là có thể ăn.
“Không ăn hả?”
“…Không đói.” Cố Tiểu Tịch khéo léo từ chối.
“Không ăn thì giảm tiền lương.” Ngụy Tiếu Ngữ hiền lành nói.
Cố Tiểu Tịch do dự một chút, mở miệng ăn thìa cháo trước mặt, vẫn còn nóng, rất ngon, nhai nhai chút rồi nuốt xuống bụng.
“Thế ăn có thêm tiền lương không?” Cố Tiểu Tịch hỏi lại.
Ngụy Tiếu Ngữ cười như hồ ly “Theo tôi lên giường thì có đấy.”
Cố Tiểu Tịch thất vọng thở một hơi “Đồ ăn khuya của tôi anh đều ăn hết còn gì.”
Ngụy Tiếu Ngữ đẩy hộp cháo ra “Để tôi làm một lần, tôi sẽ cho cậu ăn cháo cả tháng.”
Cố Tiểu Tịch khinh thường liếc hắn một cái, không nói gì thêm.
Ngụy Tiếu Ngữ thấy Cố Tiểu Tịch im lặng, thò tay lấy chai rượu dưới bàn “Cái này coi như bồi thường nè.”
Cố Tiểu Tịch nhận chai rượu, là Baileys.
“…Miễn phí không?” Cố Tiểu Tịch cầm lấy, hỏi.
“Lần này là miễn phí.” Ngụy Tiếu Ngữ nói “Còn lần uống ở quán thì phải trả tiền.”
“Anh cũng uống mà.” Cố Tiểu Tịch lập tức cãi lại, vô cùng buồn tủi nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ xoa tay “Thì lúc tôi tới cậu đã mở nút chai rồi.”
Cố Tiểu Tịch không nói, cuối cùng cầm chai Baileys đứng lên “Vậy, chai này anh đừng mong được uống.”
Ngụy Tiếu Ngữ ngồi ở ghế nói “Cháo lạt quá, tôi muốn uống tí đồ ngọt.”
“…Thật ra anh vì muốn tôi pha rượu cho anh nên mới đem Baileys đến phải không?”
“…Cậu là nhân viên của tôi đấy.”
“Bây giờ đã hết giờ làm việc rồi, ông chủ ạ.” Cố Tiểu Tịch cất chai Baileys vào trong tủ lạnh.
“Giờ không uống hả?” Ngụy Tiếu Ngữ ngoan cố hỏi tiếp.
“Không, chờ anh đi rồi uống.” Cố Tiểu Tịch đi tới dọn dẹp lại cái bàn.
“Mai được nghỉ chứ? Cậu chuẩn bị làm gì chưa?” Ngụy Tiếu Ngữ đột nhiên hỏi.
Cố Tiểu Tịch vào toilet rửa hộp cháo “Tôi muốn về thăm cô.”
Ngụy Tiếu Ngữ bước tới gần “Tôi đi cùng cậu.”
“….Vậy rượu Baileys lần trước phải miễn phí cho tôi.”
“…Được rồi.”
***
Ngày được nghỉ là thứ tư, Cố Tiểu Tịch ngồi trong xe, có chút nhàm chán nhìn cảnh vật bên ngoài xẹt qua, chỉ có mấy hình ảnh nhợt nhạt.
Một bàn tay xoa lên eo y, Cố Tiểu Tịch giãy dụa một chút mới thoát được. Dù sao nếu thẳng thừng từ chối cũng có chút không hay lắm. Nhưng thật ra Cố Tiểu Tịch xem thường cái kiểu được voi đòi tiên của thằng cha này.
Bàn tay kia rất nhanh kéo Cố Tiểu Tịch đang ngồi sát cửa xe vào lòng.
“Này…” Cố Tiểu Tịch kháng nghị, nhưng hắn rất ngoan cố mà ôm chặt lấy khiến y chẳng thể chống lại.
“Ôm cái thôi mà, khó có dịp ngồi gần nhau thế.” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nói, cảm giác cái eo mỏng manh đang vặn vẹo trong lòng khiến hắn lập tức “xúc động”.
Cố Tiểu Tịch liền bình tĩnh, dù sao chống đối cũng chẳng ích gì, không bằng tiết kiệm sức lực thì hơn.
“Hôm nay tôi không mang súng đâu.” Ngụy Tiếu Ngữ mềm mỏng nói. Theo tầm nhìn của hắn, có thể nhìn thấy mái tóc đen óng mềm mại cùng với hàng mi thật dài của Cố Tiểu Tịch.
“Mang dao găm của Smith & Wesson cũng vậy thôi.” Cố Tiểu Tịch hừ nhẹ.
“À, tại tôi thấy như thế rất ngầu nha.” Ngụy Tiếu Ngữ cười khẽ, nhìn qua thật lịch lãm vô cùng “Tôi cũng chẳng dùng đến.”
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn, nghi ngờ “Phải không đó?”
Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai “Tôi đang ở trong hoàn cảnh tương đối an toàn, với lại tôi cũng không định cướp chén cơm của vệ sĩ nhà mình đâu.”
Cố Tiểu Tịch biết ở sau xe này còn có xe của lực lượng phụ trách an toàn cho bọn họ, vì thế thở dài “Vệ sĩ của anh thật đáng thương, ngốc nghếch bảo vệ cho ông chủ chẳng có tí tình người nào.”
Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên cúi đầu hôn lên tóc Cố Tiểu Tịch, cảm giác những sợi tóc mềm mượt cọ vào môi cứ lưu luyến không tan. Thân thể trong lòng cũng rất mềm mại, không chút cứng ngắc, không chút chống cự, tay Ngụy Tiếu Ngữ bất giác vuốt ve lên, cách lớp quần áo mà cảm nhận sự mềm mại của làn da lẫn những thớ cơ mảnh khảnh.
“Đến rồi.” Giọng nói Cố Tiểu Tịch cứng như đá, ngay sau đó là tiếng hãm phanh rất nhỏ.
Lúc Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại là đến đâu thì Cố Tiểu Tịch đã thoát khỏi ***g ngực hắn, ngay cả Ngụy Tiếu Ngữ cũng không có biết y làm bằng cách nào.
Cố Tiểu Tịch đứng ngoài xe, một tay giữ cửa, đôi mắt đen láy lộ ra ý cười hiếm có “Ông chủ, còn không xuống xe sao?”
Cậu ta tuyệt đối là cố ý! Ngụy Tiếu Ngữ phẫn nộ nghĩ, hắn biết xe sắp đến nơi nên mới không phản kháng, mà hắn — dường như đã ném bay luôn cái mục đích ra ngoài.
Ngụy Tiếu Ngữ có chút xấu hổ xuống xe, cúi đầu nói với tài xế, bảo anh ta chờ hắn ở đây.
“Vệ sĩ không đi cùng à?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Ngụy Tiếu Ngữ lắc đầu “Cũng phải chừa chút tự do cho tôi chứ? Tôi thấy nhà tôi càng ngày càng quá đáng.”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, Ngụy Tiếu Ngữ xem ra đúng là một cậu ấm.
Cố Tiểu Tịch chỉ biết Ngụy Tiếu Khiêm, theo tên cũng như tuổi thì chắc là bậc đàn anh của Ngụy Tiếu Ngữ. Những người khách y tiếp xúc khi xưa từng nhắc đến Ngụy Tiếu Khiêm, một trong những sát thủ sang quý nhất trên đời này.
Hình như rất khó có thể suy ra có liên quan gì tới người đàn ông trước mắt này.
Hóa ra là sát thủ cũng có thân thích, hóa ra…Giống như Ngụy Tiếu Ngữ, người này mà cũng có người thân tài giỏi như vậy…
“Tiểu Tịch?”
Bị Ngụy Tiếu Ngữ gọi một tiếng, Cố Tiểu Tịch mới phục hồi lại tinh thần “Sao vậy?”
“…Vẻ mặt cậu lúc nãy…” Ngụy Tiếu Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói “Thật kì lạ.”
Cố Tiểu Tịch nhún nhún vai “Tôi đang nghĩ tới một chuyện.” Y nhanh chóng xoay người “…Đi thôi.”
Đã quen nhìn sự hào nhoáng nơi phố thị, nên thấy khu phố nghèo thật đơn sơ quá. Chim sẻ tốp năm tốp ca đậu trên dây điện, đường quá hẹp nên xe không chạy vào được, thế nên Cố Tiểu Tịch và Ngụy Tiếu Ngữ đi bộ.
Ngụy Tiếu Ngữ mặc chiếc áo da mắc tiền, đứng dưới nắng tựa như một vị hoàng tử phong độ đầy mình đi về nông thôn.
Rác rưởi bị vứt lung tung trên mặt đất, cũng may giờ trời đã vào đông, nên quá trình phân hủy mới chậm như vậy. Chứ cái nơi như thế này, xe rác cũng chẳng chui vô nổi, vậy nên chỉ có người dân tự dọn dẹp lấy.
Cố Tiểu Tịch quen thuộc di chuyển vào bên trong, Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày đi theo.
Hồi đầu Ngụy Tiếu Ngữ còn chê phòng của Cố Tiểu Tịch nhỏ, thì bây giờ coi bộ còn tốt hơn chỗ này nhiều.
Cố Tiểu Tịch đưa Ngụy Tiếu Ngữ qua một cánh cổng quen thuộc lên lầu, trên hành lang có thấy xe của mình. Hóa ra xó này lại lớn như vậy, đi mãi mới tới nơi. Cố Tiểu Tịch lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa. Liếc qua căn phòng là có thể thấy trong này chẳng có ai. Cố Tiểu Tịch để Ngụy Tiếu Ngữ bước vào, sau đó bỏ mấy thứ trên tay xuống.
“Cô cậu không có nhà à?” Ngụy Tiếu Ngữ ngó căn phòng chút rồi hỏi.
“Rõ quá rồi còn gì.” Cố Tiểu Tịch nhún vai nói “Cô tôi còn phải đi làm ở xưởng.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn đồng hồ “Khi nào thì về, tôi có thể đãi cơm tối.”
Cố Tiểu Tịch cười một chút “Bình thường thì mười giờ, còn nếu tăng ca thì phải tầm mười một, mười hai giờ mới về.”
“Sao lại thế được?” Ngụy Tiếu Ngữ nhíu mày. Tuy cùng là làm ăn, nhưng kiểu này kém quá vậy.
“Cô từ lúc tôi sinh ra đã không đi học nữa, chẳng có bằng cấp gì, nên chỉ có thể làm việc tại mấy xưởng như thế thôi.” Cố Tiểu Tịch thu dọn đống đồ bẩn giúp cô “Cô còn phải nuôi sống tôi, kiếm tiền cho tôi đi học, đương nhiên phải làm nhiều hơn chút thì mới sống được.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn Cố Tiểu Tịch bận đông bận tây, nghĩ lại thấy mình hình như chiếm chỗ dữ quá, nên đi tới cửa sổ đứng đấy “Tôi xin lỗi…”
Trong từ điển của Ngụy Tiếu Ngữ có từ “nghèo khó”, đó là hắn biết được thông qua những người khác, cùng với bần cùng còn có tham lam và thấp kén. Vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm, bán đứng bạn bè, lật lọng, thậm chí phản bội lại cả vợ, chồng, Ngụy Tiếu Ngữ thấy nhiều lắm, cái kiểu túng quẫn cuối cùng đã trở thành cái cớ cho hành động của bọn họ.
Giống những kẻ đó — Cố Tiểu Tịch và cô cậu ta cũng là những con người nghèo khó, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ lại hiếm thấy những người như vậy.
Vì thế hắn khoanh tay đứng nhìn.
Cố Tiểu Tịch dọn sạch căn phòng, đem tất cả đồ mới mua bỏ vào tủ lạnh — cái tủ lạnh thật cũ, hơn nữa còn nhỏ đến đáng thương.
Nhưng Cố Tiểu Tịch tính rất chuẩn xác, sữa, rau dưa, thịt khô, đậu…lần lượt bỏ từng thứ vào cho đến khi nó đầy. Hồi sáng Ngụy Tiếu Ngữ còn kè kè với Cố Tiểu Tịch đi siêu thị, nhưng người ở siêu thị đông quá, lúc thanh toán tiền còn phải xếp hàng chờ, nên Ngụy Tiếu Ngữ đành ngồi trong xe đợi Cố Tiểu Tịch ra.
Hắn không biết Cố Tiểu Tịch mua đồ gì, bởi tất cả những thứ y mua đều được để ở cốp xe.
Hắn không ngờ Cố Tiểu Tịch mua toàn mấy thứ linh tinh, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, dầu ăn, muối, dấm, sữa tắm, xà bông. Hắn nhăn mày, sau đó nhịn không được nói “Sao cậu không đưa thẳng tiền luôn?”
Cố Tiểu Tịch đem từng món đồ cất vào vị trí, đầu cũng không quay lại “Cô không có thời gian đi mua, một tháng cô chỉ được nghỉ có hai ngày à.”
“May là còn có ngày nghỉ.” Ngụy Tiếu Ngữ vểnh môi, thấy Cố Tiểu Tịch gom quần áo dơ ra hành lang để giặt, hắn bất mãn đi đến giường để ngồi.
Trong phòng toàn là ghế đẩu, so ra thì ngồi giường vẫn thoải mái hơn chút… Đến lúc ngồi xuống mới phát hiện ra, kỳ thật… cũng chẳng dễ chịu như vậy. Cái giường này hình như chỉ dùng mấy tấm ván gỗ dựng lên thì phải. Thật khó tưởng tượng, Cố Tiểu Tịch thế mà sống trong hoàn cảnh như vậy.
Tuy tài liệu về y hắn đang nắm trong tay, nhưng vì nhìn thấy dáng vẻ pha chế rượu cho khách của y, hay như cái đợt lột súng tại phòng hắn, căn bản không tưởng tượng nổi cuộc sống trước kia của y lại như thế này.
Nhưng cha ông chẳng đã từng nói, đứa trẻ những gia đình nghèo khó sớm trở thành trụ cột của nhà, những lời này dùng trên người Cố Tiểu Tịch hình như khá thỏa đáng.
Cố Tiểu Tịch một lát sau bước vào, rồi lôi ra một cái thảm nhung từ đống vật dụng.
“Đứng lên, đứng lên, tôi muốn trải ra giường.” Cố Tiểu Tịch đặt thảm nhung phủ lên giường, Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng đứng dậy, sau đó nhìn thấy Cố Tiểu Tịch phủ cái thảm mềm mại lên.
Đợi trải ra xong rồi thì hắn lại ngồi lên,ngẩng đầu nói với Cố Tiểu Tịch “Thoải mái hơn nhiều đó.”
Cố Tiểu Tịch khinh thường liếc hắn một cái, sau đó vội đi tiếp.
Đợi đến khi Cố Tiểu Tịch xong xuôi, mặt trời cũng lặn xuống núi, mùa đông trời rất nhanh sẩm tối.
Cố Tiểu Tịch duỗi người, thấy lưng hơi đau, lúc quay đầu lại nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, mới phát hiện hắn ta thế nhưng đang nằm ngủ trên giường.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, sau đó đi đến bên giường, nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ quả thực đã nhắm mắt. Trong phòng không có bật đèn, căn phòng hơi tối. Cố Tiểu Tịch cúi đầu nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngoại hình Ngụy Tiếu Ngữ trông được lắm, ngũ quan khắc sâu mà nổi bật, môi có chút mỏng, khóe miệng luôn vểnh về phía trước. Mấy sợi tóc trên trán là kết quả của thiết kế tỉ mỉ của nhà tạo mẫu tóc, mà quả thật cũng có tác dụng nổi bật sự phong độ của hắn.
Hắn nằm ở trên giường, trên người vẫn là chiếc áo da đẹp đẽ quý giá như cũ, nhưng là… hình như trông có vẻ bớt xa xỉ hơn bình thường rất nhiều.
Ngụy Tiếu Ngữ cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tuy bình thường trông trưởng thành cùng…đa mưu túc trí như vậy, nhưng nếu tính tuổi thì, hắn còn nhỏ, còn là một đứa trẻ. Khi ngủ, gương mặt hắn rất thả lỏng, vai co lại trông rất trẻ con.
Cố Tiểu Tịch có chút do dự coi có nên đánh thức hắn hay không, ngón tay mới vừa chạm đến bả vai hắn, đôi mắt sâu thẳm kia đột nhiên mở ra, mang theo hơi thở lạnh lẽo như tấm kim loại. Giây tiếp theo, tầm mắt dừng lại trên người Cố Tiểu Tịch, y bị lật mạnh xuống giường, người đập vào những tấm ván cứng tạo ra tiếng động lớn, dường như sắp gẫy cả xương rồi.
Tiếng rên rỉ của Cố Tiểu Tịch còn chưa kịp phát ra, thì mũi dao bén nhọn đã kề sát cổ y. Cảm giác kim loại lạnh như băng cứ như lưỡi hái của tử thần tiếp cận y, đó là… Ợ, cho dù khi sống lại cũng không có thể nghiệm như vậy.
Y sững sờ, chẳng biết phải làm sao.
Y biết Ngụy Tiếu Ngữ không phải người đơn giản, nhưng cũng không nghĩ động tác lại linh hoạt, nhanh nhẹn như vậy.
Trong phòng lập tức im lặng, chỉ có hô hấp của một người — của Cố Tiểu Tịch, mà y hình như nghe không được tiếng thở của Ngụy Tiếu Ngữ. Smith&wesson rất sắc bén, khiến Cố Tiểu Tịch bị dọa không nhẹ, điều làm Cố Tiểu Tịch càng sợ hãi hơn chính là— người nằm ở phía trên hình như chưa tỉnh…
Lông mi hắn rất dài, đồng tử xanh thẳm còn có chút mê man, dường như đang cố gắng phân biệt người đang bị hắn áp lên là ai.
Tốt nhất hắn nên nhớ nhanh nhanh, Cố Tiểu Tịch khóc thét trong lòng, hắn không muốn vừa mới sống lại mà lại phải chết một cách không minh bạch như vậy đâu.
“…Tiếu Ngữ, là tôi…” Cố Tiểu Tịch thì thào, cố gắng khiến cổ họng vận động ở biên độ nhỏ một chút. Đây cũng là lần đầu tiên Cố Tiểu Tịch gọi tên của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc thật lâu — Cố Tiểu Tịch đoán hắn cần có thời gian tỉnh lại, thế nên trong khoảng thời gian đó thật sợ muốn chết. Nếu bây giờ Ngụy Tiếu Ngữ muốn Cố Tiểu Tịch phục vụ trên giường, Cố Tiểu Tịch đồng ý luôn khỏi nghĩ — mạng luôn quan trọng nhất nha.
“Ờ, Tiểu Tịch… Thật xin lỗi.” Ngụy Tiếu Ngữ mỉm cười nhẹ nhõm “Cậu có biết gần đây tôi luôn có chút khẩn trương không…”
“…Không sao, anh có thể rời dao đi được không…” Cố Tiểu Tịch lắp bắp nói.
“Dao?” Ngụy Tiếu Ngữ hình như giờ mới phát hiện ra bản thân dí dao vào cổ thiếu niên trong lòng mình.
Kim loại lạnh lẽo kề bên làn da mềm mại, lúc này tỉnh táo lại, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ thấy cảnh tượng này hình như… có chút…động lòng người?
“Smith&Wesson homeland security Camo knife luôn là loại dao tôi thích nhất.” Ngụy Tiếu Ngữ khôi phục lại nụ cười như ban đầu, hắn buông một tay khỏi người Cố Tiểu Tịch.
Tuy không giam Cố Tiểu Tịch nữa, nhưng dao thì vẫn kề sát cổ, Cố Tiểu Tịch cảm thấy vẫn không nên động đậy thì hơn, dù sao đây cũng là dao để chém giết, mũi dao lạnh thấu xương, rất hung hãn. Đương nhiên, đây kiểu dáng mới nhất, Cố Tiểu Tịch vẫn muốn học hỏi một chút, không nghĩ tới bây giờ lại ở trước mặt, à không, ở trên cổ mình.
Như mọi lần, cứ mỗi khi Ngụy Tiếu Ngữ cười híp cả mắt, Cố Tiểu Tịch đều thấy hắn có ý đồ xấu. Nụ cười bây giờ chính là kiểu không có ý tốt như vậy.
“Anh buông tôi ra……” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói.
Nhưng Ngụy Tiếu Ngữ lại không động đậy gì, ngón tay cầm dao thực ổn định, loại này càng khiến Cố Tiểu Tịch có dự cảm xấu.
Tay kia của Ngụy Tiếu Ngữ luồn vào trong vạt áo, mò đến vuốt ve eo Cố Tiểu Tịch.
“…Cơ bản thì tôi nghĩ bây giờ không phải thời điểm để tán tỉnh.” Cố Tiểu Tịch cắn môi gằn từng tiếng một.
Ngụy Tiếu Ngữ cười cười “Vì sao không phải vậy, khó lắm cậu mới không nhúc nhích để tôi sờ.”
Dưới tình huống này, ai dám động hả! Cố Tiểu Tịch thầm mắng trong lòng, chẳng qua bên ngoài vẫn không hé môi một chữ, dù sao tánh mạng còn trong tay Ngụy Tiếu Ngữ.
Mà thân thể ở tình huống này còn vô cùng mẫn cảm. Lúc làn da bị ngón tay thon dài mềm mại của Ngụy Tiếu Ngữ xẹt qua hình như là bị hấp dẫn.
Ngón tay dừng ở khuôn ngực mỏng manh của Cố Tiểu Tịch, đầu ngón tay tìm kiếm điểm mẫn cảm quen thuộc của y.