Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Du Nhiên hôn lên môi người thiếu niên, cảm nhận được hơi thở tươi mát riêng biệt của y. Đôi mắt kia tựa đêm đen tĩnh mịch, sâu thăm thẳm, khi hôn liền khẽ khép lại, tựa bướm nhỏ rập rờn đôi cánh.
Hắn mông lung dần mở to mắt, chung quanh tối om. Lúc này hắn mới phát hiện hóa ra nãy giờ chỉ là ảo tưởng, không khỏi cảm thấy thất vọng. Một lúc sau mới lấy lại được tinh thần, hắn có chút hoang mang nhìn lên bầu trời — không trung quang đãng, thậm chí còn có thể ngửi thấy hương cỏ cây thơm ngát đặc trưng của mùa hạ. Nhưng hiện tại có loại mùi quen thuộc còn đặc hơn hương cây cỏ nhiều—
Lâm Du Nhiên nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện mình vậy mà bị trói lại. Lưng tựa vào cái cọc đằng sau đã tê rần, ngay cả cái cổ cũng xót vô cùng. Hắn hơi kinh hoảng, không phải ai cũng có thể gặp nguy mà không loạn lên, huống chi hắn chỉ là một cậu chủ sung sướng từ thuở bé. Hít sâu vào mấy hơi, nương theo ánh sáng yếu ớt của mấy cây đèn đường mà quan sát xung quanh. Trách không được lại thấy quen thuộc.
Đây là một đường cao tốc, hai bên phủ cây xanh, quốc lộ vốn mang theo bụi mù đặc trưng càng khiến hắn thêm khẳng định.
Một cái xe chạy như bay xẹt qua — không ai phát hiện ra hắn.
Hắn nhìn lại chỗ mình bị trói, là một bảng hiệu giao thông, tuy nhỏ, nhưng là mẹ nó hắn chẳng có cách nào nhổ nó hay làm đứt dây trói được. Là ai trói hắn ở đây? Lâm Du Nhiên nhíu mày, tinh thần tỉnh táo nhận được tín hiệu biểu tình của chân tay truyền tới.
Chẳng lẽ là… cậu ta…?
Khi nghĩ tới đây, một luồng sáng làm hắn theo bản năng nhắm mắt lại. Một hồi lâu mới thích ứng được, vừa mở mắt ra, hắn liền phải nheo nheo mắt, để lông mi ngăn bớt thứ ánh sáng đó lại, vất vả lắm hắn mới nhận ra được đó là đèn pha của xe ô tô.
Hắn kinh ngạc nhìn, bởi ánh sáng đó quá mạnh, hơn nữa còn có đèn đường phản chiếu xuống nên hắn không nhìn rõ người ngồi trong xe là ai, chỉ mơ hồ thấy bên trong có hai người.
“Ê… có thể xuống xe giúp tôi không?” Lâm Du Nhiên mở miệng nhờ vả, rõ ràng người này không quen xin người khác giúp đỡ. Nhưng bây giờ đây là phương pháp duy nhất có thể giúp hắn thoát khỏi cảnh khốn cùng.
Chiếc xe dừng ngay trước mặt hắn, tại ánh sáng từ đèn pha mà hắn thậm chí còn không phát hiện ra có một cái xe đậu trước mắt, dù sao hắn bị trói đối mặt với đường.
Không khí tựa hồ có chút gượng gạo, trên đường im lặng tới quái dị. Lâm Du Nhiên gào lên mấy lần, ngay cả mấy ông bà già lãng tai hẳn cũng nghe được rồi, vậy mà hai người trong xe dường như đang ngủ, chỉ mở đèn để đó.
Lâm Du Nhiên bắt đầu buồn bực, vì sao hắn lại gặp phải chuyện này. Trước đó rõ ràng là đang ở căn hộ của cậu ấy, tại sao khi tỉnh lại hắn lại ở đây? Khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng hiểu sao hắn lại lăn ra ngủ, hay là… đang nằm mơ?
Hắn cúi đầu nghiêm túc suy xét lại mọi chuyện, thình lình cái xe bên cạnh phát ra âm thanh động cơ. Lâm Du Nhiên ngẩn người, hắn quay đầu lại nhìn, cái xe kia đang từ từ quay đầu. Lâm Du Nhiên nhìn cái xe, càng nhìn càng thấy quen mắt, bỗng nhiên rùng mình một cái, xe này… không phải là xe của hắn sao?
Cái xe này của hắn còn mua chưa tới một năm, bởi xe trước đó vì tông phải người nên đã bị xử lý. Bố nói cứ giữ nó chỉ tổ lưu lại chứng cứ, tuy Lâm Du Nhiên vô cùng thích cái xe cũ, song vẫn nghe theo sắp xếp của bố, đem nó tới bãi xe phế liệu. Bởi đó là chuyện ngoài ý muốn, cho nên mãi tới tháng trước nhà hắn mới cho mua xe mới, trước kia vẫn là tài xế đưa đón.
Lần này hắn tự lái xe đi tìm Cố Tiểu Tịch— xe này chính xác là của hắn, chẳng lẽ có người đã trộm xe của hắn rồi trói hắn ở đây?
Nhưng vì sao?
Nếu hắn ở đây… vậy Tiểu Tịch đâu? Tiểu Tịch cũng bị trói ở cột nào đó sao? Giờ cậu ấy thế nào rồi? Lâm Du Nhiên nghĩ vậy, trong lòng liền lo lắng, dường như quên luôn tình huống nguy cấp của bản thân lúc này.
“Hắn ta hình như đang tìm cậu,” Tư Đồ Thượng Lam ngồi trong xe thấy dáng vẻ Lâm Du Nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi nhìn sang Cố Tiểu Tịch đang ngồi ghế tài xế, “hắn ta hình như rất lo lắng cho cậu.”
Cố Tiểu Tịch như là không nghe thấy, mắt dõi theo Lâm Du Nhiên bị đèn chiếu lên, trong tay nắm lấy vô lăng, chậm rãi lui về sau.
Bầu trời đêm thật trong cùng lốm đốm những vì sao.
Cố Tiểu Tịch nhớ rõ đêm kia, bầu trời cũng như vậy, mà chỉ phút chốc thôi y đã đón lấy cái chết.
Y luôn nghĩ mình còn nhiều thời gian nên đã lãng phí như vậy. Mỗi lần mỉm cười nhận tiền, y lại tự nói với lòng, đó là lần cuối cùng. Nhưng sau đó y nghĩ lại, gấp cái gì, y còn trẻ, còn đầy thời gian, giờ tích trữ tiền nhiều một chút cũng chẳng có gì là xấu, huống chi cần phải có tiền lo cho mẹ.
Cho nên, cứ làm thêm một thời gian nữa đi. Cho nên, chờ thêm chút đi, mình còn rất nhiều thời gian mà.
Lúc tử thần tới, lặng yên không một tiếng động, ngay một chút dấu hiệu cũng không có.
Diệp Thu Sinh ít khi băng qua đường cái, nhìn thấy đèn xanh chuyển đèn đỏ y mới từ từ bước qua. Một luồng sáng chói như mặt trời chiếu tới, áo dài của tử thần lặng yên hạ xuống, tất cả trở nên yên tĩnh. Cho dù không cách nào chấp nhận được cái chết như vậy, cho dù còn rất nhiều chuyện muốn đi làm, cho dù muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại để trở lại cuộc sống bình thường như bao người khác, nhưng mấy cái này chẳng thể làm nữa.
Không có thời gian.
Nếu không sống lại, mẹ sẽ rất vất vả, sẽ chết nhỉ. Nếu không sống lại, chính mình sẽ luôn hối tiếc nhỉ, cả đời này vẫn chưa có được cuộc sống như mong muốn. Nếu không sống lại, những phẫn nộ này biết hướng ai mà trút đây.
Cố Tiểu Tịch nắm chặt vô lăng, nhìn Lâm Du Nhiên đang bị ánh đèn bao lại.
Y nhớ trước khi chết đã thấy được vẻ mặt Lâm Du Nhiên bình thản như thế nào, dường như chỉ là bất cẩn đụng phải bảng hiệu giao thông, nhìn thấy vết máu cũng chỉ khẽ nhíu mày, sau đó móc điện thoại trong túi ra bắt đầu gọi đi. Ý thức biến mất ở thời điểm đó, lúc tỉnh lại đã nằm trong phòng bệnh.
Cô ngồi bên cạnh khóc, có rất nhiều người lui tới, y đã có một thời gian rất dài không nói năng gì.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh, chui vào phòng bệnh, mang theo màu cam đặc trưng ngày đông giá rét. Buổi chiều ngày đó, Ngụy Tiếu Ngữ cầm hoa đẩy cửa phòng bệnh y bước vào. Mình còn sống sao? Mình vẫn là mình chứ? Thân thể của mình đi nơi nào rồi? Thế giới này làm sao vậy…
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên dừng xe lại, Lâm Du Nhiên có vẻ rất sốt ruột — hắn ta đang tìm cái gì? Hắn đã từng nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải tai nạn xe chưa? Hắn có từng vì tai nạn lần đó mà cảm thấy hối hận không…?
“Tiểu Tịch?” Tư Đồ Thượng Lam thấy sắc mặt Cố Tiểu Tịch không bình thường, đôi mắt y yên tĩnh, hoang vu như nấm mồ. Anh vừa định lay y, Cố Tiểu Tịch lại đạp mạnh lên chân ga, cái xe như bay hướng tới Lâm Du Nhiên.
Rõ ràng giờ này Lâm Du Nhiên mới chú ý đến tình huống hiện tại, hắn ngẩng đầu kinh hoảng nhìn thấy cái xe đang lao thẳng tới mình, trong lúc nhất thời, chỉ còn là sự sợ hãi.
Hắn không ngờ tới sẽ có một ngày như vậy …
Cố Tiểu Tịch nghĩ, có lẽ cậu bé hẳn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì tai nạn giao thông mà mất mạng, lại cùng lúc với Diệp Thu Sinh nhỉ. Báo chí cũng chỉ có đưa tin một lần duy nhất; chúng cấu kết với nhau công bố thiết bị theo dõi tại đoạn đường hôm đó bị hỏng, rồi thì chúng không tìm ra được chứng cớ gì…
Thế giới này chính là không công bằng vậy đấy, nhưng…
Cố Tiểu Tịch đạp ga khiến chiếc xe chạy như bay tới Lâm Du Nhiên.
Khoảnh khắc đó, trong đầu trống rỗng, sạch sẽ, triệt để, cho tới giờ Cố Tiểu Tịch chưa từng có loại cảm giác nào như vậy. Đầu óc y luôn bị những toan tính bủa vây, luôn bị những nguyên tắc nhồi vào như vậy đấy. Trong nháy mắt, không có Diệp Thu Sinh cũng không có Cố Tiểu Tịch, ngay cả thân thể cũng như không phải của chính mình. Nhìn thấy Lâm Du Nhiên sợ hãi, y liền vui sướng khó tả. Không thể luôn bị người ta mãi thương tổn nhỉ, không có đạo lý nào mà tôi chết, anh lại cứ nhởn nhơ thế kia được…
Cố Tiểu Tịch nắm chặt vô lăng không một chút run rẩy, thật trấn tĩnh, ổn định, lao thẳng vào Lâm Du Nhiên.
Đôi mắt y giờ trống trải hoang vắng như một nấm mộ, nơi toàn những linh hồn cô đơn không cam chịu số phận.
Bỗng nhiên, Cố Tiểu Tịch thấy một lực rất mạnh kéo y sang một bên, ngón tay thoát khỏi vô lăng, chiếc xe liền chệch hướng lệch sang một bên, sượt qua bả vai Lâm Du Nhiên.
Ầm, va chạm mạnh gây chấn động lớn làm túi khí căng lên khiến Cố Tiểu Tịch tỉnh táo lại. Y mở miệng to thở gấp, dường như là mới nằm mơ, tấm kính trước mặt bị va đập hõm xuống trông như cái mạng nhện. Cái giá trên đỉnh xe cũng hơi bị biến dạng, thiết bị báo sự cố liền vang lên.
Cố Tiểu Tịch quay đầu nhìn Tư Đồ Thượng Lam.
Trán Tư Đồ Thượng Lam bị thương, máu chảy dọc xuống, tay vẫn còn nắm chặt vô lăng.
Y cũng bị va đập.
Trong xe chỉ còn lại tiếng thở của hai người.
“…Cậu không có việc gì chứ?” Tư Đồ Thượng Lam nghiêng qua giữ chặt lấy vai Cố Tiểu Tịch.
Trừ mấy chỗ bầm tím ra thì không có vết thương rõ ràng, có điều Cố Tiểu Tịch hơi hoảng hốt. Y không phải thật lòng muốn đâm chết Lâm Du Nhiên đâu, nhưng lúc đó… giống như có cái gì đã vượt ngoài tầm khống chế rồi.
“Thượng Lam…” Cố Tiểu Tịch thấy ở xương mày Tư Đồ Thượng Lam vẫn chảy máu, liền vội vàng cuộn túi khí lại tìm khăn tay, sau đó dùng nó chận lên vết thương, “…Cậu chảy máu…”
“Tôi không sao đâu.” trong chốc lát Tư Đồ Thượng Lam dần bình phục lại hô hấp, nhẹ nhàng cầm lấy tay Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên bật khóc, y thật lòng không muốn khóc chút nào, nhưng không hiểu vì sao, nước mắt lại không kiềm được mà cứ tuôn ra.
“Không phải tôi… không phải tôi thật sự muốn giết hắn ta đâu…” Cố Tiểu Tịch thì thào, không có cảm giác đau khổ, nhưng là nước mắt lại cứ rơi xuống, “tôi biết hắn là vị hôn phu của Tiểu Tuyết… Nhưng…”
“Tôi biết…” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng ôm Cố Tiểu Tịch vào lòng, dịu dàng an ủi “Tôi biết, tôi biết, tất cả đều là quá khứ rồi…”