Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cậu lên trước đi, tôi đi lấy chai rượu đã,” Cố Tiểu Tịch vỗ vỗ vai Giang Lai rồi xoay người đến đại sảnh. Tại đấy dọn dẹp cũng sắp xong rồi, Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần hai giờ sáng, nên để nhóm thứ hai tan ca sớm một chút, sau đó tự mình lấy ra một chai Baileys.
Cố Tiểu Tịch nhếch môi tự giễu, gần đây có vẻ lúc nào cũng không quên đi lấy rượu, đúng là y như sâu rượu vậy.
Giang Lai được sắp xếp tại một phòng khách ở tầng ba, đáng ra cậu phải quay về ký túc xá của nhân viên ở đằng sau, nhưng Cố Tiểu Tịch lấy cớ “thân thể Giang Lai vừa mới khôi phục”, rồi để cậu ở lại phòng này.
Cố Tiểu Tịch mở cửa phòng Giang Lai ra, cậu vừa mới tắm xong, mặc áo tắm ngồi trên ghế kê gần giường uống trà.
Cố Tiểu Tịch nhìn xuống chai rượu trong tay mình, đặt nó lên tủ rượu, rồi bước tới.
“Uống trà nhé,” Giang Lai rót cho Cố Tiểu Tịch một ly trà.
Cố Tiểu Tịch ngồi xuống ghế đối diện với Giang Lai, nhận lấy ly, rồi cảm ơn một tiếng.
Giang Lai uống trà tiếp, lông mi cậu rất dài, ánh sáng từ trên rọi xuống tạo thành một cái bóng mờ mờ.
Mới chỉ không gặp có một mùa đông mà dường như cậu gầy đi rất nhiều, chiếc áo tắm mở rộng khiến y có thể nhìn rõ thân cậu mảnh mai thế nào. Không giống với vẻ mảnh khảnh song chắc khỏe của Cố Tiểu Tịch, thân thể của Giang Lai là kiểu trạng thái yếu ớt do bệnh tật lâu ngày. Mà cũng phải thôi, Cố Tiểu Tịch tự nói với lòng, ai trải qua những chuyện như vậy mà còn có thể mập mạp khỏe mạnh mới là kỳ lạ đấy.
Khoảng một lúc, cả hai đều không nói với nhau câu nào, căn phòng trở nên vắng lặng. Gió đêm thổi vào ban công, làm bay bay những mảnh rèm cửa màu trắng.
“Tôi tưởng cậu và anh ta đã cắt đứt liên hệ rồi chứ.” Cố Tiểu Tịch đột ngột lên tiếng.
Giang Lai dường như còn đang trầm tư chuyện gì đó, thấy Cố Tiểu Tịch hỏi, mới ngẩng mặt lên: “Bây giờ anh ta hình như rất nhiều tiền.”
Cố Tiểu Tịch cười lớn: “Ngôi sao nào mà chẳng giàu.”
Giang Lai cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Cố Tiểu Tịch tiếp tục uống trà, lát sau thì di động vang lên, Cố Tiểu Tịch nghe máy, là Ngụy Thất gọi tới, Giang Lai liền nhìn y tỏ ý hỏi chuyện gì vậy.
Cố Tiểu Tịch nghe xong điện thoại, quẹo đầu nhoẻn miệng cười với Giang Lai: “Đàm phán xong vụ bồi thường rồi, kiểu này hắn ta phải dành dụm hai năm mới kiếm được lại số đó đấy.”
Giang Lai có chút đăm chiêu rồi gật gật đầu.
“Tôi nghĩ tên đó sẽ không tới nữa đâu,” Cố Tiểu Tịch nghĩ một chút rồi an ủi.
“Anh ta nhờ thám tử tư tìm tôi,” Giang Lai bỗng mở miệng kể lại, giọng cậu thật bình thản, “tối nay anh ta tới đây, tôi bảo với anh ta rằng, tôi đã đi làm lại, rồi anh ta đột nhiên phát hỏa… anh ta lúc nào cũng không kiềm chế được tính nóng nảy của mình.”
“Chà, xem bộ hắn ta hình như tưởng đây là mấy chốn tình trường này nọ, chắc là tay thám tử đưa cho hắn thông tin sai rồi,” Cố Tiểu Tịch nhún vai, “dù sao rất ít người có thể điều tra được quán bar này rốt cuộc để làm gì.”
Giang Lai nhìn Cố Tiểu Tịch: “Anh ta phải bồi thường nhiều không?”
“Không nhiều lắm,” Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ, mỉm cười với Cố Tiểu Tịch, “cũng đủ bằng số tiền cậu kiếm được ở đây trong hai mươi năm thôi.”
Giang Lai suy nghĩ trong chốc lát, hạ mi xuống, không nói gì nữa.
Cố Tiểu Tịch tự rót thêm trà cho mình, Giang Lai ngắc ngứ nói: “Tiểu Tịch… Lúc cậu bước chân vào đây, tôi đã nghĩ cậu sau này sẽ hòa nhập nhanh thôi.”
Cố Tiểu Tịch im lặng nhìn cậu.
Giang Lai vẫn đang cúi đầu, giọng rất nhẹ: “Lần đầu nhìn thấy ông chủ, tôi nghĩ người như vậy e sẽ chẳng yêu thương được bất kì ai, bởi ông chủ ở trong xã hội này lâu quá rồi, lại còn giàu có như vậy.”
“Tôi cũng từng tưởng thế,” Cố Tiểu Tịch nhớ tới lần đầu nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Tiếu Ngữ ở trong bệnh viện, “hắn rất nhiều tiền, hơn nữa cũng rất thông minh.”
“Nhưng khi cậu vào quán, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ khiến ông chủ yêu cậu,” Giang Lai nhẹ nhàng nói, “ông chủ là người tốt, đối với cậu cũng tốt, tôi biết… tuy tôi nghĩ hoàn cảnh của ông chủ có chút phức tạp.”
Cố Tiểu Tịch ngậm lấy miệng ly: “Ừm, phức tạp đến độ khiến người ta muốn chạy mất.”
“Thế nhưng, Tiểu Tịch,” Giang Lai bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi, “cậu yêu ông chủ chứ?”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, y nhìn bóng mình trong đôi mắt đen láy của Giang Lai, trong suốt đến độ khiến người ta ngạt thở, y thở dài nói: “Trước kia tôi rất ghét hắn, cậu biết không, người như vậy luôn rất tự phụ, đương nhiên, hắn cũng là một người yêu tốt.”
“Cậu yêu ông chủ không?” Giang Lai kiên trì hỏi lại.
Cố Tiểu Tịch buông chén trà, mềm giọng thừa nhận: “Đúng vậy, tôi yêu hắn, dù rằng…tôi thấy điều kiện bản thân hắn không tốt lắm.”
Giang Lai mở to mắt, thật cẩn thận hỏi: “…Cậu nói, năng lực của ông chủ không tốt?”
“Phụt…” Cố Tiểu Tịch rốt cục vẫn không thể trụ nổi, phun cả nước trà ra ngoài, Giang Lai vội vàng đưa khăn tay cho y.
“…Tôi muốn nói là, ừm… tính cách không tốt lắm thôi.” Cố Tiểu Tịch vừa lau miệng, vừa xấu hổ giải thích.
Giang Lai cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó thả lỏng người ở trên ghế. Một lúc sau mới nói tiếp: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi… bởi, tôi biết…” nói tới đây, Giang Lai nhìn thật sâu vào mắt Cố Tiểu Tịch, “tôi biết, bác sĩ rất thích cậu.”
Cố Tiểu Tịch lập tức phản ứng, người cậu nói tới chính là Tư Đồ Thượng Lam. Đương nhiên, hành động tối nay của Tư Đồ Thượng Lam đã thuyết minh tất cả, nhiệt tình… tại phòng đó, đều không phải giả.
“Tôi cũng rất thích cậu ấy,” Cố Tiểu Tịch uống ngụm trà, khiến cổ họng mình thoải mái đi đôi chút, “nhưng chúng tôi là bạn bè, từ rất lâu về trước đã là vậy.”
“Nhưng bác sĩ rất thích cậu,” Giang Lai thở dài nói, “tôi đã từng chứng kiến, cứ khi cậu gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ sẽ rất vui vẻ, lúc không có việc gì bác sĩ cũng thường đến thăm tôi, nhưng cho tới giờ chưa bao giờ nói cho cậu.”
Cố Tiểu Tịch nói: “Cậu ấy là người đàn ông chu đáo, tôi cũng rất cảm kích khi cậu ấy làm bạn với tôi, bắt đầu từ rất lâu về trước.”
Giang Lai nhíu mày: “Yêu một người thật vất vả, giờ tôi cuối cùng cũng biết, không yêu chính là không yêu, nỗ lực đến mấy cũng không được.”
“Tiểu Lai?” Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu nhìn.
“Cho dù Tiểu Tịch yêu ông chủ, bác sĩ vẫn sẽ yêu cậu,” Giang Lai bỗng nhiên nói.
“Không… chuyện đó không giống,Thượng Lam là người rất chín chắn,…” Cố Tiểu Tịch cố gắng giải thích với Giang Lai.
Giang Lai bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, nhàn nhạt, tựa như trạng thái của cậu bây giờ vậy: “Còn tôi thì, dù trải qua nhiều chuyện như vậy, vẫn yêu người kia như trước.” Nói đến đây, nước mắt lại rơi xuống, nhẹ nhàng thấm vào áo bông: “Cho dù anh ta không yêu tôi, tôi vẫn sẽ yêu anh ta, trải qua nhiều chuyện như vậy mà tôi vẫn không khôn lên được.”
Cố Tiểu Tịch dường như không biết mở miệng như thế nào, y muốn nói những lời như “cậu sao lại ngốc như vậy” hoặc “cậu điên rồi”.
“Tôi biết… cậu đã vì anh ta làm rất nhiều chuyện,” Cố Tiểu Tịch nói năng có chút lộn xộn, y muốn khuyên cậu, “hắn ta không phải người đàn ông tốt, không cần phải lãng phí thời gian trên người hắn đâu…”
“Vậy Tiểu Tịch, cậu sẽ làm mọi chuyện vì ông chủ chứ?” Giang Lai ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt dù mới rơi lệ song vẫn trong suốt đến lạ kì, “sẽ làm nhiệm vụ vì ông chủ, vì ông chủ mà chịu khổ sở, vì ông chủ mà từ bỏ mọi sở thích của mình chứ?”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, nếu có thể, y sẽ nguyện ý chết vì Ngụy Tiếu Ngữ chứ? Cố Tiểu Tịch sẽ bằng lòng, mặc kệ cảm giác chết đi thật sự rất tệ hại.
Nhưng câu hỏi này lại làm Cố Tiểu Tịch ngẩn ra, nói thực thì y không rành vụ trả lời mấy câu hỏi như vậy lắm.
Những vấn đề này còn khó khăn hơn trong tưởng tượng nhiều, là một quá trình lâu dài, có lẽ sẽ phải dùng bằng thời gian cả đời, hoặc cũng có khi cả đời cũng không thể khiến bản thân làm được điều đã tưởng, có lẽ y cả đời chỉ có thể vì hắn, vì tình yêu mà sống, thậm chí, y ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có.
Yêu chính là yêu. Một người bạn của Diệp Thu Sinh đã nói vậy, mặc kệ bị thương, vẫn yêu, nếu không được gặp người ấy, tôi có thể sẽ sống tốt hơn bây giờ một chút, nhưng… tôi không hề hối hận. Bởi vấn vương như vậy thật khó khăn, xa xôi không thể thành, cho nên người kia đã chọn cách kết liễu sinh mệnh của mình.
Tôi thấy cứ sống vậy thật vất vả quá… Cậu ta khẽ nói thế.
Cố Tiểu Tịch không biết, nếu người bạn kia cũng sống lại, có phải sẽ hối hận, có phải là vẫn đau khổ, nhưng ít nhất, Cố Tiểu Tịch hy vọng khi đó cậu ta sẽ không gặp lại gã kia nữa.
“…Cậu định làm gì giờ?” Cố Tiểu Tịch dùng giọng khô khốc hỏi, “Tôi có thể dọa đuổi hắn ta đi, bắt hắn ta bồi thường tiền nhiều như vậy, còn nói cậu là tình nhân của tôi… hắn ta có thể sẽ không đến nữa đâu.”
Giang Lai nhíu mi không nói.
Cố Tiểu Tịch tiếp tục: “Cậu coi, tôi muốn nói… hắn ta có thật lòng yêu cậu không? Giờ hắn đã là một ngôi sao, cậu có biết, xã hội bây giờ vẫn không hề bao dung với đồng tính luyến ái…”
“Chúng tôi ở bên nhau thật lâu rồi,” Giang Lai đột nhiên kể ra, “khi đó anh ta mới tốt nghiệp, chúng tôi đã sống chung, anh ta là người rất có lý tưởng.”
“Nhưng hắn ta không biết rằng lý tưởng của mình dựng lên bằng hi sinh của cậu,” Cố Tiểu Tịch nhìn Giang Lai, “cậu đã bỏ ra thời gian đẹp nhất của đời người để cung phụng tên ngu đó, dùng chính nội tạng của mình đổi ra tiền, cho tên ngu đó quần áo đẹp đẽ, dùng chính máu mình để tên ngu đó có cơ hội được phỏng vấn lần nữa… Hắn ta ở bên người con gái khác, sau đó không trả lời điện thoại của cậu, lúc cậu tìm thấy hắn, hắn lại đẩy cậu ra… Mâu thuẫn khi đó của hai người đã phải trả giá quá nhiều.”
“Tôi thấy hai người không thích hợp tiếp tục dây dưa với nhau đâu.”
Giang Lai chớp mắt: “Nhưng tôi vẫn yêu anh ta.”
Lời cậu nói khiến Cố Tiểu Tịch tức giận, cách cậu ta trả lời làm những lời y nói lúc nãy chẳng khác nào của kẻ đầy toan tính, so đo được mất trong tình yêu.
Nhưng, tôi vẫn yêu anh ta. Buổi tối nọ, người bạn đã chết kia của y cũng từng nói như vậy.
Đợi lúc Diệp Thu Sinh thấy người đó, thì cậu ta đã chết được mấy ngày rồi.