Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 155: [Con Rồng Cháu Tiên] Người mẹ quỷ
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 155: [Con Rồng Cháu Tiên] Người mẹ quỷ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 23: người mẹ quỷ.

Tú bây giờ đã nắm hoàn toàn kiểm soát toàn bộ mọi việc tại thủ đô, đồng thời hắn chính thức là người ra lệnh và điều khiển mọi thứ. Và điều đầu tiên mà hắn làm đó là tử hình toàn bộ những nhà khoa học đang làm việc xung quanh Chung Giới Môn. Có lẽ Tú đã bỏ hẳn cái ý định mở Chung Giới Môn bằng khoa học. Ngày hôm đó là vừa tròn chín tháng kể từ ngày các nhà khoa học tại miền Bắc bắt tay vào việc thí nghiệm mở Chung Giới Môn bằng công nghệ khoa học. Tú ra lệnh cho quân phản động của hắn treo cổ các nhà khoa học tại những cột đèn dọc hồ Hoàn Kiếm. Có lẽ hắn làm thế là để cảnh cáo những người còn lại nếu có ý chống đối hắn thì kết cục sẽ như thế nào, cũng có thể hắn làm thế là để mở màn cho cái công cuộc đưa toàn bộ miền Bắc vào một thời kì mới, một chế độ độc tài chuyên chế, một chế độ tựa như của Phát Xít Đức vậy.

Tú đã dành hàng giờ đứng trước Tháp Bút, hắn dùng đủ mọi cách, đủ mọi phương thức để đánh đổ cái Cột Trụ Thiên cuối cùng còn sót lại này, nhưng coi bộ điều đó là không thể. Lâm thấy Tú cứ ra sức đánh vào cái Cột Trụ Thiên mãi mà nó không sụp đỏ thì hắn mới tiến lại nói:

- Anh Tú em nghĩ chắc không có kết quả gì đâu … anh đừng phí công vô ích.

Tú vẫn vận lực, hắn hết đấm rồi đá vào tháp bút, mồm hắn nói:

- Không! nhất định anh phải đánh đổ được cái Cột Trụ Thiên cuối cùng này!

Và cứ thế, Tú tiếp tục giáng vào Tháp Bút những cú đá, cú đấm long trời lở đất. Thằng Lâm đứng bên cạnh nó khoanh tay lại nói:

- Em vẫn không hiểu tại sao anh phải giết hết các nhà khoa học xung quanh Chung Giới Môn cơ chứ? Tuy rằng bọn chúng không thể mở được cánh cửa đó, nhưng chúng ta vẫn có thể sử dụng chúng vào việc khác được mà?

Tú lúc này mới ngừng tay, hắn tiến đến bên cạnh Lâm, Tú khoác vai Lâm mỉm cười nói:

- Không cần đâu chú em ạ, bây giờ cứ giết chúng rồi treo xác dọc Chung Giới Môn ra uy với bọn con rồng cháu tiên trước cái đã.

Lúc này Lâm mới quay sang nhìn Tú:

- Thế anh tính mở Chung Giới Môn bằng cách nào?

Tú nghĩ ngợi một lúc, thế rồi hắn nói:

- Anh nghĩ rằng việc này phải nhờ chú em thôi, chứ còn cái bọn kia chắc có kiếm cả đời cũng không ra.

Lâm nhân lệnh cúi đầu. Sau khi Lâm đã đi khỏi, Tú gọi Chiến tới và nói:

- Có việc cho chú em rồi đây.

… Tại một căn nhà ở phố cổ Hà Nội…

Một người đàn ông già cả tầm sáu mươi tuổi đang cố gắng nghiền thuốc, khắp cả tầng một là những kệ để thuốc đông y đầy ắp. Trên căn gác trệt tối tăm kia, nằm trên cái giường con con chính là Kim Quy Lão. Thì ra ngay khi Kim Quy Lão động thổ, do ông ta bị thương quá nặng nên không thể đi xa được, cuối cùng Kim Quy Lão đã chui lên ngay tại cái ngôi nhà bán thuốc đông y tại phố cỏ này. Cũng may lúc đó toàn bộ người khỏe mạnh đã bị bắt đi làm hết, chỉ còn lại mấy người già cả là ở nhà trông nhà mà thôi. Khi Kim Quy Lão chui lên ngay dưới tầng một, do bị trọng thương nên ông ta đã ngã vật ra đất bất tỉnh. Lúc này hai đôi vợ chồng già ở trên tầng hai nghe tiếng động mới vội lao xuống thì thấy một ông lão già cả trên mình mang một chiếc mai rùa vàng. Hai người vô cùng kinh hãi, nhưng chỉ trong tích tắc, có lẽ họ nhận ra ngay được đây chính là con rùa vàng ở hồ Hoàn Kiếm. Ông lão vội ra hiệu cho bà lão mau mau đóng cửa lại để không ai thấy, còn ông lão vội đỡ Kim Quy Lão lên gác trệt. Căn gác trệt của nhà này tuy hẹp nhưng lại để vô số thùng các tông thuốc, cho nên hai người muốn đặt Kim Quy Lão ở đây với hy vọng rằng nếu như chả may bọn phản động có đến kiếm thì chúng sẽ bỏ qua cái căn gác trệt nhỏ hẹp mà bừa bãi này. Đôi vợ chồng già này đã chăm nom Kim Quy Lão được mấy tháng rồi, nhưng coi bộ họ vẫn không thể nào chữa trị cho Kim Quy Lão bằng thứ thuốc của người phàm trần được. Hiện giờ không chỉ có hai người là biết được Kim Quy Lão ở đây, mà con trai với con dâu họ và cả thằng cháu năm nay học lớp 10 đang đi lao động cùng bố mẹ cũng biết. Nhưng cái thói “buôn dưa lê, bán trứng thối” cửa dân ta là không bao giờ bỏ được, và cũng chính vì như thế, mà nguyên một khu phố cổ ở Hà Nội và một số vùng lân cận hồ Hoàn Kiếm đã biết được tin Kim Quy Lão đang ở đâu. Thế nhưng có lẽ lần này cái thói lắm chuyện của người dân ta sẽ không có ảnh hưởng xấu gì tới Kim Quy Lão cả, đó là bởi vi khi biết tin, nhà nào có cái gì ngon hoặc bổ thì họ đều lẳng lặng truyền tay nhau gửi đến gia đình này với mục đích để tẩm bổ và chữa trị cho Kim Quy Lão. Thời gian thấm thoát trôi qua, có lẽ Kim Quy Lão đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng giường như Kim Quy Lão vẫn cần một liều thuốc nào đó để thực sự làm ông ta khỏe lại.

Đó là vào một buổi tối trăng sáng vằng vặc, mọi người tại tiệm thuốc này đi làm về dù có mệt đến mấy nhưng cả nhà vẫn quây quần bên cạnh Kim Quy Lão trên cái căn gác xép này. Người vợ nâng từng thìa cháo lên đút cho Kim Quy Lão ăn, mọi người ngồi xung quanh im lặng ngước mắt nhìn Kim Quy Lão. Trong số họ chỉ có duy nhất cậu nhóc năm nay học lớp 10 là dường như đang suy nghĩ một cái gì đó. Kể từ ngày nó biết Kim Quy Lão hiển linh và nương thân tại nhà mình thì nó khác lắm. Trước đây ngay cả khi thủ đô Hà Nội bị quỷ giữ và quân phản động chiếm đóng, nó vẫn một lòng một dạ tin tưởng vào cái ngày mai, cái ngày mà thần thánh sẽ xuống cứu vớt lấy con rồng cháu tiên này. Thế nhưng có lẽ cái sự thực cay đắng đang dần dần làm lu mờ đi cái niềm tin đó của nó. Chúng ta làm sao có thể trách nó được khi mà ngay trong nhà nó đây, hay như trước mặt nó lúc này, chính là con rùa vàng ngàn năm của dân tộc. Một con rùa vàng đã đóng góp không ít công lao vào việc giữ gìn bờ cõi non sông như trong những truyền thuyết mà thằng nhóc này từng được đọc. Nhưng đời nào có ai mà ngờ được cơ chứ, đến cái ngay hôm nay thì cái con rùa vàng với pháp lực cao cường đó lại phải trốn lui trốn lủi như một con chuột cống tại nhà nó. Và rồi cứ như thế, những suy nghĩ tiêu cực dần dần lấn chiếm lấy ý chí của thằng nhóc, dần dần xóa mờ đi cái niềm tin vào một ngày mai của nó. Thằng nhóc ngồi trống cằm lên đầu gối hai tay khoanh vào, nó cứ dương cái cặp mắt ngây thơ nhìn thẳng vào Kim Quy Lão. Bất chợt thằng nhóc ngồi thẳng người, nó tựa lưng vào bức tường mà cất tiếng nói:

- Ông tự xưng mình là con rùa vàng ngàn năm, là Kim Quy Lão sao?

Nghe thấy cái câu hỏi đó của thằng nhóc, tất thẩy mọi người trong nhà quay đầu lại nhìn nó, mẹ nó cũng ngưng tay, Kim Quy Lão nở một nụ cười chìu mến và nói:

- Chính là ta đây.

Thằng nhóc nói tiếp:

- Nếu ông quả thật là thần thánh, là người dâng nỏ thần, là người ban gươm thì tại sao lại phải trốn lui trốn lủi như thế này?

Lúc này bố nó mới quát lớn:

- Phúc! Không được hỗn láo!

Thần Kim Quy Lão nghe thấy vậy thì mặt có toát lên một chút buồn phiền, thế rồi ông nói:

- Như con thấy đó, ta đang bị thương…

Phúc lúc này mới hằn giọng lên mà nói:

- Thần thánh mà cũng bị thương sao?! Vậy còn những vị thần thánh khác đâu?! Sao họ không đến cứu ông?!

Bố nó quát lớn hơn:

- Bố bảo con thôi cơ mà?!

Kim Quy Lão nghe thấy những câu hỏi liên tiếp đó thì ông ta không đáp lại, chỉ biết cúi gầm mặt nhìn xuống sàn. Lúc này thằng Phúc mới đứng hẳn người lên mà nói:

- Ông đừng nói với tôi rằng thần thánh các ông cũng nhát chết nhé?! Con người bọn tôi bao lâu nay thờ phụng cúng kiến các ông! Vậy mà cái lúc xa cơ lỡ vận như thế này các ông cũng cụp hết cả đuôi lại mà bỏ chạy hay sao?!

Bố nó như không nén nổi cơn giận, lập tức đứng lên tát mạnh vào mặt nó một cái. Thằng Phúc dường như không cảm thấy đau đớn, nó vẫn nhìn chằm chằm vào Kim Quy Lão, trên mặt nó hằn lên vết tay đỏ chót. Chợt thằng Phúc tuôn rơi hai dòng nước mắt, không phải là những giọt nước mắt vì bị đòn đau, mà đơn thuần, đó chỉ là những giọt nước mắt thất vọng. Thằng Phúc lắc đầu nhìn Kim Quy Lão, thế rồi nó bỏ đi xuống nhà mở cửa ra ngoài. Bố nó thấy vậy sợ nó đi báo quân phản động bèn lao theo, mọi người còn lại thì vội cúi đầu tạ lỗi với Kim Quy Lão. Nhưng Kim Quy Lão nào đầu có thể trách họ được chứ, họ đã làm hết sức để bảo vệ được ông. Thêm vào đó, đã có mấy lần quân phản động dắt cả linh thú tới lục xoát nhưng coi bộ chúng không tìm ra được Kim Quy Lão, có lẽ có một thứ gì đó ở căn gác xép này đã khiến cho linh cẩu không đánh hơi ra được. Kim Quy Lão bây giờ chỉ lo sợ có một điều duy nhất, đó chính là niềm tin của con người vào thần thánh đang dần dần sụp đổ, ông lo sợ rằng không lẽ lịch sử rồi sẽ lập lại hay sao?

… Tại một căn nhà thuộc địa phận Đông Anh …

Quản gia Lưu tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường, thì ra ngay sau khi bị thu hồi lại ma lực, ông Lưu do tắm mưa mà đã bị cảm lạnh đột ngột, cũng may là nhờ có Linh chăm sóc kịp thời. Quản gia Lưu từ từ ngồi dậy, lúc này một đứa nhỏ chạy vô thấy vậy liền tiến tới giường hỏi:

- Ông … ông cảm thấy sao rồi ạ?

Ông Lưu đưa tay lên xoa đầu đứa nhóc mỉm cười, thế rồi đứa nhóc này vừa chạy ra ngoài vừa la toáng lên:

- Mẹ ơi! Ông ý tỉnh lại rồi!

Tiếng một người phụ nữu nói giọng chìu mến:

- Khé thôi con… còn để cho ông nghỉ chứ.

Thế rồi người phụ nữ tiến vào trong căn phòng nơi ông Lưu đang nghỉ với đứa nhóc. Ông Lưu để ý thì nhận ra đây chính là Linh, nhưng có điều lạ là trong nhà không lạnh mà cô mặc đồ kín mít, trên đầu đội một tấm vải dài quấn quanh đầu che hết mọi thứ chỉ để lộ một khuôn mặt trẻ trung. Linh bảo đứa con ra ngoài thế rồi cô từ từ tiến lại ngồi bên cạnh ông Lưu. Cô hỏi:

- Ông cảm thấy khỏe hơn rồi chứ, Mười Họa?

Ông Lưu lúc này chợt mặt có thoáng một chút buồn, thế rồi ông ta nói giọng thì thào:

- Tôi không còn là Mười Họa nữa rồi …

Linh thực sự ngạc nhiên trước cái câu nói đó, thế rồi ông Lưu ngồi kẻ tóm tắt lại mọi chuyện cho Linh nghe. Sau khi nghe xong từ đầu tới cuối câu chuyện, Linh không biết nói gì hơn, cô chỉ biết lặng lẽ cúi mặt và ngẫm nghì về một vấn đề gì đó. thế rồi ông Lưu mới quay ra hỏi Linh:

- Thế còn cô thì sao, đã gần một năm rồi tôi chưa gặp cô, cô dạo này thế nào?

Linh không nói gì, chỉ khẽ ngửng lên nhìn mặt ông Lưu rồi mỉm cười. Chợt khi ông Lưu nhìn xuống chỗ cổ tay của Linh bị lộ ra sau cổ tay áo, ông Lưu có hơi rùng mình khi mà trên cổ tay là những mạch máu đỏ và lở loét. Ông Lưu nhìn Linh hỏi:

- Cô bị làm sao vậy Linh?

Linh không nói gì, cô bắt đầu khóc, những giọt nước mắt tuôn rơi trên mí mắt. Lúc này ông Lưu như hiểu ra điều gì đó, ông hỏi giọng buồn bã:

- Cô hết thuốc mà thôi đưa rồi sao? Tôi nhớ lần cuối tôi đưa cho cô nhiều lắm cơ mà?

Linh lúc này mới ngửng lên nhìn ông Lưu với đôi mắt đã nhạt nhòa, cô mím môi lắc đầu và khẽ nói:

- Tôi … tôi vứt hết đi rồi…

Ông Lưu nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, ông ta nói giọng lo lắng:

- Sao lại vứt đi? cô có biết … nếu cô không uống nó thì con quỷ trong cô sẽ lớn mạnh dần … và cô có thể chết không?

Linh chỉ cúi gầm mặt, những giọt nước mắt tuôn rơi lã chã. Thế rồi ông Lưu khẽ nói:

- Cô có thể cho tôi coi qua thể trạng của cô bây giờ không?

Linh khẽ đưa tay lên cởi cái khăn đang quấn cổ , và vạch cổ áo ra. Bên dưới cái lớp vải che đậy đó, cổ Linh đang lở loét và hiện lên những mạch máu chi chit đen xì. Ông Lưu nhìn thấy thế thì sững sờ không biết nói gì. Thế rồi Linh ngồi đó quấn lại khăn, ông Lưu lúc này mới hỏi giọng buồn bã:

- Tôi muốn biết … vì lí do gì mà cô lại chọn cái con đường này … cô biết rằng cố sẽ không còn sống được lâu nữa chứ?

Linh khẽ gật đầu trong nước mắt, thế rồi cô ta nói giọng nghẹn ngào:

- Tôi biết là bản thân mình không sống được lâu nữa… nhưng ít ra … tôi muốn được làm con người những phút cuối đời …

Nói đến đây, Linh ngẩng mặt lên nhìn ông Lưu, và cô ta bắt đầu kể.

Linh bắt đầu dừng việc dùng thuốc có lẽ là từ cái ngày cô đón đứa nhóc kia về nuôi. Linh thực sự cảm thấy sợ bản thân mình khi mà chồng cô, Minh, được hóa thành Hắc Đế. Tiếp theo đó là cảnh người dân sống tại thủ đô Hà Nội phải chịu khổ đâu, áp bức dưới tay quỷ dữ và bọn phản động. Những cái cảnh tượng đó càng khiến cho bản thân cô sợ hãi và kinh tởm lũ phản động, lũ quỷ dữ. Điều khiến cô sợ hãi hơn nữa là chính bản thân cô ta cũng là đồng bọn của chúng, cũng là quỷ dữ. Và rồi, cái cảnh tượng người mẹ của đứa nhóc bị quân phản động nhẫn tâm bắn chết ngày nào lại hiện về, chính cái tiếng súng đó đã khiến cho Linh mở mắt. Linh đón đứa nhóc này về không phải vì cô muốn lấy công chuộc tội, mà đơn giản cô muốn bù đắp cho nó tình thương của mình, và có lẽ, cô cũng muốn có được cái cảm giác được làm mẹ, được chăm sóc, và được yêu thương là như thế nào. Từ khi đón đứa nhóc về, Linh đã ngưng hẳn việc dùng thuốc, và tất nhiên cái giá mà cô phải trả đó là sự đau đớn thể xác, những cơn ngứa ngáy kinh người. Linh mỉm cười trong nước mắt nói:

- Ông có biết không … những cũng nhờ đứa nhóc này … mà tôi vượt qua được tất cả… chính đứa nhóc đã cho tôi sức mạnh … đã cho tôi có được lí chí làm người một lần nữa.

Đang nói thì chợt khắp người linh run lên bần bật, cô nhăn nhó mặt mày, thế rồi tay Linh run rẩy móc trong túi quần ra một lọ thuốc, cô mở nắp làm ngay hai viên. Khắp người Linh mồ hôi nhễ nhại, nhưng sau khi nuốt hai viên thuốc đó, người cô dần dần hết run rẩy, và nét mặt cô cũng dãn ra dần dần. Ông Lưu thấy cảnh tượng Linh như vậy thì cũng thương cho cô lắm chứ, người ta có câu “đánh kẻ chạy đi, chứ ai đánh người chạy lại bao giờ”. Chợt đứa nhóc từ ngoài chạy vô bên Linh, Linh giang tay đón nó vào lòng, thằng nhóc thấy Linh khóc nó hỏi:

- Mẹ ơi … sao mẹ lại khóc ?

Linh mỉm cười, cô lấy tay lau qua đi những giọt nước mặt rồi nói:

- Tại mẹ vui quá đó mà …

Thằng nhóc hỏi tiếp:

- Có gì mà vui vậy ạ?

Linh đáp:

- Mẹ vui vì luôn có con ở bên.

Thằng nhóc lúc này mới cười lên khoái chí. Chỉ nuôi dưỡng thằng nhóc này được gần có một năm, mà tình cảm của nó và Linh dành cho nhau đã gần như là mẹ con ruột thịt vậy. Cũng không có gì là lạ khi mà người mẹ dùng hết tình thương cho một người con, dù đó chỉ là đứa con nuôi. Ông Lưu ngồi nhìn cảnh hai mẹ con Linh hạnh phúc bên nhau mà ông cũng không cầm nổi nước mắt, cảnh tượng này không khác gì cảnh ngày Nguyễn Cơ còn bé và ông Nguyễn Tất luôn ở bên chăm nom cho cô.

Không lâu sau, cuối cùng cái gì đến cũng đã phải đến, số lượng quân phản động đang ngày cảng dảm dần khi mà nhiều cuộc tấn công nhỏ nhặt diễn ra xung quanh địa phận Hà Nội nhất là về phía giáp ranh với Thái Nguyên và những vùng núi quanh đó. Chẳng là các bạn còn nhớ có vô số người dạt về các vùng miền núi phía Bắc Để trốn chạy đúng không nào? Và trong số đó còn có nhiều chiến sĩ bộ đội cũng đang ở đó. Do việc liên lạc với miền Nam thực sự gặp nhiều khó khắn, nên các chiến sĩ bộ đội và những người dân ở đây đã lên kế hoạch đánh những trận nhỏ nhằm quấy nhiễu quân phản động, đồng thời nếu có cơ hội thì giải cứu dần dần những người dân còn đang mắc kẹt lại. Trước viễn cảnh ngày ngày bị tấn công như thế, Tú đành phải ra lệnh tuyển thêm quân phản động. Ngoài việc tuyển thêm quân phản động ra, Tú còn tạo ra thêm nhiều linh thú để cai quản những vùng mà hắn cho rằng dễ bị quân đội ta tấn công nhất. Về việc triêu mộ thêm quân lính, Tú ra lệnh đặt một vài chốt tuyển quân tại những vùng đông dân nhất, và tất nhiên, một trong những trốt tuyển quân lớn nhất được đặt gần với khu vực Điện Biên Phủ, gần khu bảo tàng quân đội. Để tránh việc lộ ra rằng quân phản động đang thiếu thốn nhân sự, Tú đã nghĩ ra một kế đó là giả vờ như muốn cho người dân ở thủ đô Hà Nội có được một cơ hội tự nguyện gia nhập vào đội quân của hắn với nhiều ưu đãi hơn trong cuộc sống. Có nhiều người dân vì không chịu nổi nữa nên đã tình nguyện đi đầu quân cho Tú, và trong số đó có cả thằng Phúc, thằng nhóc mà gia đình nó đang giấu Kim Quy Lão.

Chiến là người được giao nhiệm vụ tuyển quân ngay tại vị trí này. Thằng Phúc bước từng bước vững chắc tới trước bàn Chiến và hai tên phản động khác đang ngồi. Chiến lấy một tờ giấy mới ra, tay chuẩn bị điền đơn, mặt không thèm ngửng lên hỏi:

- Tên?

Phúc đáp:

- …Phúc.

Chiến tay ghi mồm hỏi tiếp:

- Tuổi? năm sinh?

Phúc đáp:

- 16 tuổi, sinh ngày 13 tháng 4 năm 1995.

Chiến tay ghi miệng hỏi tiếp:

- Nhà ở?

Phúc đáp:

- … Hàng Bạc,phường Hàng Bạc, quận Hoàn Kiếm.

Chiến viết xong liền đặt bút xuống, quay tờ giấy lại ngửng mặt lên mà nói:

- Đưa tay đây?

Phúc nghe theo đưa tay phải cho Chiến. Chiến cầm tay Phúc, thế rồi từ đầu một ngón tay của Chiến hiện ra một cái móng nhọn, Chiến dùng móng nhọn rạch một đường nhỏ trên tay Phúc. Chỉ thấy Phúc nhăn mặt, thế rồi một giọt máu của Phúc rơi lên tờ giấy đăng kí. Máu nhỏ xuống xong, Chiến buông tay Phúc ra, thế rồi hắn cầm tờ giấy cho vào một cãi hũ thủy tinh đã có sẵn tro ở dưới mà đốt. Khi tờ giấy cháy hết, Chiến hô lớn:

- Tiếp.

Lúc này hai tên phản động bên cạnh Chiến mới lấy đồ, một tên lấy ra một bộ quân phục mầu đen vừa tầm cỡ hiếu, tên khác thì lấy súng ra đặt lên bàn và nói với Phúc:

- Cầm lấy quân phục và vũ khí đi. Ngày mai ra thẳng ga Hàng Cỏ nhận lệnh.

Phúc không cầm vội lấy đồ, mà nó quay ngay về phía Chiến hỏi:

- Các người tính làm gì với những người mới nhập ngũ như chúng tôi?

Chiến ngửng lên nhìn thẳng vào mặt thằng Phúc nói giọng vô cảm:

- Ngày mai các người sẽ được cử vào mặt trận miền Nam.

Phúc sững sờ nói:

- Vào mặt trận miền Nam làm gì?

Chiến nói giọng giận giữ:

- Thế mày nghĩ vào miền Nam làm gì?! Đi du lịch à?!

Phúc nghe xong lúc này mới nói:

- Thé còn vấn đề lên trời thì sao? Các người không tính tới chuyện đó nữa à?

Chiến không thèm chả lời chỉ ra hiệu cho Phúc đi ra chỗ khác. Lúc này Phúc mới tiếp tục nói:

- Nếu như tôi có cách giúp cho các người mở cửa, thì các người có hứa rằng sẽ mang đất nước này tới một thời kì mới hay không?

Chiến như không tin vào tai mình, hắn ngửng mặt lên nhìn thẳng vào mặt của Phúc. Có lẽ điều khiến Chiến băn khoăn không phải là việc Phúc nói có cách mở cửa, mà Chiến không tin rằng một người trẻ tuổi như Phúc lại có thể bắt đầu tin vào quân phản động. Chiến lúc này đứng lên ra lệnh cho hai tên phản động đang đứng:

- Đứa nó ra khỏi đây mau!

Hai tên này tuân lệnh tiến tới bẻ tay Phúc đưa ra, Phúc vừa bị lôi đi nó vừa la lớn:

- Tôi có cách cho các người mà! Các người không tin tôi sao?!

Chiến vừa mới ngồi lại xuống thì chợt hắn sợ hãi khi thấy Lâm đã có mặt ở đó lúc nào, Lâm ra lệnh cho hai tên phản động buông tay Phúc ra. Thế rồi Lâm mỉm cười hỏi Phúc:

- Chú em nói sao cơ? Chú em có cách mở Chung Giới Môn hả?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net