Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày kế, Khanh Trần khó có lần sớm tỉnh dậy, nhưng vẫn đợi cho đến giữa trưa cũng không thấy Dạ Thiên Lăng đến Từ An cung, chẳng những Dạ Thiên Lăng, Dạ Thiên Trạm, Thập Nhất, Thập Nhị bọn họ cũng không giống như ngày xưa theo thời gian tới đây, toàn bộ Tử Cấm thành hôm nay thanh tĩnh khiến người ta bất an. Mỗi người đều cúi đầu cúi mắt vội vàng quay đi, tựa hồ sợ gây nên chuyện, nói cũng không chịu nhiều thêm một câu. Thậm chí mặc dù có người khe khẽ nói nhỏ cái gì, thấy nàng cũng vội vàng nậm miệng, vẻ mặt trở nên cổ quái.
Thẳng đến qua ngọ thiện, Thập Nhất đến đây, một thân triều phục chưa thoát, cũng là lúc lâm triều vừa tán.
Thập Nhất không có đi gặp Đoan Hiếu Thái Hậu, mang đến vài cái tin tức cho Khanh Trần: Thái tử cùng Loan Phi phạm tội khó tha, sáng sớm nay không ngờ đã truyền khắp kinh đô, trong cung ngoài cung quan dân hướng dã không ai không biết, hoàng đế cực kỳ tức giận. Lâm triều hạ chỉ, thái tử từ Từ An cung đến Tùng Vũ đài bế môn tư quá; Phượng Loan Phi cách chức tu nghi, khai trừ tộc tịch, tạm áp tại Từ An cung chịu tội. Tả tướng đi sứ bên ngoài, đại công tử Phượng Kinh Thư thay cha thỉnh tội, hoàng đế miễn hàm thái tử Thái Bảo của Phượng Diễn, phạt bổng một năm. Nguyên thống lĩnh Ngự Lâm Quân quân Lí Thành Ngọc quan biếm Thương Châu, Lăng vương tạm lĩnh Ngự Lâm Quân, Lại bộ nhanh chóng chọn lựa tu nghi báo thánh.
Dạ Thiên Lăng vừa đi Ngự Lâm Quân doanh, sợ Khanh Trần sốt ruột, cho nên muốn Thập Nhất đến thông báo Khanh Trần một tiếng. Thập Nhất cũng là đến gặp Khanh Trần, thấy nàng một mình ngồi ở sau Từ An im lặng ngẩn người, đi qua tùy tiện ngồi ở bên người nàng an ủi nói:“Phượng gia mặc dù xảy ra việc này, ngươi cũng đừng sốt ruột, phụ hoàng sẽ không quá mức giận chó đánh mèo.”
Đã thấy Khanh Trần nâng mắt cười thần thanh mục lãng:“Ta gấp cái gì? Ngươi cùng Tứ ca đều bình an, ta liền an an ổn ổn phụng dưỡng Thái Hậu, cùng người khác có quan hệ gì đâu?”
Thập Nhất nhìn nàng vẻ mặt như thường nửa phần tâm sự cũng không có, ngạc nhiên nói:“Là thân hay không phải thân, tổng lại cũng có ba phần thân, huống chi thấy thế nào ngươi cũng có chữ tám phần là nữ nhi tả tướng, như thế nào lại một chút cũng không quan tâm phụ huynh tỷ muội, chẳng lẽ thật là nghĩ sai rồi?”
Khanh Trần tự nhiên sẽ không nói cho hắn “Nữ nhi” này là ma xui quỷ khiến khách ngoại lai, chỉ nói:“Người với người không thân ở cái huyết mạch thân sơ, chỉ tại cái duyên phận. Duyên phận chưa tới, phụ tử có thể phản bội, huynh đệ có thể tương tàn; Duyên phận đến, túng vì người lạ cũng vì tương giao mà cam, hoặc đồng thuyền cộng chẩm cũng vậy. Lần này nháo ra chuyện nếu là ngươi cùng Loan Phi, nói không chừng ta còn sầu.”
Thập Nhất cố ý a dua nàng:“Nếu là Tứ ca, ngươi chẳng phải là gấp muốn điên.”
Khanh Trần thấy hắn cười ái muội, phản bác nói:“Tứ ca sao lại như ngươi, làm việc không dùng đầu óc? Hắn nếu có thể làm ra chuyện này, sông núi chỉ sợ đều đảo loạn.”
Thập Nhất mặc dù bị nàng phản bác, như trước cười hì hì :“Nói cũng phải, đổi thành Tứ ca, không bao giờ làm việc như thế.”
Khanh Trần đột nhiên lòng hiếu kỳ nổi lên:“Ngươi nói, nếu thật sự Tứ ca gặp phải loại tình huống này, hắn sẽ làm như thế nào? Thật đúng là tò mò đi.”
Thập Nhất nghĩ nghĩ, tùy tay cầm một khối đá vụn ném đi thật xa:“Tứ ca có thể chịu đựng, chỉ sợ đau đến cốt tủy cũng sẽ chậm rãi chờ cơ hội thích hợp.”
Khanh Trần nhìn Tử Cấm thành, nơi này là nhà của thái tử, Dạ Thiên Lăng, Thập Nhất, trong nhà này như thế nào là cha, như thế nào con, như thế nào là thê thiếp cùng mẫu thân? Tình mê người hoặc người, trốn không thể, tránh không ra, một khi lâm vào trong đó thủy cũng thành hỏa, hỏa cũng thành băng, thái tử tính tình sơ nhã cũng khó qua một mối tình. Mới vừa rồi đã có thị vệ đến thỉnh thái tử tới Tùng Vũ đài, kỳ thật từ từ rồi thiên hạ này, sớm muộn cũng nằm trong tay hắn, hắn nếu không có gấp gáp nhất thời, cũng không tạo thành cục diện này. Nhớ tới thái tử ngày thường ôn hòa rộng lượng, không khỏi tiếc hận. Càng đáng tiếc là, thái tử gặp được không phải người khác, là Loan Phi.
Nàng quay đầu nói với Thập Nhất nói:“Nhẫn nhất thời nhất thế vì thiên hạ, cũng không phải mỗi người có thể chịu được. Cũng chỉ có nhẫn tại thời điểm mất đi chút ít, ông trời mới cho ngươi thứ khác.”
Thập Nhất đưa tay xoa nhẹ tóc nàng một chút:“Như thế nào đột nhiên đa sầu đa cảm như vậy, ta nói cho ngươi, đổi thành Tứ ca, huynh ấy từ nhỏ biết mình muốn cái gì, nên làm cái gì, vì thế mặc dù vượt mọi chông gai, cũng không có một chút bàng hoàng phiền muộn .”
Khanh Trần hỏi:“Huynh ấy muốn cái gì?”
Thập Nhất cười:“Không bằng ngươi tự mình hỏi huynh ấy, hay là… ngươi đoán xem, xem có thể đoán trúng hay không?”
Khanh Trần lắc đầu cười nói:“Ta lười, huống chi đoán trúng thì thế nào?”
Thập Nhất nói:“Đoán trúng ta giúp ngươi cầu Tứ ca có cơ hội mang ngươi đi ngoạn đại mạc, Thiên Sơn Mạc Bắc, phóng ngựa rong ruổi, tại kinh thành này, người bình thường cả đời cũng không thấy được những nơi đó.”
Khanh Trần đương nhiên biết toàn bộ Đột Quyết đại khái là Thiên Sơn Tân Cương, trước kia thích đi chung quanh du lịch, đã từng đi qua. Bất quá thời cổ đại lại có một diện mạo khác không chừng, có hứng thú: “Không đoán, ta tự đi đòi. Tứ ca lại không giống ngươi, tâm sự của hắn nào có dễ đoán như vậy? Lại nói tiếp, hai người các ngươi tính tình khác nhau, người làm thế nào cùng hắn thân thiết?”
“Tâm sự của ta rất dễ đoán mà?” Thập Nhất trước cười nói:“trong tất cả các huynh đệ Tứ ca võ công tốt nhất, ta từ nhỏ liền sùng bái huynh ấy, luôn bám chặt lấy bắt huynh ấy dạy ta, lớn về theo huynh ấy chinh chiến nam bắc, kết giao bằng hữu giang hồ, liền thân thiêt hơn so với những người khác. Bất quá nói là thân sơ, trong cung cũng có những người rất thân thiết như vậy. Giống Thập Nhị mặc dù văn võ không ăn, lại theo bọn Thất ca quen biết văn nhân sĩ tộc, nhưng đối với Tứ ca cũng cực kỳ kính trọng .”
Khanh Trần cười cười, nhưng là bọn họ có phụ thân là hoàng đế, mười ngón tay còn phân dài ngắn, sao lại không có thân sơ? Đang muốn nói gì, cùng Thập Nhất thấy thị vệ rất xa tìm lại đây, nói: “Tìm ngươi, sợ là có việc.”
Thập Nhất nhìn thị vệ kia chạy tới, hỏi:“Vội vàng chuyện gì?”
Thị vệ thỉnh an:“Gia, giáo trường bên kia rất náo nhiệt, ngài không tới xem?”
Thập Nhất biết bọn thị vệ ngoài cung xưa nay không quen nhìn Ngự Lâm Quân bộ dáng cao ngạo, đánh nhau không biêt bao nhiêu trận, cười mắng:“Các ngươi cùng bọn họ đấu không lại, không có việc gì muốn ta hướng Ngự Lâm Quân ra mặt?”
Thị vệ cười nói:“Gia bình thường không phải vẫn nói bọn họ làm việc không đàng hoàng sớm sẽ sớm bị thu thập sao? Tứ gia đi giáo trường, Ngự Lâm Quân nghênh chiến. Mới vừa nghe nói Ngự Lâm Quân nghĩ cấp Tứ gia ra oai phủ đầu, giáo trường tập hợp mười thành chỉ tới không đủ ba thành, đều ở trong doanh cố nghỉ trưa, lại bị thân binh Tứ gia mang nước lạnh hắt thẳng, toàn doanh đều phải đi ra. Hiện nay Tứ gia đang ở giáo trường cùng phó thống lĩnh Phương Trác so tên.”
Ngự Lâm Quân ngày thường trừ bỏ tuần phòng cung thành, hộ vệ hoàng gia, hoàng thân quốc thích bên ngoài, cũng không có chức trách khác. Nhưng thân là Ngự lâm Quân, chẳng những bổng lộc dày, địa vị chức quan cũng cao hơn tướng sĩ khác, nhiều gia tộc đem con cháu nhét đầy Ngự Lâm Quân. Khai quốc trăm năm lâu dài, Ngự Lâm Quân nhiều quý tử, thường thường trà trộn khắp kinh thành chơi bời lêu lổng, đánh nhau bác sát gây chuyện sinh sự, hoàng đế mặc dù mấy lần chỉnh đốn hiệu quả lại rất nhỏ. Lần này hoàng đế đem Ngự Lâm Quân giao cho Dạ Thiên Lăng, cũng là biết hắn trị quân nghiêm khắc, mặt lạnh vô tư, mượn cơ hội này tu chỉnh đám ăn chơi trác táng, quả thực vừa đến liền làm cho Ngự Lâm Quân ăn đau khổ.
Thập Nhất đứng dậy cười nói:“Vui sướng khi người gặp họa, đi, đi xem một chút.” Lại hỏi Khanh Trần:“Có đi hay không?”
Khanh Trần không có việc gì làm, Đoan Hiếu Thái Hậu đêm qua mệt mỏi, vất vả không ngủ, luôn luôn tại tẩm cung nghỉ ngơi, cũng không gọi nàng tới bồi, liền cũng nói:“Qua xem một chút cũng tốt.”
Giáo trường trong cung không xa, xuyên qua Phụng Thiên môn là đến, Thập Nhất cùng Khanh Trần đến đó, trừ bỏ đám kém cỏi bên ngoài, mấy ngàn Ngự Lâm Quân dĩ nhiên chỉnh tề, tướng tá cơ hồ vây quanh cái vòng. Phía trước trên đài cao điểm binh, Dạ Thiên Trạm cùng Thập Nhị cư nhiên đều đến, bốn phía xa gần có nhiều nữ tử tiến cung thỉnh an nghỉ chân, cũng có cung nhân tụ tập cùng một chỗ quan khán.
Khanh Trần cùng Thập Nhất vừa thấy tràng hội, giáo trường to như vậy xa xa lắp mười bia ngắm, cách bia ngắm gần hai trăm bước không hơn, hai người cùng cưỡi ngựa, tay cầm cung, tên ảnh bắn cực nhanh, chính là một phen long tranh hổ đấu.
Khanh Trần thấy Phong Trì, liền biết bóng dáng mặc triều phục cổn long màu đen kia là Dạ Thiên Lăng. Mà một người khác lưng hùm vai gấu, hỏi qua Thập Nhất mới biết, chính là trưởng tôn dưới gối Định Quốc lão tướng quân Phương Trác, hiện lĩnh chức phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân. Người này mặc dù xuất thân quyền quý, ngày thường không coi ai ra gì kiêu hoành khí thịnh, nhưng tướng môn sinh hổ tử, một thân tài bắn cung cũng là thật, đứng đầu Ngự Lâm Quân.
Khanh Trần thấy Dạ Thiên Lăng cùng Phương Trác phóng ngựa lần lượt thay đổi trên sân, tên bay đầy trời theo gió kích động. Phương Trác hướng hồng tâm xa xa bắn ra một tên, Dạ Thiên Lăng tên xuất kỳ bất ý bỗng nhiên tới, không bắn trúng hồng tâm lại bắn trúng tên Phương Trác. Hai người mỗi người bắn một tên, bốn phía có kinh, có giận, có thán, có cấp, ầm ầm một mảnh ồn ào hô hào, bụi đất vừa bay lên đã thấy rơi xuống hơn mười cây tên dài. Khanh Trần đang buồn bực đây là vì sao, Thập Nhất gọi nàng:“Thất ca gọi chúng ta đến.” Quay đầu thấy Dạ Thiên Trạm hướng nàng ra hiệu, vuốt cằm ý bảo bọn họ đi qua. Một bên Ngũ hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập Nhị đứng chờ cũng đều mặc triều phục, xem ra đều là chưa ra khỏi cung liền đến giáo trường.
Thập Nhất kéo Khanh Trần đi lên đài cao, tầm mắt nhất thời trống trải rất nhiều, hỏi Dạ Thiên Trạm:“Thất ca, bọn họ đang làm gì?”
Dạ Thiên Trạm chỉ vào giữa sân nói:“Tứ ca để cho Phương Trác trong giáo trường trong vòng một nén hương bắn hồng tâm, một trăm tên chỉ cần có một tên bắn trúng, hắn lập tức đi thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh quản lý Ngự Lâm Quân.”
Thập Nhị nói tiếp:“Phương Trác hôm nay rơi vào tay Tứ ca, bất quá càng đánh càng hăng, nhưng thật ra chả có tác dụng.”
Khanh Trần đối với bọn Ngũ hoàng tử làm lễ, ngưng thần nhìn về phía giáo trường, thấy Dạ Thiên Lăng vì phong tỏa nhuệ khí Phương Trác, chẳng những làm cho hắn bắn không đến hồng tâm, lại mỗi tên vừa ra lại chắc chắn nắn tên của Phương Trác thành hai đoạn, mặc kệ Phương Trác né tránh thế nào, luôn có thể bắn sau mà đến trước tuyệt không thất bại. Chỉ trong chốc lát hai người lại có thêm hơn mười cây tên phóng ra, Phương Trác sát tính nổi lên, hoàn toàn không để ý trước mặt là người phương nào, mãnh quát một tiếng, rút hai tên hướng thẳng Dạ Thiên Lăng mà bắn. Khanh Trần trong lòng căng thẳng, nhóm cung nữ vây xem đã duyên dáng thay nhau kêu to, oanh thanh yến ngữ tăng thêm hỗn loạn.
Đã thấy Dạ Thiên Lăng mã tốc không giảm mà tăng, không né không tránh nâng tay, tên ra nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt, giữa không trung bốn mũi tên giao kích, bật ra ra mấy đạo bạch quang. Hai người đồng thời xoay tay lại sờ tên, lại đều không còn cái nào, nguyên lai đã là hai tên cuối cùng.
Phương Trác mắt hổ giận dữ, giục ngựa quay người, xoay người xuống đem hai mũi tên rơi trên mặt đất nhặt lên định bắn, lại nghe chung quanh ồ lên. Ngẩng đầu vừa thấy, Dạ Thiên Lăng đã xem mười cây tên dài đặt lên cung xếp thành hình quạt, nhắm ngay những nơi yếu hại trên người hắn.
Hắn động tác mặc dù nhanh, Dạ Thiên Lăng so với hắn còn nhanh hơn, huống chi Hồng mã cũng không bì được với Phong Trì, tự nhiên rơi xuống hạ phong. Căm giận nói:“Tứ gia đơn giản ỷ vào ngựa tốt.”
Dạ Thiên Lăng lạnh lùng cười:“Ngươi nếu cưỡi được Phong Trì, bổn vương chắp tay cho ngươi.”
Phong Trì là liệt mã thiên hạ đều biết, Phương Trác sao có thể cưỡi. Hắn kỳ thật sớm biết sẽ thua cuộc, lại quật cường như cũ cùng Dạ Thiên Lăng giằng co.
Dạ Thiên Lăng mặt không chút thay đổi, hỏi:“Phục hay không phục?”
Phương Trác cự lại không lên tiếng, vẻ mặt kiên cường.
Dạ Thiên Lăng hắc đồng hơi hơi co rút lại, chậm rãi kéo cung, theo trường cung chịu lực phát ra âm thanh ma sát, nguyên bản kích động giữa sân an tĩnh lại một chút, sát khí nổi lên khiến người ta hít thở không thông. Dạ Thiên Trạm mày vừa động:“Phương Trác mặc dù dĩ hạ phạm thượng, giết sợ cũng sẽ phiền toái.”
Mọi người ở đây bị sát khí dày đặc tra tấn cơ hồ khó có thể thừa nhận, Khanh Trần nhìn khóe miệng như đao tước của Dạ Thiên Lăng hơi nhếch, mười cây tên bắn ra, một loạt hàn quang hướng hai má Phương Trác gào thét mà qua, trong tiếng kinh động xôn xao của mọi người, đồng thời trúng mục tiêu mười cái hồng tâm. -0.0-
Xa xa, cung nhân, văn sĩ nữ tử nhất thời nũng nịu ủng hộ, một mảnh sùng bái kinh mộ, đủ để hòa tan không khí nhiếp nhân giữa sân. Thập Nhất “Hắc” một tiếng nắm chặt tay:“Mỗi lần ta cuối cùng chỉ có thể bắn trúng chín, Tứ ca cố tình lại mười tên mười trúng, thật không hiểu huynh ấy luyện như thế nào!” Lại nhìn giữa sân, Phương Trác mặc dù lông tóc vô thương cũng đã sững sờ đương trường, Dạ Thiên Lăng nghiêng người đón gió, trường cung quăng đi, vung tay đem ngân thương nắm trong tay, chỉ xéo Ngự Lâm Quân:“Người nào không phục liền phóng ngựa lại đây, ở trong quân đều là nam nhi trượng phu, bản sự ngày thường các ngươi gây chuyện làm ồn đâu?”
Nam nhân cùng nam nhân kết giao, quân nhân cùng quân nhân nói chuyện, thường thường dùng nắm đấm là trực tiếp nhất, tuy rằng thô bạo, lại là cách hữu hiệu nhất.
Ngự Lâm Quân có người hô:“Tứ Vương gia thân mình đáng giá ngàn vàng, nếu có chút sơ xuất, ai dám đảm đương?” Nói chuyện đúng là một phó thống lĩnh khác, con trai Công bộ Thị Lang Tần Kính Thiên Tần Triển.
Dạ Thiên Lăng ngạo nghễ nói:“Tần Triển, ngươi có thể làm bổn vương bị thương hãy mạnh miệng.”
Quân sĩ Ngự Lâm Quân sớm bị kích thích sôi máu, Tần Triển cùng Phương Trác liếc nhau, vẫy tay làm bộ, không biết là ai động tay trước, hơn mười quân sĩ Ngự Lâm Quân sĩ rút kiếm lao ra, chỉ một thoáng liền tập kết thành một mảnh đao ảnh võng kiếm, không đầu không đuôi hướng Dạ Thiên Lăng chém đến.
Dạ Thiên Lăng không đợi bọn họ đến gần, giục ngựa tiến lên, phản thủ nhất thương liền đem Phương Trác đánh lùi lại mấy bước, ngân thương trong tay như ‘Nộ Long’ ngang trời xuất thế, trước mắt đã thấy được hai gã Ngự Lâm Quân đã bị đánh bay ra ngoài, nơi nơi thương hoa tất có người chật vật ngã xuống.
Ngự Lâm Quân chiến giáp đỏ rực một vùng, bạch mã kiều đằng thương ảnh ngang trời, bị ngân quang bắn tan tác, người ngã ngựa đổ, hỗn chiến thành một mảnh.
Khanh Trần nhìn không chuyển mắt, ở trong trăm ngàn người bóng dáng kia cao ngất kiên nghị, chỉ cảm thấy phong vân cuồng tứ, khí phách nghiêm nghị, mãn tràng tràn ngập sát khí vô tình, cơ hồ hô hấp cũng dừng lại.
Bất quá qua thời gian một ly trà nhỏ, Dạ Thiên Lăng trường thương đâm tới, Ngự Lâm Quân gục ngã hàng loạt, giống như Dạ Thiên Lăng lấy ngân thương vẽ một đường tròn hoàn mỹ, ở trong phạm vi hắn vẽ, không ai có thể lại đứng dậy nói chuyện. Tiếng rên rỉ hô đau tràn ngập, Ngự Lâm Quân phía sau nhìn cảnh này mà kiếp sợ, nhưng lại không có người còn dám tiến lên.
Cũng may Dạ Thiên Lăng không muốn đả thương người, xuống tay có chừng mực, đa số dùng trọng kích là lấy lực đánh lực, mặc dù thấy máu cũng không tính nghiêm trọng. Ngự Lâm Quân ngã trái ngã phải miễn cưỡng đứng lên, mỗi người trong lòng đều chấn kinh e ngại, lúc trước kiêu ngạo không ai bì nổi sớm bị Tứ ca đánh cho dập nát. Lĩnh giáo qua mới biết như thế nào là ở trong thiên quân vạn mã như vào chỗ không người, Dạ Thiên Lăng quét ngang nam bắc, bách chiến bách thắng, cũng không phải thổi phồng. Ngự Lâm Quân so cùng sa trường trăm chiến thiết huyết mà quay về, nhất thời trở thành gối thêu hoa không chịu nổi một kích.
Tất cả mọi người đứng xa xa nhìn Dạ Thiên Lăng, vẫn là thần sắc lạnh lùng kia, vẫn là tư thế lỗi lạc oai hùng kia, kịch liệt giao sát như thế, hắn mặc triều phục cổn long màu đen túc tịnh uy lăng, mà ngay cả nửa phân huyết sắc cũng không lây dính, mắt sáng đầy ý cảnh cáo, ngạo thị thiên hạ, tao nhã cuồng tứ. Phạm vi quanh thân, giống như hóa thành một Tu La chiến trường, yêu ma quỷ quái ở dưới ánh mắt thanh lãnh của hắn nhìn xuống khóc thét giãy dụa, cũng không thể khiến hắn có chút động dung.
Phương Trác, Tần Triển nhìn người xưa nay ở trong quân đội Thiên triều được xưng là Vương gia mặt lạnh vô tình, buông khí giới quỳ xuống: “Thuộc hạ quy phục, nguyện nghe theo Lăng Vương gia điều khiển!” Bọn họ vừa quỳ, Ngự Lâm Quân không người có thể chống đỡ, mấy nghìn người cúi người hành quân lễ, cùng nói:“Nguyện theo Lăng Vương gia điều khiển!”
Dạ Thiên Lăng lạnh lùng nhìn Ngự Lâm Quân phủ phục, hồi thương, ra lệnh: “Phương Trác Tần Triển chỉnh đốn quân dung, còn có thể đứng đều đến giáo trường trước đài tập hợp.” Dứt lời, dây cương run lên, Phong Trì quay đầu hướng đài cao mà đi.