Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Tô Văn Viễn trở lại gian hàng triển lãm thì, đã điều chỉnh tốt tâm trạng. Anh ta thấy Lý Gia Ngọc đang đứng ở chỗ gian hàng, Quách Lệ ở cạnh cô, hỏi quanh quẩn về chuyện kinh doanh công ty, Lý Gia Ngọc đều từ tốn trả lời từng câu một.
Tô Văn Viễn bỗng tức giận, quay qua mắng cô ta: “Không nhìn thấy mọi người ai cũng rất bận sao, vì cớ gì cậu lại chọn ngay lúc khẩn cấp như thế này để hỏi.”
Quách Lệ có chút không vui, nhưng không nói gì, đi ra.
Tô Văn Viễn kéo Lý Gia Ngọc đi đến một bên, bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó rót cho cô một cốc nước. “Em không cần bận tâm, gần đây Quách Lệ vui buồn thất thường, không cần quan tâm đến cô ấy. Đợi triển lãm kết thúc, anh sẽ nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy chăm chỉ làm việc, đừng lúc nào cũng lộn xộn.”
Lý Gia Ngọc liếc anh ta: “Không sao, cứ để cô ấy hỏi. Hiểu thêm về kinh doanh cũng trợ giúp ít nhiều cho thiết kế.”
Tô Văn Viễn thấy tâm tình cô có vẻ rất tốt, tiện đường nói: “Gia Ngọc, mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, trước kia anh đúng là đốn mạt. Sau khi nhận được giải thường liền tự mãn, thật giống như anh nghĩ bản thân đáng giá được nhiều hơn vậy, tâm tính thay đổi, vì lẽ đó anh lầm đường bước sai. Anh… anh đúng lúc sửa đổi, ăn năn làm một người mới. Tính cách anh đúng là có rất nhiều khuyết điểm, quá ỷ lại vào người khác. Đối với công ty, anh giống như người vung tay tỏ vẻ ông chủ, em khổ cực như vậy, anh lại không biết thế nào là đủ, anh đúng là đốn mạt.”
Lý Gia Ngọc không tiếp lời, chỉ thầm nghĩ, tính cách Tô Văn Viễn đúng là rất ỷ lại vào người khác, trước kia đối với loại cá tính này, cảm giác nó rất moe rất dễ thương, rất đáng yêu. Anh ta giống như một con cún con, cần cô, tin tưởng cô, chuyện gì cũng đều nghe cô. Điều này khiến cô rất thõa mãn. Vì lẽ đó cô ôm đồm rất nhiều việc vào người, hết thảy đều sắp xếp tốt cho anh ta, anh ta chỉ cần chuyên tâm vào việc học, cố gắng thiết kế, những thứ khác đều không cần quan tâm.
Bây giờ nghĩ lại, là cô không hiểu đàn ông. Hoặc là nói, cô chưa từng thật sự hiểu tỏ con người Tô Văn Viễn.
Anh ta cần sự chăm sóc của cô, cũng cần lòng sùng bái của Văn Linh, và cần cả tiền tài của Đoàn San San. Anh ta cần quá nhiều thứ, chỉ một chút mê hoặc liền có thể khiến anh ta vứt bỏ nguyên tắc. Tham lam, hư vinh, không biết xấu hổ.
Cô thật sự quá sủng anh ta, khiến anh ta nghĩ rằng cô mới là người không có nguyên tắc chứ không phải anh ta không thể, khiến anh ta nghĩ rằng anh ta có thể không nề hà cùng những cô gái khác vui vẻ.
Anh ta nói anh ta đã nghĩ rất nhiều, sao cô có thể không cơ chứ.
Tô Văn Viễn ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Gia Ngọc, anh sẽ thay đổi, anh sẽ thay đổi được, sẽ mạnh mẽ hơn. Chúng ta cùng nhau, là anh và em, có thể xây dựng một đế chế mới cho tương lai tươi sáng. Viễn Quang nhất định sẽ thành công, chúng ta cùng nhau, có thể đưa nó trở thành một công ty thiết kế vĩ đại.” Cỗ lúng túng không tên cùng cảm giác thua thiệt ban nãy đã kích thích ý chí chiến đấu của anh ta, anh ta muốn bản thân lớn mạnh hơn, rồi anh ta sẽ trở thành một người được người người khen ngợi là người đàn ông mạnh mẽ như Đoàn Vĩ Kỳ.
Bị anh ta nhìn say đắm khoảnh khắc đó, Lý Gia Ngọc có chút hoảng hốt. Mắt anh ta rất đẹp, sâu thăm thẳm mê người. Ngũ quan anh ta tinh xảo, giọng nói êm tai. Anh ta thật sự có thể dễ dàng mê hoặc nhiều sinh viên nữ, cô cũng là một trong số đó, cô cũng từng yêu anh ta rất nhiều…
Nhưng trái tim cô, giờ phút này lạnh hóa toàn lạnh.
Có những đêm đang nằm nước mắt bỗng chảy dài, cô cũng từng cho rằng có thể cô sẽ dao động, từng nghĩ rằng liệu anh ta có thực sự thay đổi được hay không, có phải không nên phán án tử hình cho anh ta dễ dàng như vậy.
Nhưng lúc cô đi ra khỏi ký túc xá trông thấy nắng mai, cô lại càng quyết tâm hơn. Cứ việc người đàn ông này đứng giữa nắng sớm nhìn cô.
Cô liền ý thức được một chuyện, những lời xin lỗi cùng biểu hiện sám hối của Tô Văn Viễn, lời thề cùng quyết tâm đã nói rất nhiều, nhưng anh ta không hề tiếp tục nói qua câu “Anh yêu em.”
Ba chữ này, trước kia anh ta thường xuyên nói, nói nhiều đến nỗi nó có thể xuất hiện tự nhiên như một câu than vãn “Tôi đói”, quen thuộc đến độ chỉ cần nghe được tim cô sẽ không nhảy lên thình thịch nữa. Mà bây giờ tình cảm của bọn họ đang trải qua thời kì khủng hoảng nghiêm trọng nhất, anh ta nghiêm túc suy nghĩ lời giải thích, mỗi một lần đều chân thành xin lỗi cô, nhưng vậy mà không tiếp tục nói qua ba chữ “Anh yêu em.”
Có thể chính anh ta cũng không phát hiện ra điều này. Có thể chính anh ta cũng không ý thức được.
Chỉ là Lý Gia Ngọc quá “thể hồ quán đỉnh(*).”
(*) Triệt để giác ngộ.
Là anh ta quá ngốc, miệng lưỡi quá vụng về, hay là anh ta đã suy nghĩ quá nghiêm túc, nhìn thẳng vào thứ anh ta quan tâm nhất? Anh ta gấp gáp muốn giải quyết rắc rối, để né tránh nỗi thống khổ mà anh ta không thể chịu đựng sau khi chia tay.
Thống khổ, không phải mất đi tình yêu mới có.
Này hoàn toàn khác với cô.
Vì lẽ đó cô không nên dao động, mảy may cũng không nên dao động.
Lý Gia Ngọc thật ngóng thứ tư đến nhanh một chút, cô hi vọng hết thảy mớ rắc rối này nhanh kết thúc đi. Kết thúc, cũng là hàm nghĩa là bắt đầu lại từ đầu. Cô quả thực quá ngốc, những đau lòng thương tổn của cô, đều vứt hết vào trong gió đi.
Tô Văn Viễn đang đợi cô, anh ta rất hồi hộp. Nội tâm anh giãy dụa kịch liệt, anh ta còn phải đi gặp với Đoàn San San thêm một lần, nhìn xem thái độ của Đoàn San San là gì. Anh ta hi vọng sẽ giống như những gì cô ấy đã biểu đạt từ đầu – cô ấy sẽ không trói buột anh ta.
Thứ ba, một tuần diễn ra buổi triễn lãm Văn Bác sẽ kết thúc. Ngay trong sáng đó các công ty tham gia đều đến thu dọn gian hàng của mình. Lúc bắt đầu tham triển Tô Văn Viễn đã nói kết thúc sẽ mời mọi người đi ăn một bữa thật ngon, nhưng giờ anh ta đâu còn tâm tư, bèn nói một tuần này ai ai cũng khổ cực, về nhà nghỉ ngơi trước, công ty được nghỉ hai ngày, trở lại làm việc sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn.
Mọi người đều vui vẻ giải tán, ai về nhà người nấy.
Tô Văn Viên trở lại căn phòng anh ta thuê, đợi đến chín giờ tối, nhìn nhìn đồng hồ sau đó gọi cho Đoàn San San.
Rất nhanh Đoàn San San đã bắt máy: “Em đến chỗ nào rồi?”
“Chị San.” Tô Văn Viễn hắng giọng một cái, “Giờ em còn chút việc nên không tới được, đêm nay em không qua được chỗ chị rồi. Quần áo rất vừa, ngày mai em sẽ đến chỗ chị sớm, có được không?”
Trong điện thoại là một màng yên tĩnh, một lúc lâu Đoàn San San vẫn không lên tiếng.
Tim Tô Văn Viễn đập rất nhanh. Anh ta đánh cược ngày mai chính là cơ hội kết giao với giới quyền quý cùng khả năng tiến vào vòng tròn xã hội trong tương lai.
Lát sau, Đoàn San San cười nói: “Được, ngày mai em đến trước tám giờ là vừa đẹp, cũng không cần tới quá sớm.”
Tô Văn Viễn thở hắt ra nhẹ nhõm.
Câu chuyện tiến triển đúng như những gì anh ta hi vọng. Sau bữa tiệc tối mai, anh ta sẽ đi tìm Lý Gia Ngọc, giải thích rõ ràng với cô. Ngày kia nữa là ngày nghỉ cuối cùng, bọn họ có thể đến rạp xem phim, sau đó đi trượt băng. Cô sẽ tha thứ cho anh ta, và sẽ trở về như trước kia, bọn họ cùng nhau nỗ lực đưa Viễn Quang phát triển rộng lớn.
Thứ tư.
Đoàn Vĩ Kỳ gọi cho Lý Gia Ngọc, nói bảy rưỡi anh sẽ đến trường học đón cô.
Lý Gia Ngọc nói: “Không cần đón, tôi tự mình lái xe.”
“Lái cái con Polo của cô?” Đoàn Vĩ Kỳ tức giận, “Tôi cảm ơn cô. Có thể cho một người đã dốc hết nhiệt tình cùng bất chấp hiểm nguy chỉ để giúp cô này một chút mặt mũi không? Bạn gái tôi bước xuống từ một con Polo, cô cũng tưởng tượng được cảnh đó rồi đấy.”
Lý Gia Ngọc không phục: “Ở đấy nhiều xe như vậy, ai sẽ chú ý tới tôi là từ chiếc xe đó bước xuống chứ?”
“Cũng là bởi vì ở đấy quá nhiều xe, cho nên con Polo của cô phi thường bắt mắt.”
Lý Gia Ngọc: “…”
Tưởng tượng cảnh bãi đậu xe là một đoàn nghé con vây quanh một chiếc Polo, Lý Gia Ngọc cảm thấy lời Đoàn Vĩ Kỳ nói rất có lý.
Bảy giờ hai mươi tám phút, Đoàn Vĩ Kỳ lái xe đến đỗ phía dưới ký túc xá Lý Gia Ngọc ở.
Lý Gia Ngọc nhận được điện thoại bèn chạy xuống lầu. Bộ lễ phục cô mặc là một chiếc váy màu trắng dài ngang gối, bên dưới đi giày cao gót màu bạc, cả người tràn ngập hương sắc thanh xuân, lại trang nhã, đẹp cứ tựa thiên tiên.
Đoàn Vĩ Kỳ đứng cạnh xe, vừa nhìn thấy cô liền chau mày.
“Không cần lo lắng, cũng đã tập qua rồi.”
“Tập qua cái gì?”
“Đi giày cao gót ấy. Nhanh nào, chúng ta lên xe trước.”
Đoàn Vĩ Kỳ vừa lên xe liền nhéo nhéo mi tâm, trước đấy anh đã hỏi qua Lý Gia Ngọc, cô nói rằng cô có lễ phục rồi, vì vậy anh ta cũng lười quản thêm. “Sao tôi có thể tin tưởng một cô gái lái con Polo sẽ có lễ phục phù hợp nhỉ?”
“Đây là Dior đấy, cảm ơn.” Lý Gia Ngọc không phục, Dior mà còn không được sao?
“Là thiết kế của năm trước.”
Lý Gia Ngọc ngạc nhiên: “Ế, Đoạn tổng thật có năng lực nha, lại còn biết là của năm trước nữa. Tôi nhân dịp giảm giá để mua, đương nhiên không thể mua những thiết kế mới rồi.”
“Là thiết kế của quý vừa rồi, tôi từng có cô bạn gái mặc nó đến tham gia một tiệc tối, sau đó cô ấy va vào một cô gái khác, vừa khéo hai người này chả ưa gì nhau, suýt ngay tại chỗ lá mặt lá phải với nhau. Đêm đó bọn họ đều đại tiếu phong thanh(*), nhưng trong lòng mỗi người đều đang đại chiến ba trăm hiệp. Bình thường tôi chả ham nhớ mấy thứ váy vóc này đâu, nhưng lại ghi lòng tạc dạ bộ váy này, nhớ thật lâu.”
(*) Đại tiếu phong thanh: Vui vẻ trò chuyện.
Lý Gia Ngọc cười ha ha: “Hai người bọn họ không ai đi thay trang phục mới sao?”
“Có chứ. Cả hai đều vội vàng cho người mang trang phục mới đến, rồi đi thay.”
Lý Gia Ngọc cười đến đau cả bụng nói. “Sẽ không vì muốn cho tôi thêm can đảm nên anh mới kể câu chuyện này đi.”
“Tất nhiên không rồi. Đêm nay cô có thể nhìn thấy một mặt khác của đám đàn ông, cô chỉ cần nhìn đến sắc mặt của bọn họ, liền biết tôi không hề nói láo.” Đoàn Vĩ Kỳ lái xe, bất đắc dĩ nói: “Trọng điểm không phải sự cố va váy có được không?”
“Tôi biết.” Lý Gia Ngọc cười cười, nhè nhẹ chạm vào khóe mắt, sợ làm lem phấn mắt: “Anh là muốn nghĩ tốt, tuy rằng ở trong thế giới của người có tiền các anh mặc một chiếc váy cũ sẽ chẳng đẹp mặt gì, nhưng cũng không đến nổi xảy ra sự cố va váy này đâu, anh cứ thoải mái an tâm.” Cô dừng lại một chút, nói tiếp: “Yên tâm đi, vào đấy tôi sẽ cách anh thật xa, sẽ không để cho người khác biết anh đưa theo một cô gái mặc lễ phục của mùa trước đi cùng đâu.”
“Tôi thì chẳng việc gì cả. Chỉ là đến lúc đó vạn nhất có người muốn nịnh hót đi nói luyên thuyên dùng ánh mắt này nọ nhìn cô, cô tự khuyên chính mình liền tốt rồi.”
“Có gì mà phải khuyên chứ, tôi xinh đẹp như vầy, mặc gì đều không quan trọng a.”
Đoàn Vĩ Kỳ cười khẽ: “Da mặt của cô, quả lợi hại nha.”
“Đã củng cố qua một lớp kem dưỡng cùng phấn má.”
“Tôi là nói độ dày.”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người cùng im lặng một giây, sau đó phá lên cười.
Dọc đường đi không gặp phải tình trạng kẹt xe, hai người suôn sẻ đến khách sạn.
Tiệc rượu được bố trí lộng lẫy đến xa hoa, Lý Gia Ngọc đi vào liền nhìn Đoàn Vĩ Kỳ nói: “Tự do hành động?”
“Tùy cô.”
Lý Gia Ngọc đi quanh phòng tiệc một vòng, ngắm một vài tác phẩm nghệ thuật, phong cách bố trí của tiệc rượu, chọn một vài món ăn, đứng ở góc bắt đầu ăn.
Một lát sau Đoàn Vĩ Kỳ đưa một người đàn ông trẻ tuổi đi đến, người kia nhìn nhìn bộ lễ phục trên người Lý Gia Ngọc bèn nở nụ cười.
Lý Gia Ngọc nhìn về phía anh ta cười đáp lại, biết chắc đây từng là người nhìn thấy sự cố va váy kia.
“Lam Diệu Dương.” Đoàn Vĩ Kỳ giới thiệu một chút, “Lý Gia Ngọc.”
“Xin chào.” Lam Diệu Dường cười bắt đầu, “Món khai vị có hợp không? Có nhu cầu gì cứ việc nói.”
Lý Gia Ngọc khách sáo một phen, khen ngợi các món ăn đều rất ngon.
Khách sáo đã xong nhưng hai người đàn ông không hề đi, đứng cạnh cô nói chuyện phiếm. Lý Gia Ngọc vừa ăn vừa nghe, tùy tiện nhìn quanh phòng tiệc.
Tô Văn Viễn vẫn chưa tới, mà tim cô thì đang bắt đầu gia tăng tốc độ đập.
Lát sau có người gọi Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương chào hỏi một tiếng rồi đi.
Lý Gia Ngọc liếc mắt nhìn Đoàn Vĩ Kỳ: “Đoàn tổng, anh cứ bận chuyện của anh đi, mình tôi liền được.”
“Tôi cũng không có chuyện gì.” Đoàn Vĩ Kỳ vẫn đứng bên cạnh cô.
Có người đi ngang qua, trông thấy Đoàn Vĩ Kỳ liền chào hỏi, Đoàn Vĩ Kỳ trò chuyện với anh ta đôi ba câu.
Lý Gia Ngọc nhắc nhở anh: “Sẽ càng lúc càng có nhiều người biết cô bạn gái anh đưa theo cùng mặc một chiếc váy cũ đến đây đấy.”
“Rất tốt, cho nên thời điểm cô chiến đấu với người khác mà không có tôi bên cạnh, người xung quanh đều biết cô là tôi mang đến, hẳn sẽ giúp đỡ cô một phen.”
Lý Gia Ngọc cười phá: “Tôi ăn mặc đẹp vầy, sao có thể chiến đấu chứ…” Cô còn chưa nói xong, thì trông thấy Tô Văn Viễn cùng Đoàn San San khoác tay nhau đi vào.
So với bức tranh Lý Thiết họa Đoàn San San ngoài đời thật còn diễm lệ hơn, bộ lễ phục cô ấy đang mặc càng tôn lên khí chất của cô ấy. Tô Văn Viễn cao hơn cô ấy nửa cái đầu, cao to anh tuấn, trên người vận bộ dạ phục sang trọng.
Từ trước tới nay Lý Gia Ngọc chưa từng nhìn thấy Tô Văn Viễn mặc qua trang phục như vậy. Anh ta rất tuấn tú, lại thêm sự trợ giúp của áo quần, vẻ thịnh thế mỹ nhan càng thêm lóa mắt. Anh ta vừa bước vào, liền thu hút rất nhiều anh mắt, hiển nhiên có những ánh mắt lấp lánh sóng của khách mời nữ.
Điều này khiến Đoàn San San có chút đắc ý. Cô ấy vui vẻ trò chuyện cùng Tô Văn Viễn, Tô Văn Viễn hơi cúi đầu nghe cô ấy nói, sau đó cả hai cùng cười. Nụ cười kia đẹp đến chói mắt, khiến gương mặt anh ta rạng rỡ thêm mấy phần. Đoàn San San tình tứ ôm lấy cánh tay anh ta, nhìn qua hai người bọn họ đặc biệt thân mật.
Lý Gia Ngọc nhìn anh ta, bỗng cảm thấy quá đỗi xa lạ. Tim cô tựa bị hàng ngàn lưỡi dao cùn cứa ngang, cơn đau hệt như bị lửa liếm qua người.
“Anh ta tới rồi.” Đoàn Vĩ Kỳ nhỏ giọng nói.
“Ừm.”
Lam Diệu Dương đi tới, “A Kỳ, chị cậu đến rồi.”
“Đã thấy.” Đoàn Vĩ Kỳ nhìn qua Lý Gia Ngọc.
Mà Lý Gia Ngọc thì đang thảnh thơi ăn nốt miếng bánh gato trong đĩa.
Đợi cô ăn xong, Đoàn San San và Tô Văn Viễn đã chào hỏi được một vài vị khách khứa, vẫn còn đang đứng ở đó tán gẫu. Tô Văn Viễn chỉ chăm cùng người ta trò chuyện, hoàn toàn không nhìn về hướng Lý Gia Ngọc đang đứng.
Lý Gia Ngọc uống vài ngụm nước lọc. Sau đó lấy ra một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách, cô cầm khăn tay trong tay nhìn qua gương lau khô môi, lại lấy ra một thỏi son. Cô đứng ngay sau lưng Đoàn Vĩ Kỳ, mượn bóng lưng cao lớn của anh chặn mọi tầm nhìn, tỉ mẫn tô lên sắc son đỏ chính thống.
Đoàn Vĩ Kỳ ung dung nhấp một ngụm rượu, tựa hồ không hề biết ngay đằng sau thôi có người đang coi lưng anh là bức bình phong mà dùng. Lam Diệu Dương chả hiểu mô tê gì sất, nhưng cũng một mặt quý ông sóng vai với Đoàn Vĩ Kỳ, chỉ để che chở cho người phụ nữ đứng ngay phía sau.
Anh ta không nhịn được, nhỏ giọng hỏi Đoàn Vĩ Kỳ: “Cô ấy muốn làm gì thế?”
Đoàn Vĩ Kỳ cười khẽ: “Chiến đấu.”
“Chiến đấu?” Lam Diệu Dương không biết đây là muốn chiến đấu cái gì, anh ta húc vào vai Đoàn Vĩ Kỳ: “Vì chiến đấu cho nên để kỵ sĩ đi lên a?” Ý muốn nói vì là đàn ông nên bọn họ mới phải đứng ra.
Lý Gia Ngọc bước ra từ đằng sau hai người, nghe vậy bèn ngừng bước chân, quay đầu nhìn Lam Diệu Dương nói: “Tôi chính là kỵ sĩ.”
Sau đó cô xoay người, từng bước từng bước, hướng về phía Tô Văn Viễn mà đi.