Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 154: [Con Rồng Cháu Tiên] Quản gia lưu
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 154: [Con Rồng Cháu Tiên] Quản gia lưu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 22: quản gia lưu.

Không lâu sau, tình hình thuộc địa phận Hà Nội dường như đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, mọi thứ dường như không đi theo bất kì một chiều hướng nào như Tú đã đề sẵn ra ngay từ đầu, có lẽ tất cả cũng chỉ vì sự xuất hiện trở lại của Hắc Đế. Thực lòng mà nói, ngay từ lúc chấp nhận lời đề nghị của Mười Họa, Tú cứ nghĩ rằng Hắc Đế khi trở về sẽ làm tăng sực mạnh cho hắn, khiến cho cái việc thống trị toàn bộ thế giới của hắn là diễn ra suôn sẻ hơn mà thôi. Nhưng ai mà ngờ được rằng, sau cái vụ bại trận tại Đồng Hới, hay nói đúng hơn là Quảng Trị, Hắc Đế dường như đã lơ là việc tiếp tục tiến đánh con rồng cháu tiên, không lẽ Hắc Đế nghĩ rằng việc đẩy lui con rồng cháu tiên ra sau Quảng Trị như vậy là được rồi? Thêm vào đó, nói ngay như cái việc mở cửa Chung Giới Môn áp dũng khoa học công nghệ và kĩ thuật cũng chẳng thu được lợi lộc gì. Kim Quy Lão thì mất tích, nhưng Chung Giới Môn cũng không tài nào mở ra được, vậy mà tại sao Hắc Đế cũng chẳng mẩy may quan tâm gì lắm? Tại sao lại có thế như vậy chứ? Chẳng phải điều mà Hắc Đế muốn làm bấy lâu nay là mở lại Chung Giới Môn, để được một lần nữa quyết ăn thua đủ với cả Thiên Phụ và Địa Mẫu hay sao? Và với những suy nghĩ đó trong đầu, Tú càng ngày càng lo lắng và băn khoăn hơn, hắn lo ngại rằng cứ với cái đà này thì chẳng mấy chốc rồi hắn sẽ thua trận mà thôi. Không thể nào kìm chế được nữa, cuối cùng Tú cũng đã quyết định xin được gặp để bàn bạc về các vấn đề hiện tại với Hắc Đế.

Cả Tú và Hắc Đế ngồi đối mắt với nhau trong một căn phòng kín. Thế rồi lúc này Hắc Đế mới hỏi:

- Nhà người muốn nói chuyện gì?

Tú nhìn Hắc Đế một hồi lâu, thế rồi hắn nói:

- Tôi hỏi thật ông một câu? Mục đích chính của ông hiện nay là gì?

Hắc Đế hai mắt lườm Tú, vẻ nghi hoặc, thế rồi hắn hỏi:

- Ý nhà người là sao?

Lúc này Tú mới bắt đầu nói hết lòng mình ra:

- Tại tôi thấy đến tận thời điểm hiện nay, thì tôi có cảm giác như ông không còn có một mục đích gì để mà chiến đấu. Tôi đã đọc qua Hắc Đế Kinh của ông và tôi hiểu rất rõ Hắc Đế là con người như thế nào. Tuy nhiên, cái kẻ mang danh là Hắc Đế mà tôi đang nói chuyện đây lại không phải là kẻ từng được nhắc tới trong sách. Hơn thế nữa, Chung Giới Môn tới giờ này vẫn chưa được mở ra, mà ông lại là kẻ muốn lên thiên đình ăn thua với Thiên Phụ và Địa Mẫu nhất. Chả lẽ ông không cảm thấy nôn nóng gì hay sao?

Hắc Đế nhìn Tú, thế rồi chợt hắn mỉm cười, Hắc Đế nói:

- Người nên nhớ rằng, ta sống được đến ngày hôm nay là vì không nôn nóng đó. Nói về vấn đề Chung Giới Môn đến tận bây giờ không mở được là do Hắc Tướng Quân và nhà người giao kèo với nhau. Bản thân ta không bao giờ tin vào việc Chung Giới Môn có thể mở được bất cần việc hiến tế kẻ bán tiên bán phàm.

Tú lúc này tức tối lắm, hắn nói lớn:

- Thế chẳng lẽ ông không còn muốn chiếm ngôi của Thiên Phụ và Địa Mẫu nữa hay sao?

Nghe đến đây, chợt Hắc Đế mặt đổi sắc, khắp người vằn vện bắt đầu nổi lên, thế rồi toàn thân hắn bốc khói đen xì. Hắc Đế nhìn thẳng vào mặt Tú nói giòng gườm gườm:

- Ta hỏi thật nhà người đã đọc hết cả bẩy quyển kinh rồi chứ?

Tú nhìn Hắc Đế thế rồi hắn đáp:

- Hết rồi thì sao?

Hắc Đế hằn giọng:

- Kể cả Hắc Đế Kinh?

Tú gật đầu mỉm cười, một cái nụ cười gian ác mà có thể nói là còn hơn cả Hắc Đế năm xưa. Hắc Đế chống hai tay lên cằm, hắn nhìn Tú không chớp mắt, thế rồi hắn nói tiếp:

- Ta coi bộ kẻ muốn mở Chung Giới Môn và lên thẳng Thiên Đình để chiếm ngôi của Thiên Phụ và Địa Mẫu không phải là ta mà chính là nha ngươi đó.

Tú nghe xong câu này thì hắn ngơ ngác lắm, Tú đang nghĩ thầm trong bụng rằng không biết Hắc Đế đang có âm mưu gì. Nhưng Hắc Đế đã mở lời trước:

- Thấy nhà ngươi có tâm ma lớn như vậy, ta sẽ gợi ý cho nha người cách để mở Chung Giới Môn nhé. Một là nhà ngươi phá cho bằng được Cột Trụ Thiên, hai là ngươi tìm cho bằng được Kim Quy Lão, dùng máu của hắn mà mở Chung Giới Môn.

Tú nghe đến Kim Quy Lão thì hắn có hơi ngỡ ngàng, thế rồi hắn hỏi Hắc Đế giọng nghi ngờ:

- Kim Quy Lão? Chả lẽ lão ta vẫn còn quanh quẩn đâu đây sao?

Nghe xong cái cầu này của Tú, Hắc Đế ngửa mặt cười một cái giọng cười sảng khoái. Thế rối hắn vừa lắc đầu vừa nói:

- Nhà ngươi tâm ma tuy là lớn, nhưng cái kiến thức để đối đầu với thần phật còn quá ít.

Tú nghe xong câu này thì mặt hắn đanh lại, răng nghiến kèn kẹt. Làm sao mà không giận được khi bị người ta xỉ nhục mình như thế cơ chứ. Nhưng chưa kịp phản ứng gì thì Hắc Đế đã nói thêm:

- Người cứ lục soát kĩ khắp địa phận Hà Nội này đi, Kim Quy Lão bị thương nặng như vậy sẽ không chạy đi xa được đâu. Tìm ra hắn, thì chắc chắn nhà người sẽ mở được Chung Giới Môn.

Tú lúc này nghĩ ngợi một lúc, thế rồi hắn hỏi tiếp:

- Còn một chuyện nữa, tôi coi bộ bây giờ bọn quỷ binh có lẽ phải cẩn trọng hơn khi dùng chúng, ông có cao kiến gì không?

Hắc Đế nghe thấy chính mồm Tú nói ra cái câu đó thì hắn mỉm cười khoái trí, không ngờ cũng có ngày mà Tú sẽ phải thừa nhận cái việc đó. Thế rồi Hắc Đế nói tiếp:

- Ta thiết nghĩ nhà người cần gì cứ phải trông cậy vào quỷ binh. Chả lẽ trong bẩy quyển kinh của ta, không có một quyển nào có thể bầy mưu kế cho nha ngươi hay sao?

Tú nghe Hắc Đế nói vậy thì hắn thở dài, thế rồi trên mặt Tú thoát ra một chút lo lắng. Hắc Đế như đọc được cái suy nghĩ đó của Tú, thế rồi hắn nói:

- Ta thiết nghĩ thế này, coi bộ ngươi đang lo ngại bọn con rồng cháu tiến đúng không?

Tú ngửng mặt lên nhìn chằm chằm vào mặt của Hắc Đế, thế rồi Hắc Đế đứng lên nói:

- Nhà ngươi còn đang lo ngại bọn phàm phu tục tử, thì ta e rằng đừng mơ đến chuyện đánh thắng được thần phật trên trời.

Nói đến đây Hắc Đế tiến bước ra thẳng cửa như thể không còn gì để nói với Tú nữa. Tú lúc này đứng lên đập bàn giận giữ nói:

- Ai nói với ngươi là ta lo ngại về bọn con rồng cháu tiên?

Hắc Đế nghe thấy vậy thì hắn quay đầu từ từ tiến lại phía Tú. Khi mà mặt Tú và mặ Hắc Đế chỉ còn cách nhau có một gang tay, Hắc Đế mới bắt đầu nói:

- Hay là như thế này đi … ta cảm thấy hơi mệt mọi về cái cuộc chiến này rồi … thôi thì … từ nay nhà ngươi nắm toàn quyền … ta và Hắc Tướng Quân sẽ để cho ngươi điều khiển mọi việc. Để coi coi nhà người có làm nên chuyện không nhé?

Tú bghe đến việc Hắc Đế nói rằng bản thân mình đã bắt đầu mệt mỏi thì Hắn rất là ngạc nhiên. Câu hỏi lớn nhất trong đầu Tú bây giờ là không biết Hắc Đế có âm mưu gì hay không, thế rồi Tú mỉm cười, một cái nụ cười gian trá, Tú hỏi lại:

- Ông có chắc không?

Hắc Đế với Tú đứng đó, hai người mặt đối mặt tầm một phút, thế rồi Hắc Đế quay đầu đi khỏi phòng, vừa đi hắn vừa nói:

- Cứ như vậy đi, từ nay mọi việc sẽ do nhà người quyết định.

Hắc Đế ra khỏi phòng, bỏ mặc lại Tú đứng đó một mình mỉm cười với nhiều dự định đang nằm trong đầu hắn, có lẽ giấc mơ trở thành một nhà độc tài của Tú sắp thành sự thật rồi.

… Tại chùa Trấn Quốc …

Hắc Đế lặng bước đi trong chùa Trấn Quốc, hắn cứ đi qua đi lại quanh tượng Đức Phật Tổ. Hắn đứng đó lặng im ngước nhìn tượng Đức Phật Tổ, quả cũng là lạ thật, tương truyền rằng ngày xưa khi mà Hắc Đế đặt chân lên mặt đất, việc đầu tiên mà hắn làm là phá bỏ toàn bộ chùa chiền thờ Thiên Phụ, Địa Mẫu. Vậy không lẽ bây giờ chùa thờ phật có gì khác hay sao? Nhưng cho dù câu trả lời có ra làm sao nữa, thì hẳn bạn đọc cũng như tôi đoán chắc rằng Hắc Đế đã không còn là Hắc Đế ngày nào, không còn là Hắc Đế của 999 kiếp về trước nữa rồi. Hắc Đế đứng đó nhìn tượng Đức Phật Tổ, thế rồi hắn bắt đầu nói:

- Phật Tổ … Thiện Phụ, hắn đã làm gì mà có thể khiến cho nhà ngươi bỏ lại mọi thứ sau lưng được cơ chứ? Bỏ lại mọi thứ để lên cõi niết bàn? Để mà được sánh vai cùng thần tiên mà thoát khỏi vòng luân hồicơ chứ?

Thế rồi Hắc Đế lại nói tiếp:

- Nhà ngươi cũng như ta, đều sinh ra trong gia đình khá giả… nhưng số phận của ta khác… số phận của người khác… sở dĩ ngươi có thể tĩnh tâm lên làm phật được chỉ vì người chưa phải nếm mùi đau khổ mà thôi!

Lúc này đây, bỗng có một vị sư già hom hem yếu đuối nhận nhiệm vụ canh gác chùa chiền mới tiến tới nói:

- Thí chủ nói như vậy thì quả thật là quá hồ đồ rồi.

Lúc này Hắc Đế mới ngơ ngác quay đầu lại nhìn vị sư già. Hắc Đế nghĩ thầm chắc là vị sư này không biết rõ hắn là ai. Hắc Đế mỉm cười và nói:

- Ông nói ta hồ đồ? Vậy theo ông, thì ta hồ đồ ở chỗ nào?

Vị sư già yếu đuối lúc này mới tiến lại trước tượng Đức Phật Tổ, ông ta thắp nhang rồi vái lạy Đức Phật Tổ mấy vái. Sau khi thắp nhang xong, vị sư già mới từ từ quay lại nhìn Hắc Đế và nói:

- Phật Tổ tu thành được như ngày hôm nay không phải là chuyện một sớm một chiều. Ngài đã phải chiến thắng cái con quỷ lớn nhất trên đời này, đó chính là bản thân thân ngài.

Hắc Đế nhìn vị sư già này không chớp mắt, hắn mỉm cười rồi hỏi ngược lại:

- Thế làm sao mà hắn chiến thắng được?

Lúc này vị sư già mới chấp tay lại mà nói:

- Mô phật, chỉ cần tâm tĩnh lặng, thì con quỷ trong mỗi người sẽ từ từ tan biến mà thôi.

Hắc Đế lúc này mới cười lớn, thế rồi hắn đặt một tay lên vai vị sư già, vằn vện khắp người hắn bắt đầu nổi lên và bốc khói mù mịt. Hắc Đế hỏi:

- Thế ý ông là ta đang bị con quỷ trong người điều khiển hả?

Nói đến đây, tay của Hắc Đế từ từ siết chặt vai của vị sư già này. Những cái mong tay nhọn của hắn từ từ ngập vào da thịt của vị sư già, chỉ thấy vị sư này có hơi nhăn nhó mặt mày, toàn thân ông run rẩy. Nhưng dường như cái sự đau đớn da thịt này không hề làm cho vị sư này phải sợ hãi, ông ta vẫn chắp tay lại, giọng run rẩy:

- Thiện tai… thiện tai, tôi không biết lý do vì sao, hay bằng cách nào mà thí chủ rơi vào ngã quỷ như ngày hôm nay … nhưng ông trời có đức háo sanh… thí chủ có nghĩ rằng sở dĩ thí chủ vẫn còn tồn tại là bởi vì ông trời vẫn đang cho thí chủ một cơ hội không?

Hắc Đế nghe đến đây thì chợt hắn sững sờ, “ông trời đang cho hắn một cơ hội ư?”, Hắc Đế đứng đó tự hỏi lòng mình, tại sao cái ý nghĩ này chưa bao giờ hiển diện trong tâm trí hắn. Chợt lúc này tay Hắc Đế bắt đầu nới lỏng ra, vị sư già lại nói tiếp:

- Bần tăng nghĩ sở dĩ ma quỷ còn tồn tại trên đời này cũng là vì một ly dó, đó là ông trời vẫn còn muốn cho họ một cơ hội để làm lại từ đầu, một cơ hội để họ không còn mù đường lạc lối, một cơ hội cuối cùng để họ bỏ đầu đao xuống lập địa thành phật. Nhân chi sơ, tính bản thiện… không lẽ thí chú không hiểu câu này?!

Hắc Đế nghe đến đây chợt hắn trợn mắt dựng mày, Hắc Đế nghiến răng bàn tay hắn bóp mạnh vào bả vai vị sư, thế rồi móng tay hắn lại một lần nữa ngập vào gia thịt vị sư khiến cho vị sư đau đớn tột cùng, ông ta không đứng được nữa bèn quỳ gục trên đầu gối, toàn thân run rẩy nhưng miệng không hề la hét. Lúc này đây Hắc Đế quát lớn giọng dận giữ:

- Cái gì mà cơ hội chứ?! Ta không cần cái cơ hội đó?! Chẳng lẽ lũ thần thánh chó má đó nghĩ rằng mình có quyền tạo ra con người rồi thì muốn làm gì cũng được sao?! Thử hỏi ai cho con cái của ta một cơ hội?! Ai cho chúng một cơ hội bây giờ?!

Vị sư già đau đớn tột cùng, nhưng ông ta vẫn cố gắng trả lời:

- Tất cả đều là do số phận an bài… Nếu thí chủ hỏi ai cho con cái của thí chủ 1 cơ hội … vậy có bao giờ thí chủ nghĩ rằng … con cái của thí chủ giờ đang ở đâu chưa? Có thể họ đã thoát khỏi vòng luân hồi mà thành tiên thành phật … vẫn luôn ở bên cạnh thí chủ thì sao …

Hắc Đế nghe đến đây chợt hắn cứng họng, vị sư già cố đưa cánh tay đặt lên ngực trái của Hắc Đế mà nói:

- Thí chủ à … con cái của thí chủ không ở đâu xa xôi cả … mà họ … họ luôn ở trong tim thí chủ mà thôi… thử hỏi thí chủ bây giờ xa ngã như vậy… thì liệu … thì liệu con cái thí chủ có cam lòng được không cơ chứ …

Bất chợt Hắc Đế nghiến răng, chả lẽ bấy lâu nay toàn là do hắn tự lừa dối bản thân mình? Không lẽ chính bản thân hắn đang thực sự mù đường lạc lối bấy lâu nay? Hắc Đế bất thình lình rút mạnh tay ra khiến cho vị sư ngã ngửa xuống mặt đất. Hắc Đế quay lưng đi quát lớn:

- Nhà người cầm mồm đi! ta không cần cái loại phàm phu tục tử như ngươi dạy dỗ!

Nhà sư nằm dưới đất máu bắt đầu tuôn chảy, ông ta vẫn chấp tay lại mà nói:

- Nguời, tiên, và yêu có gì khác nhau cớ chứ … nếu có khác … chẳng qua … chẳng qua cũng chỉ khác nhau ở cái tâm mà thôi …

Hắc Đế như càng ngày càng nổi nóng, hắn quay đầu lại dùng tay sách cổ vị sư lên cao mà hét lớn:

- Ta bảo nhà ngươi câm mồm cơ mà?! Còn không câm mồm ta giết đó!

Vị sự già này tuy đau đớn vẫn mỉm cười, thế rồi không biết từ lúc nào, vị sư đã luồn chuỗi chằng hạt từ cổ mình vào tay Hắc Đế, vị sư nói thoi thóp:

- Mạng của bần tăng có chết cũng không tiếc … miễn sao bần tăng có thể cảm hóa được thí chủ … khi bần tăng đi rồi … xin thí chủ cân nhắc một điều … đó là … từ khi vào ngã quỷ, đã có ngày nào thí chủ được tĩnh tâm chưa? …

Hắc Đế nhưu không thể chịu nổi được nứa, hắn vận lực bóp nát cổ của vị sư già đó, chỉ nghe tiếng “crack”, vị sư già rơi xuống mặt đất, chuỗi chàng hạt của vị sư không hiểu vì sao cũng tự động đứt chỉ, chàng hạt rơi xuống mặt đất văng tung tóe tạo nên những tiếng “lách cách”. Hắc Đế đứng đó, chợt tim hắn đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập theo cái tiếng tràng hạt đang nảy trên mặt đất. “Tâm tĩnh? Liệu đã có bao giờ Hắc Đế thực sự cảm thấy tĩnh tâm chưa?”, đó là câu hỏi còn vang vọng mãi trong đầu hắn lúc này. Chợt không biết từ lúc nào Hắc Tướng Quân đã có mặt ở đây, lão ta từ từ tiến lại bên Hắc Đế. Hắc Tướng Quân nhìn xác vị sư, thế rồi lại nhìn Hắc Đế như không hiểu có chuyện gì xảy ra. Khi Hắc Đế ngước mắt nhìn lại Hắc Tướng Quân, lúc này lão ta mới cúi người nói:

- Tôi nghe tiếng ngài la hét … không biết có chuyện gì ạ?

Chợt lúc này sấm chớp nỏ lên ầm ầm, mây đen kéo tới che kín cả bầu trời, thế rồi những hạt mưa bắt đàu rơi lã chã. Hắc Đế vẫn không nói gì, chỉ đứng dưới mưa nhìn Hắc Tướng Quân, Hắc Tướng Quân cúi người một lúc thì không nghe thấy Hắc Đế nói gì, lão mới hơi ngẩng đầu lên thì bắt gặp cái ánh mắt của Hắc Đế đang nhìn hắn thì cũng ngạc nhiên lắm. Thế rồi chợt Hắc Đế nói:

- Nhà ngươi đi theo ta…

Thế rồi Hắc Đế tiến vào bên trong đại sảnh của chùa Trấn Quốc, theo sau là Hắc Tướng Quân. Khi cả hai người đã vào bên trong, lúc này Hắc Đế mới thở hắt ra, hắn cất lời hỏi Hắc Tướng Quân:

- Nhà ngươi đã theo ta bấy lâu nay, vậy nhà ngươi thấy ta như thế nào?

Hắc Tướng Quân nghe Hắc Đế hỏi câu này thì lại càng lạ lẫm hơn nữa. Lão ta nghẫm nghĩ một lúc, thế rồi lão ta vội cúi người đáp:

- Được đứng dưới trướng của ngài là một hãnh diện cho tôi.

Hắc Đế lúc này mới quay người lại, hắn ra lệnh cho Hắc Tướng Quân ngẩng đầu lên. Thế rồi Hắc Đế nhìn thẳng vào mắt Hắc Tướng Quân mà hỏi:

- Thế nhà ngươi có nhơ chuyện lúc mới gia nhập ta không?

Hắc Tướng Quân lại cúi đầu đáp:

- Dạ thưa có chứ ạ.

Hắc Đế nói:

- Ngửng đầu lên mà trả lời ta, nhà ngươi gia nhập ta như thế nào?

Hắc Tướng Quân ngẩng đầu và đáp:

- Hôm đó là một ngày mưa rả rich cũng như hôm nay, Hắc Đế đã triêu hồi tôi cũng tại một ngôi đền thờ như ngôi chùa này, cũng ở tại một đại sảnh như thế này.

Hắc Đế hỏi:

- Nhưng ta triêu hồi nhà ngươi bằng cách nào?

Hắc Tướng Quân lúc này chợt hắn im bặt, vì trong đầu lão ta bây giờ là một khoảng trống. Thế rồi hắn nhanh nhẩu đáp:

- Thứ lỗi cho tôi không biết ngài triêu hồi tôi ra sao, nhưng thời gian qua được phục vụ bên cạnh ngài là tôi mãn nguyện lắm rồi.

Hắc Đế nghe thấy thế thì hắn có hới buồn, buồn vì hắn không ngờ được rằng cái ngày mà hắn phong ấn ông quản gia Lưu nó lại có tác dụng mạnh như thế, chính cái dấu ấn trên trán ông đã phong tỏa toàn bộ kí ức từ trước của ông. Điều mà Hắc Đế băn khoăn nhất là liệu sau mấy trăm năm, cái kí ức đó có còn tồn tại trong tâm trí ông hay không? Hắc Đế từ từ đặt cánh tay phải của hắn lên trán Hắc Tướng Quân, thế rồi Hắc Đế nói:

- Mãn nguyện sao?

Hắc Tướng Quân chưa kịp trả lời, bất chợt Hắc Đế lầm rầm đọc một thứ bùa chú gì đó. Chợt trên chán Hắc Tướng Quân nổi lên hình dấu ấn, thế rồi một cơn đau đầu đổ ập tới. Bất chợt Hắc Tướng Quâng ngã người xuống nền nhà lăn lộn trong đau đớn, khắp người hắn nổi lên những hình xăm và vằn vện, thế rồi những hình xăm và vằn vện đó như tập trung hết vào cái dấu ấn trên chán hắn. Chẳng mấy chốc dấu ấn trên trán của Hắc Tướng Quân đỏ ửng lên, thế rồi bỗng nhiên cái dấu ấn đó bốc khói đen tan biến. Cơn đau đầu qua đi, lúc này Hắc Tướng Quân mới nằm ngửa ra sàn nhà, khắp người mồ hôi mồ kê nhễ nhại, toàn thân mệt mỏi. Ngoài trời sấm chớp vẫn ầm ầm, những hạt mưa rơi rả rich, còn Hắc Đế thì vẫn đứng đó chăm chú nhìn Hắc Tướng Quân trên nền nhà.

Phải mất một lúc sau, Hắc Tướng Quân mới từ từ tỉnh lại, lão ta ngồi trên sàn nha ngơ ngác nhìn quanh. Bất chợt Hắc Tướng Quân nhìn lên Hắc Đế, lão ta hỏi:

- Cậu … cậu là ai …?

Thế rồi Hắc Tướng Quân nhìn quanh, chợt cái kí ức ngày nào lại vọng về. Hình ảnh một hàng người đang đứng từ ngoài vào để cho Hắc Đế tuyển chọn, đến cảnh chính tay âm binh vứt hũ tro của Nguyễn Cơ ra ngoài mưa, rồi cảnh bản thân ông ta quỳ khóc dưới chân ông Nguyễn Tất khi đã thành quỷ. Bây giờ thì Hắc Tướng Quân đã nhớ ra tất cả, ông ta chính là quản gia Lưu. Quản gia Lưu dương đôi mắt lên nhìn Hắc Đế, bất chợt ông ta tuôn rơi hai dòng lệ, quản gia Lưu nói giọng nghẹn ngào:

- Có phải … có phải lão gia đó không …

Hắc Đế lúc này chỉ còn biết cúi mặt, xong rồi hắn quay mặt đi và nói:

- Ông đi đi … hay coi như là ta giải thoát cho ông.

Lúc này quản gia Lưu như nhớ lại được cả những gì mình đã làm, ông ta đưa hai bàn tay lên trước mặt run rẩy. Quản gia Lưu đã khóc, ông khóc nhiều lắm, ông không phải khóc hối hận về những việc mà mình đã làm, mà quản gia Lưu khóc thương cho ông chủ của mình, cái người mà suốt mấy trăm năm nay vẫn ôm lòng thù hận, mãi mãi lầm đường lạc lối. Quản gia Lưu từ từ đứng dậy, ông bước chập chững từng bước ra ngoài, bỏ mặc lại một mình Hắc Đế đứng đó mắt hướng lên nhìn chằm chằm vào tượng Đức Phật Tổ.

Quản gia Lưu cứ bước từng bước chậm rãi dưới mưa, ông ta nhìn cảnh vật xung quanh mà lạ lẫm lắm, đã mấy trăm năm rồi còn gì. Và rồi cứ như thế, quản gia Lưu bước lững thững dưới mưa, không biết nên đi đâu về đau. Bất chợt, một chiếc xe ô tô từ xa tiến lại, thế rồi từ trong xe, Linh quay cửa kính xuống và gọi:

- Mười Họa, ông đi đâu thế?

Nghe tiếng gọi, lúc này bất chợt quản gia Lưu quay lại nhìn Linh. Chợt quản gia Lưu rùng mình khi ông ta nhìn thấy cái khuôn mặt đó, thế rồi quản gia Lưu nói thì thầm:

- Cô … cô chủ…

Bất chợt quản gia Lưu ngã lăn ra đất bất tỉnh, thấy thế Linh và tên tài xế vội lao ra đỡ lấy Mười Họa và đưa vào xe.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khai Cục Nhất Chích Trùng Tiến Hóa Toàn Kháo Thôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net