Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sam
Cá nước thân mật.
Cơ thể ở trong nước thường sẽ nhẹ nhàng hơn trên đất bằng, sẽ khoan khoái hơn bất cứ nơi nào.
Chưa có lần nào, cho dù là lúc trước có ý loạn tình mê nhấp nhô chồng chất bao nhiêu, cũng không giống như lần này, hai người tựa như dây leo quấn lấy nhau, xâm nhập cốt tủy chặt chẽ, hòa hợp ăn ý.
Hai tay Dung Tư Hàm cẩn thận chống trên cơ bụng Phong Trác Luân, nhẹ nhàng đặt mông xuống, gương mặt cô hoàn toàn ửng đỏ từ trong ra ngoài, ánh mắt nửa mở nửa khép, mái tóc gần như ẩm ướt rối tung trên làn da trắng nõn, cánh môi đỏ phớt cắn nhẹ khẽ rên.
Phong Trác Luân nửa nằm nửa tựa trong bồn tắm lớn, hai tay chia nhau đặt trên mép bồn tắm, ánh mắt anh u tối, nhìn chằm chằm người phụ nữ ở trên bụng mình.
Nhìn thấy mà sửng sốt.
Quyến rũ, đáng yêu, mềm mại… Người mà bình thường nghiêm túc khắc chế cũng không buông thả đến vậy, giờ phút này cô nở rộ thành dáng vẻ đậm đà nhất ở trên người anh.
Một cái liếc mắt khó mà dời chuyển.
Từ trên cao xuống, từ ngũ quan xinh đẹp, cần cổ dài mảnh, bờ ngực vểnh cao…rồi tới bụng…nơi đang ngậm lấy vật nam tính anh, cái miệng nhỏ nõn nà bị căng trướng mở rộng, ngậm toàn bộ tận gốc của anh, ngồi xuống thật sâu đến cùng.
Cô chuyển động một hồi, dần dần không còn sức lực, thở hổn hển từng hơi, động tác chậm lại.
Ánh mắt anh càng ngày càng sâu, từ đầu đến cuối đều nổi lên gió lốc sâu nhất, thấy cô mệt mỏi cúi đầu, anh liền dùng hai tay lập tức đỡ lấy vòng eo cô, dùng sức đè xuống, cơ thể cùng nhau lên đỉnh.
“Ưm…” Cô rên lên một tiếng thật dài, hai tay tự động ôm chặt cổ anh.
Thắt lưng anh cường tráng, đong đưa từng chút một, giữa cơ thể phát ra tiếng rõ ràng đến mức phóng đãng, cô ngồi ở trên chịu đựng giống như bị anh đẩy lên tới trái tim, nước mắt thoáng cái tuôn ra nhưng cô vẫn không hé răng, mặc anh đối đãi.
Thân thể tương liên, trái tim gần kề, cô có thể cảm nhận được mỗi một cảm xúc của anh.
Anh ở trong cơ thể cô, cô ôm anh, sự khổ sở bi thương tuyệt vọng của anh…cô hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng, đồng cảm với anh.
Anh chỉ có cô.
Người đàn ông kiêu ngạo cô độc này, nửa cuộc đời sống trong bấp bênh, không có cảm giác an toàn, chưa từng được đối xử thật lòng bao dung, không có giây phút nào có thể chân chính đi làm điều gì đó.
Động tác của Phong Trác Luân ngày càng trở nên thô bạo, trên khuôn mặt tuấn tú không còn vẻ biếng nhác của ngày thường, bờ môi mím thật chặt, nửa khuôn mặt ẩn trong cái bóng của ngọn đèn, anh giữ chặt thắt lưng cô, gần như chưa từng rời khỏi, chỉ thuần túy đẩy lên, dần dần một tay lướt xuống xoa bụng cô rồi tăng thêm sức lực.
Cô đã đến một lần, lúc này đột nhiên bị anh nhấc lên, anh để cô nửa quỳ trong bồn tắm, hai tay nắm tay vịn bên bồn tắm, anh từ phía sau đẩy mạnh không ngừng.
Không ai nói gì, gần như là máy móc, anh thở hổn hển mấy hơi, khuôn mặt kéo căng ra vào hết sức, trong quá trình đúng lúc đẩy vào một điểm, anh có thể cảm giác được toàn thân cô đột ngột run lên, anh cong khóe môi tìm đúng điểm kia dùng sức đẩy vào.
Mất hồn thấu xương.
“A ưm…” Cô không nhịn được cất tiếng rên rỉ, âm điệu chưa bao giờ nũng nịu như vậy, còn gần như mang theo đau đớn, tóc cô đã bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt ướt át, cô mệt mỏi di chuyển trước sau theo động tác của anh.
Phòng tắm bốc đầy hơi nước, trên tấm gương đã phủ một lớp hơi nước, ngọn đèn sáng tỏ có thể nhìn thấy rõ ràng từng chút một.
Đáy mắt anh đỏ tươi, lúc này anh đứng dậy rồi kéo cô đứng lên theo, sau đó ôm lấy eo cô từ sau tiến vào, chất lỏng sền sệt dinh dính từ nơi giao hợp rỉ ra, theo cánh hoa cô chảy xuống, anh nhìn cái miệng nhỏ kia đã bị kéo thành một đường trong suốt thẳng tắp thít chặt chính mình, động tác của anh càng mạnh hơn, tốc độ càng nhanh hơn.
Trước mắt Dung Tư Hàm biến thành màu đen, chỉ cảm thấy khoái cảm từ mũi chân lan tràn, chảy qua mỗi một chỗ toàn thân, trong thân thể bị anh căng ra gần như muốn rạn nứt, hai tay cô giữ lấy cánh tay anh từ phía sau, không nhịn được xin anh chậm một chút.
Anh đương nhiên không chịu, giữ chặt cô kéo tay lên đẩy thật mạnh, cô khóc thét lên, chất dịch trào ra từ nơi sâu nhất.
Cực hạn cao nhất.
Trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi và nước mắt, anh cũng nhễ nhại mồ hôi, anh đứng trong bồn tắm thở hổn hển, lúc này mới xoay người cô lại ôm vào trong khuỷu tay, anh cúi đầu hôn khắp nơi trên mặt khuôn mặt cô.
“Anh xin lỗi.”
Anh hôn lên ánh mắt cô, giọng nói khàn khàn hơi phát run.
Nói xong ba chữ này thì anh không nói gì nữa, chỉ có bờ môi lưu luyến hôn xuống môi cô.
Nụ hôn sâu sắc quấn quýt.
Anh xin lỗi đã từng nói nhiều lời tổn thương em, anh xin lỗi hết lần này tới lần khác đâm em bị thương, anh xin lỗi đã ép em xù gai trên người.
Anh xin lỗi, xin lỗi đã nói không xứng với tình yêu của em, xin lỗi sự dũng cảm và kiên cường của em.
Sức lực toàn thân của Dung Tư Hàm đều bị rút sạch, cô mấp máy môi, chỉ vươn tay chậm rãi ôm chặt eo anh.
Anh đã từng nói xin lỗi cô hai lần.
Lần đầu tiên là khi anh ở Hồng Kông, trong sóng điện vô tuyến 1200 km anh khiến cô nản lòng thoái chí triệt để, nhẹ nhàng phá hủy cô, khiến cả đời này của cô không thể nào yêu bất cứ ai nữa.
Mà hiện tại là lần thứ hai.
Cô im lặng một hồi, đột nhiên ôm anh chặt hơn, khóe mắt lấp lóe một vệt nước mắt.
Cho dù là xin lỗi, nhưng không ai hiểu rõ hơn cô.
Cô không thể nào mặc kệ một kẻ điên sinh sống một mình, cô biết nếu phải hủy hoại, nếu phải xuống địa ngục, cô tình nguyện từ nay về sau vạn kiếp bất phục, thà không nhìn thấy ánh sáng mặt trời nữa.
Dù mất đi mọi thứ, cô cũng chỉ bằng lòng đi cùng anh trọn đời trọn kiếp.
**
Dung Tư Hàm không ngủ ngon lắm.
Miệng lưỡi khô khan, cô lập tức bừng tỉnh từ trong mộng, trong phòng là một mảnh tối tăm.
Xương cốt toàn thân cô tựa như rơi rớt, lúc này cô nhắm mắt theo bản năng sờ phía bên cạnh, ngay sau đó càng tỉnh táo hơn.
Anh không ở bên cạnh.
Cô nhíu mày, lập tức chống cánh tay ngồi dậy, trong phòng chẳng có bất cứ âm thanh nào, cũng chẳng có nguồn sáng nào, chỉ có một mảnh trống rỗng tĩnh lặng.
Đáy lòng cô chợt cảm thấy hơi sợ hãi, không để ý toàn thân bủn rủn, cô lập tức đứng dậy mặc quần áo, mau chóng phủ thêm áo khoác.
Cô thở hổn hển chạy ra khách sạn, đầu óc cô hỗn loạn không biết nên có cảm giác gì, trong ánh mắt là ngã tư đường yên tĩnh, không có ai cả.
Dung Tư Hàm đi trên con đường không mục đích, cảm thấy sự lạnh lẽo từ mũi chân lan ra, cô nắm chặt bàn tay ép cơ thể mình đừng phát run.
Nỗi sợ hãi kinh hoảng từ trong xương cốt tràn ra… cô lại cảm thấy bản thân ngày càng yếu đuối, hồi trước có thể kiểm soát cảm xúc tiêu cực rất tốt, giờ đây toàn bộ đều trào dâng không thể thu về được.
Anh ở đâu?
Cho dù cô làm đến vậy, anh vẫn lựa chọn rời khỏi cô, bỏ rơi cô sao.
…
Dùng hết sức lực cho một cuộc hoan ái trong phòng tắm, sau khi Dung Tư Hàm tắm rửa xong thì Phong Trác Luân bồng cô đã ngủ say ra ngoài.
Anh bồng cô lên giường rồi đắp chăn cho cô, sau đó ngồi bên giường nhìn cô một lúc, bấy giờ anh mặc quần áo, mở cửa khách sạn đi ra ngoài.
Lúc đến bệnh viện thì đã là rạng sáng.
Người nhà họ La dường như đã rút khỏi bệnh viện, dựa theo trình tự thì lúc này nên bắt đầu chuẩn bị thủ tục chôn cất, người qua đời đều đặt ở nhà xác, người nhà họ La chỉ để lại hai ba người trông chừng.
Anh từ trong thang máy đi ra nhìn thấy cảnh tượng này thì cười lạnh.
Thật sự không ngờ ngay cả ngoài mặt làm một lần hiện tại La Hào Quý cũng hủy bỏ sao? Dựa theo cách thức làm việc mọi khi của ông ta, nếu tình nhân yêu thương sâu sắc qua đời, không nên ở bệnh viện trông chừng một ngày một đêm để tỏ tấm lòng của mình sao?
Hai người đàn ông kia nhìn thấy anh thì sửng sốt, theo bản năng muốn giơ súng, người còn lại muốn lấy di động gọi cho La Khúc Hách, anh nhếch khóe miệng nhìn bọn họ cất tiếng: “Tôi có thể làm gì với người chết? Tránh ra.”
Người đàn ông dẫn đầu khựng lại, cau mày nhìn nhà xác rồi nhìn anh, hồi lâu sau hắn ta nhìn đồng bọn của mình rồi tránh đường.
Trên khuôn mặt Phong Trác Luân không có biểu cảm gì, lúc này anh giơ tay mở ra cánh cửa nhà xác, cất bước đi vào.
**
Phía chân trời dần tỏa sáng, mấy đầu mẩu thuốc lá rơi tứ tung trên mặt đất.
Dung Tư Hàm chạy lên cầu thang thì nhìn thấy anh, cô lập tức dừng tại chỗ.
Nắng sớm từ cửa sổ kính cạnh hành lang chiếu vào, dừng lại trên người anh, anh ngồi dưới đất hút điếu này tới điếu khác, vẻ mặt hờ hững.
Người đàn ông có diện mạo cực kỳ xinh đẹp, tư thế cầm điếu thuốc cũng gần như khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Trong làn khói thuốc lượn lờ là khuôn mặt anh chợt sáng chợt tối, dường như không chân thật, nhìn thế nào cũng không rõ.
Anh chưa từng hút thuốc, cô thậm chí biết rằng anh rất ghét thuốc lá.
Cô nhìn một lúc lông mày càng nhíu càng chặt, đi vài bước về phía trước, cô nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy điếu thuốc trong tay anh vứt xuống đất, rồi lấy chân giẫm lên.
Lúc này Phong Trác Luân mới phát hiện cô đã đứng ở trước mặt mình, tầm mắt anh vừa chuyển động từ trong hư không rốt cuộc dừng lại trên người cô, hồi lâu sau anh nhẹ nhàng mỉm cười.
“Trước đó làm em đau rồi.” Anh nhìn cô, vươn tay nắm tay cô.
Khuôn mặt anh chẳng có chút màu máu, còn nở nụ cười biếng nhác như ngày thường, mang theo chút trêu chọc, ở trong mắt cô lại hết sức chói mắt.
Hình như rất bình thường.
Nhưng cô biết anh hoàn toàn không có tâm tư nói chuyện, như là người không có hồn phách và tâm trí.
“Tại sao anh đột ngột bỏ đi?” Cô cúi đầu nhìn anh, mím môi, trên khuôn mặt không có biểu cảm.
Anh chậm rãi cất tiếng: “Em ngủ sâu quá.”
“Tại sao anh không nói một tiếng với em?” Khuôn mặt cô không hề thay đổi.
“Không muốn đánh thức em, hơn nữa, loại chỗ như nhà xác em tới làm gì.” Anh từ tốn đáp.
“Anh lặp lại lần nữa.” Cô nhìn anh từ trên cao xuống.
“Người chết có gì đẹp chứ, lúc bà ấy còn sống anh cũng chưa đưa em đi gặp bà ấy, bây giờ chết rồi còn có thể nhìn cái gì.” Anh chậm rãi khẽ cười đáp.
Dung Tư Hàm im lặng một giây, sau đó dùng sức hất tay anh ra, gằn từng tiếng: “Bây giờ anh đứng lên cho em, đưa em đi gặp bà ấy.”
“Bà ấy là người nhà của anh, cho dù cõi âm hay cõi dương, cũng là người nhà của em.”
Từng tiếng nhập vào trong trái tim.
Phong Trác Luân nhìn khuôn mặt người đứng đằng trước, anh vẫn không nhúc nhích.
Hồi lâu sau anh quay đầu đi, ánh nước chợt lóe qua khóe mắt ——