Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố Tiểu Tịch xuyên qua khu vườn kỳ lạ đó, đi tới căn phòng ở sau bể bơi.
“Bên cạnh lò sưởi có một tấm ván có thể dịch chuyển được, lật nó lên là xuống được tầng hầm.” Ngụy Thất cười tiết lộ cho Cố Tiểu Tịch. Cố Tiểu Tịch dựa theo chỉ dẫn của Ngụy Thất, đẩy cửa phòng ra — y có hơi ngạc nhiên, phòng này vậy mà chỉ dùng một cái cửa bằng gỗ tốt thôi.
Cố Tiểu Tịch bước vào trong, đây là một phòng thật bình thường, trên vách tường đối diện cửa ra vào có một cái lò sưởi, đi tới nhìn kỹ, là một lò sưởi mang tính trang trí, bên trong rất sạch sẽ.
Trong phòng rất khô ráo thoáng mát, còn cái vườn kỳ lạ bên ngoài thì lại khá ẩm ướt.
Ở một mé của căn phòng được bày rất nhiều thùng gỗ, chúng được trồng lên nhau, cao đến tận nóc nhà.
Cố Tiểu Tịch tò mò xem đồ gì được đựng trong đó, trong không phí phảng phất mùi chất bảo quản cùng thoảng mùi của gỗ. Y chậm rãi tới gần, thùng gỗ không phải bị bịt kín lại, đối với người có cuộc sống tinh tế như vậy thì chúng có chút không đủ hoàn mỹ, nhưng lại rất chắc chắn…
Một tia lạnh lẽo từ khe hở của chỗ thùng gỗ này lọt ra bên ngoài, Cố Tiểu Tịch quay đầu lại mới phát hiện ra, thái dương đang chiếu sáng lên chúng. Rõ ràng bên trong có kim loại nên mới phản xạ lại ánh sáng…
Y đột nhiên nhận ra đây là cái gì. Sợ hãi lui về sau mấy bước, ngay cả lòng hiếu kỳ trong y cũng biến mất không còn sót lại chút gì. Trời ạ, phòng này đương nhiên phải khô ráo thôi, bởi trong đây đặt đầy… vũ khí.
Vội vàng lủi về gần lò sưởi, dựa theo chỉ dẫn của Ngụy Thất, Cố Tiểu Tịch tìm được một tấm ván gỗ có thể nâng lên…
Vấn đề là, y căn bản không đủ sức để nhấc một ván gỗ to như vậy lên.
Tấm ván này lớn khoảng chừng một mét vuông, là hình vuông, yên lặng nằm trên mặt đất. Nó có một tay cầm bằng đồng, Cố Tiểu Tịch cầm, sau đó dùng lực— tấm ván gỗ vẫn bất động.
Đây là gỗ sồi, thật không dễ dàng nhấc lên — hình như đồ đạc trong phòng này đều được làm bằng gỗ sồi…
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên có chút hiểu được, bên dưới là cái gì.
Y thử một lần nữa — có lẽ Ngụy Tiếu Ngữ hoặc Ngụy Tiếu Khiêm, hoặc là Ngụy Thất có thể dễ dàng mở lên, chẳng qua đối Cố Tiểu Tịch quả thật có chút khó khăn. Vậy nên, lúc kéo ra được một cái khe nhỏ, y lập tức chèn một cây gỗ vào rồi dùng nó để bẩy lên, hơi ẩm bên trong liền đập vào mặt y, mang theo mùi rượu.
Cố Tiểu Tịch đã đoán trúng. Quả nhiên, phía dưới là một hầm rượu.
Cố Tiểu Tịch leo thang đi xuống, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn, có chút lo lắng lỡ mình bị nhốt lại trong này luôn thì làm sao bây giờ—
Rất nhanh, y lệnh cho bản thân đi tìm thứ được yêu cầu.
Bên trong cũng may là có đèn điện, Cố Tiểu Tịch bật đèn lên, nhìn thấy ngoài những thùng gỗ được xếp ngay ngắn, còn có máy điều hòa nhiệt độ cùng độ ẩm.
Đi sâu vào trong hầm rượu — áp lực của tầng hầm làm người ta khó chịu, cho dù có đèn song vẫn tối vô cùng, bởi nhiệt độ bóng đèn sinh ra cùng ánh sáng cũng ảnh hưởng đến hương vị của rượu vang, nhưng hình ảnh cuối hầm rượu khiến Cố Tiểu Tịch thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Y nhìn thấy một thi thể ngã bên cạnh tủ. Nói chính xác thì đó chỉ là bộ xương khô, xương trắng hếu đã được làm sạch sẽ, quần áo trên người cũng đã cũ nát.
Bởi điều kiện thông gió ở hầm rất tốt, cho nên mùi thối rữa đã sớm biến mất, trong không khí chỉ còn mùi rượu đặt trong các thùng gỗ thoảng ra.
Vậy đây là đồ chơi của Ngụy Tiếu Khiêm đặt ở đây… Tuy Cố Tiểu Tịch có nghĩ tới cảnh sẽ phát hiện ra mấy cái này nọ trong nhà tay sát thủ này… nhưng thực sự đụng phải vẫn thấy có phần quá kích thích đi.
Y cúi người xuống — quả thật là người thiệt, hẳn là đã chết nhiều năm rồi.
Dù sao mức độ thối rữa của thi thể phụ thuộc vào nhiệt độ và độ ẩm của môi trường xung quanh, hơn nữa còn để dưới này — đây là nơi không dễ gì bị phân hủy.
Cố Tiểu Tịch có thể nhìn thấy rõ vết đạn trên trán người này, y không có khả năng như Ngụy Tiếu Ngữ đoán được đó là đạn gì, từ vũ khí nào, song y vẫn có thể đoán ra nguyên nhân người này tử mạng — viên đạn ở giữa trán, là chết tại chỗ.
Hẳn là Ngụy Tiếu Khiêm giết nhỉ… Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận lách qua bộ xương, đi tới ngăn tủ, theo chỉ dẫn của Ngụy Thất, tìm được một hộp gỗ.
Đây là loại hộp đựng vừa khít một chai rượu, rất nhiều người thích dùng hộp như vậy để đựng vang đỏ.
Cố Tiểu Tịch biết đây là thứ Ngụy Thất muốn lấy, dù sao trong ngăn này cũng chỉ có một cái hộp như vậy. Nghĩ vậy, y cũng mặc kệ bộ xương kia, xoay người chạy ra bên ngoài.
Ra khỏi hầm rồi y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân thể cứng ngắc hạ tấm ván xuống trở lại. Sau đó vội vàng chạy ra khỏi căn biệt thự đáng sợ đó, chạy một mạch đến chỗ xe ô tô đang chờ.
“Cậu Tiểu, thế nào rồi?” Tài xế khẩn trương hỏi.
“Lái xe, nhanh trở về,” Cố Tiểu Tịch vội vàng ra lệnh, tiện tay đặt hộp gỗ sang một bên, y thậm chí còn không muốn biết trong hộp đó đựng rượu gì.
“Vâng, cậu Tiểu.” tài xế dường như cũng bị tâm trạng của Cố Tiểu Tịch ảnh hưởng đến, có vẻ vô cùng bối rối. Vì thế xe liền nổ máy chở Cố Tiểu Tịch xuống núi. Cố Tiểu Tịch nằm ở ghế sau, cảm giác suy sụp, ngay cả nắng chiếu vào người vẫn cảm thấy có gì đó không thật. Xem ra, đến chơi nhà sát thủ có một ngày thôi cũng kích thích hơn y tưởng tượng nhiều.
Lúc Cố Tiểu Tịch vừa mới thả lỏng một chút, đang muốn hít sâu một hơi, thì xe liền đột ngột dừng lại, hại Cố Tiểu Tịch suýt chút nữa là đập mặt lên lưng ghế trước. Cố Tiểu Tịch có chút tức giận mở cửa xe bước xuống, sau đó chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Kế bên xe là một người đàn ông cao gầy đẹp trai. Hắn mặc áo sơmi vải cotton màu đen, quần cargo, da trắng mắt xanh đậm càng khiến hắn thêm hấp dẫn.
“Chào cậu,” người kia đứng đó nhìn Cố Tiểu Tịch chào, “muốn đến nhà tôi ngồi chút chứ?”
Cố Tiểu Tịch ngay cả nói cũng không lưu loát: “…Không, không cần, chúng tôi chỉ là… đi lầm đường thôi.”
Người đàn ông kia khoanh tay nhìn Cố Tiểu Tịch, cuối cùng cười cười: “Được rồi, hoan nghênh cậu đến chơi.”
“A a… sẽ…” Cố Tiểu Tịch vội vàng nói, “vậy… tôi đi trước.”
“Bye.” Người đàn ông dịu dàng nói, “qua mấy bữa, tôi lại qua thăm cậu.”
— hiệu quả thật chẳng khác gì tuyên bố cái chết, tuy những lời này bản thân nó chẳng có gì là đáng sợ cả.
Cố Tiểu Tịch vội vàng cùng tài xế nhanh như chớp thoát khỏi khu biệt thư xa hoa này.
Không biết Ngụy Tiếu Khiêm về nhà rồi nhìn thấy gương mặt ngây ngốc của mình trong hệ thống phòng trộm sẽ nghĩ thế nào — nếu hắn biết mình đã đi vào hầm rượu của hắn, còn lấy đi một chai rượu — trời ạ, mình không sống nổi nữa…
***
Lúc trở lại Dạ Ngữ đã quá giờ ăn trưa. Ngụy Thất đang ngồi ở sofa cạnh cửa ra vào, thấy Cố Tiểu Tịch trở về lập tức đứng lên.
“Cho anh này,” Cố Tiểu Tịch ném hộp kia cho Ngụy Thất. Ngụy Thất vội vàng đón lấy, sợ nó rơi xuống đất.
“Cảm ơn cậu.” Ngụy Thất lập tức nói, anh vội cầm lấy cái hộp, nhìn dòng chữ trên nắp.
Cố Tiểu Tịch vốn tưởng mình sẽ cáu giận lên, nhưng thấy phản ứng của Ngụy Thất lại ngượng ngùng— dường như hộp rượu này với anh mà nói là vô cùng quan trọng.
Cố Tiểu Tịch tò mò thò người tới coi, trên hộp có dòng chữ tiếng Anh không được tròn trịa lắm do dao khắc lên:
Cho người tôi yêu nhất.
“Tiểu Tịch, cảm ơn cậu.” Ngụy Thất mỉm cười nhìn y, “…Cảm ơn.”
Anh nói xong, liền cầm hộp rượu đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tịch đứng tại chỗ, có chút bối rối không biết phải nói thế nào.
Đúng vậy, Cố Tiểu Tịch vốn có thể cự tuyệt Ngụy Thất. Bởi y có thể giải thích cho Ngụy Tiếu Ngữ hiểu, tin rằng Ngụy Tiếu Ngữ sẽ có thể tha thứ – mà cùng lắm là hắn sẽ cáu kỉnh một chút thôi.
Y có thể tìm mọi lý do để từ chối anh, hoặc y tin rằng Ngụy Thất sẽ không thật sự tiết lộ chuyện đó. Y bằng lòng giúp anh — gần như là vì trong khoảnh khắc ấy, anh nhìn vào mắt y mà thôi.
Cố Tiểu Tịch luôn tin rằng, Ngụy Thất là người ngoài bị vây cùng một chỗ với Ngụy gia, hoặc chăng anh luôn tạo cho Cố Tiểu Tịch cảm giác như vậy.
Anh hiền lành mà khiêm tốn, nụ cười lúc nào cũng chừng mực mà xa cách, đứng dưới ánh đèn rực rỡ nơi quán bar, anh như một quý ông thanh lịch đến từ Luân Đôn. Anh không giống Ngụy Ngũ hay Ngụy Đại, luôn đem mình tiến vào vòng xoáy của Ngụy gia.
Nhưng lần này— y không rõ chai rượu kia đại biểu cho chuyện gì, nhưng biểu hiện rõ ràng của Ngụy Thất cho thấy nó có ý nghĩa to lớn với anh.
Cố Tiểu Tịch đứng ở cửa ngẩn người một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần — nếu Ngụy Tiếu Khiêm trở về, vậy chẳng phải, cậu hai kia cũng trở lại rồi sao —
“Cưng à, em yêu, darling…” kẻ kia gọi tên người dịu dàng đến say lòng, Cố Tiểu Tịch quay đầu lại.
Nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ đứng phía sau mình, giây tiếp theo hắn liền kéo y tới ghế sofa.
“Này! Đây là cổng ra vào đấy…” Cố Tiểu Tịch còn chưa nói hết câu thì bờ môi mềm mại đã đặt xuống, cướp đi quyền phát biểu của y.
Cùng lúc đó, bàn tay Ngụy Tiếu Ngữ không an phận bắt đầu chạy trên người Cố Tiểu Tịch—
“Cút ngay!” Cố Tiểu Tịch muốn một cước đá văng Ngụy Tiếu Ngữ, người kia linh hoạt né, tiếp tục ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng.
“Đây là cửa ra vào!” Cố Tiểu Tịch kêu lên.
“Tôi biết,” Ngụy Tiếu Ngữ hôn môi y trấn an, “tôi biết, em yêu, tôi rất nhớ em…”
Cố Tiểu Tịch cược rằng hắn nhất định không biết mình đang nói gì đâu.
Cố Tiểu Tịch thở dài trong lòng, sau đó quàng tay lên cổ Ngụy Tiếu Ngữ: “mặc kệ nói như thế nào… em cũng nhớ anh.”
***
Vào buổi tối, nhóm quản lý của quán bar không một ai thấy Ngụy Tiếu Ngữ hay Cố Tiểu Tịch, cũng không thấy cả Ngụy Thất.
“Thật là một ngày nhàm chán,” Giang Lai chống cằm trên quầy bar, thở dài.