Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 111: [Ân Oán Tuần Hoàn] Săn lùng tới cùng
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 111: [Ân Oán Tuần Hoàn] Săn lùng tới cùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

phần 8: săn lùng tới cùng.

Hôm nay Tuấn xong công việc xây dựng sớm, nên cậu ta quyết định ra quán mà Hoa đang làm để hai người ăn tối luôn, đỡ phải nấu nướng gì. Tuấn đến nơi thì không thấy Hoa chạy qua chạy lại bưng bê đồ ăn nữa. Tuấn Hỏi một nhân viên thì người này bảo Hoa đang ngồi ở dưới bếp khóc. Tuấn giật mình hỏi có chuyện gì, thì nhân viên này cho biết lúc nãy có một khách hàng vào ăn và ông ta giả thêm tiền để được Hoa ngồi bên cạnh hầu chuyện mình. Hai người ngồi nói chuyện được một hồi lầu thì chợt hoa giận dữ lắm, cô ta đập bàn này nọ rồi quát tháo ông khách. Sau đó tự nhiên bật khóc, lúc các nhân viên khác và chủ quán chạy ra hỏi có chuyện gì thì Hoa không nói, cứ khóc thút thít rồi tiến vô trong bếp ngồi ôm mặt khóc nãy giờ. Tuấn nghe xong thì thấy vô cùng lạ lẫm, Tuấn tiến thẳng vô trong bếp thì Hoa đang ngồi ở một góc, hai mắt sưng húp lên vì khóc. Tuấn tiến lại bên Hoa hỏi nhẹ nhàng:

- Hoa à, có chuyện gì vậy em?

Hoa nhìn Tuấn, nhưng cô không nói gì. Tuấn đỡ Hoa đứng dậy hỏi lại:

- Hoa à, nói cho anh nghe coi, có chuyện gì vậy?

Hoa đứng dậy nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy. Tuấn cố hỏi thêm mấy lần nữa, thì Hoa chợt đẩy Tuấn ra mà nói:

- Em đã nói là không rồi mà!

Cái đẩy của Hoa làm cho Tuấn bỗng chốc chở nên hụt hẫng. Tuấn đứng đó lặng thinh như không tin rằng người mà cậu ta bấy lâu nay hết lòng yêu thương vửa mới đẩy cậu ta ra. Chợt Hoa như nhận ra điều mình vừa làm là quá đáng, cô tiến tới ôm lấy Tuấn và nói nhỏ:

- Em xin lỗi anh, em sai rồi… nhưng mong anh đừng hỏi gì em nữa.

Tuấn cũng đành giang tay ôm lấy Hoa, cậu ta nói:

- Anh cũng xin lỗi em, đáng lẽ anh không nên bắt ép em làm điều gì cả.

Thế rồi cả hai người cùng nhau ăn tối ở quán cơm rồi ra về. Đêm hôm đó, cả hai người đều không ngủ, Tuấn không ngủ được vì trong đầu cậu ta còn có một câu hỏi lớn chưa trả lời được, “chuyện gì đã xảy ra với Hoa ngày hôm nay?”. Về phần Hoa, cô nằm trên giường mà cũng cứ xoay qua xoay lại, có thể trong đầu Hoa còn đang lưu luyến hay như bứt rứt một cái gì đó, không lẽ lại có người nào đó đã khơi lại cho Hoa vết thương lòng một lần nữa?

Cứ tưởng rằng mọi việc sẽ chấm dứt ở đó, nhưng Hoa với Tuấn nào có thể ngờ được rằng họ đang càng ngày càng lún sâu hơn vào cái vòng tuần hoàn của sự ân oán. Mọi chuyện lạ xảy ra khi mà dạo này lúc đang ngủ, Hoa thường nghe có tiếng nhiều người gọi mình lắm, cô mở mắt ngồi dậy thì thấy Tuấn vẫn đang nằm ngủ ngon lành. Hoa nghe tiếng người gọi, cô ta chui ra khỏi giường, tới mở cửa nhìn ra ngoài đường thì thấy quái lạ thật, ro ràng là không có ai ở ngoài đường mà sao vẫn có tiếng người gọi cô cơ chứ. Hoa đóng cửa vừa quay mặt vào trong thì cô giật nẩy người kinh hãi khi mà ở trên giường kia là một người đàn bà gầy gòm ốm yếu, ăn mặc rách rưới, làn da nhăn nheo lở loét đang ôm lấy Tuấn và hôn lên môi cậu ta. Hoa bật dậy khỏi giường gào thét, Tuấn bị Hoa làm cho tỉnh ngủ, cậu ta ngồi dậy ôm lấy Hoa và nói dọng dịu dàng:

- Em à … chỉ là một giấc mơ thôi … không sao đâu …. Không sao đâu.

Chả là dạo này Hoa hay có những cơn ác mộng khi ngủ lắm, nên việc Tuấn bị dựng cổ dậy lúc nửa đêm là chuyện bình thường à. Tuấn không ngại ngần gì khi phải thức giấc mỗi lúc nửa đêm để xoa dịu nỗi đau cho Hoa, nhưng Tuấn chỉ lo sợ một điều rằng không khéo Hoa sẽ bị bệnh tâm thần.

Nếu nói rằng mỗi khi nằm mơ, thì Hoa sẽ bị những vong hồn ác quỷ quấy rối thì chưa đủ. Cũng chính vì hằng đêm không ngủ được, mà Hoa cơ thể gầy đi hẳn, nước da xanh xao, tiều tụy hẳn. Hoa bây giờ đã chính thức ở nhà, vì lý do cô không còn đủ sức lực để đi làm nữa. Hoa hằng ngày vẫn thường đi dạo quanh khu người Việt để thư thái, nhưng có một điều mà Hoa để ý đó là dạo này không biết tại sao lại có nhiều người ăn xin như thế này. Và điều đáng sợ hơn nữa là họ ai cũng nhìn Hoa mỗi khi Hoa đi qua. Khi Hoa mang chuyện này ra kể cho Tuấn nghe, cậu ta vô cùng ngạc nhiên và khẳng định với Hoa rằng Tuấn không hề nhìn thấy bất kì một người ăn xin hay như ăn mày nào quanh khu này cả. Nghe xong câu đó, Hoa đã có phần run rẩy và sợ hãi, chẳng lẽ chỉ có mình cô ta là nhìn thấy được họ? Chợt Hoa có cảm giác dọc sống lưng mình lạnh toát, lông gà dựng đứng, khi mà Hoa chợt nghĩ không lẽ những người mà Hoa nhìn thấy kia là oan hồn? Nhưng tại sao Hoa lại nhìn thấy họ cơ chứ? Hoa có đắc tội gì với họ đâu?

Tuấn đã có phần nghi ngờ Hoa bị ai đó bỏ bùa hoặc chơi ngải, vì những gì mà Tuân thấy, và những gì mà Hoa tâm sự với Tuấn, cậu ta chắc chắn rằng hoa đang bị ma ám. Do đây là đất nước Thái Lan, nên Tuấn cũng không cần phải mất công nhiều vào việc tìm kiếm một tên thầy tà để giải bùa cho Hoa. Sau khi đã nói qua về việc mà Hoa gặp phải, tên thầy tà đồng ý làm với mức thù lao bằng 5 tháng lương của Tuấn, đồng thời hắn ta muốn Tuấn dắt Hoa tới để lão coi coi sự việc thực hư đến đâu. Nghe lời tên thầy tà, Tuấn hôm sau dắt Hoa qua cho hắn coi mặt. Tên thầy tà này vừa nhìn thấy Hoa đã rùng mình sợ hãi, hắn lập tức bảo Tuấn đưa Hoa ra về rồi hẹn hôm sau qua đây nói chuyện lại. Tuấn thấy cách cư sử của tên thầy tà này lạ lắm, nhưng cậu ta cũng đành nghe lời và đưa Hoa về nhà. Hôm sau, Tuấn quay lại nói chuyện với tên thầy tà, vừa ngồi xuống hắn nhìn Tuấn với một vẻ mặt buồn rầu và nói:

- Cậu có biết vì sao tôi chọn cái nghề này không?

Tuấn quá bất ngờ về câu hỏi đó của hắn, cậu ta lắc đầu, tên thầy tà tiếp lời:

- Tôi làm nghề này đã mười năm rồi, nhưng chưa từng một lần hại ai. Tôi thiết nghĩ bùa ngải, hay như tà thuật cũng giống như phép thuật mà thôi. Những thứ đó không hề xấu, mà cái quan trọng là ở người sử dụng chúng là người xấu hay tốt mà thôi. Hôm trước cậu mang vợ qua đây nhờ tôi giúp đỡ, âu cũng là định mệnh.

Tuấn thấy vô cùng lạ lẫm khi mà tự nhiên tên thầy tà này lại ngồi tâm sự với mình. Thế rồi hắn lấy ra một sợi chỉ đỏ đưa cho Tuấn và nói:

- Nếu muốn vợ cậu không bị vong hồn quấy nhiễu nữa, chỉ việc bảo cô ý đeo chiếc vòng đỏ này vào. Nhưng trước tiên, tôi muốn ghe hết những việc mà hai người đã làm, tôi tin chắc chắn rằng phải có nguyên nhân đằng sau những sự việc trên.

Tuấn lúc đầu còn rụt rè và nghi hoặc tên thầy tà này, nhưng khi Tuấn nhìn vào cái ánh mắt của hắn, cậu ta nhận thấy rằng tên thầy tà này không hề có một chút gì gọi là ác ý cả. Tuấn cũng đành thở dài, rồi kể cho hắn nghe tất cả mọi việc xảy ra. Nghe hết câu chuyện tên thầy tà đẩy chiếc vòng đỏ về phía Tuấn và nói tiếp:

- Cậu có chắc là chuyện trên chỉ có mình hai vợ chồng cậu biết thôi không?

Tuấn đáp:

- Chắc chắn, thêm cả ông vào nữa là ba người.

Tên thầy tà nhìn Tuấn lắc đầu và nói:

- Tôi không nghỉ là chỉ có ba người chúng ta biết thôi đâu.

Tuấn hơi rùng mình nhìn tên thầy tà hỏi lại:

- Sao ông lại nói thế?

Tên thầy tà nhìn hắn nói:

- Theo như tôi thấy, thì cả hai vợ chồng cậu sắp gặp một mối họa lớn rồi đó.

Tuấn nghe xong câu đó thì ngã ngửa người ra đằng sau như không tin vào những gì tên thầy tà vừa nói, hắn tiếp lời:

- Sau bao nhiêu năm kinh nghiệm làm cái nghề này, những trường hợp đến nhờ tôi cứu giúp đều là vì trả thù riêng mà dùng bùa ngải, với tà thuật và ám hại nhau. Ngay như bản thân tôi đây, làm cái nghề này, mà chính con tôi đã bị những tên thầy tà khác bỏ bùa hãm hại, sau đó vợ tôi đã bỏ tôi mà đi. Nên tôi nhận ra một điều rằng, trên đời này, cái gì cũng như con dai hai lưỡi vậy, chúng ta gần như không bao giờ cầm được đằng chuôi đâu. Về việc của vợ cậu, tôi tin rằng có người hãm hại, và tôi phải nói thật là thứ sức mạnh, tà thuật mà họ đang dùng vượt quá khả năng và sức lực của tôi. Cho nên, chiếc vòng đỏ này chỉ là biện pháp tạm thời, tôi nghĩ là cô cậu nên đi đầu thú, vì ít ra như vậy họ cũng sẽ không tìm cách hãm hãi hai vợ chồng cậu nữa khi mà ít ra họ biết hai vợ chồng cậu đã phải trả giá.

Tuấn nghe xong thì đứng lên quát lớn:

- Nhưng mà một khi đã giết người thì cái giá phải trả sẽ là tử hình ông có biết không? hơn nữa đồng phạm sẽ chịu mức án tù trung thân.

Tên thầy tà nhìn Tuấn nói:

- Nếu cậu yêu vợ cậu như vậy, thì hãy nhận hết tồi lỗi về phần cậu đi, vì ít ra chỉ cần một người chết. Và nếu biết vợ cậu đang có mang, thì tòa án sẽ khoan hồng cho vợ cậu, cậu vẫn muốn con cậu được sống, được nhìn thấy ánh mặt trời chứ?

Tuấn nghe đến từ “con” thì vội chồm lấy tên thầy tà hỏi:

- Ông nói cái gì cơ? Con? Con ai?

Tên thầy tà từ tốn đáp:

- Chả lẽ vợ cậu vẫn giấu cậu sao? Vợ cậu đã có mang được tầm hai tháng rồi đó?

Tuấn nghe xong câu đó thì rụng rời chân tay, cậu ta đổ gục mình xuống ghế. Tên thầy tà nói tiếp:

- Cậu hãy cầm chiếc vòng đỏ này về và bảo vợ cậu đeo vào ngay đi, thêm vào đó suy nghĩ kĩ lời tôi nói. Ngoài ra, cậu không cần phải giả tiền cho tôi đâu, hay để đó mà lo liệu cho con cua rhai người.

Tuấn nhìn ông thầy tà há hốc mồm như không tin vào tai mình. Tên thầy tà nhìn Tuấn nói:

- Tôi sẽ không đòi tiền công, nhưng chỉ xin cậu một điều.

Tuấn nhìn tên thầy tà với vẻ mặt lắng nghe, hắn nói:

- Nếu tôi chết, xin cậu hãy bỏ ra chút tiền trôn cất cho tôi nhé, vì tôi cũng không sống được lâu nữa đâu khi mà đã giúp hai người.

Nói rồi hắn nhìn về phía Tuấn, Tuấn nhìn hắn ta như không tin. Thế rồi tên thầy tà nói:

- Thật ra là tùy cậu thôi, tôi không có quyền gì ép cậu cả, chỉ mong cho gia đình cậu tai qua nạn khỏi và sống hạnh phúc mà thôi. Tôi hiểu được cái nỗi đau gia đình chia ly là như thế nào, và tôi không muốn nhìn thấy cái cảnh tương tự đó với gia đình cậu.

Nói xóng tên thầy tà mở cửa và nói:

- Những gì cần nói tôi đã nói xong, cậu mang vòng đỏ về cho vợ cậu ngay đi.

Tuấn đứng lên, tay cầm vòng đỏ từ từ tiến ra ngoài. Ngay khi tên thầy tà chuẩn bị đóng cửa, Tuấn chặn tay lại và nói:

- Cám ơn ông về tất cả, tôi hứa với ông sẽ làm như ông muốn, tên ông là gì?

Tên thầy tà nhìn Tuấn cười và nói:

- Kul, gọi tôi là kul.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Có Tòa Ma Thần Tiệm Net (Ngã Hữu Nhất Tọa Ma Thần Võng Ba)

Copyright © 2022 - MTruyện.net