Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 140: [Con Rồng Cháu Tiên] Thiên hà xanh
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 140: [Con Rồng Cháu Tiên] Thiên hà xanh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 8: thiên hà xanh.

Đại đội một bất ngờ bị tấn công tại đường Quốc Lộ 10 gần sông Lèn, ngay sau khi bức tường viền móng ngựa kiên cố đổ sụp xuống. Một lượng lớn linh cẩu lao ra từ đằng sau bức tường đổ, chúng cào cấu, giằng xé, và thậm chí là ăn tươi nuốt sống các chiến sĩ bộ đội. Tuy rằng đại đội Thanh Hóa này đã chiển khai địa hình, tập chung toàn bộ hỏa lực vào những con linh cẩu đang đói máu kia, nhưng xem ra tất cả chì là vô vọng mà thôi. Thấy rằng cứ với cái tình hình này, thì kiểu gì nguyên cái đại đội này cũng sẽ bị quét sạch mà thôi. Nhanh như cắt, viên chỉ huy của đại đội Thanh Hóa này liền ra lệnh cho toàn bộ xe thiết giáp và xe tăng cản mũi bọn linh thú này lại, đồng thời toàn bộ xe vận tải và lính đánh bộ men theo đường Quốc Lộ 10 rút thẳng về tổng chỉ huy tại Thanh Hóa để chuẩn bị phản công. Viên chỉ Huy đang ra lệnh cho quân lính thì một chiến sĩ bộ đội chạy tới thở dốc mà nói:

- Súng đặc biệt đâu rồi?! sao chỉ huy không ra lệnh cho những đồng chí được giao súng đặc biệt phản công.

Vị chỉ huy này gào lên:

- Chúng ta có mang theo đâu, số lượng có hạn, nên đã để lại hết lại tại Thanh Hóa rồi.

Chiến sĩ bộ đội này đứng đó ngớ người, anh ta dường như không tin được những gì mà viên chỉ huy này vừa nói. Viên chỉ huy thấy tình hình đang nguy kịch thế này mà đồng chí này còn đứng đây, anh ta vội đẩy người đồng chí này đi và nói:

- Mau cùng đồng đội rút chạy về Thanh Hóa để phản công đi! Đồng chí không nghe lệnh tôi à?! Đồng chí còn đứng đó làm gì…

Chiến sĩ bộ đội này lùi bước, nhưng anh ta quay lại nói:

- Thế … thế còn chỉ huy?

Viên chỉ huy này quát lớn:

- Rút lui mau lên! Đó là mệnh lệnh!

Nói xong viên chỉ huy này bám vội lên thành một chiếc xe tăng tiến thẳng về phía trước chặn đầu bọn quân phản động cùng với linh thú. Và rồi cứ như thế, một số ít ở laị cùng với binh đoàn xe tăng và xe thiết giáp cầm chân quân phản động, toán quân còn lại bao gồm xe vận tải và lính đánh bộ thì cùng nhau vội rút lui theo còn đường Quốc Lộ 10 về thẳng Thanh Hóa. Chiếc xe tải trở Trang cũng chính là chiếc xe giữ liên lạc với tổng chỉ huy tại Thanh Hóa. Toán quân này một mặt nhanh chóng rút về Thanh Hóa, mặt khác thì gọi thẳng về tổng chỉ huy yêu cầu cử viện bịnh tới yểm trợ cho binh đoàn xe tăng và xe thiết giáp đang cầm chân quân định. Viên chỉ huy tại tổng chỉ huy ở Thanh Hóa thấy rằng nếu như cử quân viện trợ bằng đường bộ tới thì không kịp, với cả tại Thanh Hóa này được bố sung một lượng lớn vũ khí đặc biệt, trong đó là mười chiếc phi cơ có sơn kí hiệu xanh da trời sáng bóng. Viên chỉ huy này bèn ra lệnh cho một lượng lớn không quân tiến thẳng tới đoạn đường mà binh đoàn xe tăng và binh đoàn xe thiết giáp đang cầm chân địch, dẫn đầu tốp phản lực này sẽ là hai chiếc phi cơ có đánh dấu xanh da trời, hay những chiếc phi cơ được gọi là, “Thiên Hà Xanh”.

Nhận được lệnh khẩn, binh đoàn không lực bao gồm ba mươi chiếc phi cơ tối tân nhất, trong đó có hai chiếc “Thiên Hà Xanh” vội tức tốc cất cánh, tới giải cứu cho binh đoàn xe tăng và thiết giáp đang cầm chân địch. Quay trở lại tình hình tại đoạn đường Quốc Lộ 10 gần sông Lèn, nơi mà quân phản động đang bị cầm chân. Binh đoàn xe bọc thép này đã làm hết sức có thể để cầm chân bọn linh thú và phản động lại. Về phần bọn phản động, vì những chiếc xe tăng, xe thiết giáp quá lớn vã vững chắc nên linh cẩu cũng đành chịu thua, quân phản động đánh bộ thì cũng tạm thời phải lui bước, nói là vũ khí loại thường không thể sát thương được chúng, nhưng với đạn của xe tăng thì bọn phản động này sẽ không chỉ bị sát thương mà con banh xác nữa. Nhân nhận thấy rằng cũng chả việc gì phải vội vì đằng nào mình chả chiếm Thanh Hóa, cho nên Nhân ra lệnh cho Sơn đứng lùi lại cùng với hắn, sau đó Nhân phái Dương điều khiển đạo quân linh tượng, và linh giác lên tấn công xe tăng và xe thiết giáp. Tuy nói rằng linh tượng và linh giác có sức mạnh gấp trăm vạn lần so với binh đoàn xe tăng và xe thiết giáp này, nhưng những chiến sĩ điều khiển đã nghĩ ra được một chiến thuật mà có thể thật sự làm chậm bước tiến của linh giác và linh tượng. Nhận thấy rằng những con vật to lớn như tế giác và voi tuy là có sức mạnh phi thường, nhưng tứ trụ của chúng lại chỉ vững khi đứng yên hoặc di chuyện thật chậm. Ngay như lúc này đây, linh giác và linh tượng đang di chuyển với một tốc độ nhanh, thì sự thăng bằng chính là điểm yếu của chúng. Nhân ra được điểm yếu của quân địch, lập tức viên chỉ huy của binh đoàn xe thiết giáp vội ra lệnh tập chung toàn bộ hỏa lực vào chân của linh thú, quả nhiên phần lớn linh tượng và linh giác sau khi đã bị ngã đổ kềnh do mất thăng bằng, chúng mất rất nhiều thời gian để đứng lến. Bên địch có điểm yếu, thì bên ta cũng có điểm yếu, đó là những chiếc xe thiết giáp này di chuyển với vận tốc đủ chậm để không kịp thay đổi vị trí. Như một kết quả hiển nhiên, tuy quân ta đã làm gục ngã được nhiều linh tượng và linh giác, nhưng đồng thời, chúng ta đã mất khá nhiều xe tăng và xe thiết giáp, bên cạnh đó để làm gục ngã được linh thú, chúng ta phải lùi lại về phía sau để tập chung hỏa lực vào cái khoảng chống trước mặt linh giác và linh tượng. Cứ như thế, binh đoàn thiết giáp dảm dần số lượng và lùi dần hơn về phía địa phận Thanh Hóa.

Nhưng thật may thay, lính đánh bộ đã tới được địa phận Thanh Hóa và đồng thời cũng là lúc mà binh đoàn không quân nhập cuộc. chỉ huy binh đoàn không quân đang ngồi trên một chiếc “Thiên Hà Xanh” liên lạc với một chiếc xe tăng bên dưới:

- Đây là Thuận, chỉ huy của binh đoàn không quân …. Binh đoàn thiết giáp nghe rõ trả lời…

Đầu dây bên kia:

- Đây lả binh đoàn thiết giáp … các anh đến thật đúng lúc…

Thuận đáp:

- Cớ thể cho tôi nói chuyện với chỉ huy các anh không?

Đầu dây bên kia:

- Chỉ huy … xe tăng của chỉ huy đã bị phá rồi …

Thuận thở dài một tiếng, thế rồi cậu ta ra lệnh:

- Yêu cầu toàn bộ binh đoàn thiết giáp lùi lại, chúng tôi sẽ rải bom đoạn đường này.

Đầu dây bên kia:

- Xin tuân lệnh… chúng tôi sẽ bắn yểm trợ cho các anh từ xa.

Sau khi đã ra lệnh cho binh đoàn thiết giáp xong, Thuận ra lệnh cho binh đoàn máy bay thẳng tay rải bom nguyên đoạn đường Quốc Lộ 10 gần sông Lèn. Bom rơi xuống đất, tiếng nổ vang trời, khỏi bụi bay mù mịt, bên cạnh đó, trên nền đất giờ là những lỗ lớn khiến cho bọn linh giác và linh tượng gần như không tiến nổi vì khó mà giữ được thăng bằng. Nhân thấy tình hình có vẻ bất lợi, hắn vội ra hiệu cho linh cẩu và phản động quân lùi lại, để mặc mình Dương cùng với đám linh giác và linh tượng tự thân lo liệu. Dương thấy quân mình không chuyên vể chống không nên với cái tiến độ thế này, thì quân hắn thua là cái chắc. Vì cho dù da của linh giác và linh tượng rất dày, bom máy bay không làm gì được nhưng cũng không thể cứ dậm chân một chỗ thế này để đợi cho binh đoàn không quân hết đạn được. Chợt Dương nảy ra một ý, hắn ra lệnh cho toàn bộ linh tượng dùng chiếc vòi to khỏe nhấc tất cả những thứ gì tóm được trên mặt đất và ném thẳng lên binh đoàn không quân. Lập tức, toàn bộ linh tượng ném xác các chiến sĩ, xác xe tăng, xe thiết giáp lên thẳng vào binh đoàn không quân trên đầu. Có một vài chiếc phản lực bị ném chúng đã bốc cháy cắm đâu thẳng xuống đất. Thuận thấy rằng cứ với tình hình này thì không ổn, lập tức cậu ta ra lệnh cho binh đoàn không lực chiển khai chiến lược “phân tán”, những chiếc phi cơ khác sẽ làm mồi nhử để bảo vệ hai chiếc “Thiên Hà Xanh”. Ngay sau khi chiến thuật bắt đầu, Thuận cùng với một phi công khác, áp dụng luôn vũ khí mới mà hai chiếc “Thiên Hà Xanh” mới được lắp đặt. Đầu tiên hai chiếc “Thiên Hà Xanh” lượn ra xa, sau đó quay đầu bay thật thấp và nổ súng đại liên thẳng về phía binh đoàn linh giác và linh tượng. Mấy chiến sĩ bộ đội ngồi trong xe tăng há hốc mồm kinh ngạc, một loạt tia sáng xanh da trời tóe ra từ đầu hai nòng súng của hai chiếc “Thiên Hà Xanh” găm thẳng vào người linh giác và linh tượng, xuyên qua lớp vỏ bọc đen cứng chắc, chỉ thấy một loạt linh giác và linh tượng đổ gục xuống đất im lìm. Ngay đến cả bản thân Dương cũng bị một viên đạn găm vào đùi, hắn ngã khỏi con linh tượng, lồm cồm bò lại về phía Nhân và đội quân đang đứng sau. Về phần Nhân, hắn còn muôn phần ngạc nhiên hơn nữa khi đứng đó chứng kiến cái cảnh linh tượng và linh giác đổ gục xuống nằm la liệt, Nhân mặt dận giữ hắn nghiến răng:

- Không thể nào! Cái đ*t con mẹ! không thể nào!!!

Sơn hơi lo lắng quay qua hỏi Nhân:

- Làm thế nào bây giờ?

Nhân dù đang tức tối lắm, nhưng hắn quát:

- Thu quân về Nga Sơn cố thủ.

Lập tức cả đạo quân quay đầu và chạy thục mạng, Sơn ngồi trong xe hét lớn:

- Thế còn thằng Dương?! Sao không cứu nó!

Nhân tức tối quay qua đấm một cú mạnh vào mặt Sơn khiến cho hắn hộc máu mồm, thế rồi Nhân túm lấy cổ áo nó nói:

- Mày có nhìn thấy cái gì không?! Chúng nó tìm cách hạ được linh thú rồi kia kìa! Lo cho cái mạng chó của mày trước đi!

Sơn dù có bất mãn với cái thái độ và cách hành sử của Nhân lắm, nhưng vì quá đỗi sợ hãi nên hắn đành im lặng. Thằng Dương Thấy nguyên cả đạo quân bỏ mặc nó ở lại chiến trường thì nó cũng thất vọng lắm. Chỉ một lúc sau, nguyên cả cái binh đoàn linh giác và linh tượng mà Nhân hết đỗi tự hào giờ đã bốc khói thành tro than, chỉ còn lại một đống xương đen xì. Thuận thấy quân địch chạy vội ra lệnh, cho binh đoàn không lực cùng với một chiếc “Thiên Hà Xanh” bảo vệ cho binh đoàn thiết giáp rút lui về lại Thanh Hóa. Mình Thuận lái “Thiên Hà Xanh” lao thẳng, đuổi theo binh đoàn của Nhân. Thấy rằng với vận tốc này thì sẽ không đuổi kịp, mà binh đoàn của Nhân sắp lao qua được bức tường móng ngữa rồi, Nhân quyết định dùng thử nốt loại vú khí mới cuối cùng mà chiếc “Thiên Hà Xanh” này được lắp đặt. Thuận bay lên cao và ngắm vào một đoạn đường phía trước mặt của binh đoàn của Nhân, Thuận bắn một quả tên lửa sau đít tỏa ra một thứ ánh sáng mầu xanh da tời lấp lánh rất bắt mắt. Quả tên lửa lao lên trước binh đoàn của Nhân, thế rồi một tiếng nổ vang trời, chỉ thấy từ chỗ nổ đó tỏa ra một lớp khói mầu óng ánh xanh da trời rất lạ. Nhân thì nghĩ rằng Thuận bắn hụt nên mừng rỡ ra lệnh cho toàn quân lao thẳng qua đám sương mù mầu lấp lánh đó và tiếp cận địa phận Nga Sơn. Như dự đoán, bức tường móng ngựa liền dựng đứng lại lên ngay sau khi binh đoàn của Nhân đã vào trong. Thuận sau khi thấy rằng binh đoàn của Nhân đã lao người qua đám sương mù mầu xanh lấp lánh đó mới an tâm lái máy bay về lại Thanh Hóa. Nhân cùng với binh đoàn sau khi đã vào được bên trong địa phận Nga Sơn rồi hắn mới cười ầm lên sung sướng vì đã thoát thân. Chợt Nhân nhìn quanh thấy đạo quân của hắn có vẻ mệt mỏi. Những con linh cẩu thì từ lúc vào liên tục nôn ra máu đen rồi đổ gục xuống thở yếu đuối. Binh lính của hắn cũng vậy, chúng ngồi bệt xuống đất, giáng vẻ mệt mỏi, thế rồi huyết đen từ mắt, mũi, mồm, và tai bắt đầu tứa ra. Nhân còn đang ngơ ngác chợt hắn có cảm giác như nước mũi chẩy ra, Nhân quệt tay đưa lên nhìn thì đó cũng là máu đen, Nhân dổ gục người xuống, hai tay chống đất. Toàn thân hắn bắt đầu cảm thấy giã rời, thế rồi hắn quỳ trên hai đầu gối ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Cái đ*o gì đang xảy ra thế này?! Hắc Đế!!! Mày ở đâu …

… Tại thủ đô Hà Nội …

Hắc Đế đứng nhìn mọi việc thông qua mô hình bản đồ đất nước Việt nam, hắn cũng không tin vào mắt mình nữa, cái thứ ánh sáng xanh đó là cái gì? Hắc Đế điên tiết, hắn đập tan cái mô hình đó. Thế rồi Hắc Đế quát gọi Mười Họa:

- Hắc Tướng Quân Đâu?!

Mười Họa vội hiện ra bên cạnh hắn, hắn nghiến răng hỏi:

- Còn điều gì mà người chưa nói với ta không?

Mười Họa ngơ ngác:

- Ý ngài là sao ạ?

Hắc Đế quát lớn:

- Bọn con rồng cháu tiên! Chúng nó làm sao có thể giết được linh thú?!

Mười Họa suy nghĩ một lúc, chợt như nhận ra điều gì đó, hắn ngửng mặt lên nhìn Hắc Đế và nói một cái gì đó. Mười Họa dẫn Hắc Đế tới căn phòng mà ngày trước Mười Họa đã từng dùng để làm nơi khơi gợi lại trí nhớ cho Hắc Đế. Mười Họa bật đèn, thế rồi hắn mở cái tủ ra, lấy khẩu súng mà ngày trước Hắc Đế dùng để bắn lại linh cẩu. Hắc Đế nhìn kĩ khẩu súng và hỏi:

- Nhà ngươi nói rằng … ta đã từng dùng khẩu súng này …

Mười Họa gật đầu, hắn đáp:

- Dạ thưa đúng là như vậy, cái hôm đại lễ Thăng Long, chính tay ngài cầm súng bắn sát thương rất nhiều linh cẩu.

Hắc Đế nghe vậy hắn nhìn kĩ thì thấy đây chỉ là một khẩu súng lục bình thường, thế rồi nhanh như chớp Hắc Đế thao tan tành khẩu súng ra, hắn cầm viên đạn lên nhìn kĩ. Đầu đạn này lạ quá, nó trong suốt như thủy tinh, bên trong là một thứ dung dịch mầu xanh da trời sáng lấp lánh. Mười Họa đứng bên cạnh cũng có ý nghĩ riêng của lão, lão thấy lạ là tại sao Hắc Đế lại không nhớ gì? “Chả lẽ Hắc Đế giả vờ? Nhưng mà Hắc Đế giả vờ để làm gì cơ chứ? Nhất định là thằng chó Thiên Phụ đã làm gì với Hắc Đế rồi…”. Còn đang suy nghĩ vẩn vơ, chợt lão giật mình khi mà Hắc Đế đập mạnh viên đạn đó xuống bàn, viên đạn này vỡ tan, dung dịch ở trong văng ra tung tóe tạo nên muôn ngàn ánh sáng mầu xanh da trời lấp lánh rất đẹp. Chợt Hắc Đế dụt tay lại như thể đau đớn, thế rồi hắn đưa tay lên nhìn, bàn tay của hắn đang bắt đầu bóc khói đen và phân hủy, máu tuôn ra từ những nơi mà dung dịch kia bám vào. Mười Họa nhìn vào bàn tay Hắc Đế cũng rùng mình kinh hãi “Con rồng cháu tiên … chúng nó … chúng nó có thể làm cho Hắc Đế bị thương...”. Mười Họa vội quỳ xuống nói lớn:

- Hắc Đế … bàn tay … bàn tay của ngài …

Hắc Đế lúc này mới ngửng mặt lên trời cười lớn … cái tiếng cười đó xé tan cả không gian. Hắn quay qua nhìn Mười Họa nói:

- Coi bộ, thời thế thay đổi thật rồi …

Hắc Đế dùng phép, biến khẩu xúng trên bàn thành tro bụi, thế rồi hắn nói với lão Mười Họa:

- Nhà ngươi theo ta tới ngay địa phận Nga Sơn coi coi cái lũ kia có bị làm sao không.

Mười Họa vội cúi đầu tuân lệnh.

… Quay lại địa phận Thanh Hóa …

Mọi người mừng rỡ hân hoan khi mà cuối cùng đại đội Thanh Hóa cũng đã rút lui àn toàn, không hẳn là toàn bộ, những ít ra số lượng lớn quân cũng đã trở về an toàn. Nói là mọi người mừng rỡ hân hoan khi mà đại đội quay về thôi, chứ trên thực tế thì trong lòng họ còn nặng một nỗi buồn. Biết rằng đại đội Thanh Hóa rút về an toàn là điều đáng mừng, nhưng còn đại đội đóng tại địa phận Nga Sơn thì sao? Họ đâu rồi? Những chiến sĩ trong đại đội Thanh Hóa kể lại những gì mà họ được được nghe thấy qua cái máy liên lạc, họ kể lại rằng những chiến sĩ tại Nga Sơn đã anh dũng hy sinh như thế nào, họ đã chứng minh được niềm tự hào là một quân nhân, hết lòng hết sức vì đất nước. Thuận đáp may bay xuống xong thì vào gặp viên chỉ huy tại Thanh Hóa ngay, đó là ông Vương. Thuận bước tới đập bàn quát lớn:

- Tại sao có vũ khí lợi hại như của chiếc “Thiên Hà Xanh” lại không phấn phát cho toàn quân?

Bác Vương vẫn ngồi đó im lặng, thế rồi Thuận tiếp lời:

- Chả lẽ cấp trên không nghĩ đến việc Nga Sơn sẽ có ngày bị bọn quỷ tấn công ư?! Không lẽ mấy nghìn mạng người ở Nga Sơn là thí không cho quân phản động?!

Bác Vương lúc này mới đứng phắt dậy đập mạnh hai tay xuống bàn, bác quát lớn:

- Trung sĩ Thuận! cậu hơi bị hỗn hào rồi đây!

Thuận im lặng, nhưng mắt cậu ta vẫn nhìn hằn học thẳng vào bác Vương. Thế rồi bác Vương ngồi xuống thở dài, bác ta nói:

- Thứ nhất, vũ khí mà hai chiếc “Thiên Hà Xanh” được lắp đặt là vũ khí bí mật quân sự, hai chiếc này cùng với tám chiếc khác được đưa đến đây là để thử nghiệm. Thứ hai, quân đánh bộ cũng được cung cấp một lượng vũ khí đặc biệt này, nhưng nó là không đủ và chúng ta chưa biết rõ được sức mạnh của chúng, không thể nào liều lĩnh đánh mất đi số vũ khí đó được nếu như đưa số vũ khí đó cho binh đội tại Nga Sơn. Thứ ba, Thanh Hóa mới là điểm máu chốt thực sự, Nga Sơn chẳng qua chỉ là một bước tiến tới việc giải phóng thủ đô Hà Nội mà thôi.

Thuận quát:

- Vậy tại sao còn chiếm đánh Nga Sơn?! Sao không đợi nốt viện quân từ miền Nam.

Bác Vương nhìn Thuận nói:

- Việc tiến đánh Nga Sơn là quyệt định nông nổi của một viên chỉ huy ở đây tên là Hiếu. Ông ta tin rằng tại Nga Sơn không có bóng dáng quỷ binh, và với một lượng quân đang có, ông Hiếu tin rằng phần thắng nắm chắc trong tay.

Nghe đến đây thì Thuân cơ mặt dần dãn ra, anh ta như không còn tin vào tai mình nữa, thế rồi bác Vương nói tiếp:

- Nhưng chỉ huy Hiếu không ngờ được rằng, bọn phản động sẵn sàng dùng tà thuật để chiếm lấy lại Nga Sơn, ông ta dường như quên rằng chúng ta đang chiến đấu với ai, cho nên việc Nga Sơn thất bại không thể trách một ai khác ngoài ông ta.

Thuận dường như không muốn nghe nữa, bèn đứng chào rồi lui ra, bỏ mặc bác Vương ngồi trong đó một mình. Thuận chậm rãi tiến bước, trong đầu cậu bây giờ có hàng nghìn câu hỏi đặt ra, Thuận tưởng nhớ tới thằng bạn thân của mình, Đức Anh, chỉ huy binh đoàn xe thiết giáp của đại đội Thanh Hóa. Thuận đang đi thì nhìn thấy Trang, đang ngồi một mình, mặt thất sắc nhìn lên bầu trời đêm đen đầy sao, hai mắt cô đã sưng húp lên vì khóc. Thuận nhận ra đây là cô gái đã gào khóc và nằng nằng đòi nói chuyện với chỉ huy Hiếu khi mà tình thế đang lâm nguy, không lẽ cô ta là người thân của chỉ huy Hiếu. Thuận từ từ tiến lại, ngồi xuống cạnh Trang, nhưng cô không thèm phản ứng gì cả. Thuận lúc này mới thở dài và nói:

- Chiến tranh là gì ? nó đơn thuần chỉ là mâu thuấn, xung đột giữa những cá thể hay tổ chức. Một khi lời nói không còn giải quyết được mâu thuấn hay như xung đột, thì vũ lực sẽ được sử dụng và mâu thuẫn, xung đột sẽ đơn giản trở thành chiến tranh. Vậy trong chiến tranh, ai là người thắng kẻ thua? Không một ai cả. Chiến tranh chỉ mạng lại lợi ích cho kẻ đứng bên ngoài, còn những người trong cuộc, chiến tranh lấy đi tất cả, cướp đi tất cả.

Trang nghe những lời nói đó mới quay ra nhìn Thuận, Thuận nhìn Trang nói:

- Bạn tôi, thiếu tá Đức Anh, chỉ huy binh đoàn thiết giáp của đại đội Thanh Hóa đã bỏ mạng. Nhưng nào có ai biết được rằng, anh ta đáng lẽ là sẽ có một đám cưới với người vợ tương lai vào cuối tháng 11 này. Nhưng rồi chiến tranh bạo loạn xảy ra, mỗi người một nơi. Em thì đợi anh nơi hậu phương, còn anh thì đi đền ơn đáp nghĩa cho tổ quốc nơi mặt trận, ngày vui của hai người đã bị hoãn lại mãi mãi. Thế rồi giờ đây, người vợ tương lai sẽ mãi mãi đợi người chồng tương lai của mình về, và cái ngày hạnh phúc đó sẽ vĩnh viến chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Nói đến đây, Thuận cởi mũ, nhìn lên trời đầy sao rồi anh ta đưa tay lên chào, chào từ biệt người bạn thân của mình. Trang nghe câu chuyện đó thì cô còn càm thấy buồn hơn cho đôi uyên ương trẻ, Trang nói nho nhỏ:

- Tôi thực sự chia buồn cho bạn anh.

Thuận thở dài đáp:

- Số phận, tất cả chỉ là số phận mà thôi.

Thế rồi Thuận quay ra nhìn Trang và hoi:

- Thế còn chuyện của cô thì sao? Chỉ huy Hiếu là người thân của cô à.

Trang cúi gầm mặt, nước mắt lại lã chã rơi. Cô lắc đầu nói:

- Không … bác ý chỉ đơn giản là một vị chỉ huy, một người thầy, và là một người bạn mà thôi.

Thuận không biết nói gì hơn, anh ta vội vỗ về Trang, thế rồi trang gục đầu vào lòng Thuận mà khóc. Cái tiếng khóc đó cứ vang vọng mãi vào trong đêm, và rất có thể, cái tiếng khóc đó còng vang xa tới tận những vì sao trên trời kia nữa.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bị Hiệu Hoa Nữ Hữu Thâu Thính Tâm Thanh Đích Luyến Ái Nhật Thường

Copyright © 2022 - MTruyện.net