Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 119: [Người Mang Thông Điệp] Ác quỷ thật sự 1
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 119: [Người Mang Thông Điệp] Ác quỷ thật sự 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

cuộc gặp gỡ 4: "pure evil" [ác quỷ thực sự]/ (còn tiếp)

“Mình thực sự thích cái truyện “Người Mang Thông Điệp” mà bạn đang viết. Mình thấy rằng có vẻ như thiện tai thánh chỉ hiện hữu để giúp đỡ những kẻ yếu đuối, không đủ sức chống chọi lại với cái cuộc sống khắc nghiệt này mà thôi. Theo mình thì để tồn tại ở cái cuộc sống này, mình cần phải mạnh mẽ, tự tìm lấy lối thoát cho bản thân, và phải luôn đề cao bản thân mình lên.” – Posted by Máu Lạnh.

“Máu Lạnh: ý bạn là sao, mình chưa hiểu rõ? Đúng là thiện tai thánh luôn giúp đỡ những con người gặp phải trắc trở, khó khăn trong cuộc sống, giúp họ nhận ra được cái chân lý của cuộc sống để đưa ra được sự lựa chọn đúng, ít ra đó là ý mình muốn gửi đến bạn đọc thông qua câu truyện trên. Còn về vấn đề mà bạn nói là đề cao bản thân mình lên, thì mình hiểu ý bạn muốn ám chỉ tức là lúc nào làm gì, cũng phải nghĩ đến bản thân mình trước. Cái đó mình hiểu, nhưng cũng nên tùy vào trường hợp thôi bạn ạ, vì nếu cư làm như thế, thì sẽ trở thành một con người ích kỉ, lúc nào cũng nghĩ về bản thân mình trước đó :(” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“Thế nào là ích kỉ chứ? Bạn có dám khẳng nhận rằng bạn làm gì cũng không hề nghĩ về bản thân mình đầu tiên không? Bạn đừng tưởng bạn viết được có mấy trang sách mà nghĩ rằng mình là người học rộng rồi thì biết nhiều nhé. Bạn nghĩ rằng bạn hiểu hết về mọi thứ của cuộc đời này rồi hay sao? Mình dám cá rằng thực sự mà nói, bạn cũng chỉ là một thằng to mồm, nhưng nếu có gì thực sự xảy ra mà an nguy đến tính mạng, thì bạn cũng sẽ lại cúp đuôi lại như con cún con rồi đợi người khác cứu giúp hoặc là khóc lóc rồi mong cho thần thánh của bạn tới giúp mà thôi >:smile:).” – Posted by Máu Lạnh.

“Mình không dám nói trước được một chuyện gì, vì như mình đã nói rằng cái gì cũng còn tùy thuộc vào hoàn cảnh của nó. Có thể bạn nói đúng, mình chỉ là một kẻ nhát gan to mồm, những cũng có thể mình là người khác. Để biết hết được một con người, mình nghĩ bạn cần phải có thời gian tiếp xúc với họ, chỉ có như thế bạn mới nhìn nhận ra được cái bản chất thật của họ.” – Posted by Hoffma Hưng Thế Nguyễn.

“Quả là một nhà văn có khác, miệng lưỡi được lắm. Nhưng dù sao thì mình cũng thích những nhân vật ác trong truyện của bạn, vì ít ra mình là một trong số những người đó, nên mình dường như cảm nhận được cái sự tàn ác mà bạn diễn tả trong truyện.” – Posted by Máu Lạnh.

“Ý bạn là … bạn tự nhận mình là người ác sao?” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“Đúng, mình là cái loại người mà bạn vẫn thường nhắc đến trong truyện, cái loại người mà không hề có một suy nghĩ hay chút mảy may động lòng khi xuống tay giết chết đồng loại. Mình mạn phép được hỏi tác giả câu này, vì tác giả cũng là người có kiến thức và thích nói chuyện lỹ lẽ. Bạn sẽ bảo vệ được cái gì khi mà tất cả những gì bạn có chỉ là cái niềm tin và hy vọng. hay như cái lòng tốt bao la?” – Posted by Máu Lạnh.

“…” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“Tác giả chắc chán nói chuyện với mình rồi đúng không? nếu không tin thì đợi đến cuối tuần này nhé, nhớ đọc báo mạng, sẽ có một vụ án mà nguyên một gia đình bị giết đó.” – Posted by Máu Lạnh.

“Bạn nói lăng nhăng cái gì thế? Chả lẽ bạn bị ám ảnh bởi phim hành động với game chém giết nhiều quá rồi à?” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“We shall see.” – Posted by Máu Lạnh. [rồi chúng ta sẽ thấy]

Nhân tắt máy tính đứng lên đi xuống dưới nhà ăn cơm tối. Còn Hưng thì vừa trả lời vừa có soi mói facebook của cái bạn đọc mà có tên là Máu Lạnh này. Qua ảnh chụp có thể thấy Nhân là một người có ăn có học đàng hoàng vì cậu ta viết tiếng anh khá tốt, thêm vào đó là nhà cậu ta lại khá giầu có. Hưng tắt máy với ý nghĩ rằng chắc Nhân chỉ là một thằng công tử nhà giầu thừa hơi đi phá đám với ra vẻ ta đây như bao nhiều thằng khác. Nhân sau khi ăn cơm tối xong thì đi lên buồng, cậu ta kéo tủ và chọn ra một con dao quân đội chuyên dụng sắc bén nhất. Nhân dắt con dao vào ngang hông rồi mặc một cái áo che bớt con dao đi. Nhân xuống nhà dắt con xe SH ra, mẹ cậu thấy vậy nói:

- Nhân, con đi đâu giời mưa giời gió thế này?

Nhân đã mặc sẵn áo mưa dài, quay lại nói:

- Con đi có chút việc về ngay.

Nói rồi cậu ta nhẩy lên xe phi ra khỏi cửa. Bố Nhân đang ngồi coi ti vi nói vọng ra với mẹ Nhân:

- Cứ để cho nó đi.

Xe SH của nhân phi nhanh trong trời mưa gió, Nhân hướng thẳng về phía đường Nguyễn Thái Học với con dao lạnh toát được gài bên hông.

Nhân để xe vào một góc khuất, hắn ta biết rằng với kiểu thời tiết mưa gió bão bùng thế này thì chả có mấy ai ra khỏi nhà đâu. Sau khi đã khóa cổ xe, Nhẫn chậm rãi bước tới tiệm vàng Mỹ Dụng còn đang sáng đèn, nguyên trên con đường Nguyễn Thái Học vắng tanh không có mấy ai qua lại. Nhân bước vào vẫn mặc áo mưa, một bà lão ngồi trong tiệm nói:

- Giời mưa giời gió thế này mà cậu vẫn đi mua vàng à?

Nhân từ từ cởi áo mưa ra để qua một bên và nói:

- Dạ, tại mai cháu có cái lễ mừng một tuổi của đứa cháu, nên phải mua cho nó 1 cái lắc vàng không sợ mai không kịp.

Thế rồi bà lão gọi vọng vào, một người phụ nữ trung niên khác, chắc là con bà lão, bước ra tận tình hỏi:

- Cháu muốn mua lắc vàng cỡ mấy chỉ?

Nhân đáp:

- Cô cho cháu xem mấy cái 1 chỉ được không? loại vàng ta ý ạ?

Người phụ nữ này mở tủ ra lấy lên mấy chiếc cho Nhân coi. Bà lão kia thì đứng dậy kéo cái cửa sắt khép lại cho mưa đỡ bắn vào bẩn quán. Nhân đứng đó thản nhiên chọn, người phụ nữ đứng đối diện nhìn Nhân tươi cười hỏi chuyện:

- Cậu nhìn mặt mũi sáng sủa thật, đẹp trai thế này chắc nhiều cô theo lắm nhỉ?

Nhân ngửng lên nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ mỉm cười. Người phụ nữ này lại hỏi tiếp:

- Thế cậu bao nhiêu tuổi rồi? còn đi học hay đi làm? Đã có ẻm nào chưa?

Nhân ngửng lên nhìn người phụ nữ cười không nói gì, những ngay khi người phụ nữ này linh tính có chuyện chẳng lành thì Nhân vòng tay ra cạp quần rút con dao bên hông dùng hết sức đâm xuyên má người phụ nữ này. Người phụ nữ đau đớn đưa hai tay lên cố gỡ lưỡi dao ra trong đau đớn. Thế rồi người phụ nữ này tóm lấy tay Nhân và cố kêu cứu. Thấy vậy Nhân rút nhanh con dao ra và đưa một đường ngang họng, chỉ thấy người phụ nữ này họng tứa máu đổ gục xuống đất. Bà lão lúc này mới khép xong cửa quay lại thì thấy cảnh tượng đó, bà hãi hùng vội lách ra ngoài tính chạy đi kêu cứu. Nhưng Nhân đã không để cho bà ta có cái cơ hội đó, hắn vớ cái gương bé để trên bàn ném thẳng vào đầu bà lão khiễn bà ta ngã sõng xoài với đầu và một tay còn đang vươn ra ngoài cửa. Bà lão cố hét lớn:

- Cướp … cứu … cứu với …

Những có lẽ một bà lão già nua như vậy thì tiếng hét làm sao có thể át lại được tiếng mưa rào xối xả được cơ chứ. Thấy dường như không việc gì phải vội vàng, Nhân cầm con dao đầy máu từ từ tiến lại phía bà lão, thế rồi hắn cúi người cầm con dao đâm ngay vào lưng bà lão. Chỉ nghe thấy bà lão hét lên tiếng bé bé, toàn thân run rẩy, có lẽ bà ta đau đến mức mà không hét lên được. Thế rồi thằng Nhân nó cầm cán dao không, dùng sức lôi lại bà lão vào trong quán. Chỉ tội nghiệp bà lão vẫy vùng yếu ớt trong cơn đau vật vã. Nhân ngồi đè lên người bà lão, nó rút mạnh con dao ra, máu bắn tung tóe, thằng Nhân cười và nói:

- Chả có ai cứu bà đâu, tại sao bà không khóc đi? khóc và cầu trời khấn phật, van xin thần linh đến cứu giúp bà đi?

Bà lão lúc này mới khóc lóc, thế rồi bà ta nói giọng yếu ớt:

- Xin cậu … xin cậu tha … tha mạng cho tôi …

Nhân mỉm cười, thế rồi ngay khi hắn ta vung dao định đâm ngang cổ bà lão thì từ đằng sau vọng ra một tiếng nói:

- Mẹ ơi, cho con ún sữa.

Nhân quay lại nhìn, thì ra đó là một cô nhóc tầm năm tuổi mới từ trong nhà đi ra mè nheo mẹ cho uống sữa. Cô nhóc vừa nói dứt câu thì chợt nhìn thấy mẹ mình nằm trên một vũng máu, còn bà nội thì đang bị một người thanh niên ngồi đè lên tay cầm dao. Cô bé chợt sợ hãi bật khóc, cái tiếng khóc não lòng xe tan màn đêm, và dường như lấn át đi cả tiếng mưa. Nhân thấy thế, vồi đứng lên tiến từ từ về phía cô bé, Cô bé thấy Nhân tiến về phía mình thì càng khóc to hơn, và luôn miệng kêu gào:

- Mẹ ơi …. Huhuhuhu …… nội ơi …. Hhuhuhuhu

Bà cô bé cố ngoảnh lại và kếu những tiếng be bé:

- Cún … con … con mau chạy đi ….

Nhân đứng im nhìn cô bé, có vẻ như hắn ta thích thú khi nghe tiếng khóc của trẻ con. Bà lão lúc này vượt qua mọi đau đơn về thể xác, cố túm lấy chân của Nhân mà khóc lóc van xin:

- Xin câu …. Xin cậu rủ … rủ lòng thương … nó … nó chỉ là một con nhóc … mới có … 5 tuổi …. Già này xin cậu mà …

Nhân không đợi bà lão nói xong, hắn nhấc mạnh chân đạp vào đầu bà lão, chì thấy bà lão nằm im bất động. Thấy cảnh đó, cô nhóc càng gào khóc to hơn nữa, thế rồi Nhân vội tiến lại, hắn dùng tay bịt mồm cô bé lại, tay kia cầm dao đâm một nhát chí tử vào bụng cô bé, chỉ nghe tiếng cô bé ré lên nghe xé lòng xe ruột, thế rồi Nhân buông cho cô nhóc ngã xuống sàn nhà. Nhân nhìn quanh thì thấy cả nhà đã chết, nhưng để cho chắc ăn. Hắn tiến về phía bà lão, một tay kéo tóc bà lão lên, tay kia nhẹ nhàng cầm dao cữa mạnh vào cổ họng, lần này thì bà lão đã chết thật rồi. Nhân tính mặc áo mưa đi khỏi tiệm vàng, chợt hắn nhìn lên cánh tay phải, tháy có nhiều vết xước, sợ rằng người phụ nữ kia lúc nãy đã cào cấu da mình, Nhân cầm dao vòng ra sau chỗ tủ bầy vàng nơi người phụ nữ nằm chết. Hắn kiểm cha kĩ lưỡng các đầu ngón tay, cuối cùng Nhân dùng dao cứa đứt năm đầu ngón tay trái vì năm đầu móng tay này ở kẽ tay có dính da và máu của Nhân. Xong, xuôi Nhân bình thản mặc lại áo mữa, và đi ra khỏi cửa, trước khi kéo cánh cửa sắt lại, hắn cúi xuống lấy tay chấm vào máu bà lão viết lên nền nhà cái gì đó rồi mới đứng dậy kéo cửa vào đi hẳn. Nhân bước từng bước dưới cơn mưa rào xối xả, ra đến xe, hắn thản nhiên rửa tay dưới mưa, và lấy trong cốp ra một cái khăn để lau qua mặt mũi, và rửa lười dao. Ngay khi thằng Nhân còn đang đứng đó lau chùi vết mau, khoảng cách không xa cái tiệm vàng Mỹ Dụng là mấy, một tiếng hét thất thanh phá tan màn đêm, át đi cả tiếng mưa rào xối xả. Đó là tiếng hét của một người cha, một người chồng, và một người con. Tiếng hét nghe đến mức thảm thiết, kèm theo tiếng gọi con, gọi mẹ, và gọi vợ, đan xen là cái tiếng khóc ấm ức, cái tiếng khóc kiệt quệ, cái tiếng khóc mà dường như không có một lời giải thích, không một lối thoát.

… Tại nhà của Hưng …

Hôm nay cả hai ông bà bô lại đi trực trong viện, Hưng lại tự nấu cơm ăn. Vừa ăn câu ta vừa lướt web để coi coi tình hình trị an dạo này ra sao. Hưng hay vào trang dantri.com.vn để coi tin tức, ngồi lục xục qua một mớ tin trong nước. Một tiêu đề đập ngay vào mắt Hưng “Cái chết thảm khốc của một gia đình tại tiệm vàng”. Đọc xong cái tiêu đề, Hưng có hơi rùng mình sợ hãi, rồi cậu ta lại nhớ tới lời nói của một bạn đọc điên khùng hôm nào. Không chần chừ, Hưng nhấn vô đường link. Điều khiến Hưng còn sợ hãi hơn nữa là tiệm vàng này nằm ngay trên đường Nguyễn Thái Học, rất gần với nhà của Hưng. Hưng một tây chống đũa, một tay tiếp tục di chuột để đọc phần nội dung bài báo. Một gia đình bao gồm hai vợ chồng, một người con và bà nội sống chung với nhau, họ mở một tiệm vàng be bé trên đường Nguyễn Thái Học có tên là Mỹ Dụng. Đêm qua khi người chồng là anh Dụng đi qua nhà bạn có việc, chỉ có vợ anh là Mỹ, bà nội, và cháu Trân mới lên năm ở nhà. Khi anh Dụng về đến nhà, mở cửa ra thì anh bàng hoàng hay chết đứng người thì thấy mẹ, vợ, và con mình đã chết, khắp tiện vàng be bét máu. Qua điều tra sợ bộ, có thể nói vợ anh và mẹ anh ta chết với lí do bị hung thủ cứa cổ, còn cháu Trân thì bị một nhát dao vào bụng. Vụ án được diễn ra vào tối hôm qua lúc trời mưa rào ầm ý, nên hầu như không có ai đi lại trên đường và các cửa tiềm cũng gần như đóng cửa hết. Tại hiện trường, các nạn nhân đã bị sát hại một cách dã man nhất là vợ và mẹ anh Dụng. Cơ quan chức năng cho hay đây không phải là một vụ cướp bình thường vì hầu như không thấy giấu hiệu gì về việc mất mát vàng bạc. Hơn thế nữa anh Dụng trước đây có gia nhập một băng đảng lớn của thành phố, nhưng vì một số lý do cá nhân mà anh đã rời bỏ băng đang. Cơ quan chức năng nghi ngờ đây có thể là một vụ trả thủ của băng đảng ngày xưa anh Dụng tham gia. Một chi tiết khác nữa đáng lưu ý và hết sức kì lạ đó là trên thềm nhà, nơi cửa ra vào có một dòng chữ tiếng anh được viết bằng máu nạn nhân để lại “Now you see what I mean” [bây giờ thì người đã hiểu ý ta rồi chứ]. Hiện giờ công an đang điều tra và làm rõ sự việc.

Hưng dường như buông rơi đôi đũa, không chần chừ, Hưng login lại vô facebook của mình, vào lại trang fan’s page của BKCSS. Một bạn đọc giả đã post lên wall của page:

“Không biết bạn đã đọc tin tức chưa, nhưng mình nghĩ mình đã cho bạn câu trả lời rồi đó. Trước đây bạn không tin mình, nhưng giờ mình đã có bằng chứng cho bạn. Bây giờ mình hỏi bạn một lần nữa, thần thánh trên đời này liệu có thật? Và cái người mà bạn hết lòng ca ngợi, cái người mà bạn gọi là Thiện Tai thánh đó? cái người đó đâu rồi? Tại sao người đó không hiện thân để cứu giúp hay như cho gia đình kia một cơ hội? Hay như bản thân mình, sao Thiện Tai thánh không hiện ra với mình? Mà đây cũng chưa phải lần đầu mình làm chuyện này. Bạn yên tâm đi nhé mình làm việc không chỉ để chứng minh với bạn đâu, mà đó cũng là cái công việc kiếm tiền của mình nữa.” – Posted by Máu Lạnh.

Hưng đọc xong cái comment đó thì chết điếng người, “thằng ranh con này là ai thế?”, thế rồi Hưng viết trả lời:

“Bạn nói cái gì thế?/ chả lẽ bạn không còn là con người nữa hay sao?/ làm sao bạn có thể lạnh lùng đùa cợt với nỗi đau của người khác được như vậy cơ chứ?/” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“Với người khác thì mình không biết thế nào, nhưng mỗi khi nhìn những kẻ yếu đuối bị dồn vào đường cùng. Nhìn chúng nó khóc lóc, van xin, cầu cứu, rồi thì gọi tên đủ loại thánh thần, những điều đó làm cho mình cảm thấy mạnh mẽ. Hãy tưởng tượng mà coi, một con nhỏ, khóc lóc, van xin. Cái tiếng khóc thảm thiết đó thật là thỏa mãn mình lắm bạn ạ, rồi cả khi mình dùng hàng lạnh thanh toán chúng, nhìn vào khuôn mặt những kẻ đó, cái vẻ mặt tràn đầy đau đớn, tràn đầy thất vọng khi biết rằng sẽ không có kẻ nào có thể giúp được chúng. Ôi! Một cái cảm giác thật là tuyệt.” – Posted by Máu Lạnh.

“Mình cảnh báo, nếu bạn không thôi nói những lời ác độc, tàn nhẫn này, mình sẽ ban bạn khỏi trang này đấy!” – Posted by Máu Lạnh.

“You F*cking fool! Did you see the F*ck message I left for you? You think those other f*cking muderrers gonna do that sh*t? It is me, who giving you a message!” – Posted by Máu Lạnh [Đồ ngu! Mày không nhìn thấy dòng tin nhắn tao để lại ở hiện trường à? Mày nghĩ những thằng giết người khác, chúng nó cũng hay làm thế sao? Chính tao là người đã để lại cho mày dòng tin nhắn đó!]

Hưng dường như không thể nào kiềm chế được nữa, không chần chừ thêm một giây. Hưng lập tức ban người đọc với cái nick Máu Lạnh ra khỏi fan’s page của BKCSS. Sau khi làm xong việc đó, cậu ta dường như không thể nào nuốt nổi cơm nữa, vì bây giờ trong đầu cậu ta chỉ còn có một cái suy nghĩ “mình đã làm cái gì thế này?”

… Quay trở lại với Nhân …

Chuông điện thoại di động của Nhân reo liên hồi, hắn nhấc máy:

- A lô.

Đầu dây bên kia:

- Chú em làm việc tốt lắm, chắc chắn thằng Dụng đang đau khổ lắm. Nhưng mà có nhất thiết phải làm quá tay lên như vậy không?

Nhân đáp:

- Thế tại sao ngay từ đầu ông không nói rõ cho tôi nghe là phải làm như thế nào? Ông chỉ đơn giản nói là “cho nó một bài học”, tôi đã cho thằng Dụng một bài học, nhưng bài học đó dạy theo cách nào thì đó là việc của tôi.

Đầu dây bên kia:

- Chú em quả thật là tàn nhẫn quá … nhiều khi ta cũng không ngờ được rằng chú mày mới có 16 tuổi đó.

Nhân đáp:

- Bao giờ tôi được thanh toán đây?

Đầu dây bên kia:

- Hẹn chú em chiều mai tại quán cà phê HighLand ở toàn nhà Pacific lúc 4 giờ chiều nhé.

Nhân đáp:

- Ok.

Thế rồi hắn ta cúp máy, nằm dài trên giường, có lẽ trong đầu Nhân bây giờ đang nhớ lại cái đêm hôm ở tiệm vàng, mắt hắn cười thỏa mãn khi nhớ lại lúc mình sử từng nạn nhân một.

Chiều hôm sau, Nhân có mặt tại Highland coffe ở tòa nhà Pacific, một lúc sau thì có một người đàn ông nữa đến. Người đàn ông này đưa một gói giấy cho Nhân. Nhân không cần kiểm tra mà quang ngay vào trong cặp, người này cũng chả buồn hoi vì ông ta thừa biết nhà Nhân rất là giấu có, sở dĩ hắn làm cái việc đâm thuê chém mướn này chỉ là thỏa mãn cái sở thích của hắn mà thôi. Sau đó, người đàn ông này bàn bạn thêm một số người nữa mà ông ta cần Nhân giải quyết. Đến tầm chiều thì hai người ra về. Trên đường về, Nhân đang đi thì gặp mấy thằng choại con đang phóng ngược chiều để trốn 141, và còn vô phúc hơn cho chúng nó khi mà tông phải Nhân. Cả hai xe đổ kềnh trên đường, Nhân đứng dậy với cánh tay chảy đầy máu. Thằng lái xe vội đứng bật dậy chửi:

- Cái đ*t con mẹ! mù hả con?

Nhân đứng lên không nói lời nào mà tung ngay một cú đấm vào mặt thằng choại con này. Thằng này bị đấm bất ngờ không kịp đỡ, nó ngã bổ nhào xuống đường. Thằng ngồi đằng sau lúc này mới đứng dậy, thấy bạn mình bị đánh, nó lao tới cầm con dao díp trong túi đâm ngay vai Nhân. Nhân cảm nhận lưỡi dao díp nhỏ ghim vào người lạnh buốt, nhưng dường như điều đó chỉ khiến cho Nhân thêm phần thích thú. Nhân dùng hết sức cầm lấy tay thằng kia, bẻ đúng một trăm tám mươi độ, chỉ nghe tiếng xương “rắc” một cái. Thằng này ngã xuống dưới đường, mồm kêu gào thảm thiết vì giờ bàn tay phải của nó đã chệch khớp. Không dừng ở đó, Nhân tiến tới túm tóc thằng này rồi kéo nó đứng lên, hắn dùng đầu gối thụi thêm mấy phát nữa làm cho thằng này gẫy thêm mấy cái răng. Thằng lúc nãy bị Nhân đấm loạng choạng đứng dậy, hắn nhảy vồ lấy Nhân khiến cho cả hai ngã xuống đường. Nhân nhanh chí gỡ tay nó ra, rồi thọi liên lục vào người thằng này. Cả hai đang quần nhau ngay giữa đường thì lúc này các chiến sĩ 141 mới đuổi tới. Các chiến sĩ 141 nhanh tay phân làn đường, giảm ùn tắc, đưa hai cái xe lên vỉa hè. Một số chiến sĩ khác thì vào can Nhân và nghi phạm kia. Khi đã gỡ được hai người ra rồi, thằng kia thì cứ luôn mồm van xin, và kêu 141 cứu mình, còn Nhân thì vẫn hăng máu lao vào đánh đấm túi bụi. Chiến sĩ 141 đang giữ Nhân lại quát lớn:

- Tôi yêu cầu anh ngừng lại ngay.

Không đợi nói đến câu thứ hai, Nhân dùng lực hất văng đồng chí 141 này ra, sau đó Nhân lao tới, tung một cú đá mạnh khiến cho cả chiến sĩ 141 và nghi phạm đang bị dữ kia ngã bổ nhà xuống đất. Lúc này thì cả sảnh sát hình sự lẫn cảnh sát cơ động lao vào còng tay Nhân lại. Sự việc đã thu hút sự hiếu kỳ của rất nhiều người đi đường và nhân dân quanh đó. Sau khi đã còng tay cả ba người lại, cảnh sát hình sự bắt đầu điều tra lý lịch từng người một. Đầu tiên họ kiểm tra xe của Nhân thì phát hiện có một gói tiền lên tới hơn hai mươi triệu, kèm theo đó là một con dao chuyên dụng. Thấy xe này có hàng lạnh, và có nhiều tiền. Các chiến sĩ lập tức rút ví của Nhân ra và kiểm tra giấy tờ. Nhân thiếu rất nhiều giấy tờ, bằng lái xe, giấy tờ xe, và hơn nữa là Nhân mới có mười sáu tuổi, chưa đủ tuổi để điểu khiển xe máy. Với những tội như trên thì chắc chắn Nhân sẽ gặp vấn đề lớn. Nhưng đến khi các chiến sĩ cảnh sát nhìn xuống tới dòng tên tuổi bố mẹ, chiến sĩ đang đứng kiểm tra chứng minh thư nhân dân của Nhân chợt mặt thất sắc, đứng đó mà tay cầm cái chứng minh thư run lên bần bật. Một chiến sĩ cơ động chạy tới hỏi làm sao thế, thì chiến sĩ cảnh sát giao thông mới quay ra nói nhỏ cái gì đó vào tai của chiến sĩ cơ động rồi đưa chứng minh thư ra. Chiến sĩ cơ động nhìn thấy tên bố mẹ trên chứng minh thư cũng mặt tái mét. Thế rồi cả hai người này tiến vội tới phía người đội trường trình bày sự việc và đưa chứng minh thư ra cho đội trường coi. Người đội trưởng này coi xong thì cũng thất kinh, sau đó người đội trường rút điện thoại ra gọi cho một ai đó, sau khi hỏi xong thì dập máy, cả ba người với bộ mặt ngao ngán nhìn về phía Nhân đang bị còng tay ngồi dưới lề đường. Một chiến sĩ khác gọi ngay cho xe cứu thương, còn một chiến sĩ thì chạy lại tháo còng của Nhân và đỡ hắn đứng dậy. Người đội trưởng bước lại về phía Nhân, đưa lại chứng minh thư cho hắn và hỏi giọng hơi run run:

- Bố của cậu là …

Nhân cầm lại chứng minh thư cất vào ví, mắt nhìn thẳng vào mặt của người đội trưởng này cười mỉm và nói:

- Bố tôi là ai thì các chiến sĩ phải biết chứ? Có tên tuổi đàng hoàng trên chứng minh thư nhân dân mới còn gì.

Người đội trưởng lúc này mới cứng họng, thế rồi chú ta nói:

- Cậu ngồi tạm váo ghế kia nghỉ đi, đợi xe cứu thương đến xe băng bó cho cậu.

Thế rồi người đội trưởng nghiêm mặt ra hiệu lệnh cho những chiến sĩ khác cất lại gói tiền và con dao chuyên dụng vào cốp xe SH lại. Thêm vào đó hai phóng viên có mặt cùng với đội 141 bắt buộc phải xóa ngay cái đoạn băng bắt đầu từ khi quay Nhân đến giờ. Một lúc sau xe cứu thương đã có mặt, các bác sĩ làm sơ cứu và khâu vết thương trên vai của Nhân lại. Lúc này người đội trưởng mới nói:

- Xe của cậu bị vỡ vỏ, cậu chịu khó lên để xe cứu thương trở về nhà. Còn xe máy chúng tôi mang đi sửa lại, khi nào xong sẽ mang lại tận nhà cho.

Nhần nhìn người đội trưởng cười, hắn vô vãi người đội trưởng rồi nói:

- Phiền các chiến sĩ lắm, xe tôi vẫn đi được.

Thế rồi Nhân nhìn quanh như để kiếm cái gì, người đội trưởng hỏi:

- Cậu kiếm gì thế?

Nhân đáp:

- Cái mũ bảo hiểm xe máy, không biết văng đâu rồi?

Người đội trưởng đáp:

- Cậu cứ lên xe đi đi, không cần mũ đâu.

Nhân quay lại cười nói:

- Làm như thế thì dân không phục đâu, đã là người dân thì phải chấp hành luật lệ an toàn giao thông chứ.

Người đội trưởng như hiểu ý Nhân không muốn làm to chuyện này ra thếm nữa, lập tức người đội trưởng lấy mũ của một phóng viên đưa cho Nhân. Nhân đội mũ rồi thản nhiên phi xe đi mất trước sự chứng kiến ngỡ ngàng của hàng chục người dân.

Và cũng kể từ cái lần đó, mà khắp các chốt 141 bảo nhau nhớ kĩ biển xe máy và gương mặt của Nhân. Nếu chả may sau này mà bắt gặp Nhân thì cũng biết đường mà chánh xa xa ra. Vậy bố của Nhân là ai? Mà mỗi khi nhắc đến tên ông ta ai ai cũng phải khiếp sợ? một người có thế lực lớn như vậy liệu có thực sự tồn tại ở Việt Nam. Danh tính bố của Nhân là ai tôi sẽ để cho các bạn tự đưa ra câu trả lời cho mỗi người. Cũng cùng thời điểm mà Nhân bắt đầu tiến sâu hơn vào cái sự nghiệp đâm thuê chém mướn, có nhiều vụ việc khác đã khiến cho dư luận hết sức bất bình mà cũng không khỏi nhỏ lệ. Đó là một loạt các vụ việc như cướp của, giết người, hiếp dâm diễn ra hàng loạt trên khắp cả nước, đặt biệt là hai thành phố trọng điểm Hà Nội và Sài Gòn. Điều khiến dư luận còn muôn phần căm phẫn và buồn rầu khi mà hầu hết các thành phần phạm tội đều đang ở cái độ tuổi dưới tuổi vị thành niên, tức là chưa đến mười tám tuổi.

… Tại buổi họp liên ngành công an và cảnh sát khu vực Hà Nội …

Tại buổi họp này, các lãnh đạo hai ngành cảnh sát và công an lần lượt đưa ra những báo cáo đầy đủ và chi tiết về vấn đề tình hình tội phạm ngày càng ra tăng tại khu vực địa bàn Hà Nội, đáng lo ngại hơn nữa là hầu hết các thủ phạm của những vụ trọng án nói trên đều là trẻ dưới tuổi vị thành niên. Uy đứng lên phát biểu ý kiến:

- Theo như tôi thấy thì bây giờ cần phải sửa đổi lại bộ luật để đưa ra nhưng hình phạt hợp lý và nghiêm minh cho trường hợp phạm tội như thế này. Theo ý kiến của tôi, hình phạt mới cần phải có đủ sức mạnh răn đe đồng thời cũng là để giáo dục lại, nhằm giúp cho những tên tội phạm này ăn năn hối lỗi và trở thành người có ích cho xã hội.

Tú đứng lên phản bác lại lời nói đó của Uy:

- Thiếu tướng Uy cho tôi hỏi, thế nào là “hợp lý”? Nói là đưa ra hình phạt hợp lý này nọ, rồi mong rằng họ sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Tôi hỏi thật đồng chí, đồng chí nghĩ rằng một kẻ không ghê tay khi giết người, liệu hắn có thể trở thành người có ích cho xã hội được sao?

Uy phản bác:

- Thế không lẽ ý của chuẩn tướng là chúng ta cứ áp dụng tử hình với họ hay sao? Chả lẽ đồng chí không nghĩ gì về cái tình cái lý? Như các đồng chí đã biết, con gái tôi cũng là một nạn nhân trong trường hợp mà kẻ phạm tội là trẻ dưới tuổi vị thành niên. Cái nỗi đau đó lớn lắm chứ, nhưng tôi không hề muốn trả thù lại kẻ đó, vì tôi biết rằng dù tôi có giết người thiếu niên đó đi chăng nữa, thì con gái tôi cũng sẽ không quay lại được.

Tú mỉm cười rồi nói:

- Đồng chí có biết tại vì sao đồng chí không bao giờ thằng chức được nữa không? Đơn giản là vì đồng chí quá mềm yếu, chả lẽ đồng chí đã quên câu nói “pháp không dung tình” rồi hay sao? Để đối phó lại với những tên tội phạm máu lạnh như thế, ta cũng phải máu lạnh với chúng thì chúng ta mới mong thắng được.

Nghe xong câu nói đó, Uy giận dữ quay lại nhìn Tú. Lúc này Minh mới đứng lên đáp:

- Theo như cá nhân tôi thấy, thiếu tướng Uy và chuẩn tướng Tú ai cũng có cái đúng của mình. Nhưng điều mà tôi lo sợ là cái nguyên nhân nằm đằng sau các vụ trọng án này. Chắc hẳn các đồng chí còn nhớ chuyên án 2000 chứ? Tôi lo ngại rằng có một thế lực đứng đằng sau tất cả những vụ án mới nổi gần đây. Phải chăng có một băng nhóm mới đã hình thành tương tự như băng nhóm trong chuyên án 2000?

Một vị đại biểu cấp cao nói:

- Đại tá Minh, chúng ta đã đồng ý là không đề cập tới chuyên án 2000 nữa rồi cơ mà.

Minh còn định nói gì thêm nhưng bị vị đại biểu này đã gạt tay đi. Cuối buổi họp bàn, một phương pháp tạm thời được đưa ra đó là huấn luyện và tuyển thêm các đồng chí chiến sĩ công an khác, tăng cường độ chuyên nghiệp cũng như lực lượng nhằm giải quyết và đối phó kịp thời với việc tội phạm dưới tuổi vị thành niên ra tăng. Buổi họp kết thúc, ngay khi Uy và Minh đang đi ra khỏi phòng họp, Tú chạy tới vòng tay qua vai hai người và nói:

- Các đồng chí khá lắm, tôi thích các đồng chí lắm. Chắc chắn sau này sẽ có dịp chúng ta hợp tác với nhau.

Uy không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến bước. Lúc này còn mỗi Minh và Tú, Minh nói:

- Tôi thấy anh nói hơi quá trong buổi họp vừa rồi, Dù sao thì người thân của đồng chí Uy cũng là nạn nhân của một vụ án, anh có nhất thiết phải khơi lại nỗi đau và chỉ trích đồng chí Uy như vậy không?

Tú nghe xong câu đó thì cười lớn rồi tạm biệt Minh về trước, bỏ lại Minh đứng đó nhìn theo và không hiểu Tú đang nghĩ gì trong đầu.

… Một buổi tối tại nhà của Nhân …

Hàng loạt vụ án liên tiếp xảy ra trên địa bàn Hà Nội, nổi cộm nhất là một số vụ trả thù như tạt a xít, tẩm săng thiêu người, rồi thì cả chém nhau ngay trên đường. Điều đáng chú ý hơn lạ tại hiện trường của mỗi vụ án, cơ quan chức năng điều tra đều thu thập được một tờ giấy với dòng chữ ghi bằng mực đỏ “I told you so”. Hôm đó, Nhân lại tiếp tục ra ngoài để thỏa mãn cái cảm giác máu lạnh của mình. Lúc này chỉ còn bố mẹ của hắn ở nhà, chợt tiếng chuông cửa reo lên, mẹ Nhân chạy ra mở cửa thì thấy đứng đó là một người đàn ông già cả. Mẹ Nhân còn chưa hết ngỡ ngàng thì người đàn ông này đã mở lời trước:

- Chào bà, liệu tôi có thể nói chuyện với ông bà một lúc được không?

Mẹ Nhân hỏi lại:

- Có chuyện gì thế ạ?

Người đàn ông này đáp lời:

- Chuyện về con trai ông bà, Nhân.

Lúc này bố Nhân mới hỏi vọng ra coi ai thế, thì mẹ Nhân quay vào bảo có một người đàn ông lạ mặt muốn nói chuyện về Nhân. Bố Nhân bảo mẹ Nhân đưa ông ta vào, thế rồi cả hai vợ chồng mời người đàn ông lạ mặt vào trong phòng khách ngồi với một tách trà nóng trên bàn. Bố Nhân chưa kịp hỏi thì người đàn ông này đã mở lời trước:

- Con trai ông bà đi đâu rồi?

Mẹ Nhân vội đáp:

- Nó đi ra ngoài với bạn nó rồi.

Người đàn ông này nhìn thẳng vào mắt mẹ của Nhân và nói:

- Tôi thấy cháu Nhân nhà ta là một người được cho ăn học đàng hoàng, ông bà có thường hay quan tâm và chăm sóc tới cháu không?

Mẹ Nhân đáp:

- Chúng tôi lúc nào cũng quan tâm chăm sóc cháu nó, chưa hề để cho cháu nó thiếu thốn một thứ gì cả…

Bố Nhân chen ngang lời:

- Ý ông là sao?:

Người đàn ông mặt lạnh lùng vô cảm này làm một ngụm trà nóng, thế rồi ông ta nói tiếp:

- Ý tôi ở đây không phải là thiếu thốn về mặt vật chất, mà ý tôi là thiếu thốn về mặt tinh thần cơ.

Lúc này cả bố và mẹ Nhân dường như im bặt, hai người nhìn chằm chằm vào người đàn ông lạ mắt với ý thăm dò. Người đàn ông này tiếp lời:

- Tôi biết cả hai ông bà đều rất bận rộn với công việc hàng ngày của mình. Nói về ông, một người có quyền lực dường như là nhất cái nước Việt Nam này, còn bà thì luôn bận rộn với giấy tờ sổ sách. Ông bà tất nhiên là luôn yêu thương Nhân, đứa con trai duy nhất của ông bà. Tuy chỉ có một điều, có lẽ ông bà đã bị công việc, tiền tài, danh vọng làm xao nhãng đi việc chăm sóc cho đứa con trai còn đang ở cái độ tuổi trưởng thành này. Đúng, có lẽ Nhân hơn hẳn những đứa khác khi mà cậu ta có thể có được tất cả những gì mà cậu ta muốn, tuy nhiên cậu ta cũng thiệt thòi hơn những đứa trẻ khác ở chỗ là tình thường mà cha mẹ của cậu dành cho cậu ta là không đủ.

Bố Nhân đập bàn quát:

- Ông nói lảm nhảm cái gì thế?! Cái gì mà thiếu thốn tình cảm cơ chứ?!

Người đàn ông với bộ mặt vô cảm này ngước nhìn lên bố của Nhân nói:

- Đối với con trai ông, thì ông là một tấm gương soi sáng cho nó. Ông là một người đàn ông gần như hoàn hảo ở cái đất nước Việt Nam này. Ông đã có tất cả mọi thứ, quyền lực, tiền tài, và danh vọng. Ông có bao giờ nghĩ rằng con trai ông muốn được như ông, nó muốn có tiền tài, có danh vọng, và có quyên lực hay không?

Mẹ Nhân nói:

- Điều đó là tốt chứ sao?

Người đàn ông này quay qua mẹ Nhân nói:

- Điều đó là rất tốt, nếu như mà Nhân thực hiện cái việc đó theo đúng hướng. Nhưng, đã bao giờ ông bà nghĩ rằng Nhân sẽ thực hiện cái ước mơ đó theo một chiều hướng xấu chưa? Ông bà hãy nghĩ mà xem, tiền thì Nhân không bao giờ thiếu, danh vọng thì dựa vào tiếng tăm của ông, vậy còn quyền lực? quyền lực thì Nhân sẽ có được kiểu gì?

Cả bố và mẹ Nhân đều im lặng, người đàn ông này nói với một cái giọng nghe mà rợn da gà:

- Quyền lực chung quy mà nói, chỉ có duy nhất hai còn đường để có được nó. Hai con đường duy nhất đó là làm cho người khác tôn trọng mình, hoặc ép buốc người khác phải khiếp sợ mình.

Nghe đến đây thì cả bố vè mẹ Nhân thực sự không hiểu được ý của người đàn ông này là gì. Người đàn ông hướng cái bộ mặt lạnh lùng về phía bố của Nhân mà nói:

- Lấy ví dụ như ông, ông có được quyền lực như ngày hôm nay là theo con đường nào?

Bố Nhân mặt có hơi thất sắc, thế rồi người đàn ông này tiếp lời:

- Bao nhiêu người đã bị ông trừ khử để leo lên được cái ngôi vị hiện nay? Hay tôi nên nói là đã bao nhiều người ông phải “trừ khử” rồi? dưới chướng của ông bây giờ có bao nhiêu bộ hạ? bao nhiêu người khiếp sợ ông và bao nhiêu người thực sự nể phục ông?

Bố nhân tím tái mặt mày, ông ta đứng dậy quát lớn:

- Tôi yêu cầu ông cút ra khỏi nhà tôi ngay!!!

Người đàn ông lạ mặt này nói tiếp:

- Khiếp sợ và nể phục nói là đều mang lại cho con người ta quyền lực. Nhưng, chỉ có một điều khác biệt, những người khiếp sợ ông sau này người ta sẽ tìm cơ hội để hãm hại ông. Thế cho nên, quyền lực dựa trên sự khiếp sợ không bao giờ vững bền cả, cũng như đứa con trai của ông vậy.

Nói đến đây bố Nhân giận dữ nghiến răng đáp:

- Thằng Nhân…thằng Nhân làm sao?!

Người đàn ông lạ mặt nói tiếp:

- Con trai ông đã có tất cả, và dường như thứ mà nó khao khát bây giờ là quyền lực, dựa trên sự khiếp sợ của người xung quanh, cũng như ông vậy. Con trai ông bà đà thành một kẻ sát nhân có tiếng rồi đó, chỉ có điều làcó mỗi giới giang hồ biết nó là ai. Cong với người khác, kẻ sát nhân khát mau để lại mấy dòng chữ vẫn còn là một bí ẩn.

Mẹ Nhân lúc này mới sợ hãi:

- Không lẽ … ông ám chỉ thằng Nhân là hung thủ đứng đằng sau những vụ án nhẫn tâm đó ư?

Người đàn ông này quay quá hướng mẹ Nhân đáp:

- Tôi chưa hề ám chỉ ai bao giờ. Cứ đợi con trai bà về, kiểm tra nó, bà sẽ rõ mọi việc.

Người đàn ông này càng nói, bố Nhân càng giận dữ. Thế rồi người đàn ông này đứng lên và nói:

- Nếu ông bà còn coi trọng mạng sống của mình, hay như ông còn coi trọng sự nghiệp và danh tiếng của ông thì hãy tự nguyện chỉ điểm con ông bà với cơ quan chức năng. Còn với bà, tôi tin rằng bà cũng không nỡ lòng nhìn người khác bị giết dưới tay con của bà chứ?

Nghe đến đây, mẹ Nhân như đổ gục người xuống. Còn bố Nhân cầm cốc ném mạnh xuống đất quát:

- Ông cút ngay!!!

Người đàn ông này mặt vẫn lạnh lùng, thế rồi ông ta tiến bước ra cửa. Đứng ở cửa người đàn ông quay lại nói câu cuối:

- Ai cũng xứng đáng có được một cơ hôi, chỉ có điều, liệu họ có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi.

Nói xong câu đó, người đàn ông lạ mặt thẳng bước tiến đi. Bố Nhân giận dữ định đuổi theo đánh, nhưng khi chạy đến cửa, bố Nhân bất ngờ khi không thấy ông ta đâu cả, như thể ông đã đã tan biến vào không khí vậy. Mẹ Nhân ở trong nhà thì lúc này nhưu người mất hồn, bà đứng lên tính mang mấy cốc trà vô rửa, nhưng khi mẹ Nhân vừa với tay tới cái cốc trà của người đàn ông lạ mặt kia, bà ta giật mình đảnh đổ cả khay cốc. Rõ ràng lúc nãy là trà nóng, sao bây giờ nguyên cái cốc lại lạnh tanh như thế này được, nước trà trong cốc còn đóng băng nữa chứ.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kỷ Nguyên Máu

Copyright © 2022 - MTruyện.net