Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 145: [Con Rồng Cháu Tiên] C2ĐV
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 145: [Con Rồng Cháu Tiên] C2ĐV

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 13: c2đv

… Tại một buồng lấy lời khai thuộc địa phận Tây Sơn, thành phố Đà Lạt …

Căn buồng này được bao bọc bởi bốn bức tường đã vững chắc, không một cửa sổ, chỉ có độc một cửa ra vào duy nhất. Dương bị trói chặt trên cái ghế sắt, trong buồng là bốn ngọn đèn nê ông gắn ở bốn góc tường sáng chói lọi. Trong buồng ngồi đối diện với Dương còn có hai đồng chí đặc nhiệm nữa mặc nguyên quân phục của quân đội, trong số họ còn có cả thượng tá Sử. Đã sáu tiếng liên tục kể từ lúc Dương bắt đầu được đưa vào đây hỏi cung, trước khi hỏi cung, quân đội ta đã chữa trị vết thương cho hắn tử tế, thêm vào đó, họ còn cho hắn nghỉ ngơi ăn uống đàng hoàng. Đáng lẽ ra là Dương sẽ không bị trói chặt vào ghế như thế này đâu, nhưng vì nhận biết rằng Dương là kẻ có ma thuật, nên bắt buộc phải trói hắn bằng dây “Tinh Giáp” để tránh việc hắn trốn thoát hay như làm náo loạn. Cả bốn người ngồi trong phòng hỏi cung này suốt mấy tiếng liên tục không nghỉ ngơi, họ đã dùng đủ mọi biện pháp mềm dẻo và hăm dọa, nhưng xem ra Dương vẫn cứ nhơn nhơn ra và không tỏ ra một tí gì gọi là thái độ hợp tác với chính quyền cả. Nói về thượng tá Sử, bác năm nay cũng đã trung niên, cái việc hỏi cung này thưc sự khiến cho bác ta cảm thấy căng thẳng và bức xúc vô cùng. Hai chiến sĩ bộ đội cùng bác thì có lẽ họ đã nhẫn nhịn tên Dương này quá lâu rồi, trên mặt hai người lúc nào cũng đanh lại, họ đã dít không biết bao nhiêu điếu thuốc, nhưng coi bộ bây giờ mà muốn họ hạ hỏa có lẽ chỉ còn có cách là để cho họ tẩn cho Dương một trận mà thôi. Tiến ngồi rút một điếu thuốc ra khỏi bao, anh ta châm thuốc và hít một hơi thật sâu, sau đó Tiến nhả một làn khói thuốc dày đặc ngay trước mặt Dương. Thành ngồi bên cạnh lúc này mới bắt đầu nói tiếp:

- Tôi yêu cầu anh một lần nữa hợp tác với chúng tôi, anh nên nhớ rõ ràng, nếu anh chịu hợp tác thì tội trạng của anh sẽ được khoan hồng.

Dương ngồi cười nhếch mép không thèm nói gì. Thế rồi Tiến cầm gói thuốc và cái bật lửa sắt đưa lên trước mặt Dương và nói:

- Muốn làm một điếu thuốc cho nó bớt căng thẳng không?

Dương lúc này do bị trói chặt cả tay và chân nên không đón lấy gói thuốc và cái bất lửa được, hắt nhìn Tiến với một ánh mắt khinh bỉ, thế rồi Dương hếch mặt há mồm như thể ra lệnh cho Tiến đút thuốc vào mồm hắn rồi châm điếu. Tiến thấy cái thái độ khệnh khạng đó của Dương thì máu sôi lên ùng ục. Bất chợt, Tiến cầm gói thuốc và cái bật lừa ném thẳng vào mặt thằng Dương, ném xong Tiến quát:

- Cái đ*t con mẹ! Mày khệnh với ai?!

Thượng tá Sử nghiêm giọng nói:

- Đồng chí Tiến.

Tiến lúc này nghe bác Sử nói xong mới định thần lại, cậu ta tựa lưng vào thành ghế, từ từ dít thuốc nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào thằng Dương không rời. Thế rồi lúc này Thành mới hỏi tiếp:

- Tôi hỏi lại lần nữa, anh làm việc cho ai? Và tại sao lại có ý đồ chống phá nhà nước?

Dương mỉm cười, thế rồi hắn nói:

- Tao làm việc cho cái người mà chúng mày vẫn hay gọi là “đồng chí” hay như “thủ trưởng” đấy.

Thành nghe thấy câu trả lời đầy khiêu khích đó của Dương cũng nghiến răng cố nến cơn giận dữ, thế rồi cậu ta hỏi tiếp:

- Tôi yêu cầu anh nói rõ tên tuổi của những thành phần đó ra. Các anh có ý đồ gì? Và mục tiêu của các anh là gì?

Dương lúc này mới rướn người lại phía bàn, hắn dí mặt mình vào mặt Thành và nói:

- Tại sao mày không tới Hà Nội mà coi coi “đồng chí” hay “thủ trưởng” đó là ai?

Thành ghe xong cái câu đó thì tím tái mặt mày, có lẽ cậu ta giận đến mức không nói gì được thêm. Bất chợt Tiến đứng phắt dậy đẩy đổ ghế mà thằng Dương đang bị trói, Tiến nhẩy qua cả bàn lao vào đấm vào mặt thằng Dương túi bụi. Mặc cho thượng tá Sử đứng lên quát mắng nhưng xem ra Tiến không nghe thấy gì, cậu ta lúc này có lẽ là quá điên tiết, chỉ muốn đánh chết thằng Dương mà thôi. Thấy tình thế không được thuận lợi cho lắm, Thành phải lao vào lôi cổ Tiến ra, thằng Dương mặc dù bị ăn đòn liên tiếp, máu mồm máu mũi đầm đìa, nhưng có vẻ như hắn không thấy đâu đớn gì. Khắp người thằng Dương, đặc biệt là vùng mặt nổi lên vằn vện đen bốc khói nghi ngút. Hai mắt của thằng Dương đen ngòm, nó nhìn Thành cười và nói:

- Sức mày chỉ có thế thôi sao? Hả thằng chó bộ đội ?

Nghe thấy những lời đả kích đó của Dương, Tiến giẫy giụa quát lớn:

- Cậu buông tôi ra! Tôi phải cho cái thằng chó này một bài học!

Thành cố giữ chặt lấy Tiến, quát lớn:

- Bình tĩnh lại đi! Tiến!

Lúc này thượng tá Sử lúc tiến lại, vả mạnh vào mặt Tiến một cái và quát lớn:

- Trung sĩ Tiến!

Tiến sau cái tát lật mặt đó của thượng tá Sử, Tiến dường như đã hoàn hồn trở lại. Thành thấy Tiến đã bình tĩnh lại được rồi thì mới buông cậu ta ra. Mặc cho thằng Dương đang nằm dưới đất cười sằng sặc khi thấy Tiến bị thượng tá Sử cho ăn một cái tát lật mặt, Tiến đứng nghiêm người trước mặt bác Sử và nói:

- Thưa thượng tá, tôi đã sai.

Bác Sử có vẻ hối hận vì đã đánh Tiến, bác đặt tay lên vai Tiến vỗ nhẹ và nói:

- Cậu nghỉ một lúc đi, làm việc cũng mệt rồi.

Tiến gật đầu:

- Vâng thưa thượng tá.

Thế rồi Tiến cúi người nhặt lấy bao thuốc và cái bật lửa sắt, sau đó cậu ta lặng lẽ đi ra ngoài. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Tiến, thượng tá Sử ra lệnh cho trung sĩ Thành dựng lại ghế và đặt thằng Dương ngồi lại ngay ngắn đàng hoàng. Sau khi mọi việc đã trở lại bình thường, chính tay thượng tá Sử đã châm thuốc và cắm vào mồm cho thằng Dương. Dương dít một hơi dài, đồng thời mắt hắn cũng đã trở lại bình thường, vằn vện và những hình xăm trên người hắn cũng đã lặn đi hẳn. Thế rồi thượng tá Sử nói giọng điềm đạm:

- Tôi hy vọng anh sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chung tôi, vì ít ra anh cũng còn là con rồng cháu tiên, còn là người Việt Nam. Anh có biết ở bên ngoài kia, có bao nhiêu người đang chịu khổ đau hay không? không lẽ anh không còn người thân hay họ hàng gì ngoài miền Bắc hay sao?

Trên mặt thằng Dương lúc này cũng có thoáng qua một chút suy tư, hắn không nói gì, chỉ im lặng cúi mặt nhìn xuống bàn. Mặc cho điếu thuốc đang cháy bốc khói bao bọc lấy gương mặt của hắn. Chợt thằng Dương ngửng mặt lên nói:

- Các ông có thể cởi trói cho tôi hay không?

Trung sĩ Thành nhìn qua thượng tá Sử như kiểu dò la ý kiến. Bác Sử thấy rằng thằng Dương có vẻ như bắt đầu có thái độ hợp tác, bác gật đầu ra hiệu cho Thành cởi trói cho Dương, nhưng vẫn để còng tay và còng chân lại. Dương sau khi được cởi trói, hắn đưa tay lên lấy điếu thuốc ra khỏi mồm, miệng thở một hơi dài thế rồi hắn bắt đầu nói:

- Bọn chúng đã nhẫn tâm bỏ mặc tôi, thì chắc chắn tôi cũng không còn lí do gì để trung thành với chúng nữa.

Bác Sử và Thành thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng Dương cũng bắt đầu chịu hợp tác. Thành bật máy ghi âm, đồng thời mở cuốn sổ ghi ra và nói:

- Anh muốn bắt đầu từ đâu.

Dương bắt đầu nói, hắn bắt đầu từ việc mình gia nhập quân phản động ra sao rồi có những ai tham gia thành phần phản động. Thành nhanh tay ghi những ý chính xuống còn bác Sử thì chăm chú lắng nghe. Sau khi đã kể xong thành phần phản động, Thành nhìn Dương hỏi:

- Thế mục tiêu của các anh là gì?

Dương với tay lấy gói thuốc và cái bật lửa, hắn tự động châm cho mình một điếu thuốc. Dương dít một hơi rồi hắn nhà khỏi đáp:

- Nghe thì khó tin lắm, nhưng mục tiêu của bọn tôi không phải là lật đổ chính quyền lâm thời đâu.

Lúc này cả bác Sử và Thành đều nghỡ ngàng, họ chăm chú lắng nghe. Dương dít thêm mấy hơi nữa rồi hắn nói tiếp:

- Nghe đâu cái tên Mười Họa kia muốn làm cái gì đó ở hồ Gươm…. À đúng rồi. Hắn gọi hồ Gươm là Chung Giới Môn thì phải… thêm vào đó, hắn còn bắt rất nhiều giáo sư, tiến sĩ… chúng sắp đặt một loạt máy móc quanh hồ … nhằm mở ra cánh cửa thông lên trời thì phải… nghe đâu bọn chúng muốn trả thủ mối nợ ngàn kiếp trước…

Cả bác Sử và Thành nghe đến đây thì họ cũng không biết nói gì hơn. Họ không hẳn là không tin vào những gì mà Dương nói, vì đơn giản là ngay như bây giờ họ đang đánh nhau với quỷ, hay như Dương ngồi ngay đây cũng là một kẻ có ma thuật. Có lẽ cái điều mà họ còn băn khoăn hay như ngạc nhiên đó là thần thánh là có thật, và phải chăng, chính thần thánh cũng đang lâm nguy như họ. Chợt Thành cất tiếng hỏi:

- Theo như anh nói… thì cái tên Hắc Đế này là kẻ cầm đầu? anh có thể nói rõ ra hơn được nữa không?

Dương vừa dít thuốc vừa đáp:

- Hắc Đế… theo đúng như tôi hiểu, thì hắn là con quỷ đầu tiên xuất hiện trên đời này … tuy nhiên, hắn đã bị thần thánh tiêu diệt và Mười Họa mới thành công khôi phục lại yêu khí cho hắn… Nhưng điều lạ là cái người mà được Mười Họa khôi phục thành cũng chỉ là một đồng chí công an hiền lành tốt bụng …

Thành nghe đến đây thì không biết nói gì hơn, thế rồi bác Sử tiếp lời:

- Vậy tức là Hắc Đế điều khiển và tạo ra tất cả những con quỷ?

Dương đáp:

- Cũng không hẳn, mấy con quái vật với như những kể có ma thuật như tôi thì là quân của hắc đế. Thế nhưng còn có một đạo quân nữa gọi là quỷ binh, thì chúng lại là quân của quỷ vương tiếp tay cho Hắc Đế.

Nghe đến đây bác Sử quay qua nhìn Thành, Thành như hiểu ý, thế rồi cậu ta đóng sách lại và nói:

- Thấy anh có lòng hợp tác với cơ quan chức năng như vậy, tôi cũng cho anh biết một điều rằng, chúng tôi đã được tin tức mật báo rằng sẽ có người làm loạn trước đại lễ rồi.

Dương nghe đến đây thì trợn mắt, mồm há ra làm rơi cả điếu thuốc đang cháy, hắn nói lắp bắp:

- Cái … cái gì?

Thượng tá Sử lúc này mới tiếp lời:

- Chúng tôi đã biết được thông tin sơ bộ, tuy nhiên, yếu tô mà một vài đồng chí trong bộ ngành biến chất thì chúng tôi bây giờ mới rõ. Thêm vào đó, yếu tố mà quỷ binh như anh nói cũng là một yếu tố mới.

Dương lúc này cầm lại điếu thuốc lên làm một hơi và nói:

- Nếu các ông đã biết trước như vậy thì tại sao không ngăn chặn ngay khi còn có thể? Tại sao lại để mọi việc ra đến nông nỗi này?

Trung sĩ Thành nghe xong câu đó thì quay qua nhìn thượng tá Sử, thế rồi bác Sử đáp:

- Anh phải hiểu rằng tin mật báo lúc bấy giờ là rất khó tin … và thêm vào đó … ai có thể ngờ được rằng mọi việc diễn ra nhanh như thế này cơ chứ…

Nói đến đây thì cả bác Sử và Thành đều thở dài lắc đầu. Dương thì chỉ còn biết im lặng và dít thuốc.

Chưa kịp nói gì thêm, cánh cửa của căn buồng bật mở, cả bác Sử và Thành quay đầu lại nhìn, đó là Tiến. Tiến đứng nghiêm người nói:

- Thưa thượng tá, mới bắt được một tên gian điệp nữa tại khu thử nghiệm. xin cấp phép được cho hắn vào hỏi cung luôn.

Bác Sử gật đầu cho phép, còn Dương tự nhiên khi nghe thấy nói rằng mới bắt được một tên gián điệp nữa thì nhịp tim hắn đập loạn lên. Thế rồi Dương không chớp mắt nhìn ra phía cửa, lúc này Tiến mới ra hiệu cho hai đồng chí bộ đội khác đưa tên gián điệp đó vào. Hai chiến sĩ bộ đội áp giải tên gián điệp vào, tên này mặc một bộ giáp sắt bao bọc toàn thân, bên trọng là một bộ áo vải bình thường. Mặc dù tên gián điệp này bị chụp đầu bởi một cái túi vải đen to đùng, nhưng ngay khi mà Dương nhìn thấy được bộ áo giáp trên người hắn thì Dương đã nhận ra ngay đó chính là quỷ binh. Tự nhiên mặt Dương tái mét, bác Sử lúc này mới để ý thấy điều đó, bác đã linh tính ngay rằng có chuyện gì đó không hay đang diễn ra. Sau khi đă đặt tên gián điệp này xuống ngồi ngay cạnh Dương, hai đồng chí bộ đội kia lui ra ngoài, Tiến đóng cánh cửa lại, sau đó cậu ta tiến tới giật cái túi chùm đầu ra khỏi tên giáp điệp. Cái túi chùm đầu vừa được lột ra, ngay tức thì mọi người trong phòng ai cũng rùng mình kinh hãi, ngay cả Dương cũng vậy, trên khuôn mặt hắn hiện rõ lên vẻ sợ sệt, có lẽ đây cùng là lần đầu tiên mà hắn tận mắt nhìn thấy rõ được khuôn mặt của quỷ binh. Một cái đầu trọc lốc được bao bọc bởi một miếng vải đen chùm đầu, để lộ rõ hai con mắt không có lông mi đỏ ngầu, mũi và miệng đã được bịt lại bởi một miếng sắt, có vẻ như là miếng sắt bảo vệ.

Đợi cho Tiến đã ngồi lại vào vị trí, bác Sử mới hỏi:

- Nhà ngươi là ai? Làm gì quanh khu thử nghiệm?

Không một tiếng trả lời, chỉ có cái ánh mắt đáng sợ đó là vẫn đang nhìn chằm chằm vào bác Sử. Dương thì từ lúc quỷ binh lộ mặt, trên mặt hắn ta lộ rõ ra vẻ sợ hãi tột cùng, hắn ngồi im thin thít. Thành lúc này mới nói tiếp:

- Đồng bọn của ngươi đã thú nhận tất cả, hãy ngoan ngoãn hợp tác.

Dương lúc này mới hét lớn:

- Đừng …

Nhưng có lẽ là quá muộn, lúc này tên quỷ binh quay đầu về phía Dương nhìn chằm chằm. Dương sợ hãi nhảy khỏi ghế, tự dồn bản thân mình vào góc tường mà gào thét thảm thiết:

- Đừng! Mau đưa tôi ra khỏi đây nhanh lên!

Cả ba người, bác Sử, Tiến, và Thành đều không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy thằng Dướng có vẻ hoảng loạn như vậy, Thành vội đứng dậy và trấn an hắn. Bất chợt, khắp người Dương vằn vện bèn nổi lên bốc khói nghi ngút. Thành chả may chạm vào hình xăm của Dương thì có cảm giác như thiêu đốt, Thành vội lui người lại, lúc này khắp người thằng Dương, nhất là ở những chỗ có hình xăm thì bỗng như bị tạt a xít vào, da bắt đầu bị ăn mòn máu chảy đầm đìa. Thằng Dương lăn lộn trên mặt đất gào thét đau đớn, thấy tình thế không hay. Bác Sử vội ra lệnh cho Tiến đi chạy đi gọi cứu thương đến, còn bác ta thì linh tính thế nào vội lậy cái bao phủ đầu ụp lại lên đầu quỷ binh.

Khi đội cứu thương đến nơi cũng là lúc thằng Dương hấp hối. Bác Sử cúi xuống cạnh thằng Dương nhìn nó mà lòng cũng quặn đau lắm, vì dù gì đi chăng nữa, thằng Dương cũng là con người, cho dù nó có là quân phản động đi chăng nữa. Nhìn thấy khắp người thằng Dương da thịt tự động bào mòn máu chảy lênh láng mà bác Sử thực sự thấy sợ hãi và thương cho hắn. Thằng Dương cố gượng người giọng nói yếu ớt:

- Ông … ông … hãy … hãy cố giữ lấy … giữ lấy đất nước ta…

Nói đến đây thì thằng Dương tắt thở, nhưng hai mắt vẫn mở chừng chừng. Bác Sử như không tin vào mắt mình, bác run rẩy đứng lên. Đợi cho đội cứu thương mang xác nó ra khỏi phòng hỏi cung, bác Sử căn dặn rằng sau khi hoàn tất thủ tục xét nghiệm, hãy an tán cho Dương tử tế. Đợi đội cứu thương đi khỏi, Tiến nói với bác:

- Thượng tá… thượng tá muốn chuyển tên quỷ binh này qua phòng hỏi cung khác không.

Bác Sử có lễ bây giờ vẫn còn kinh hãi về cái chết của Dương, như không để ý đến câu hỏi của Tiến. Bác tiến tới dựt vội cái túi chùm đầu của tên quỷ binh ra, bác quát lớn:

- Mày nói đi! mày được cử đến đây làm gì?

Tên quỷ binh vẫn im lặng, chỉ có cái ánh mắt đầy khiêu khích đó là vẫn chăm chú nhìn bác Sử. Thành lúc này tiến tới khuyên can bác Sử:

- Thượng tá … có lẽ nó không nói được đâu ạ.

Bác sự lúc này lấy bên hông ra một con dao đặc biệt, bác gạt cái công tắc bên cạnh lập tức từ cán dao trong xuốt xuất hiện một lưỡi dao mầu xanh da trời sắc bén. Bác nói:

- Nó phải nói được! nhất định nó nói được!

Thế rồi bác Sử một tay giữ chặt đầu tên quỷ binh nó lại một tay cầm con dao đưa gần lại miệng của tên quỷ binh nơi có một miếng sắt che lại. Bác Sử nói giọng dận giữ:

- Bầy giờ máy nói đi! mày không nói tao rạch mồm! mày nên nhớ rằng mày không phải đồng loại với bọn tao.

Tên quỷ binh vẫn im lặng, thấy bác Sử có vẻ không kiềm chế được bản thân, Thành tiến lại nói khẽ:

- Thượng tá … tôi mong thượng tá bình tĩnh lại…

Bác Sử quay quá quát lớn:

- Tôi yêu cầu trung sĩ đứng yên đó!

Thành rùng mình, cậu ta đành phải tuân lệnh. Riêng chỉ có Tiến là vẫn đứng đó bình chân như vại, cậu ta châm điếu thuốc dít một hơi, có vẻ như Tiến đồng lòng với những việc mà thượng tá Sử đang làm. Bác Sử vẫn cầm con dao đặc biệt đó dơ lên trước mặt tên quỷ binh, đợi một lúc không thấy hắn nói gì, bác Sử nói:

- Mày không nỏi được hả? để tao giúp mày nhé!

Bác Sử lấy đầu ngón tay, cố cẩy cái lớp sắt bịt miệng của tên quỷ binh ra. Nhưng hí hoáy được mấy phút, bác Sự rùng mình nhận ra một điều rằng miếng sắt đó dường như đã được khẩu hẳn vào mặt của tên quỷ binh. Quá tức tối vì không gỡ được cái miếng sắt đó ra, cuối cùng bác Sử đã không ngần ngại cầm dao cắm thẳng vào cái khe dữa miếng sắt và da thịt của tên quỷ binh đó. Thượng tá Sử nghiến răng rạch một đường quanh miếng sắt đó, sau khi đã hở một khe đủ lớn, bác Sử quăng con dao, lấy tay giật mạnh miếng sắt đó ra. Khi miếng bao bọc sắt được gỡ ra, tức thì thượng tá Sử và hai trung sĩ Thành và Tiến đứng đó nhìn cái miệng của quỷ binh trong vẻ mặt kinh hãi. Một cái miệng rộng với hàm răng lởm chởm như răng cá mập, và nó không hề có lưỡi. Thượng tá Sử còn đang chưa hết bàng hoàng thì chợt tên quỷ binh rướn người cắn vào tay bác Sử. Bác Sử đâu đớn giằng mạnh tay ra khiến cho tên quỷ binh ngã đập mặt xuống đất. Thành và Tiến vội chạy lại coi coi vết thương của bác Sử, nhưng nhanh như cắt, bác rút súng ra và ngắm vào đầu tên quỷ binh cước cò. Hai phát đầu bắn xuyên táo tên quỷ binh thì thấy hắn vẫn cục cựa, nhưng đến phát thứ ba khi bác quá run tay, viên đạn dị chệch vào gáy của tên quỷ binh thì chợt tên quỷ binh kêu lên rồi toàn thân bốc thành cho bụi. Cả ba người đứng đó trố mắt không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay khi cả ba người vừa kịp định thần lại thì chợt mặt đất rung chuyển liên hồi. Thấy vậy cả ba bền lao ra ngoài tiến thắng tới khu liên lạc chính của Đà Lạt. Bác Sử vừa bước vào thì các đồng chí khác vội đứng lên chào, chào xong bác Sử chưa kịp hỏi thì một vị chỉ huy liên lạc vội báo cáo:

- Báo cáo … báo cáo thượng tá … quân phản động …. Quân phản động đã đánh tới địa phận Quảng Trị rồi ạ.

Bác Sử nghe xong thì thất kinh, ngay cả Tiến và Thành cũng không tin vào tai mình. Mặt đất vẫn rung lên ầm ầm. Thế rồi bác Sử quát:

- Thanh Hóa sao rồi?!

Đồng chí này cúi đầu nói:

- Thanh Hóa … Thanh Hóa đã Thất thủ cách đây sáu Tiếng Rồi ạ…

Bác Sử chết đứng người, lập tức bác ra lệnh:

- Liên lạc ngay với toàn bộ quân đội còn lại ở miền Nam, kêu họ mau mau tới viện trợ Quảng Trị Ngay đi không có thì không kịp đâu.

Thế rồi bác liên lạc với giáo sư Minh tại khu thí nghiệm. Qua điện thoại thượng tá Sử nói lớn:

- Giáo sư… “C2ĐV” có thể cho xuất trận được chưa?

Giáo sư Minh từ đầu dây bên kia nói:

- Không thể nào, áp xuất của con người vẫn chưa hòa hợp được với áp xuất của “GN Drive” [động cơ chạy bằng năng lượng hạt nhân]. Hơn thế nữa, cơ thể có thể bị nhiễm chất phóng xạ nữa.

Bác Sử nghe xong vẫn nói:

- Nhưng cơ bản là đã dùng được đúng không?! bây giờ không còn thời gian nữa đâu! Giáo sư cho cậu ta xuất trận ngay đi!

Giáo sư Minh chưa kịp trả lời thì bác Sử đã giập máy. Giáo sư Minh đặt máy thở dài, chợt người thanh niên thử nghiệm cũng đứng đó, dường như cậu ta đã nghe được câu chuyện. Hiếu, tên của người thanh niên tình nguyện hiến thân, tiến tới nói với bác Minh:

- Bác hãy cho cháu đi đi, không còn thời gian nữa đâu.

Giáo sư Minh nhìn cậu ta lắc đầu đáp:

- Nhưng cậu sẽ chết do nhiễm độc phóng xa và áp xuất đó.

Hiếu vẫn cười, cậu nói:

- Bác à, nếu cháu không đi thì kiểu gì chúng ta cũng chết. Cháu nguyện hiến thân mình một lần nữa, đồng thời chặn chân quân phản động cho bác thêm thời gian để bác tìm hiểu thêm. Cháu thà hy sinh để bảo vệ quê hương đất nước, còn hơn là ngồi nhìn đất nước lâm nguy bác ạ.

Giáo sư Minh nghe những lời đó của Hiếu thì bác ta cũng tuôn rơi nước mắt. Sau khi đã lắp đặt toàn bộ mắt móc lên người Hiếu xong, giáo sư Minh đặt Hiếu lên một bệ phóng nhằm giúp Hiếu cất cánh nhanh hơn. Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Hiếu dương đôi cánh làm từ máy móc ra, GN Drive quay tít mù tạo ra ánh sáng xanh lấp lánh. Giáo sư Minh ra lệnh, lập tức bệ phóng hất mạnh Hiếu lên trời, hướng về phía địa phận Quảng Trị.

Mặt đất vẫn rung lên từng hồi, những người dân đang cư ngụ tại miền Nam lúc đó nhìn lên trời họ thấy một ngôi sao băng bay vút thẳng về phía địa phận Quảng Trị, lập tức nhiều người đã nhắm mắt lại và cầu nguyện, họ ước rằng hòa bình rồi sẽ trở lại trên đất nước Việt Nam này.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hải Tặc Chi Chí Tôn Cường Hóa

Copyright © 2022 - MTruyện.net