Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 141: [Con Rồng Cháu Tiên] Lệ Thanh và Tinh Giáp
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 141: [Con Rồng Cháu Tiên] Lệ Thanh và Tinh Giáp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 9: lệ thanh và tinh giáp

Vấn đề phòng thủ tại địa phận Thanh Hóa đang được nâng lên hàng đầu, một lực lượng lớn quân lực đã được đặt tại dọc bờ sông Mã để chuẩn bị sẵn cho đợt tấn công bất ngờ từ quân phản động. Thêm vào đó, quân đội từ trong miền Nam cuối cùng cũng đã đặt chân được đến địa phận Thanh Hóa, tính đến thời điểm này mà nói, tại Thanh Hóa đã chứa một số lượng lớn quân đội Việt Nam, gần như là toàn bộ. Viên tổng chỉ huy của quân đội miền Nam sau khi đến nơi đã có cuộc họp khẩn với các vị chỉ huy khác tại địa phân Thanh Hóa, bao gồm bác Vương và hai vị chỉ huy trẻ tiềm năng đó là Trang và Thuận. Tại cuộc họp khẩn này, tổng chỉ huy, tức bác Trung yêu cầu các vị chỉ huy đã từng trực tiếp giao đấu với quân phản động và lũ quỷ như Thuận và Trang báo cáo. Sau khi nghe báo cáo xong, bác Trung nói:

- Chắc các đồng chì cũng biết rằng chúng ta vừa có một loại vũ khí mới rồi chứ?

Lúc này tất cả đều đồng thanh đáp:

- Rõ thưa chỉ huy.

Chỉ còn có riêng Trang là hơi ngơ ngác, thế rồi bác Trung nói tiếp:

- Đại đội từ miền Nam tới đây có mang theo một lượng lớn vũ khí với hỏa lực mà chúng tôi tạm gọi là “Lệ Thanh” (chữ thanh ở đây nên hiểu là tiếng Việt cổ dùng để ám chỉ mầu sắc, và trong trường hợp này nên hiểu nó là mầu xanh da trời). Đây là một loại hợp chất đặc biệt mới được phát hiện ra, thêm vào đó, khi pha chế thành công, nó sẽ biến thành một thứ dung dịch ở dạng lỏng, có mầu xanh da trời. Bên cạnh đó chúng tôi còn phát hiện và nghiên cứu ra thêm một hợp thể kim loại mới trong suốt như thủy tinh mà chúng tôi tạm gọi là “ Tinh Giáp”, thứ kim loại mang tên “Tinh Giáp” này có một đặc điểm là tùy vào liều lượng pha chế, tùy vào độ đun nóng, hay như công suất sức ém mà có thể tạo ra những mảnh “Tinh Giáp” dễ vỡ như pha lê, dẻo dai như cao su, và thậm chí là còn cứng hơnc ả kim cương. Tuy nhiên, đặc điểm nổi bật nhất của “Tinh Giáp” đó là muốn nó thành mầu gì thì chỉ việc pha thêm mầu đó vào vì nguyên thể của “Tinh Giáp” là không mầu, nó trong suốt như thủy tinh vậy. Bên cạnh đó, nhược điểm lớn nhất của “Tinh Giáp” đó chính là một khi đã hoàn thành “Tinh Giáp” ở một dạng nhất định rồi thì nó sẽ mãi mãi ở dạng đó, không thể thay đổi lại.

Lúc này Thuận mới hỏi:

- Nhưng thưa chỉ huy, nếu quả thật mà chúng ta đã nghiên cứu và phát hiện ra một thứ vũ khí mới lợi hại như vậy thì tại sao không sản xuất hàng loạt?

Bác Trung quay qua nói:

- Thứ nhất, “Tinh Giáp” và “Lệ Thanh” được coi là bí mật quân sự hàng đầu quốc gia, cần tránh để cho người thường biết. Thứ hai, công đoạn hay như cách chế biến là bảo mật tuyệt đối. Thứ ba, nguồn nguyên liệu chính để tạo nên cả hai hợp chất mới đó được tìm thấy từ một nới không được thuận lợi để khai thác cho lắm, đó chính là Phú Quốc.

Trang lúc này nói thêm:

- Nhưng thưa chỉ huy, tôi muốn biết những hợp chất trên được phát hiện ra từ khi nào? Trước chiến tranh hay lúc đang chiến tranh ạ?

Bác Trung nhìn Trang nói:

- Nói ra thì nghe vô lý lắm, nhưng ngay khi tín tức thủ đô bị đánh chiếm. Tại cảng Hiệp Thành đã xuất hiện tầm một trăm công ten nơ loại mười tấn chất đầy cảng. Thêm vào đó khi mở ra, bên trong là toàn bộ súng tiểu liên và súng lục đã được chế tạo từ “Lệ Thanh” và “Tinh Giáp”. Nguồn gốc của những công ten nơ này hiện giờ vẫn là bí ẩn, nhưng nhờ vào những mẫu hợp chất có sẵn mà chúng ta đã nghiên cứu ra được hai hợp chất đó.

Nói xong bác Trung chỉ gậy lên thẳng địa phận Quảng Trị trên bàn đồ và nói:

- Các đồng chí là những viên chỉ huy có tiềm năng nhất mà chúng ta đang có. Tuy nhiên, dù với một lượng quân lớn như hiện này thì chưa chắc chúng ta đã thắng được quỷ. Thế cho nên, tổng chỉ huy đã ra lệnh cho tôi lưu ý các đồng chí rằng. Nếu sau này chúng ta có bị đẩy lui vào miền Nam sâu hơn nữa, thì hãy cố sống cố chết mà cố thủ hay như cầm chân địch tại địa phận Quảng Trị, vì nếu như quân phản động mà vượt qua được đây, là coi như chúng ta thua cuộc đó. Mặc dù hiện giờ ta chưa biết trước được quân phản động sẽ giở trò gì, nhưng tôi vẫn muốn các vị lưu ý trước. Tất cả rõ rồi chứ?

Lập tức tất cả hô lớn:

- Rõ thưa chỉ huy!

Sau cuộc họp đó, bác Trung còn trực tiếp giao nhiệm vụ cho từng viên chỉ huy, điều hành từng binh đoàn và cố thủ thật chắc xung quanh địa phận Thanh Hóa. Ngoài ra, một lượng lớn vũ khí làm từ “Lệ Thanh” và “Tinh Giáp” cũng được phấn phối đều giữa các binh đoàn. Nhiều chiến sĩ bộ đội hay như chỉ huy đều hết sức ngỡ ngàng khi mà lần đầu tiên họ thực sự được chứng kiến sự đa dạng của loại vũ khi được coi là bảo mật này. Đầu tiên phải kể đến vũ khí cho lính đánh bộ như súng tiểu liên súng lục, và cả lá chắn được làm từ “Tinh Giáp” trong suốt, bên trong những khẩu súng là những viên đạn mầu xanh da trời làm từ “Lệ Thanh” sáng lấp lánh. Ngoài ra còn có súng phóng lựu, súng đại liên hai người dùng, và cả lừu đạn nữa. Tại những chốt canh gác thì có súng trường, súng chống không, súng đại bác. Thêm vào đó là một loạt xe thiết giáp, cũng như một số trực thăng và phi cơ được lắp đặt hỏa lực làm từ “Lệ Thanh” và gia cố thêm lớp bọc bằng “Tinh Giáp”. Có vẻ như tất cả đã chuẩn bị thật kĩ càng để đối đầu với bọn linh thú, hay như là đại quân của Hắc Đế. Ngoài việc triển khai quân lực để phòng thủ tại Thanh Hóa, bác Trung còn phái một xe thiết giáp đặc biệt đã được gia cố lại bằng “Lệ Thanh” và “Tinh Giáp” để tiến tới đoạn đường Quốc Lộ 10 gần sông Lèn để thu nhặt xương của Linh Thú để nghiên cứu thêm về bọn quái vật này. Chiếc xe thiết giáp này sẽ do Trang chỉ huy, ngoài việc thu thập xương của linh thú, bác Trung còn có chủ ý dò la tình hình quân dịch nữa. Chiếc xe thiết giáp thẳng tiến tới đoạn Quốc Lộ 10 gần sông Lèn. Chiếc xe thiết giáp dừng lại ở đoạn đường Quốc Lộ 10 thuộc địa phận Liên Lục. Sau đó tầm mười lính đặc nhiệm trang bị vũ khí đặc biết từ từ tiến tới đoạn đường đổ nát la liệt những xác người, xác xe tăng, máy bay và xương linh thú. Sau khi thấy địa hình an toàn để tiến quân, tốp lính đặc nhiệm mới ra hiệu cho mấy nhà nghiên cứu khoa học tiến lên để đi lượm xương của linh thú. Sau đó tốp lính đạc nhiệm sẽ chia ra bẩy người đứng canh, ba người còn lại sẽ đi lượm “dog tag” [thẻ nhận dạng] của những người chiến sĩ đã ngã xuống. Mọi việc đãng diễn ra suốn sẻ, một chiến sĩ đặc nhiệm đang đi thu lượm thẻ nhận dạng gần xác một chiếc xe tăng, chợt Dương nấp ở một góc, khi người chiến sĩ này tiến tới gần, Dương dùng chút sức lực cầm thanh sắt đập mạnh vào chân chiến sĩ này khiến cho anh ta ngã xuống, cũng may mà người chiến sĩ này mặc một bộ giáp làm từ “Tinh Giáp” nên không có chấn thương gì nặng nè. Một chiến sĩ đặc nhiệm đứng canh thấy anh đặc nhiệm bị đánh gục vội dương súng bắn thẳng vào vai của Dương. Viên đạn găm thẳng vào vai Dương, dung dịch “Lệ Thanh” lan tỏa ra khắp bả vai hắn, một dòng máu đen chảy ra, Dương nằm đó ôm vai hét lên đau đớn. Lúc này mấy chiến sĩ đặc nhiệm đứng canh vội chạy lại phía đó, chưa đầy ba mươi giây, Dương đã bị toàn bộ lính đặc nhiệm bao vây. Dương nằm đó rên rỉ, một chiến sĩ đưa tay đỡ chiến sĩ kia dậy, mọi người đứng quanh Dương và nói:

- Làm gì với hắn đây.

Dương lúc này mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn, hắn cố nói cái giọng rên rỉ:

- Chúng mày … chúng mày giết tao đi! Lũ con rồng cháu tiên chó má…

Người chỉ huy trưởng của đội đặc nhiệm nói:

- Hay mang hắn về giao cho cấp trên sử lý.

Nói xong, viên chỉ huy này cầm cán súng đập mạnh thẳng vào mặt Dương khiến cho hắn bất tỉnh, sau đó một chiến sĩ đặc nhiệm khác dùng dây kim loại dẻo làm từ “Tinh Giáp” trói chặt Dương lại rồi đem hắn quẳng lên xe. Sau khi những nhà khoa học đã thu đủ số lượng xương linh thú cần thiết, và những chiến sĩ đặc nhiệm khác đã lấy được toàn bộ dog tag thì tất cả lên xe, quay đầu thẳng về địa phận Thanh Hóa.

… Tại địa phận Nga Sơn …

Đại quân của Nhân và Sơn cứ nằm la liệt bên trong địa phận Nga Sơn, ai ai cũng mệt mỏi, đau đớn toàn thân, một cái cảm giác sống không ra sống, chết không ra chết. Cả người và linh thú đều như thể đang trải qua một căn dịch bệnh tàn bạo, máu có thể đã ngừng chảy, nhưng toàn thân ra rời, không nhấc nổi cánh tay. Cũng thật may cho bọn chúng là có ma thuật đủ mạnh trong người, chứ nếu không thì chúng cũng bỏ mạng từ lâu rôi. Hắc Đế và Mười Họa hiện ra tại địa phận Nga Sơn, cả hai người từ từ tiến tới phía đại quân của Nhân và Sơn đang nằm la liệt như một bãi xác chết. Mười Họa nhìn quanh có hơi rùng mình, thật không thể ngờ được rằng rồi cũng có ngày mà người trần mắt thịt có thể hạ được quân của Hắc Đế, một thế lực tưởng chừng như bất tử. Hắc Đế từ từ tiến lại tới phía Nhân và Sơn, hắn nhìn hai người với ánh mắt thất vọng. Sơn cố nhấc tay lên trong đau đớn đưa về phía Hắc Đế như thể cầu cứu hắn, còn Nhân thì nhăn mặt cố nói giọng thều thào:

- Thằng … chó .. mày … mày làm gì … mà bây giờ mới tới?

Hắc Đế mặt không đổi sắc, hắn dùng chân đạp lên ngang họng khiến cho Nhân giấy giụa bằng chút sức lực của mình. Mười Họa thấy vậy vội chạy lại quỳ xuống trước mặt Hắc Đế nói:

- Thưa Hắc Đế … xin ngài nương tay cho … quân ta .. quân ta đang bị trọng thương.

Hắc Đế mặt vẫn vậy, hắn dùng chân ấn mạnh vào họng Nhân như thể muốn hắn chết, Nhân thì nằm đó cố thở, có lẽ hắn cũng sắp chết thật rồi. Hắc Đế trợn mắt, hai mắt đen xì bốc khói, toàn thân nổi vằn vện đỏ rực bốc khói nghi ngút, thế rồi Hắc Đế nghiến răng nói vào mặt Nhân:

- Đã gia nhập dưới trướng ta, thì phải biết trên biết dưới! Cái loại cỏ rác như tụi bay … ta giết không ghê tay đâu …

Mười Họa quỳ dưới chân, van xin Hắc Đế thêm một lúc nữa thì hắn mới chịu nhấc chân ra khỏi họng của Nhân. Thế rồi Hắc Đế cúi xuống dùng một tay tóm ngang họng lôi Nhân lên ngang đầu, Nhân bị Hắc Đế cầm cổ lôi lên như một con gà cũng chẳng giẫy giụa gì được, có lẽ hắn đã kiệt sức. Thế rồi Hắc Đế hóa phép từ đầu ngón tay cái của hắn bắn đầu xuất hiện một đầu vuốt đen ngòm nhọn hoắt. Hắc Đế từ từ găm cái đầu vuốt đó vào ngang cổ Nhân đến một mức vừa phải, Nhân nhăn mặt đau đớn, thế rồi máu đen bắt đầu tuôn chảy từ chỗ vuốt của Hắc Đế cắm vào cổ Nhân. Khi máu chảy vừa đủ ướt nguyên đầu ngón tay cái, Hắc Đế buông tay thả cho thằng Nhân ngã sõng soài dưới đất không thương tiếc. Thế rồi Hắc Đế đưa cái ngón tay cái đẫm máu của thằng Nhân lên miệng thè lưỡi ra liếm thử một chút, ngay khi máu của thằng Nhân chạm vào lưỡi Hắc Đế, Hắc Đế dường như hiểu hết được chuyện gì đang xảy ra với thằng Nhân và binh đoàn của nó, hiểu rõ tại sao bọn chúng lại bị như vậy. Hắc Đế buông thong tay xuống ngang người, hắn nhìn Nhân nói:

- May cho cái mạng chó của mày đó … chỉ cần dính thêm một chút cái loại độc dược kia của bọn con rồng cháu tiên là mày tiêu tùng rồi đó con.

Mười Họa đứng bên cạnh nghe thấy vậy vội hỏi:

- Ngài bảo sao? Bọn con rồng cháu tiên biết chế ra độc dược để hãm hại quân ta cơ ý ạ?

Hắc đế vẻ mặt suy tư, hắn đáp:

- Với năng lực của bọn con rồng cháu tiên thì không thể nào mà chúng nó tự chế tạo ra được cái thứ độc dược như thế này. Chắc chắn thằng chó Thiên Phụ trên kia đã ngấm ngầm giúp đỡ chúng nó.

Mười Họa nghe đến việc độc dược là do Thiên Phụ tiếp tay cho bọn con rồng cháu tiên thì hắn giận dữ lắm. Trong đầu Mười Họa bây giờ chỉ muốn mở cho nhanh Chung Giới Môn để mà lên ăn thua với Thiên Phụ và Địa Mẫu mà thôi. Còn đang đứng đó giận dữ thì Hắc Đế nói:

- Bây giờ bọn con rồng cháu tiên đã có được loại độc dược này rồi, thì việc cần làm là mở cho bằng được Chung Giới Môn càng sớm càng tốt. Thêm vào đó phải đẩy lui bọn nó về phía đuôi con Kim Long này càng xa càng tốt.

Thế rồi Hắc Đế quay ra nhìn thẳng vào mặt Mười Họa:

- Đã đến lúc quỷ binh có tác dụng rồi đó. Hiện giờ quân ta với bọn con rồng cháu tiên đang ngang hàng nhau, thôi thì dùng tạm quỷ binh đi. Ông bảo ngay Tú tập chung một lượng lớn quỷ binh tấn công bọn con rồng cháu tiên và đẩy lui chúng về phía đuôi con Kim Long càng sớm càng tốt. Ra lệnh cho nó rằng nếu cần thiết thì lấy hết toàn bộ quỷ binh mà hoàm thành mệnh lệnh, Chung Giới Môn đã có ta canh giữ, quỷ binh nên phái đi làm việc khác đi. Nghe rõ chưa?

Mười Họa bèn cúi người chắp tay lại mà nói:

- Xin tuân lệnh Hắc Đế.

Ngay khi Hắc Đế quay đầu định biến thẳng về Chung Giới Môn thì Mười Họa bẩm tấu:

- Thưa Hắc Đế.

Hắc Đế quay đầu lại nhìn, Mười Họa nói:

- Chúng ta làm gì với đám phế binh này bây giờ ạ?

Thế rồi Hắc Đế quay đầu qua nhìn Nhân, hắn nhìn Mười Họa nói:

- Bọn này chưa hẳn là đã hết xài được, ông hãy dùng Âm Dược Kinh mà chữa lành lại cho bọn nó đi.

Mười Họa cúi đầu tuân lệnh, còn Hắc Đế thì hóa thân thành một đám khói đen mà biến mất trong chớp mắt.

Vậy Âm Dược Kinh có công dụng như thế nào mà lại có thể lợi hại đến mức giải được cả phép thuật của thần thánh? Trước tiên điều cần biết là Âm Dược Kinh vốn dĩ là một cuốn sách về y học. Nói là về y học vậy chứ tôi có thể cam đoan với bạn đọc rằng y học của Âm Dược Kinh khác với y học của chúng ta bây giờ. Vậy điểm khác nhau là gì? Điểm khác nhau duy nhất giữa y học của Âm Dược Kinh và y học ngay nay đó là: y học ngày nay tìm cách để cải thiện sức khỏe cho con người, giúp cho con người ta từ ốm yếu mà trở lại bình thường. Còn y học của Âm Dược kinh lại khác, nó giúp cho con người ta từ bình thường trở nên điên dại, hoang tưởng để đổi lấy sức khỏe phi thường. Lấy ví dụ như sau, nếu nói một người bình thường có thể nâng được một khối lượng cao nhất là ngang bằng cơ thể họ. Tuy nhiên, nếu áp dụng y học của Âm Dược Kinh thì bình thường có thể nâng được một vật thể có trọng lượng gấp mười lần trọng lượng của người đó. Nghe thì có vẻ hấp dẫn thật đấy, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó cả mà thôi. Nếu như quả thực nó giúp cho con người ta nâng được một trọng lượng lớn như vậy, thì việc đó đồng thời cũng có ý nghĩa là cơ, xương, và huyết áp cũng được kích thích hay như tác động đến quá mức mà cơ thể cho phép. Khi luyện Âm Dược Kinh, áp dụng cái bài thuốc không đúng cách, hay như không kiên nhẫn để ý tới những chi tiết nhỏ nhất. Hậu quả của việc luyện không thành là người luyện vẫn có được kết quả như họ mong muốn, thế nhưng, đến một giai đoạn nào đó, ví như họ bị ốm hay là như lúc nâng trọng lượng, nếu không may họ đã luyện sai và sau này họ chỉ cần nâng một vật thể nào đó bằng một phần mười trọng lượng cơ thể của họ thôi, thì lập tức cơ xẽ bị rách, xương gẫy, máu đập nhanh dẫn đến mức vỡ mạch máu rồi suất huyết nội, và tôi có thể cam đoan với các bạn là lúc đó cái sự đau đớn là vô hạn. Nói là y học hiện này và y học của Âm Dược Kinh khác nhau thế thôi nhưng thực chất nó cũng chỉ có một mục đích là mang lại cho con người ta “sức khỏe”, nếu như bạn hiểu tôi nói gì. Bên cạnh đó, ngoài việc mang lại sức khỏe cho kẻ tu luyện, Âm Dược Kinh còn có thể chữa trị mọi loại bệnh tật trên đời cho kẻ tu luyện, và nguy hiển hơn nữa, nó còn có thể hãm hại sức khỏe của người khác.

Vậy nó làm thế nào có thể hãm hại sức khỏe của người khác được? Chắc hẳn các bạn quá quen thuộc với “Ngũ Độc Công” trong các truyện kiếm hiệp hay như truyện trưởng của Trung Quốc, và các bạn không còn lạ gì với những câu chuyện truyền tai nhau về bùa ngài. Thưa bạn đọc yêu quý, đã có một số bằng chứng cho rằng tất cả những thứ đó đều có nguồn gốc từ Âm Dược Kinh mà ra cả. Quay trở lại việc Hắc Đế bảo Mười Họa dùng thuật trong Âm Dược Kinh để cứu lấy binh đoàn của Nhân và Sơn, vậy Mười Họa đã cứu chữa cho binh đoàn của Nhân và Sơn như thế nào? Trước hết là về linh thú, như các bạn đọc còn nhớ, sau cái vụ chạm trán ác liệt tại đoạn đường Quốc Lộ 10 gần sông Lèn, toàn bộ linh giác và linh tượng đã bị giết sạch, chỉ còn lại mỗi đàn linh cẩu là sống sót. Nhưng cũng thật không may cho cái đám tàn quân của Nhân và Sơn, chúng đã bị Thuận dùng mưu cho hít phải cái thứ khói làm từ “Lệ Thanh”, khiến cho cơ thể của bọn chúng suy nhược và yếu đuối hơn bao giờ hết. Về phần chữa trị cho linh cẩu, Mười Họa ra lệnh cho quỷ binh bắt đúng một số lượng người đúng với số lượng của linh cẩu, mang tới địa phận Nga Sơn. Tiếp theo đó, Mười Họa đọc thần chú trong sách, hắn dùng chính máu của bản thân viết lên đầu những người còn sống đó. Những ký tự mà hắn viết lên mình con rồng cháu tiên là những chứ hán cổ, có thể tạm hiểu những chữ này ám chỉ những người được viết lên là “vật thí mạng”. Vậy “vật thí mạng” ở đây có nghĩa là gì? Cũng đơn giản lắm, vật thí mạng là vật thí mạng thôi. Nói trắng ra là tàn quân của Nhân và Sơn gần như là vô phương cứu chữa, có thể bọn chúng không chết, những nếu để yên thì cũng tàn phế như thế mãi mãi mà thôi. Việc chữa bệnh cho linh cẩu rất đơn giản, sau khi đã yểm bùa những người còn sống rồi, chỉ việc cho linh cẩu cắn thẳng vào cổ những người đó, để cho linh cẩu hút máu của những người này. Cái việc hút máu này tượng trưng cho việc đổi xác, vì trong Âm Dược Kinh quan niệm rằng máu chính là nguồn sống chính của con người, và nó còn là nguồn năng lượng sống của muôn loài. Cũng chính vì thế, đối với những con linh thú thì việc giúp chúng hồi phục sức khỏe chỉ còn có cách là thay máu cho chúng. Như các bạn đã biết, ngày xưa thì làm gì có các công cụ hiện đại để truyền máu, hơn thế nữa đây lại là tà thuật. Thế cho nên, muốn đổi máu, hay như “tráo đổi thân xác” , chỉ việc cho linh thú hút máu của một con người khỏe mạnh. Máu của người khỏe mạnh sẽ đi từ đường miệng vào trong ruột, thay vì máu này bị tiêu hóa thì nó sẽ ngấm qua dạ dầy và thấm dần vào cơ thể, đi thẳng vào trong mạch máu của linh thú. Thêm váo đó, khi cái “nguồn sức sống mới” này đi được vào mạch máu chính rồi, chúng sẽ tuôn chảy và tuần hoàn khắp cơ thể, thêm vào đó “nguồn sức sống cũ” tức là máu đã bị nhiễm độc sẽ bị đẩy ra khỏi cơ thể theo nhiều đường như hốc mắt, mũi, tai.

Nói là chữa cho linh thú đơn giản như vậy, thì chắc chắn chữa cho những kẻ đã gia nhập Hắc Đế sẽ phức tạp lắm. Nhưng trên thực tế mà nói, thì chữa cho hạ nhân của Hắc Đế cũng đơn giản mà thôi, chỉ có điều là nó quá dã man. Để chữa cho hạ nhân của Hắc Đế, cần phải tìm một kẻ sống khỏe mạnh cho từng tên hạ nhân một. Sau đó dựng một thanh gỗ có hình người đang đứng dang chân dang tay. Trói hạ nhân của Hắc Đế ở một mặt, và trói kẻ thế mạng kia vào một mặt. Bên cạnh đó, cần chuyển bị đủ bốn cây đinh dài làm bằng bạc. Trước khi vào phần chữa trị, kẻ thế mạng cũng cần được yểm bùa lên mình như để chữa cho linh thú vậy. Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, thì chúng ta có thể bắt đầu “thế mạng”. Theo như Âm Dược Kinh nói, phàm đã là kẻ có tà thuật trong người, hơn thế nữa nếu kẻ đó còn là hạ nhân dưới chướng của Hắc Đế thì chắc chắc không thể xếp ngang hàng như linh thú được. Cũng như muông loài, con người có một nguồn sức sống duy nhất đó chính là dòng máu tuôn chảy trong người. Nhưng thay vì lấy máu tốt thế chỗ cho máu cũ trong cơ thể, đối với con người, cần phải đánh lừa chất độc và đưa chúng đến một thể xác khác, một kẻ thế mạng. Trong Âm Dược Kinh còn nói đến vòng tuần hoàn của nguồn sống trong cơ thể con người bao gồm năm điểm chính, đó là ở cổ, hai đầu cổ tay, và hai mắt cá chân, tượng trưng cho ngũ hành. Tuy nhiên, để hoàn thành phép thế mạng này, chỉ cần đóng đinh vào bốn điểm ở hai cổ tay, hai mắt cá chân, còn chưa điểm ở cổ để cho máu của người đó còn có thể ở lại trong cơ thể mà không theo đường đinh bạc chảy qua kẻ thế mạng. Trong lúc đóng đinh bạc cần để ý ba điểm sau: thứ nhất là đinh bạc phải đóng theo hướng từ kẻ bị bệnh xuyên qua kẻ thế mạng; thứ hai, phải chắc chắn rằng đinh bạc xuyên được hẳn qua kẻ thế mạng và lồi ra một chút; thứ ba, đính đóng phải thật thẳng, tuyệt dối không được phép đóng lệch. Một khi đã làm tốt ba điều trên, có thể nhận thấy rằng từ bốn điểm cổ tay, cổ chân bị đóng đinh bạc của kẻ bị bệnh sẽ không thấy rỉ máu ra. Thêm vào đó, khi nhìn qua kẻ thể mạng, sẽ thấy rằng từ bốn điểm của hắn bắt đầu rỉ ra một thứ máu đen. Ngoài ra, kẻ thế mạng sẽ có cảm giác đau đớn tận cùng từ trong ra ngoài, đó chính là khi chất độc đang từ từ chạy qua kẻ thế mạng. Một khi phép thế mạng đã xong, kẻ được chữa bệnh sẽ có sức mạnh vô thường, bản thân hắn có thể tự mình vùng ra khỏi bốn cây đinh bạc, đồng thời, nếu để ý bốn cây đinh bạc lúc này thì sẽ nhận thấy rằng chúng đã hoàn toàn chuyển thành một mầu đồng đen, và kẻ thế mạng cũng đã chết.

Mười Họa áp dụng cách này cho binh đoàn của Nhân và Sơn, thật may mắn thay cho bọn chúng, là cách này có hiệu quả và coi bộ nguyên một binh đoàn đó đã qua cơn nguy kịch. Tuy nhiên, do lần này độc dược là do phép thuật của thần thánh tạo thành, nên binh đoàn của Nhân và Sơn cần có thời gian để cho ma thuật trong người hồi phục lại hoàn toàn. Và có lẽ trong khoảng thời gian đó, chúng sẽ phải nán chân lại ở địa phận Nga Sơn, nhờ thế, mà chúng ta có thể tạm coi rằng quân ta đã tránh khỏi sự trả thù của binh đoàn Hắc Đế, nhưng liệu điều đó có nghĩa là chúng ta có thể tạm yên ổn trong một thời gian dài hay không? Điều mà chúng ta cần làm là chờ đợi bước tiếp theo của kẻ thù mà thội. Quay trở lại Hà Nội, cảnh vật ở thủ đô thân yêu giờ đổ nát hoang tàn lắm, nhưng có lẽ điều mà chúng ta quan tâm nhất bây giờ là Chung Giới Môn. Xung quanh Chung Giới Môn, Tú đã phái người lắp đặt hoàn thành hệ thống máy phát điện và mội thứ cần thiết đã vào vị trí. Bây giờ điều còn lại chỉ là giải quyết con rùa già ra khỏi Chung Giới Môn nữa là xong. Nhưng con rồng cháu tiên truyền miệng rằng, thần Kim Quy Lão cai quản Hồ Hoàn Kiếm này. Nếu nhìn từ ngoài vào thì chỉ có thể nhìn thấy đây là một cái hồ nhỏ mà thôi, tuy nhiên, còn có một số người nói rằng nếu con người lặn xuống tận dưới đáy hồ, cho dù là với mục đích sấu hay tốt, thì họ sẽ bị lạc vào mê cung dưới đáy hồ và trực tiếp gặp được thần Kim Quy Lão. Vậy Tú biết cái truyền thuyết dân gian này chứ? Có chứ, hắn biết rất rõ, hơn thế nữa Tú còn có một người đặc biệt cho cái công việc trừ khử Kim Quy Lão rồi. Vậy người đó là ai? Và quả thực người đó có thể tiêu diệt được Kim Quy Lão hay không?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Copyright © 2022 - MTruyện.net