Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 139: [Con Rồng Cháu Tiên] Niềm tự hào của một quân nhân
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 139: [Con Rồng Cháu Tiên] Niềm tự hào của một quân nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 7: soldier's pride [niềm tự hào của một quân nhân]

Đa phần quân lực đã được đưa thẳng ra chốt 1 tại ngã ba: Tỉnh Lộ 480, Tỉnh Lộ 481 với Quốc Lộ 10 thuộc địa phận Lai Thành, vì khi tổng đài tại Nga Sơn liên lạc ra chốt đó thì không thấy hồi âm, có vẻ như chốt 1 đã gặp chuyện chẳng lành rồi. Cũng may là bên trong địa phận Nga Sơn này không còn một bóng người dân thường nào, chỉ toàn lại là bộ đội, thật may mắn khi mà bác Hiếu đã cử Trang đưa người dân di cư khỏi Nga Sơn chỉ trong vòng có một ngày, nếu quả thật đến ngày hôm nay mà vẫn còn dân thường ở đây thì không hiểu tình thế sẽ hỗn loạn đến mức nào. Bác Hiếu lao vội vào phòng điều khiển, trung tâm đầu não của địa phận Ngã Sơn, nơi được thiết lập đủ loại rada, máy bộ đàm liên lạc với địa phận Thanh Hóa và vô số màn hình nối với các máy quay được đặt xung quanh địa phận Nga Sơn. Bác Hiếu vừa bước vào đã nói giọng hớt hải:

- Báo cáo tình hình ngay đi.

Một đồng chí bộ đội vội đứng nghiêm mình chào, sau đó anh ta báo cáo:

- Thưa chỉ huy, có một vật thể lạ không xác định được vừa rơi xuống đâu đó gần trạm gác một. chúng tôi đã cố liên lạc, nhưng không có tín hiệu trả lời.

Bác Hiếu vội nói:

- Thế không lực đâu?

Một đồng chí đảm nhiệm việc ra lệnh cho không quân nói:

- Thời tiết biến chuyển bất ngờ, mấy đen kéo tới phủ kín toàn bộ địa phận Nga Sơn. Điều còn đáng lo ngại hợn nữa là mây đen dầy đặc ở một độ cao rất thấp, đến trực thăng cũng khó lòng mà cất cánh chứ đừng nói gì đến phản lực ạ.

Bác Hiếu còn chưa kịp nói thêm thì một đồng chí phụ trách việc theo dõi địa hình xung quanh đã cấp báo:

- Thưa chỉ huy, cách đây mười phút xung quanh địa phận Nga Sơn đã xuất hiện một vật thể lạ … một bức tường cao đến ngàn mét không biết từ đâu hiện ra bao bọc lấy toàn bộ địa phận Nga Sơn rồi ạ.

Bác Hiếu hét lên:

- Cái gì cơ?!

Đồng chí này nói tiếp lời, và chỉ lên màn hình:

- Sau khi đã thu thập được toàn bộ hình ảnh xung quanh địa phận Nga Sơn, máy tính phân tích và đưa ra hình ảnh bức tường cao vạn thước này tựa như một vành móng ngựa, nó bịt hết tất cả các lối vào địa phân Nga Sơn, chỉ chừa lại có một cửa hở ….

Bác Hiếu nói lớn, giọng thuc giục:

- Cửa hở nào?!

Đồng chí này thở dài nói, một tay chỉ lên màn hình:

- Chỉ có một cửa hợ tại ngay đường Quốc Lộ 10, nơi trạm canh gác 1, hướng về phía sông Vạc… Có mỗi con đường duy nhất đó là chưa bị bịt thôi ạ.

Nhanh như cắt, bác Hiếu như chợt nhận ra điều gì, bác Hiếu vội ra lệnh cho toàn thể các chiến sĩ đang có mặt tại phòng chỉ huy:

- Thôi chết rồi! chúng ta đang bị tấn công.

Bác Hiếu quay qua ra lệnh cho mấy đồng chí chỉ huy lính đánh bộ:

- Chiển khai toàn bộ quân đánh bộ, bao gồm xe tăng, xe thiếp giáp tiến tới cánh cửa hở đó mau. Chắc chắn chúng sẽ tấn công chúng ta từ điểm này, cho nên cần phải chuẩn bị quân lính sẵn sằng để ứng phó kịp thời và viện trợ cho những chiến sĩ canh gác khác đang tiến tới đó. Theo đó mau mau dồn một lượng lớn thuốc nổ và hỏa lực tiến thẳng tới đoạn đường Quốc Lộ 10 tại sông Lèn, bằng mọi giá phải phá đổ được một góc tường, nhằm mở đường cho viện binh từ Thanh Hóa đồng thời cũng là đường rút lui của quân ta trong trường hợp xấu nhất.

Các đồng chí bộ đội vội vàng ra lệnh qua rada cho các đội quân mau mau vào vị chí tác chiến và làm theo kế hoạch của bác Hiếu. Xong phần giao nhiệm vụ, bác Hiếu vội quay qua đồng chí phụ trách giữ liên lạc với địa phận Thanh Hóa hỏi:

- Có liên lạc được với Thanh Hóa không.

Đồng chí này úp hai chiếc tai nghe to, tay thì liên tục vặn tìm tần sống, quay qua nói với bác Hiếu vẻ mặt thất vọng:

- Thưa chỉ huy .. không có kết quả gì … có ễ đám mây trên đầu ta đã làm nhiễu sóng liên lạc rồi ạ …

Bác Hiếu có hơi rùng mình, nhưng rồi bác thúc giục:

- Không thể nào… mau mau tìm mọi cách liên lạc ngay đi …

Đồng chí bộ đội này liên cắm cúi vào công việc, một tay thì vặn nút để tìm ra tần sóng tương thích, một tay nhấc mic lên nói liên tiếp: “Nga Sơn gọi Thanh Hóa nghe rõ trả lời … Xin thông báo, đây là Nga Sơn, Thanh Hóa nghe rõ trả lời …”. Bác Hiếu lúc này thì đứng nhìn lên những chiếc màn hình đang quay cảnh toàn bộ lực lượng quân đội hớt hải, ai ai cũng vào vị trí chuẩn bị, ngay lúc này đây chợt trong đầu bác Hiếu xuất hiện một cái ý nghĩ đáng sợ “Không lẽ nào …”. Chợt đồng chí bộ đội phụ trách liên lạc quay qua nói giọng mừng rỡ:

- Chỉ huy! Đã có hồi âm từ phía Thanh Hóa.

Bác Hiếu mừng rỡ vội vô ngay lấy cái điện thoại bàn, đồng chí này liền chuyên dây, bác Hiếu nhấc máy và nói:

- Đây là thiếu tướng Hiếu nghe rõ trả lời.

Từ đầu dây bên kia:

- Thiếu tướng có chuyện gì thế này?

Bác Hiếu vội tường thuật lại tình hình một cách ngắn gọn, thế rồi bác nói:

- Có lẽ như chúng tôi đang bị tấn công, yêu cầu viện quân từ Thanh Hóa càng sớm càng tốt.

Đầu dây bên kia:

- Chúng tôi đã phái tất cả là mười đại đội tiến thẳng tới sông Lèn theo đường Quốc Lộ 10, bao gồm không lực lẫn bộ binh. Chúng tôi sẽ cố sức phá vỡ bức tường và vào viện trợ. Việc các đồng chí cần làm là cố thủ bằng mọi giá nghe rõ chưa?

Bác Hiếu nghe thấy một lượng lớn viện quân đã được phái đi như vậy thì có chút ân tâm. Thế rồi bác nói:

- Xin tuân lệnh thưa chỉ huy!

Trước khi dập máy, bác Hiếu còn nghe có tiếng một cô gái đang khóc lóc và gào thét gọi tên bác như thể muốn nói chuyện với bác, không còn lạ gì nữa, đó chính là Trang. Bác Hiếu sau khi nói xong thì bảo đồng chí bộ đội này luôn luôn để đường liên lạc trong tình trạng mở để kịp thời cập nhật thông tin tình hình chiến sự. Thế rồi bác Hiếu lao vội ra ngoài để điều khiển quân, bác biết rằng chắc chắn trong lòng Trang đang lo lắng cho bác lắm, nhưng ở những lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, việc cần làm không phải an ủi người khác, mà phải cố làm sao để sống, để mà vượt qua được cái tình thế nguy nan này trước đã.

Hầu hết lực lượng quân đội đã có mặt tại chốt 1 ở đoạn ngã ba đường Quốc Lộ10, Tỉnh Lộ 480, với Tỉnh Lộ 481 thuộc địa phận Lai Thành. Đoàn xe chở các chiến sĩ trẻ 9x và 8x là đoàn xe đầu tiên có mặt tại trạm cach gác này. Khi đi đến đoạn ngã ba Tỉnh Lộ 480 cắt với Quốc Lộ 10 thì đoàn xe phải dừng lại, mọi người nhẩy xuống xe nhìn cảnh tượng đổ nát, tan hoang. Họ thấy xác người la liệt, những mảnh vỡ từ xe tăng rồi xe thiết giáp tại chốt này văng tung tóe. Đoàn quân này từ từ tiến gần hơn nữa, họ vừa đi vừa nhìn xuống những cái xác nằm la liệt, cơ hội mà có ai còn sống là không tưởng. Một chiến sĩ bộ đội 9x đang từ từ tiến lại, cậu ta bước ngang qua một đồng chí bộ đội đang nằm dưới đất, chợt người bộ đội này túm lấy chân chiến sĩ 9x. Cậu nhóc lúc đầu có hơi giật mình dụt chân lại, nhưng khi nhận ra chiến sĩ bộ đội này còn cử động thì cậu quay đầu ra sau lưng gọi to:

- Có người còn sống!

Thế rồi nhanh như cắt, cậu nhóc buông súng xuống đất, cậu ta quỳ bên cạnh người chiến sĩ đang thoi thóp này. Đồng chí bộ đội đó như cố dồn nốt chút sức lực ít ỏi của mình nắm chặt lấy tay của cậu nhóc 9x, chú ta nói giọng thoi thóp:

- Đó… đó là … một mảnh… thiên … thạch …

Cậu nhóc 9x lần đầu tiên trong đời phải rơi vào cái hoàn cảnh chứng kiến một người đồng đội ra đi. Cậu ta tuôn rơi nước mắt nói:

- Chú … chú sẽ không sao đâu!

Thế rồi cậu ta quay lại gào lên:

- Cứu thương! Cứu thương đâu?!

Thế rồi cậu ta lại quay lại nhìn vào mặt chú bộ đội đang nằm đây với đôi mắt đã nhòa đi vì lệ. Đồng chí bộ đội cố gượng người dậy, nắm chặt tay cậu nhóc 9x và nói:

- Bảo vệ tổ quốc … bảo vệ … Nga Sơn …

Thế rồi bàn tay chú ta lỏng dần rồi tự động buông rơi xuống mặt đất. Cậu nhóc 9x ngồi đó không còn nói được gì, ngoài những giọt nước mắt đang tuôn rơi lã chã. Khi những người khác đến nơi thì đồng chí bộ đội này đã tử nạn rồi. Mọi người ai ai cũng cởi mũ cũi đầu như thể chào tạm biệt một người đồng đội anh dũng vừa mới ra đi. Chợt từ đâu đó vọng lại tiếng súng nổ, thế rồi một chị chiến sĩ 8x ngã gục người xuống đất, máu từ cái lỗ đạn trên đầu bắt đầu tuôn chảy. Một cô nhóc 9x hét lên:

- Chị Mai!!!

Thì ra quân của Nhân, Sơn, và Dương đã tiến tới. Một cuộc đọ súng khốc liệt xảy ra, tất cả phải ẩn thân sau mấy chiếc xe tải, những cái xác xe tăng, xe thiết giáp nhằm cầm chân quân phản động. Một đồng chí liên lạc nấp sau một thân cây to gào lên trong bộ đảm với tổng chỉ huy:

- Chạm 1 đã bị phá! Tôi nói lại, chạm 1 đã bị phá! Quân phản động đang đổ vào, không rõ số lượng. Mau mau cử quân chi viện tới!

Nhưng chợt khi không đồng chí liên lạc binh này bị đứt mạch suy nghĩ, cậu ta nhìn thấy cảnh tượng cô em gái 9x đang ngồi ôm cái xác lạnh lẽo của bà chị họ. Cả hai chị em cùng học trường quân đội, cả hai chị em cùng nhập ngũ, nhưng bây giờ chỉ còn có một người quay về được mà thôi. Cô nhóc 9x đó cứ ôm cái xác lạnh lẽo của bà chị 8x. Cô ta cứ ngồi đó mà nói trong nước mắt:

- Chị Mai ơi … huuhuhuhu … tỉnh dậy đi …. Đừng bỏ em! Đừng bỏ em lại mà ! huhuhuhu ….

Đoàn quân 9x và 8x này chẳng mấy chốc đã bị quân phản động đẩy lùi lại, mọi người cố sức gào thét và ra lệnh cho cô nhóc 9x kia lui lại nhưng xem ra cô không để ý. Có một hai chiến sĩ khác chạy ra kéo cô về nhưng vì loạt đạn bắn quá rát từ quân phản động nên họ đã tử trận. Chỉ mười mấy phút sau, cô nhóc 9x đã bị bao vậy. Lúc này Nhân đích thân nhẩy từ trên xe xuống đứng nhìn nữ chiến sĩ 9x đang ngồi ôm cái xác của bà chị 8x. Cô nhóc nhìn Nhân thì nhận ra ngay hắn chính là chỉ huy của quân phản động, cô gào lên quát vào mặt Nhân:

- Chúng mà là quân phản động chó mà! Đố thối tha! Rồi chúng mày sẽ …

Chưa kịp nói hết câu, cô nhóc bị Nhân dùng chân đá thẳng vào mặt văng người ra mấy mét. Cô nhóc 9x ộc máu mồm cố lết dậy. Nhân vẫn giữ cái bộ mặt lạnh lùng, hắn từ từ tiến lại phía cô nhóc. Khi cô nhóc 9x đã ngồi dậy được rồi, cô rút ngay khẩu súng bên hông ra. Cô nghiến răng chĩa mũi súng về phía Nhân và hét lên:

- Chết đi đồ phản động!

Nữ chiến sĩ 9x nghiến răng bóp cồ lia lịa, nhưng sau một loạt đạn, Nhân không né người, hắn vẫn vững bước từ từ tiến lại, trên miệng hắn nở một nụ cười man rợ. Cô nữ chiến sĩ 9x nghĩ rằng thế là hết, cô đưa súng lên ngang đầu, miệng nói nhỏ:

- Chị Mai ơi, em đến dấy…

“Clack”… Súng đã hết đạn, cô nữ chiến sĩ 9x buông rơi khẩu súng lục, đây cũng là lúc mà Nhân đã đứng trước mặt cô. Hắn lắc đầu mỉm cười, thế rồi từ trong tay nhân hóa ra một con dao nhọn hoắt. Hăn dùng lực cúi người đâm thẳng vào bụng nữ chiến sĩ 9x. Sau đó Nhân vận lực, hắn cầm đầu cán dao nhấc bổng nữ chiến sĩ trẻ tuổi lên ngang mặt. Nữ chiến sĩ 9x nhăn mặt vì đau đớn, hay tay cố gỡ tay của Nhân ra. Nhân lúc này mới dí sắt mặt hắn vào mặt cô nhóc, hắn nói:

- Cô em chết không dễ thế đâu.

Cô nữ chiến sĩ nhổ một miệng máu thăng vào mặt Nhân. Nhân điên người, hắn một tăy tóm cổ cô nữ chiến sĩ giữ lại, tay kia thì rút dao ra rồi đâm lại vào bụng của cô nhóc lia lịa. Thằng Nhân đâm cho đến khi ruột gan của cô đã rơi hết ra ngoài, thế rồi hắn buông tay thả cô nhóc rơi xuống đất và đi tiếp. Chỉ thương cho cô chiến sĩ 9x đó, chết mà không nhắm mắt, chết mà lệ từ hai khóe my vẫn tuôn rơi.

Đội quân bao gồm các chiến sĩ 8x và 9x đã bị đẩy lùi lại tận địa phận Nga An, nhưng cũng chính tại đây, đội quân 9x và 8x đã gặp được chi viện, những chiếc xe tăng từ hậu phương thẳng tiến, nã những phát súng rất mạnh về thẳng phía quân phản động khiến chúng phải tạm thời dừng bước, nhân cơ hội đó, đội quân 9x và 8x cũng hợp sức với toàn bộ quân lực cố gắng đẩy lui quân phản động. Đó là về mặt tiền phương, quay lại hậu phương, hai xe tăng và một xe tải trở toàn thuốc nổ đã được cử xuôi dọc theo đường Quốc Lộ 10 tiến thẳng về phía bức tường đen mới trồi lên thuộc địa phận Thanh Lăng. Khi đã tới dưới chân cái bức tường sừng sững này, các chiến sĩ có mặt ở đó liền nhanh chóng chiển khai thuốc nổ đặt tại dưới chân bức tường đó, đồng thời hai chiếc xe tăng chĩa nòng nhắm nghắm bức tường. Một chiến sĩ bộ đội sau khi đã sắp đặt xong thuốc nổ, anh ta đứng dậy nhìn kĩ cái bức tường kiên cố này, bề mặt của bức tường đen bóng loáng như than vậy. Đồng chí này đưa tay lên chạm vào thì cảm giác lạnh lắm, thế rồi từ đằng sau vang lên một tiếng gọi lớn:

- Không còn thời gian nữa đâu.

Nghe lệnh, đồng chí bộ đội này vội chạy về nấp sau xe tải. Và khi mọi thứ đã xong, hai chiếc xe tăng nã đạn liên tiệp vào một khoảng nhất định của bức tường, thếm vào đó một chiến sĩ bộ đội bấm công tắc, sau cái tiếng “bíp” đó là một tiếng nổ vang trời, không những vậy nó còn làm rung động cả một góc của địa phận Nga Sơn. Hai chiếc xe tăng cứ thế nã đạn pháo vào tường được độ năm phút thì ngưng, một chiến sĩ bộ đội từ từ tiến lại cái chỗ bức tường đó, đồng chí này kinh hãi không nói lên lời, trên bức tường không hề có lấy một vết nứt, chả lẽ với hỏa lực nhứ thế mà vẫn còn chưa đủ sao? Đồng chí này quay ra đưa hai tay lên làm dấu x cho một đồng chí khác đang ngồi trong xe tải. Thấy đồng đội ra dấu x, đồng chí bội đội trên xe liền nhấc bộ đàm lên và thông báo với tổng chỉ huy:

- Báo cáo tổng chỉ huy, đã tập chung toàn bộ hỏa lực, nhưng coi bộ chúng ta không thể phá được cái bức tường này.

Vừa lúc bác Hiếu bước vào trong hỏi đồng chí phụ trách liên lạc:

- Kết quả thế nào?

Đồng chí phụ trách lắc đầu, bác Hiếu nhấc máy nói với chỉ huy ở Thanh Hóa:

- Tin cấp báo, chúng tôi không thể phá nổi bức tường trên Quốc Lộ 10, coi bộ chúng tôi không có đủ hỏa lực.

Từ đầu dây bên kia:

- Vậy thì các đồng chí hãy mau mau tập chung toàn bộ quân lực cố kìm chân bọn phản động lại, một đại đội lớn đang trên đường gần đến sông Lèn rồi, chúng tôi sẽ tự động phá vỡ tường xông vào.

Bác Hiếu tuân lệnh, sau đó bác lại ra ngoài để chỉ đạo chiến dịch tiếp.

Nhờ có sự hỗ trợ, góp sức của quận đội và những vũ khí hạng nặng, đội quân 9x và 8x đã chiếm được lợi thế, đã đẩy lui và tiêu diệt được gần như toàn bộ quân phản động không có ma thuật. Thấy tình hình có vẻ như không ổn, cuối cùng Nhân đã ra lệnh cho Dương điểu khiển đám linh giác, với linh tượng tấn công thẳng vào đoàn xe thiết giáp và đoàn xe tăng của quân đội Việt Nam. Những đồng chí lái xe tăng với thiết giáp kinh hãi khi họ nhìn thấy những con tê giác, với voi đen xì, toàn thân vằn vện đỏ ửng với hai cặp mắt đỏ ngầu. Lính đánh bộ, xe thiết giáp, và xe tăng ra sức nổ súng, dồn toàn bộ hỏa lực vào linh tượng, và linh giáp. Nhưng thật đáng buồn thăy, đạn thường thì làm sao mà có thể phá vỡ được cái lợp da dày cộp của bọn linh thú này cơ chứ, kết quả là toàn bộ xe tăng và xe thiết giáp đều đã bị linh tượng và linh giáp hất lật đổ, thậm chí là húc nát. Thêm vào đó, đa phần lính đánh bộ của ta không chánh khỏi đường đi của linh tượng và linh giáp nên vô số chiễn sĩ đã bị dẫm chết một cách thảm thương. Chỉ sau nửa tiếng chiến đấu ác liệt, quân đội ta dù đã cố hết sức, nhưng vì sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên là quá lớn, nên quân ta đã bị ép lùi xuống đến tận địa phận Giáp Lục, còn quân của Nhân, Sơn và Dương thì cứ thế thẳng tiến vào trung tâm địa phận Nga Sơn, linh tượng, và linh giáp đi trước, quân phản động có ma thuật tiến sau. Tình hình cấp bách, thấy quân lực trụ lại để bảo vệ và cầm cố Nga Sơn không còn nhiều, bác Hiếu liên lạc qua bộ đàm thúc giục yêu cầu địa phận Thanh Hóa cử quân viện trợ tới gấp, nhưng những câu trả lời mà bác Hiếu đều nhận được đó là quân viện trợ đang trên đường tới Nga Sơn. Nhưng tổng chỉ huy tại địa phận Thanh Hóa quả thực không hề nói dối, đại quân của Thanh Hóa đã tới được bức tường đen kiên cố tại đoạn đường Quốc Lộ 10 gần sông Lèn, chỉ có điều là họ không tài nào vào nổi. Do mệnh lệnh lần này là bằng mọi cách phải cứu được địa phận Nga Sơn, nguyên một đại đội quân từ không lực đến bộ binh dồn toàn bộ hỏa lực mà bắn phá bức tường kiên cố. Nhưng thật đáng buồn thay, dù cho có dồn bao nhiêu hỏa lực đi chăng nữa, thì có lẽ cũng chỉ tựa như “châu chấu đá voi” mà thôi. Phá tường được tầm hơn mười lắm phút, thấy không có kết quả gì, một chiến sĩ bộ đội giữ liên lạc đã nối máy thẳng để liên lạc với chung tâm chỉ huy bên trong Nga Sơn. Nhưng không may, đồng chí liên lạc của đại đội Thanh Hóa lại vô tình dò nhầm xóng của một binh đoàn đang chiến đấu tại địa phận Nga Sơn, Từ đầu dây bên kia:

- Binh đoàn thuộc địa phận Nga Sơn đây.

Đồng chí liên lạc thuộc đại đội:

- Tình hình thế nào rồi.

Chiến sĩ liên lạc tại Nga Sơn:

- Không ổn rồi … Nga Sơn không thể nào trụ được nữa … mau mau …

Chưa kịp nói hết câu thì chiến sĩ liên lạc bị một tên phản động bắn chết, trên tay anh ta vẫn cầm máy liên lạc, ngón tay giữ chặt vào nút nói, toàn thân đổ gục xuống nền đất lạnh. Đồng chí liên lạc của đại đội hét lớn:

- Alo … alo … Nga Sơn nghe rõ trả lời …

Không một tiếng đáp lại, chỉ còn tiếng súng, tiếng gào thét vang vọng vào trong bộ đàm. Lúc này Trang từ một chiếc xe thiết giáp chạy xuống, nhảy qua xe liên lạc giật máy lấy bộ đàm cô gào thét:

- Bác Hiếu … bác Hiếu … chỉ huy … chỉ huy …

Vẫn không một tiếng trả lời, chỉ thấy mắt Trang đẫm lệ, không lẽ nào… Nga Sơn đã thất thủ thật. Thấy tình hình cấp bách lắm rồi, viên chỉ huy của đại đội giải cứu Nga Sơn vội ra lệnh cho không lực mặc kệ đám mây đen dầy kia, bay qua tường và xâm nhập thẳng vào địa phận Nga Sơn để cứu viện. Dẫu biết rằng bay qua một đám mây đen như vậy là nguy hiểm, nhưng vì nghĩ tới những người đồng đội còn đang ở trong, lo lắng cho sự an nguy của họ, toàn bộ không lực của đại đội giải cứu Nga Sơn đã bay vòng qua bức tường đen kiến cố, họ lao thẳng vào đám mây đen, cố bay xuyên qua đó để vào cứu viện cho Nga Sơn. Nhưng điều mà những viên phi công trẻ kia không thể ngờ được rằng, ngay khi họ vừa lái phi cơ với phản lực vào thẳng đám mây đen, một luồng điện từ mạnh đã khiến cho toàn bộ hệ thống máy bay tự động dừng, dẫn đến việc nguyên một phi đội không lực gồm mấy chục cái máy bay lao đầu thẳng xuống mặt đất. Từng tiếng nổ vang lên, những chiến sĩ còn đang cố thủ tại Nga Sơn thấy một loạt máy bay rơi rụng xuống thì vô cùng ngạc nhiên, họ không hiểu được rằng tại sao quân cứu viện lại làm như thế, chỉ riêng có bác Hiếu, bác ta hiểu được ngay rằng địa phận Nga Sơn thế là hết, thế là đã cùng đường rồi. Bên ngoài bức tường thành tại đường Quốc Lộ 10, đại đội giải cứu Nga Sơn cố gắng liên lạc với không lực nhưng không hề có câu trả lời. Bất chợt chiến sĩ dữ liên lạc với một binh đoàn tại Nga Sơn nói lớn:

- Không còn tiếng súng nổ nữa… chắc là ngừng bắn rồi …

Nghe thấy vậy, lập tức một lượng lớn chiến sĩ bộ đội vội chạy lại, chen lấn nhau đứng xung quanh cái máy liên lạc đó. Về phần người dữ liên lạc, đồng chí này thử lại một lần nữa, anh ta hét lớn:

- Đây là đại đội Thanh Hóa … địa phận Nga Sơn nghe rõ trả lời …

Vẫn không có một câu trả lời, không lẽ địa phận Nga Sơn thực sự đã bị chiếm.

Bên trong địa phận Nga Sơn, giờ đây quân lực còn lại của bác Hiếu chỉ còn vỏn vẹn có chưa đến 50 người. Họ bị bao vây bởi linh thú và quân phản động tại tiểu khu Hưng Long. Gần 50 chiến sĩ còn cố cầm cự này đa phần đã bị thương, nhưng họ cố chịu đựng sự đau đớn, vẫn chắc tay cầm súng, quyết bảo vệ Nga Sơn, quyết bảo vệ chỉ huy của họ, bác Hiếu. Lúc này Nhân, Sơn, và Dương xuống xe tiến về phía gần 50 người chiến sĩ yêu nước đang bị bao vây, Nhân mỉm cười nói lớn:

- Xin chào những chiến sĩ anh dũng.

Một chiến sĩ 9x thấy cái nụ cười nham nhở của Nhân thì không kìm lòng được, nghĩ tới đồng đội, những người bạn đã bỏ mạng tại Nga Sơn, cậu ta sôi máu cầm khẩu súng có lưỡi lê vao thẳng về phía Nhân hét Lớn:

- Đồ phản động chó má! Đi chết đi!

Nhanh nhứ cắt, Nhân né người, đồng thời hắn nhanh tay túm lấy họng cậu chiến sĩ trẻ, thế rồi nhân dùng năm đầu ngón tay cấu mạnh vào họng của cậu nhóc 9x rồi giật mạnh. Chỉ thấy từ cổ cậu nhóc 9x tóe máu, cậu ngã gục người xuống đất. Những chiến sĩ còn lại thấy vậy thì chỉ muốn xông lên quyết sống chết với kẻ thù bạo tàn, nhưng bác Hiếu đã ngăn họ lại, có lẽ bác muốn coi coi bọn phản động này muốn gì, và cũng có thể, bác muốn kéo dài thời gian để chờ quân chi viện chăng? Nhân chùi qua loa cái tay vào quần và nói:

- Như các bạn đã biết, các bạn là những chiến sĩ duy nhất còn sống sót tại mặt trận Nga Sơn. Tôi thực sự ngưỡng mộ những chiến sĩ can đảm như các bạn.

Thế rồi Nhân chỉ tay vào mặt bác Hiếu nói:

- Ngay như vị chỉ huy đây, bác quả là người có tài, và chắc chắn lãnh đạo của chúng tôi rất muốn có được những người như bác, hay như là những người anh dũng như các bạn. Mọi người nghĩ sao?

Không một câu trả lời, bác Hiếu và toàn bộ chiến sĩ còn sống sót đều im lặng. Nhân lắc đầu, hắn vừa cười vừa nói:

- Chúng ta hãy cùng xem xét lại thực tế. Quân đội của chúng tôi có sức mạnh phi thường, những người quy thuận theo chúng tôi sẽ được đãi ngộ tử tế. Hơn thế nữa, một khi chúng tôi đã tiêu diệt được thần thánh rồi, thì con người như chúng ta sẽ thoát khỏi cảnh sinh ly tử biệt, luân hồi, hay như số phận. Thêm vào đó, sau này chúng ta sẽ cùng nhau mở rộng địa bàn, lấn chiếm các nơi khác, thì chả phải lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau cai quản cả thế giời này hay sao? Nơi đâu cũng là nhà, tất cả thờ chung một vị thần, có chung một niềm tin, vậy chẳng phải là hay hơn sao?

Thế rồi Nhân đổi giọng, mặt hắn đanh lại, hai mắt đen xì, toàn thân vằn vện nổi lên, hắn nói giọng hăm dọa:

- Tuy nhiên, nếu các bạn tiếp tục chống đối, tiếp tục can thiệp vào việc của chúng tôi. Thì các bạn sẽ là những người đầu tiên chúng tôi giết đó.

Thế rồi Nhân lại mỉm cười, hắn nói:

- Các bạn thấy sao …

Vẫn không một câu trả lời, các chiến sĩ còn lại mặt vẫn hằm hằm nhìn thẳng vào mặt Nhân. Sau năm phút, Nhân không kiên nhẫn được nữa, hắn quát lớn:

- Cái lũ óc chó này! Sao chúng mày ngu thế?! Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt à?!

Một nữ chiến sĩ không thể nào chịu đựng được nữa, cô nghĩ rằng dù gì thì cũng chết, thà tuẫn tiết để chứng tỏ lòng chung thành của mình với tổ quốc, với đất nước còn hơn. Nghĩ đến đây, nữ chiến sĩ hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô tuốt lưỡi lê từ nòng súng ra và đưa lên cổ, nhưng ngay khi cô kịp tuẫn tiết thì bác Hiếu đã ngăn cô lại, thế rồi bác lấy tay gạt đi những giọt nước mắt của cô. Bácác Hiếu cất tiếng hát, bác hát bài “Hát Mãi Khúc Quân Hành”:

Đời mình là một khúc quân hành

Đời mình là bài ca chiến sĩ

Ta ca vang, triền miên qua tháng ngày,

Lượn bay trên núi rừng, biên cương đến nơi đảo xa...

Mãi mãi lòng chúng ta

Ca bài ca người lính.

Mãi mãi lòng chúng ta

Vẫn hát khúc quân hành ca.

Dù rằng đời ta thích hoa hồng

Kẻ thù buộc ta ôm cây súng

Ta yêu sao, làng quê non nước mình,

Tình quê hương vút thành, thanh âm khúc quân hành ca...

Mãi mãi lòng chúng ta

Ca bài ca người lính.

Mãi mãi lòng chúng ta

Vẫn hát khúc quân hành ca.

Hát mãi khúc quân hành.

Vừa hát, bác Hiếu vừa đưa tay ra nắm lấy tay cô nữ chiến sĩ đó, thế rồi không ai bảo ai, người bên trái, nắm tay người bên phải, tất cả cùng đồng thanh hát vang bài hát “Hát Mãi Khúc Quân Hành”. Tiếng hát đo vang vọng cả một vùng, và vang vọng cả qua máy liên lạc. Ở bên ngoài bưc tường đen, đại đội Thanh Hóa nghe thấy đước tiếng hát đó thì trong lòng họ chợt nhiên súc động vô bờ, có lẽ họ đã hiểu được việc gì đang diễn ra, những người chiến sĩ tại Nga Sơn thà chết chứ không đầu hàng, họ luôn luôn xứng danh là một quân nhân. Thế rồi chợt một người nữ chiến sĩ trẻ thuộc đại đội Thanh Hóa bắt đầu hát bài ca “Lời Người Ra đi” như để đáp trả lại bài hát “Hát Mãi Khúc Quân Hành” vậy:

Một chiều anh bước đi

Em tiễn đưa ra tận cuối đồi

Nghe dặn lời

Rằng kháng chiến còn trường kì

Rằng kháng chiến còn trường kì

Và còn gian khổ!

Máu còn rơi, xương còn rơi

Bao lớp người tiền tuyến tuôn ra

Ngăn quân thù giày xéo dân ta

Cho cuộc đời mới

Một ngày vui sẽ tới phơi phới

Như giòng sông ra đại dương

Qua bao gềnh và đá cheo leo

Đấu tranh này còn dài em ơi

Mới tới ngày chiến thắng.

Và xa xôi em nhớ lời

Dù kháng chiến còn trường kì

Dù kháng chiến còn trường kì

Và còn gian khổ!

Và dù nơi chốn xa

Cho gió mưa có rơi dầm dề

Em nhủ mình

Rằng muốn có một ngày về

Thề chiến đấu đừng sờn lòng

Đừng nề gian khổ !

Súng còn vang, dân lầm than

Đây chiến trường thì quyết xông pha

Ánh dương bầu trời Việt Nam ta

Mong hòa bình . . . tới

Để toàn dân vui sống no ấm.

Trên đồng xanh, em cùng anh

Lấy sức người vượt sức thiên nhiên

Sống vui cùng đồng lúa nương khoai

Cho một mùa gió thắm

Và dâng lên bao tâm hồn

Đầy sức sống hòa tình đời

Tình phơi phới mừng ngày về

Tràn đầy tin tưởng . . .

Và rồi cứ như thế, một người hát theo, rồi hai người, ba người, cuối cùng cả đại đội cùng hát vang bài ca “Lời Người Ra Đi”. Riêng Trang là không hát, cô chạy ngay tới trước bức tường đen và dùng tay đập mạnh vào bức tường đó. Trang gào thét trong nước mắt, trong đầu cô nữ chỉ huy trẻ này chỉ còn có một câu hỏi duy nhất “Tại sao lại như vậy?”. Tại sao đại quân của cô không thể cứu được đội quân của bác Hiếu cơ chứ? Tại sao chỉ cách nhau có một bức tường, mà người phải chết, người thì lại được sống cơ chứ? Trang cứ vừa khóc vừa đập tay lên bức tường đen kiên cố. Thế rồi có lẽ vì quá uất ức, Trang ngã gục người xuống đất bất tỉnh, hai đồng chí bộ đội vội tiến lại đỡ cô lên xe tải.

Quay lại bên trong Nga Sơn, Nhân đến điếc tai vì cái bài hát này, hắn quay đầu bảo Sơn:

- Thả linh cẩu ra… làm cho chúng nó câm họng lại hết đi.

Dương tuân lệnh, thế rồi hắn đưa hai ngón tay lên mồm huýt sáo. Sau một tích tắc, không biết linh cẩu từ đâu lao tới xé xác toàn bộ số chiến sĩ còn lại, những người chiến sĩ đó thật dũng cảm, họ đã không la hét, không sợ hãi, và quan trọng hơn, họ không chịu quy phục kẻ thù. Tiếng hát phát ra từ máy liên lạc bé dần đi, thế rồi bốn bề lại yên ắng trở lại. Đại đội Thanh Hóa thấy vậy thì cũng ngừng hát, họ tất cả đứng nghiêm người, đưa tay lên chào thêo quân lễ như để tạm biệt những người chiến sĩ dũng cảm đã hy sinh vì đất nước tại Nga Sơn. Sau đó ai về vị trí người đó và đợi lệnh. Chiến sĩ bộ đội dữ liên lạc bèn điện thẳng cho tổng chỉ huy tại Thanh Hóa và xin chỉ đạo và đồng thời thông báo về việc địa phận Nga Sơn đã thất thủ. Đang nhận lệnh, chợt một tiếng đổ lớn, “rầm”, vang vọng vào không gian, các chiến sĩ khác vội cầm súng lao vào vị trí chiến đấu, họ dương súng về phía bức tường đá kiên cố vừa mới đổ xuống. Đồng chí liên lạc vội cấp báo tình hình với tổng chỉ huy về việc tường đá đã sụp đỏ. Một tốm lính gồm ba mươi người cầm súng từ từ tiến tới chỗ tường sụp đỏ, chợt một con vật to lớn lao ra vồ lấy một chiến sĩ, chỉ nghe thấy chiến sĩ này hét lên thất thanh. Thế thồi tiếng súng nổ náo loạn vang trời, thêm nhiều con quái thú khác lao ra cắn tới tấp những chiến sĩ bộ đội khác, đó chính là linh cẩu. Lập tức toàn đại đội vội triển khai đội hình tấn công linh cẩu, lao ra sau đám linh cẩu là linh tượng, linh giác, và cuối cùng là quân phản động với Nhân, Sơn, Dương. Nhân cưỡi một con ma tượng hét lớn:

- Giết chết không chừa một ai!

Tại tổng chỉ huy thuộc địa phận Thanh Hóa, viên chỉ huy nghe qua máy liên lạc thì thấy tiềng gào thét, tiếng súng nổ điên loạn, ông ta hét lớn:

- Đại đội Thanh Hóa báo cáo đi?!

Từ đầu dây bên kia là tiếng trả lời gấp gáp:

- Chỉ Huy … chúng tôi bị tấn công … coi bộ … coi bộ chúng sẽ đánh xuống Thanh Hóa…

Viên chỉ huy ở Thanh Hóa nghe thấy thế thì đánh rơi cả máy liên lạc, nếu đại đội này mà bị đánh tán, thì Thánh Hóa làm sao mà trụ được đây?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net