Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Giận dỗi nữa rồi
Ngày hôm đó mặt trời lên cao, ban mai đã sớm lui tán, Đường Tử Ngạo mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, khẽ động thân mình rồi tự nhiên sẽ theo thói quen đụng chạm hài tử trong lòng một chút, xác nhận hắn ngủ thực ngon giấc, sau đó kéo lại chăn ngay ngắn cho hắn rồi mới trở dậy rửa mặt. Thế nhưng động tác đã làm quen bao nhiêu năm, đến ngày hôm nay vừa thoáng nhấc tay đã chợt nhận thấy bất thường.
Bàn tay chạm vào không phải lần vải tiết y ôn nhuyễn mà là làn da trần trơn mịn, đôi mắt còn chút mơ hồ của Đường Tử Ngạo thoáng chốc mở trừng, bàn tay giật nảy như vừa đụng vào thứ độc vật đáng sợ, vội vàng rụt lại, còn như sợ thứ ấy lây dính lại trên tay mà hoảng hốt vẩy vẩy mấy lần.
Hắn động như vậy, Thiên Gia ngủ ngon một đêm đương nhiên sẽ tỉnh giấc, hắn khẽ hé hé mắt, thuận tay nắm vạt áo Đường Tử Ngạo, nhích nhích lại: “Ưn… cha.”
“Ừm, ngươi ngủ tiếp, ta dậy.” Đường Tử Ngạo tránh mắt đi, muốn gỡ tay hắn ra.
“Ngủ nữa mà…” Thiên Gia không nghe lời, nhất quyết nắm chặt tay, rướn rướn lên trước, cố sức kéo Đường Tử Ngạo đã muốn ngồi dậy ngã xuống giường lần nữa, rồi lơ mơ trùm chăn lại, ngáp dài một cái, chực ngủ tiếp.
“Buông tay, ta rời giường.”
“Ngủ tiếp.” Thiên Gia nhắm nghiền hai mắt, lắc lắc đầu, lẩm bẩm trong miệng.
Thái dương Đường Tử Ngạo đã muốn hằn gân xanh, khẽ đẩy thì đẩy không được, mà dùng khí lực mạnh bạo một chút lại e khiến hắn bị thương.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, tiếp đến là giọng thăm dò của Thường Văn khe khẽ cất lên. Đường Tử Ngạo đang định mở miệng bảo hắn vào đi, nhưng chợt nghĩ giả như hắn vào lúc này, Thiên Gia vừa nhấc đầu dậy, hình ảnh chẳng ra sao bên trong bị người ngoài nhìn thấy, quả thực không biết phải giải thích thế nào. Hắn liếc nhìn ra ngoài trời, rõ ràng đã muộn hơn ngày thường rất nhiều, Thường Văn hẳn là lo lắng nên mới tới gọi một tiếng. Rốt cuộc Đường Tử Ngạo chỉ nói qua loa mấy câu, đại để bảo hắn lên tiền thính chờ một lát.
“Gia Gia, rời giường đi.” Đường Tử Ngạo nói câu này rõ ràng đã cảm giác được hắn khẽ nhúc nhích, biết hắn đã tỉnh rồi.
“Na…” Hai đùi Thiên Gia bắt đầu cựa quậy tới lui, tựu chung đều là nhắm trên người Đường Tử Ngạo mà xáp tới.
“Rời giường.” Đường Tử Ngạo muốn nắm áo hắn kéo dậy, lại nhớ ra hắn đâu có mặc gì, hai mắt nhất thời mờ tối, chỉ biết đánh mắt qua hướng khác, lúng túng túm sau gáy hắn, lôi ra khỏi chăn như xách cổ con thỏ con, cả nửa thân trên Thiên Gia đã bị kéo tuột khỏi ổ chăn: “Rời giường mau, không nghe thì chịu đòn.”, Đường Tử Ngạo làm bộ vung tay kia lên.
“Chịu đòn?” Thiên Gia mơ màng hấp háy con mắt, thanh âm khẽ câu lên còn pha lẫn một tia nhu nhuyễn ám ách.
“Phải, dậy mau đi.” Đường Tử Ngạo gật đầu.
“Đánh đòn thế nào a?”
Đường Tử Ngạo có chút bất đắc dĩ, đã quay đi hướng khác mà vẫn còn liếc qua khóe mắt thấy hài tử này lại chuẩn bị nhoài dậy bám lên người mình, hắn lập tức duỗi cánh tay đang nắm sau gáy Thiên Gia, một lần nữa kéo hắn nhích xa ra, rồi mới nhắc lại: “Dậy mau đi.”
“Không dậy.”
“Không dậy ta đánh ngươi.”
“Ngươi đánh đi~”
Đường Tử Ngạo quay phắt lại, chỉ thấy hài tử kia hai con mắt trong suốt, lấp lánh chờ mong nhìn hắn, lại một phen trầm mặc, bộ dạng này… là đang muốn hắn thực sự xuống tay hay sao?
“Cha?”
“Ừm?”
“Ngươi đánh đi.”
“…”
“Ngươi nhanh nhanh đánh đi a!” Thiên Gia bị Đường Tử Ngạo giữ chặt sau cổ, hai cánh tay dang rộng hòng với lại phía hắn, nhưng cố cách mấy cũng không thắng được khí lực của Đường Tử Ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn hăng hái đến đỏ bừng.
Trong khi ấy sắc mặt Đường Tử Ngạo càng lúc càng tối sầm, khóe miệng khẽ giật giật mấy cái, rốt cuộc buông tay thả hắn ra, Thiên Gia quả nhiên không ngoài dự tính của Đường Tử Ngạo, vừa được tự do lập tức đã chồm dậy, bám dính trên người hắn. Đường Tử Ngạo nhắm mắt, tận lực đè nén thanh âm bình thản lại: “Ngươi rốt cuộc có dậy hay không?”
“Ờm, để ta nghĩ coi a…” Thiên Gia cố ý dài giọng, ngả ngớn trên ngực hắn.
“Ngươi có biết ta là gì của ngươi hay không?” Đường Tử Ngạo chậm rãi hỏi, hai mắt vẫn nhắm.
Thiên Gia vừa nghe câu này, con ngươi lấp lánh thoáng chốc ảm đạm, bất quá cũng chỉ một khoảnh khắc, hắn lại cong môi hài lòng đáp: “Ngươi là Đường Đường của ta.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Đường Đường.”
Đường Tử Ngạo mở trừng mắt, không đợi Thiên Gia kịp phản ứng đã giật hai cánh tay hắn xuống, lôi cả người hắn rời ra, ném xuống nệm, bàn tay to lớn chớp mắt vung lên rồi thô bạo giáng xuống mông Thiên Gia, “Chát!”…
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Thiên Gia thoáng chốc sững người, một chưởng vừa đánh xuống không hề nhẹ, Đường Tử Ngạo vẫn có ý ghìm lại lực đạo nên hẳn nhiên hắn không bị thương, rồi lại khiến hắn cảm nhận được từng tia đau đớn châm sâu vào da thịt, đợi đến khi Thiên Gia có thể thực sự hiểu ra mình vừa bị đánh, thậm chí bị đánh “không chút lưu tình”, gương mặt hắn lập tức đỏ bừng, nhưng chỉ vì uất khí đang phừng phừng ứ lên, hắn cắn chặt môi dưới, hai tay vò nát lớp chăn nệm bên dưới, quyết không hé răng.
Bàn tay Đường Tử Ngạo lại giơ lên, giáng xuống…
Đánh liền hơn mười chưởng.
Hắn căn bản không dám nhìn hài tử này, hắn sợ chỉ cần không đành lòng đưa mắt nhìn một khắc sẽ không sao nỡ xuống tay lần nữa… Bởi vậy, đánh cho tới khi một khoảng thắt lưng nhỏ bé trơn mịn non mềm tấy rực lên, hiện rõ những dấu vết đỏ hồng hắn mới ngừng tay, quay đầu lại hỏi: “Từ giờ, còn làm bậy nữa không?”
Thiên Gia không đáp tiếng nào, Đường Tử Ngạo cũng ghìm lòng không liếc nhìn hắn một cái, dứt khoát nhảy xuống giường, xốc cả tấm chăn ném lên giường, phủ thành một đống trên người Thiên Gia. Hắn xỏ giày vào rồi đứng dậy khoác ngoại sam, thế nhưng bàn tay đã muốn vượt khỏi sự kiểm soát của lý trí, bắt đầu khe khẽ run lên, không thực dữ dội, chỉ là khiến những nút áo vốn luôn chẳng cần để tâm giờ lại lật bật trượt ra khỏi những ngón tay hắn, hết lần này tới lần khác mới cài được chỉn chu.
Mặc y phục rồi, hài tử dưới chăn kia vẫn không tỏ chút động tĩnh, Đường Tử Ngạo đi rửa mặt, thao tác xong xuôi hết mọi việc vặt rồi, mà ổ chăn trên giường tịnh không xê dịch, hắn ra mở cửa gỗ: “Dậy rồi tự tới chỗ nương ngươi, ăn cơm trưa cùng nàng, ta có việc không về đâu.” Bỏ đi hai bước rồi, lại ngừng lại nói thêm: “Chiều tối ta về.”, nói rồi mới đóng cửa lại.
Khi Đường Tử Ngạo lên tới tiền thính, Thường Văn đã muốn tá hỏa, mặt mày xanh mét, hai mắt tóe lửa trừng trừng nhìn đám người thô lậu đứng ngồi lố nhố xung quanh.
Bao nhiêu điểm tâm và trà nóng hắn cất công chuẩn bị cho chủ tử tới giờ đều chui vào bụng đám người này tuốt tuột, mặc kệ hắn ra sức ngăn cản chừng nào cũng địch không lại cả một huyện người như vậy, cuối cùng chỉ còn biết đứng đực một chỗ phùng mang trợn mắt ấm ức muốn bốc khói.
Vừa thấy Đường Tử Ngạo đi tới, quả thực hắn gấp đến muốn khóc toáng lên, vội vội vàng vàng chạy ra: “Chủ tử, ngươi dậy rồi hả, chờ chờ ta đi chuẩn bị ít điểm tâm cho ngươi!”
Lần thứ tư tất tả bưng điểm tâm từ trù phòng lên, thuận lợi đặt được trước mặt Đường Tử Ngạo rồi, Thường Văn mới thở phào một hơi.
Thế nhưng chẳng được mấy lâu, hắn đã nhận ra chủ tử hôm nay rất bất thường, mọi khi người khác báo cáo còn chưa xong hắn đã dễ dàng đưa được ra quyết định rành mạch, nhưng hôm nay, hắn cứ ngồi mặc cho bọn họ nói, hai mắt chăm chăm nhìn miếng cao điểm tỉa hình cánh hoa trong tay, thẳng đến khi có người hỏi đích danh mới ngẩng đầu lên, lạnh lùng buông một câu tự giải quyết.
Việc bàn xong xuôi, ai nấy lục tục rời khỏi đại thính, mấy người còn kéo Thường Văn ra theo, cằn nhằn quở trách hắn, e hắn không chiếu cố chủ tử chu đáo, khiến chủ tử phải bận lòng việc gì trong gia đình. Thường Văn hẳn nhiên thấy phi thường ủy khuất, hắn căn bản cái gì cũng không biết, không chừng tối qua ở trong Hoàng cung có chuyện gì không hay ấy chứ, đâu can hệ gì tới hắn a.
Mấy người kia phủi phủi vai hắn, huých huých ngực hắn, giương nanh múa vuốt đe hắn phải chiếu cố chủ tử cho cẩn thận rồi mới nghênh ngang bỏ đi. Thường Văn quả thật ức đến run cả người, rành rành ngày nào cũng là một tay hắn săn sóc chủ tử, một đám chỉ ưa ngồi chơi xơi nước này còn dám giở giọng nặng nhẹ với hắn.
Dài mặt quay vào tiền thính, Thường Văn mới ngớ người nhận ra chủ tử mọi ngày hễ nghị sự xong đều lập tức trở về tiểu viện hay đi tới sân tập võ giờ dĩ nhiên còn đang ngồi tại chỗ. Hắn liền hào hứng chạy lại, ngồi xuống cạnh Đường Tử Ngạo: “Chủ tử, ngươi ăn nhiều một chút đi, làm sao nửa ngày mới được một miếng a?”
Trong đĩa cả thảy có mười miếng cao điểm, giờ còn cả tám, chưa nói một miếng vẫn đang bị Đường Tử Ngạo vân vê trong lòng bàn tay, đã rã ra từ bao giờ.
“Chủ tử, ngươi làm sao vậy?” Thường Văn nhướn cổ hỏi dò.
“Không việc gì, ngươi lui ra đi.”
“Ơ.”
“Được rồi, bữa trưa ăn ở đây, ngươi nói trù phòng làm mấy món mang lên là được.”
“Vậy gọi cả tiểu thiếu gia tới chứ?”
“Không cần.”
Thường Văn nhất thời run bắn, vội vàng lủi lủi khỏi đại thính, bất quá mới hỏi một câu thường thường như vậy, đã hại chủ tử lạnh lùng trừng mắt với hắn. Rốt cuộc là nói sai ở đâu a, rõ ràng mọi khi phụ tử bọn họ vẫn cùng ăn mà.
Đường Tử Ngạo dùng cơm trưa xong, để Thường Văn chế sẵn một bình trà rồi một mình ngồi lại thư phòng xem văn kiện. Hắn cực lực cố gắng trấn trụ tinh thần, ép toàn bộ ý thức tập trung vào những hàng chữ trên giấy, quyết không để bị phân tâm… dần dà, thần trí cũng từ từ an tĩnh lại, bắt đầu bình thản thẩm duyệt*.
Cho đến trang cuối cùng, những dấu triện mực đỏ vằn ngang lọt vào mắt hắn, tâm trí thực khó khăn mới đè ép được của hắn thoáng chốc đã như khí cầu bị châm nổ tung, trong khoảnh khắc bao nhiêu thứ cố chất đầy trong óc đã tiêu biến không còn dấu tích. Trong đầu hắn lại hiển hiện cảnh tượng sáng nay, bờ lưng trắng noãn bé nhỏ in đầy vết tích hồng rực, liếc mắt trông qua còn thấy những vệt sưng tấy chồng chéo lên nhau, giao hòa trùng điệp vào những dấu triện đỏ trên trang giấy trước mắt hắn…
Hắn ném văn kiện trong tay qua một bên, tùy tiện quờ lấy một xấp khác, khốn nỗi giờ có cố cách mấy cũng không được, mặc kệ hắn tự chủ đến mức nào vẫn hoàn toàn không thể bắt trí óc mình tập trung vào những tự thể trước mắt. Rốt cuộc vẫn là hình ảnh hài tử kia nắm úp sấp một chỗ, hai nắm tay siết chặt vò nát nệm giường, kiên quyết không ngẩng lên nhìn hắn một lần.
Đường Tử Ngạo đứng dậy, đi ra khỏi cửa, thần sắc làm như trầm ổn suốt cả buổi đã hoàn toàn sụp đổ, trên gương mặt hắn lúc này chỉ hằn một nỗi lo lắng bất an, cước bộ cũng vô thức tăng tốc vài phần, rất nhanh, hắn đã dứt khoát điểm mũi chân, thi triển khinh công, vun vút lao về phía phòng ngủ. Đám nha hoàn còn đương đi trên hành lang chỉ cảm thấy như có một vệt đen vụt qua trước mắt, tới khi định thần nhìn kĩ lại, đã không còn bóng dáng.
Đẩy cửa ra, bước vào phòng.
Thiên Gia vẫn còn nằm nguyên trong chăn, một cụm nho nhỏ lùm lùm trên giường, quả thật bé bỏng đến nhận không ra. Từ khi Đường Tử Ngạo rời đi tới giờ đã gần ba canh giờ, bữa trưa cũng ăn xong rồi, vậy mà hắn còn ở đây một miếng nước cũng không buồn uống, nội nghĩ như vậy mấy phần phiền táo nóng nảy trong lòng Đường Tử Ngạo đã muốn tan thành mây khói.
“Gia Gia, dậy ăn cơm đi, là cha sai, để ta xem sau lưng có sưng hay không?”
Ổ chăn vẫn im lìm như cũ, đến cả tiếng hô hấp cũng nghe không tới, Đường Tử Ngạo chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tóc đen dài lộ ra trên vạt chăn, trong lòng hắn một trận hoảng hốt, vội vã xốc chăn lên.
Dấu vết đỏ hồng trên hông đã tấy lên, sưng rõ mồn một, còn có đôi chỗ máu bầm thành những nốt tím sẫm lấm tấm, thoạt nhìn cực kỳ kinh tâm.
Đường Tử Ngạo biến sắc, biết mình lúc ấy nổi nóng, hạ thủ quá nặng rồi, hắn không nói tiếng nào, gấp gáp sang phòng bên lấy mấy hộp thuốc bôi mang lại.
Mở một hộp ra, dùng ngón trỏ quệt lên một khối thuốc, khẽ thoa lên phần da sưng đỏ, hài tử vừa rồi còn nằm không nhúc nhích thoáng cái đã giật nảy người, khẽ run run không ngừng, toàn thân trân cứng. Đường Tử Ngạo thấy vậy, lòng chỉ càng hối hận hơn, nhưng thứ thuốc này thoa rồi không day đều sẽ không có tác dụng, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục vươn tay xoa nắn…
———————–
Đôi lời tác giả: Hắc hắc, tự dưng muốn xoắn thành một tiểu kịch như này:
Đường Tử Ngạo ôm siết lấy Đường Thiên Gia, trong đôi ngươi sâu thẳm rừng rực dục hỏa thiêu đốt, thanh âm khàn trầm ám ách vang lên:
“Gia Gia, ta chịu không nổi rồi…”
Thiên Gia nghe vậy, kinh hãi ngẩng đầu lên, rồi nháy mắt đã lại vùi đầu vào ngực hắn, hai vai không ngừng run rẩy.
Đường Tử Ngạo nhíu mày, nghĩ rằng mình khiến người trong lòng hoảng sợ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, chực đẩy hắn nằm xuống, tự mình “dập lửa”.
Hốt nhiên, tình thế đột biến.
Thiên Gia soạt một tiếng cởi tuột y phục xuống: “Đại gia~ mau mau đi, người ta chờ hết nổi rồi~”
Xoắn ấy~ đời nào là thiệt chớ~ -_-#
————-
*thẩm duyệt: đọc, xem để duyệt.
khúc trên *chỉ* là “t-á-c-g-i-ả” nhớ =))))~~~ ko fải Du nhớ =))))~~~ Du vô can =))))~~~ *túm đuôi chị Thiên và xài xể í éo* =)))))))))))))~~~~
*