Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 159: [Con Rồng Cháu Tiên] Bao giờ cho đến bao giờ
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 159: [Con Rồng Cháu Tiên] Bao giờ cho đến bao giờ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 27: bao giờ cho đến bao giờ?

Đúng như lời Bạch Long đã nói với những người lính tại Việt Bắc, có lẽ chiến tranh sẽ không còn kéo dài nữa khi mà cả hai bên đã cùng tuyển quân và liên tiếp tấn công nhau dọc miền Trung. Quân phản động có lẽ đã bỏ hẳn quỷ binh ra khỏi cuộc chơi với nỗi lo sợ rằng nếu có gì không hay xảy ra, thì việc chúng làm phản sẽ là không lường trước được. Về phía quân đội ta thì bây giờ quân phản động hầu hết đều là những người bình thường một là tự nguyện hai là bị ép đi lính cộng với một số lượng ít quân phản động có tà thuật và linh thú nên chúng ta không còn phải lo ngại mấy. Một cuộc chiến giữa quỷ dữ và thần thánh không hiểu bằng cách nào, ra làm sao, mà nó đã trở thành một cuộc nội chiến thảm khốc. Những người phải chịu khổ đâu ở đây là chúng ta, những người dân Việt Nam, những con rồng cháu tiên. Họ cũng chỉ như bạn, như tôi, và như bao nhiêu người khác, vì hoàn cảnh mà họ phải cầm súng, vì sự an nguy của người thân, của gia đình. Anh em cùng chung một dân tộc, cùng chung một dòng máu, giờ phải tàn sát lẫn nhau, phải giết hại lẫn nhau, thử hỏi như vậy liệu có đáng không?

…Tại địa phận Đà Lạt…

Cả Mỹ và My sau khi nhận lệnh từ Tú, hai người đã dùng ma thuật để biến đổi nhận dạng và trà trộn vào quân đội tại Đà Lạt để làm theo lời Tú. Nhiệm vụ đầu tiên mà hai cô được giao đó là kiếm cho đủ ba thứ tại địa phận Đà Lạt mà tên quỷ binh không thể mang về được. Vậy ba thứ đó là ba thứ gì mà lại quan trong như vậy? Trên thực tế ba thứ đó lại là ba thứ dễ có được nhất và cũng ít người biết tới được công dụng của nó nhất. Tương truyền rằng vạn vật trên đời này được tạo thành bởi ba thứ, đó là không khí, nước, và đất. Lấy ví dụ như con người ta chẳng hạn: da thịt, xương cốt, nội tạng của chúng ta được Địa Mẫu nặn lên từ đất; máu của chúng ta hay như nước mắt được làm từ nước; và linh hồn của chúng ta do Thiên Phụ ban tặng chính là từ không khí mà ra. Kể ra thì cũng đúng thôi, một con người nếu thiếu máu thì không thể tồn tại, thiếu linh hồn thì không thể sống, và nếu không có thân xác thì họ không thể bước trên cõi đời này được. Nhưng câu hỏi mà chúng ta quan tâm là ba thứ đó thì có ích lợi gì cho Tú?

Dù biết rằng bất kì một sinh vật nào tồn tại trên đời này đều nhờ vào sự kết hợp của không khí, đất, và nước. Thế nhưng nếu lấy được ba thứ đó từ một vùng đất thiêng thì một kẻ với phép thuật cao cường có thể tạo dựng nên được mọi sinh vật, với mọi hình dáng, và điều còn đáng sợ hơn nữa là sinh vật được tạo thành có thể mang suy nghĩ riêng và có sức mạnh vô cùng tựa như thần tiên hay quỷ dữ vậy. Nếu nói như vậy thì không lẽ Tú muốn tạo nên một đạo quân mới, hay như một con quỷ dữ khác để đánh nhau với quân ta? Không hẳn là như vậy đâu, vì nếu muốn tạo một con quỷ dữ từ ba thứ đó thì cần nhiều thời gian lắm. Chắc hẳn các bạn còn nhớ tôi đề cập đến vấn đề sinh vật đó sẽ có suy nghĩ riêng chứ? Nếu không cẩn thận trong việc rèn luyện và uốn nắn tư tưởng của sinh vật đó thì việc nó tạo phản và quay lại hại mình là dễ như trở bàn tay vậy. Nhưng Tú cần ba thứ này không phải là để tạo ra một sinh vật mới, mà đơn giản hắn cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất, đó là dùng ba thứ này để làm phép thế mạng. Vậy phép thế mạng có nghĩa là sao? Rất đơn giản, chỉ cần có được đủ ba thứ nguyên liệu trên, hóa phép kết hợp chúng thành một hình người, sau đó nhỏ máu của mình lên hình nộm đó, tức thì hình nộm đó sẽ thế mạng cho mình. Tuy nhiên nói là như vậy, nhưng cách này chỉ có thể dùng được một lần duy nhất mà thôi, lý do là vì dùng phép thế thân này chỉ có thể qua mặt được thần thánh một lần, và điều quan trong hơn là phải nhỏ máu vào hình nộm ngay sau khi mình bị giết. Nếu làm trước thì tự động vong hồn của mình sẽ bị trục xuất khỏi xác và mãi mãi ở tình trạng đã chết. Nếu nhỏ máu vào hình nộm đó ngay sau khi bị giết, thì cái xác bị hãm hại sẽ là tạm thời và hình nộm đó sẽ chính là cái xác thực sự của bản thân mình, khi nào muốn sống lại chỉ việc niệm thần chú thì lập tức một thân xác mới sẽ hiện ra cho hồn nhập lại. Nói là vậy, nhưng vẫn còn có một vấn đề chưa được làm rõ, đó là trong lúc xuất thần thì linh hồn của kẻ dùng phép sẽ đi về đâu? Linh hồn đó chắc chắn sẽ không rơi vào cõi âm, lại càng không thể ở cõi dương, và tất nhiên Âm Tào Địa Phủ lại càng không.

Đọc đến đây chắc hẳn các bạn cũng sẽ đoán ra được là một thứ bùa phép kinh người như thế này xuất phát từ đâu rồi đúng không? câu trả lời không phải lạ lẫm gì cho lắm, thứ bùa phép này được viết rõ ràng trong cuốn kinh cuối cùng của bộ Thất Đại Ma Kinh, Hắc Đế Kinh. Việc tìm đủ ba thứ nguyên liệu đó tại một vùng đất được coi là Tử Cấm Địa không có gì là khó khăn cả, Mỹ và My đã thu thập đầy đủ, công việc cuối cùng mà hai người được giao đó là tìm hiểu kĩ coi quân đội ta đang có kế hoạch gì, hay như vũ khí đặc biệt của chúng ta là gì. Mỹ và My đã dành hàng giờ quanh quẩn tại khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Cao gần nhà máy phản ứng nguyên tử hạt nhân chỉ để thu thập thông tin về cái vũ khí đặc biệt mà quân đội ta đang dùng để tiêu diệt quân của Hắc Đế. Nói về giáo sư Minh, sau ngày mà thạc sĩ Hiếu qua đời, có vẻ như bác ta cũng chán nản hơn với công việc. Mặc dù nói rằng GN Drive, S.N.S, và W.O.F đã được sản xuất hàng loạt cho quân đội nhưng có lẽ điều đó cũng chỉ là vô dụng. Giáo sư Minh vẫn đến làm việc như thường, nhưng bác ta không tỏ ra một chút hưng phấn khi làm việc gì cả, không lẽ bác ta đã hoàn toàn sụp đổ? Nhiều người thấy giáo sư Minh như vậy thì họ cũng đã hết lời khuyên can, độngv iên, nhưng coi bộ tất cả chỉ là công cốc.

Vào một hôm, giáo sư Minh đang ngồi bên cạnh bản thiết kế của C2ĐV, có lẽ mọi thứ dường như làm cho bác ta nhớ tới thạc sĩ Hiếu. Một nữ tiến sĩ trẻ bước vô phòng làm việc của bác, cô ta đặt chiếc máy tính bảng của mình lên một cái bàn và nói giọng nhỏ nhẹ:

- Thưa giáo sư, xin giáo sư xem qua thông số của GN Drive sau khi cải tiến.

Giáo sư Minh không nói gì chỉ khua tay. Nữ tiến sĩ này tính quay ra nhưng chợt có một thứ gì đó níu giữ cô ta lại, nữ tiến sĩ từ từ tiến lại bên cạnh giáo sư Minh và nói:

- Giáo sư … giáo sư vẫn còn buồn về việc thạc sĩ Hiếu hay sao ...?

Giáo sư Minh dường như lờ cái câu hỏi đó đi. Thế rồi nữ tiến sĩ này lại nói tiếp:

- Tôi mong giáo sư không quá đau buồn cho cậu ý. Bây giờ không phải là lúc để thương nhớ, chúng ta còn có nhiều việc phải làm lắm ạ…

Nghe đến đây giáo sư Minh đập bàn đứng dậy quát lớn:

- Cô nói đủ chưa?!

Nữ tiến sĩ giật mình, cô đứng đó im lặng. Thế rồi giáo sư Minh chỉ tay ra ngoài cửa:

- Nếu không còn gì thì mời cô ra ngoài ngay cho!

Nữ tiến sĩ lúc này hai mắt đẫm lệ, cô cúi mặt lặng lẽ bước đi. Khi ra đến cửa cô quay đầu lại nói:

- Mong giáo sư hiểu cho rằng … giáo sư không phải là người duy nhất mất đi đi thạc sĩ Hiếu…

Lúc này giáo sư Minh mới đứng hẳn lên tiến ra cửa và nói giọng giận dữ:

- Đúng! Không phải mình tôi mất đi thạc sĩ Hiếu đâu! Mà là cả cái đất nước này! Cả cái dân tộc này! Cô nghe rõ chưa?! Mà còn bản thân cô, tôi thấy cô nói với tôi là cô yêu cậu ta. Vậy mà khi cậu ta chết cô không rơi lấy được một giọt nước mắt, đồng thời cô cũng không muốn ra Quảng Trị nhìn mặt cậu là lần cuối là sao?!

Nghe đến đây, chợt nữ tiến sĩ rơi lệ, cô ta đưa một tay lên che miệng mình như cố kìm nén những tiếng nấc đang lớn dần, cũng có thể là cô ta muốn che giấu đi cái sự kinh hãi trước những lời nói đó của giáo sư Minh. Thì ra trong thời gian thạc sĩ Hiếu còn làm việc ở đây, cô nữ tiến sĩ này đã thương thầm nhớ trộm cậu ta rồi. Dẫu biết rằng mình hơn Hiếu đến bốn tuổi, nhưng cô vẫn yêu cậu ta nhiều lắm, có lẽ cô yêu Hiếu vì sự giỏi giang, và lòng nhiệt huyết với công việc của cậu. Giáo sư Minh cũng là người biết được điều đó, nữ tiến sĩ thường tâm sự với giao sứ Minh và không ít lần bác ta bảo cô nên tiến tới và bày tỏ tình cảm. Tuy nhiên, vì đất nước đang lâm nguy, và sợ rằng Hiếu sẽ phân tán tư tưởng, nên nữ tiến sĩ đã không bày tỏ, cô kìm nén lòng mình lại, thương thầm trộm nhớ thạc sĩ Hiếu. Thời gian cứ thế trôi qua, được làm việc bên thạc sĩ Hiếu là những giây phút tuyệt vời nhất của cuộc đời cô, mặc dù cậu ta không hề hay biết. Cho đến cái ngay mà tin báo C2ĐV bại trận, nữ tiến sĩ này như chết lặng người đi, cô không biết phải làm sao nữa? Khi mà lời yêu thương đó của nữ tiến sĩ sẽ mãi mãi không bao giờ được Hiếu biết đến, cô sẽ phải giữ cái tình yêu mãi mãi lại cho bản thân mình. Khi giáo sư Minh ngỏ lời muốn cô cùng đoàn ra Quảng Trị để nhìn mặt Hiếu lần cuối thì cô đã trối từ. Nữ tiến sĩ nhốt mình trong phòng làm việc hàng giờ, cô cố làm thật nhiều việc như thể để quên đi cái nỗi đau đó, cô vẫn khóc, vừa khóc vừa làm việc, làm sao cô có thể không khóc khi mà những thứ mà cô nghiên cứu đều khơi gợi lại hình ảnh của thạc sĩ Hiếu cơ chứ?

Và rồi cho đến khi nước mắt cô đã không còn rơi, những kí ức của thạc sĩ Hiếu đã đủ mạnh để khiến cho cô vững bước tiếp trên đường đời thì ngày hôm nay, cô lại bị giáo sư Minh nói ra những lời này. Nữ tiến sĩ như cố nuốt đi cái sự oan ức, cô kìm nén cái tiếng nấc đang to dần, cô nhìn thẳng vào mắt giáo sư Minh mà nói:

- Liệu những giọt nước mắt của tôi có mang Hiếu trở lại được không? Nếu Hiếu biết được rằng tôi, giáo sư, hay như những người khác quá buồn phiền vì cậu ta mà phân tán tư tưởng thì liệu cậu ta ở bên kia của sự sống có được vui hay không? và xin nói với giáo sư rằng, cho dù Hiếu đã mất, nhưng tình yêu mà tôi dành cho cậu ta là mãi mãi. Tôi không sợ hãi khi mất đi thạc sĩ Hiếu vì tôi tin rằng cậu ta luôn ở bên, tôi chỉ sợ rằng bản thân mình hay như người khác không đủ mạnh mẽ đi tiếp tục công việc mà thôi. Xin phép giáo sư.

Nói đến đây nữ tiến sĩ quay mặt lặng lẽ bước đi, chỉ còn nghe được tiếng nấc của cô vang vọng lại mà xa dần. Giáo sư Minh quay lại vào buồng, bất thình lình bác ta hất đổ hết mọi thứ trên bàn, giáo sư Minh úp mặt vào bản mà khóc thành tiếng. không lẽ bác ta đã nhận ra rằng mình là người sai? Hay bác ta khóc vì không còn nhận ra bản thân mình nữa? Chợt đang úp mặt vào bàn khóc, giáo sư Minh bị một thứ ánh sáng trói lòa soi thẳng vào mặt. Khi bác ta mở mắt ra thì đó là phần lõi trong của GN Drive lúc nãy bị bác hất xuống bàn đã bung ra. Giáo sư Minh nhặt cái lõi đó lên và nhìn chằm chằm váo nó, cái thứ dung dịch “Lệ Thanh” hòa với dung dịch phóng xạ như khiến cho bác ta có được một ý tưởng. Điều cuối cùng mà con người ta cần có để có thể thực sự hòa vào C2ĐV làm 1 đó là việc thây đổi áp xuất cùng với C2ĐV, vậy nếu như tiêm thứ dung dịch này thẳng vào mạch máu thì sao? Liệu chúng ta có đạt được cái sức mạnh vô thường đó không? Hay chúng ta sẽ bị nhiễm độc phóng xa mà chết ngay? Với cái ý nghĩ đó, giáo sư Minh liền lấy tay quệt đi những dòng nước mắt, tạm gác bỏ sự buồn phiền thương nhớ qua một bên, và bắt tay vào việc nghiên cứu để tìm ra câu trả lời.

Phải mất một tháng giời sau, khi đã thu thập đầy đủ thông tin về dung dịch “Lệ Thanh” và dung dịch hạt nhân, giáo sư Minh tin chắc một điều rằng khi kết hợp hai thứ này, dung dịch “Lệ Thanh” đã phần nào thuần hóa đi được dung dịch hạt nhân, thế cho nên, khi tiêm vào mạch máu nó sẽ giúp cho tế bào của ta phát triển và có những khả năng phi thường như thay đổi áp xuất đột ngột. Với kết luận đó, trong buổi thử nghiệm đầu tiên, giáo sư Minh đã tự nguyện hiến thân, và bác ta đã chuẩn bị sẵn một bơm xi lanh có chứa “Lệ Thanh” với dung dịch nguyên tử hạt nhân. Mặc cho những lời can ngăn của các nhà khoa học khác, nhưng giáo sư Minh vẫn quyết tâm thử nghiệm. Nữ tiến sĩ ngày nào cũng có mặt ở đó, cô không nói gì cũng không phản đối, có lẽ trong lòng cô cũng đã hiểu ra rằng cuối cùng giáo sư Minh cũng đã tỉnh táo và vững bước đi tiếp trên đường đời. Sau khi đã chuẩn bị xong, giáo sư Minh cầm cái kim tiêm lên và cắm thẳng vào mạch máu ở tay, bác ta từ từ bơm cái dung dịch đó vào người. Sau khi hoàn tất, giáo sư Minh rút km tiêm ra và đặt lại lên bàn. Cảm giác đầu tiên mà giáo sư Minh cảm nhận được đó là sự lạnh lẽo lan tỏa ra khắp cơ thể, toàn thân giáo sư Minh co giật liên hồi, những người có mặt ở đó thì vô cùng kinh hãi, chỉ một lúc sau thì giáo sư Mnh ngã xuống đất bất tỉnh.

… Một tuần sau …

Giáo sư Minh từ từ mở mặt, bác ta đang nằm trong phòng điều trị đặc biệt tại khu Khoa Học Công Nghệ Kĩ Thuật Cao. Giáo sư Minh đưa mắt nhìn quanh thì thấy nữ tiến sĩ ngày nào đã ngủ gục bên cạnh giường bệnh của mình. Giáo sư Minh mỉm cười, thế rồi bác ta nhìn ra cửa thì vô cùng hoảng hốt, cái hình bóng mập mờ của thạc sĩ Hiếu đang đứng ở cửa. Hiếu mặc trên người một bộ áo dài trắng của những nhà khoa học, thế rồi Hiếu vẫy tay về phía bác ta. Giáo sư Minh lúc này mới buột miệng:

- Thạc sĩ Hiếu… cậu …

Chính cái câu nói đó đã khiến cho nữ tiến sĩ tỉnh giấc, cô ta nhìn giáo sư Minh vui mừng nói:

- Giáo sư đã tỉnh lại rồi à?

Giáo sư Minh không để ý, chỉ nhìn về phía linh hồn của thạc sĩ Hiếu. linh hồn của Hiếu đứng đó thểm một lúc rồi cậu ta quay đầu bước ra ngoài. Giáo sư Minh đưa tay lên nói lớn:

- Thạc sĩ Hiếu từ từ đã…

Lúc này nữ tiến sĩ mới nhìn quanh và hỏi:

- Giáo sư nói chuyện với ai vậy?

Giáo sư Minh chỉ tay ra cửa và nói:

- Cô không thấy thạc sĩ Hiếu đang đi đó sao?

Nữ tiến sĩ nhìn ra cửa rồi quay đầu lại nhìn giáo sư Minh ngạc nhiên. Giáo sư Minh lúc này chỉ biết im lặng và ngẫm nghĩ ” Chuyện gì đang xảy ra thế này?”.

Phải mất một thời gian giáo sư Minh mới nhận ra được rằng chuyện gì đang thực sự xảy ra. Thì ra quả đúng như là bác ta đã tiên đoán, dung dịch “Lệ Thanh” đã hòa giải dung dịch hạt nhân nên có lẽ giao sư Minh đã hoàn toàn bình an vô sự. Bên cạnh đó, dung dịch “Lệ Thanh” còn khiến cho bác ta có thể nhìn thấy được người âm, va giao tiếp với họ. Việc cần làm cuối cùng bây giờ là thử C2ĐV với giao sư Minh để coi coi có đúng là con người đã đủ điều kiện để áp dụng thứ công nghệ mới này hay chưa. Thay vì phải phẫu thuật và gắn S.N.S vào cột sống của giáo sư Minh, các nhà khoa học đã nghi ra một cách khác đó là họ trực tiếp điều khiển S.N.S từ bên ngoài, còn đâu giáo sư Minh sẽ chỉ được gắn W.O.F và GN Drive mà thôi. Sau khi đã hoàn tất công việc chuẩn bị, các nhà khoa học bắt giáo sư Minh thử chịu áp xuất từ việc cất cánh bất ngờ cho đến việc lộn vòng, gia tốc, và xoay người trên không, cho đến việc tiếp đất khẩn cấp. Cuộc thử nghiệm diễn ra suôn sẻ, và chỉ số cơ thể của giáo sư Minh trên màn hình cũng rất ổn định, thêm vào đó, các nhà khoa học còn phát hiện ra thêm được một phát kiến mới đó là cơ thể của giáo sư Minh hoàn toàn vô sự với phóng xạ từ GN Drive, mặc cho GN Drive có quay với tốc độ bao nhiêu đi chăng nữa, thì lượng phóng xạ tỏa ra cũng không hề ảnh hưởng gì tới sức khỏe hay như thể trạng của bác ta cả. Cám ơn trời phật, cuối cùng thì chúng ta cũng đã có được chiếc chìa khóa cuối cùng để mở được cánh cửa của thành công, cánh cửa của sự hàn gắn một dân tộc rồi. Nhưng phải mất bao lâu nữa thìu con rồng cháu tiên mới có thể thực sự áp dụng được chiếc chìa khóa này vào công cuộng gắn liền đất nước cơ chứ?

Như đã nói ngay lúc đầu, tình hình tại miền Trung đang diễn ra hết sức căng thẳng và đi vào bế tắc khi mà một loạt các cuộc tấn công diễn ta từ hai phía làm náo loạn cả một vùng. Bên này cố giết hại và chiếm lấy vị trí chiến lược của bên kia, bên kia đợi thời cơ rồi chiếm lại, thử hỏi cái vòng sát sinh này đến bao giờ thì mới chấm dứt cơ chứ? Nhưng chả lẽ cả đôi bên không nhận ra rằng họ đang giết hại những người bạn, những người thân, hay nói đúng hơn nữa là những người dân Việt Nam hay sao? Tuy biết rằng bên phản động là những kẻ không đáng được tha thứ cho những gì bọn chúng đã làm, nhưng đâu phải toàn bộ số binh lính ra trận đó đều hoàn toàn theo quân phản động đâu? Họ cũng chỉ là những người dân đất Việt vì lo cho sự an nguy của gia đình mà thế thân ra trận đi theo quân phản động thôi mà? Nếu muốn biết rõ nguyên nhân và thực chất của cuộc chiến, cần phải kể đến cái ngày trận đánh đầu tiên mà hai bên đụng độ nhau tại địa phận Quảng Trị.

… Xung quanh địa phận Đồng Hới vào cái đêm trước khi trận đụng độ đầu tiên xảy ra …

Một lướng lớn thanh niên xung phong tại miền Nam đã tự nguyện gia nhập đội trinh sát và lặng lẽ tiến sâu vào địa phân miền Trung để do thám tình hình quân địch cũng như là tìm đường trước để quân ta tiến công. Vậy những người trinh sát trẻ tuổi này được chuẩn bị những gì? Họ đã đào sẵn một loạt các đường hầm nhỏ để trú qua đêm, một số lượng chim bồ câu thuần hóa để đưa mật tin về quân đội tại Quảng Trị, và một khẩu súng lục cùng với một con dao dự phòng bên người. Họ được mặc một bộ quần áo đặc biệt làm từ “Tinh Giáp” mầu đen, bộ giáp này một phần giúp họ di chuyển nhanh nhẹn và lặng lẽ, nhưng đồng thời nó cũng khiến cho tà ma yêu đạo cà linh thú không thể phát hiện ra họ. Những người thanh niên trinh sát trẻ tuổi này đổi lấy sự yên bình phải sống trong những khu rừng đầy nguy hiểm, chịu sự chia cách chỉ để đổi lấy một cái ngày mai tươi đẹp hơn.

Đó là một buổi tối ảm đạm tại một khu rừng gần địa phận Đồng Hới, môt nữ trinh sát trẻ tuổi lặng lẽ luồn lách trong rừng để tiến gần hơn tới đám lửa trại của quân phản động. Nữ trinh sát này ngồi im trên một gốc cây cao và hướng mắt nhìn về phía đống lửa trại. Cô thầm nghĩ chắc tốp lính này chỉ tầm có mười lăm người, không khí của những người lính này không lấy gì làm vui vẻ cho mấy, tất cả đều im lặng và đắm mình trong một cái không khí nặng nề vã buồn bã. Nữ trinh sát ngồi trên cây nhìn ra xa hơn nữa thì cô thấy có một vài đống lửa trại cháy bập bùng dọc đó không xa, không lẽ quân phản động đang cố tính bao vây lấy địa phận Đồng Hới? Nữ trinh sát muốn nắm rõ hơn tình hình quân địch, thế là cô ta từ từ tụt xuống dưới gốc cây và lặng lẽ tiến gần lại về phía lửa trại hơn. Chưa ai phát hiện ra cô cả, nữ trinh sát nhìn quanh thì thấy hầu hết quân phản động mặc quân phục mầu đen, họ được trang bị vũ khí là những khẩu súng của người bình thường, vậy có nghĩa là họ không phải là quỷ binh. Nữ trinh sát nhìn quanh thêm một hồi như thể tìm kiếm linh thú thì không thấy có một chút động tĩnh gì. Sau khi đã nắm bắt được thông tin, nữ trinh sát trẻ tuổi lấy ra tấm bản đồ thu nhỏ, ghi lại vị trí của những đốm lửa trại, sau đó cô lặng lẽ rời ra xa khỏi nơi đầy nguy hiểm này. Trên đường rời khỏi trại lính đó, bất thình lình nữ trinh sát này nghe thấy tiếng động lạo xạo đang tiến gần tới phía mình, trong phút trốc sợ hãi, cô ta đã nép người vào gốc cây và lắng nghe tiếng động đó ngày càng tiến lại gần hơn nữa trong khi nhịp tim đập dồn dập. Thì ra đó là một tốp lính phản động đi tuần, tất cả là năm người, họ đi ngay qua cô cách có mấy bước chân, không hiểu những người này có ma thuật hay không mà dường như họ không hề nhìn thấy nữ trinh sát đang đứng ngay bên cạnh họ, mà cũng có thể do trời tối và bộ đồ đặc biệt cô đang mặc là mầu đen nên khó mà nhìn thấy được nếu chỉ dựa vào ánh trăng. Trong khi tốp lính này đang tuần tiễu đi ngang qua nữ trinh sát, cô nhận ra ngay người đàn ông mặc quân phục đen đi sau cùng, thôi đúng rồi, đó chính là giáo sư Tiến. Hóa ra đây là thầy giáo của nữ trinh sát mấy năm về trước. Nữ trinh sát còn đang ngỡ ngàng không biết tại sao thầy mình lại gia nhập quân phản động, nhưng cô ta đang tìm cách ra hiệu cho thầy mình. Đợi khi đoàn người đã đi qua, nữ trinh sát nhẹ nhàng di chuyển theo sau, trong tay cô là một canh cây khô, nữ trinh sát ném mạnh vào lưng vị giáo sư này. Vị giáo sư có cảm giác như ai chạm vào mình thì vội quay lại nhìn, bốn người kia vẫn tiếp bước. Nhìn một lúc không thấy ai thì vị giáo sư này lại bước tiếp để đuổi kịp theo đám lính tuần tiễu. Nữ trinh sát lại nhặt một cành củi khô khác ném vào lưng thầy mình. Thấy Tiến lại quay đầu lại nhìn, nghi rằng có cái gì đó không phải, thầy giáo Tiến cầm súng từ từ quay đầu lại nhẹ nhàng tiến bước và nhìn quanh coi có ai khác không. Nữ triến sĩ vẫn ẩn mình vào gần một gốc cây đợi cho toán lính phản động tuần tiễu kia đã đi xa hẳn, cô mới từ từ bước tới phía sau thầy giáo Tiến và gọi nhỏ:

- Thầy ơi .. có phải thầy Tiến không ?

Thầy giáo Tiến thấy có người gọi tên mình từ phía sau vỗi quay đầu dương khẩu tiểu liên, thầy giáo thấy có một người mặc đồ đen bó chặt đang từ từ tiến lại phía mình dưới ánh trăng, liền hằn giọng đe dọa:

- Ai đó? dừng lại ngay nếu không tôi bắn…

Dưới ánh trăng sáng đó, nữ trinh sát đã nhìn rõ khuôn mặt của thầy mình ngày nào, thầy đã già đi nhiều rồi. Thế rồi nữ trnh sát cất lời giọng ngẹn ngào:

- Là con nè thầy … con là Dương đây …

Thầy giáo Tiến nghe thấy vậy thì từ từ hạ súng xuống, thế rồi thầy ta nheo mắt nhìn và nói:

- Dương …. Dương nào ?

Lúc này Dương từ từ lột cái mũ chùm kín mặt ra với hai dòng nước mắt đã lưng tròng. Thầy giáo Tiến nhìn thấy khuôn mặt này thì như nhận ra cô học trò ưu tú, thầy nói giọng mừng rỡ:

- Có phải Dương lớp quản trị trong Sài Gòn không?

Dương khẽ gật đầu, thế rồi cô chạy tới ôm chặt lấy thầy, thầy giáo Tiến cũng ôm chặt lấy cô, hai thầy trò có lẽ như muốn khóc lên vì sự sung sướng khi được đoàn tụ, thế nhưng có lẽ vì tình hình mà hai người chỉ nghẹn ngào sụt sùi mà không dám khóc thành tiếng. Thế rồi hai thầy trò tìm lấy một nơi an toàn, sau đó cả hai ngồi xuống hàn huyên tâm sự. Dương lúc này mới nghẹn ngào hỏi:

- Thầy ơi … sao thầy lại theo quân phản động ạ ?

Thầy giáo Tiến thở dài, thế rồi thầy ta bắt đầu kể. Thì ra nhà thầy giáo Tiến này không còn ai khác ở miền Bắc, vợ thầy mất sớm, còn đứa con trai thì đi công tác trong miền Nam. Con thầy tính là sẽ về trước Đại Lễ Nghìn Năm để được ở bên cha mình, nào ai ngờ công việc bận rộn, thế rồi cậu con trai chỉ có thể về sau đại lê. Nhưng có lẽ cậu con trai không thể ngờ được rằng bạo loạn xảy ra, và rồi có lẽ cậu ta sẽ mãi mãi không được nhìn mặt cha mình lần cuối. Thế rồi khi quân phản động đã hoàn toàn làm chủ thủ đô, chúng bắt thầy đi lao động sản xuất. Sau này tình hình biến đổi, chúng có đến nhà và tính ép ngũ con trai thầy. Tuy nhiên sau khi biết được rằng chỉ còn thầy thì bọn chúng ép thầy nhập ngũ và ra trận luôn. Nói đến đây thì thầy giáo Tiến giọng buồn bã:

- Bọn nó ác lắm con ạ, chúng nó không phân biệt già trẻ, trai gái, chỉ cần không đủ người cho chúng ép ngũ thì chúng sẽ bắt hết. Có những đứa nhóc năm nay mới học cấp hai cũng bị bọn cúng bắt đi làm trinh thám như con vậy, thật là tội nghiệp lũ nhỏ quá.

Nghe đến đây thì Dương càng tuôn rơi nước mắt nhiều hơn nữa, thế rồi cô nói như nấc lên:

- Chiến trường ác liệt … cho dù có bị ép buộc hay tự nguyện … con chỉ lo rằng … lo rằng thầy sẽ không sống nổi thôi … huhuhu

Dương òa khóc, thế rồi thầy giáo Tiến phải ôm cô vào lòng mà vỗ về, thấy nói giọng điềm đạm:

- Cám ơn con đã quan tâm tới thầy … bây giờ con cũng có khác gì thầy đâu … con phải cẩn thận, quân phản động rất giã man và tàn bạo… nếu để chúng phát hiện ra thì con sẽ không xong đâu…

Dương vẫn cứ khóc trong lòng thầy giáo Tiến, mặc cho thầy ta đã hết lời vỗ về an ủi. Nhận ra rằng mình đã bỏ đi quá lâu, thầy giáo Tiến phải vội vã từ biệt Dương và chạy về trại. Dương đứng đó nhìn thấy mà hai mắt cô đỏ hoe, liệu có bao giờ hai thầy trò có cơ hội gặp lai nhau được nữa không? Đợi khi bóng thầy giáo Tiến đã đi khuất, Dương mới đội lại mũ trùm mặt và đi về phía hầm trú thân.

Thầy giáo Tiến vội vã chạy về phía trại, thật may mắn, thầy thở dốc khi mà không thấy tên tư lệnh phản động đâu cả. Thấy giáo Tiến lặng lẽ ngồi xuống cạnh lửa trại, một người bạn bị ép ngũ hỏi thầy:

- Ông đi đâu về vậy?

Thầy giáo Tiến cười nói:

- Đi vệ sinh chứ đi đâu.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì một tiếng hô lớn:

- Tư lệnh tới!

Lập tức toàn bộ mấy người lính ngồi quanh lửa trại và trong lều liền chạy ra xếp thành hàng ngang trước đám lửa trại. Một tên tư lệnh phản động đi tới, phía mấy người, hăn lòng vòng một lúc rồi chỉ tay vô mặt thầy giáo Tiến và nói:

- Ngươi. Bước lên.

Thầy giáo Tiến nghe thấy tên tư lệnh gọi mình thì có thoáng rùng mình, thế rồi thấy cố bình tĩnh bước lên phía trước. Tên tư lệnh này nhìn thầy và hỏi:

- Nhà ngươi đi đâu mà về muộn thế?

Giáo sư Tiến nghiêm mình đáp:

- Tôi đi vệ sinh thưa tư lệnh.

Tên tổng tư lệnh này cười sặc sụa, thế rồi hắn hỏi:

- Thiệt vậy sao?

Thế rồi bất ngờ hắn thọi một cú mạnh vào bụng thầy giáo Tiến khiến cho thầy ngã gục người xuống đất. Khi thầy giáo Tiến ngửng mặt lên thì đã nhìn thầy một con chim cú hai mắt to đỏ lừ bay tới đậu bên lên vai tên tư lệnh. Tên tư lệnh này quát lớn:

- Đứng lên!

Giáo sư Tiến từ từ đứng lên, những người bạn của thầy đứng bên cạnh nhìn thấy con ma cú đó thì sợ hãi vô cùng. Đợi cho thầy đứng lên thẳng người, tên tư lệnh mới nói tiếp:

- Nhà ngươi đừng có dấu ta, ta biết rõ nhà ngươi đang làm gì. Mau khia thật đi!

Giáo sư Tiến đứng đó mà mồ hôi mồ kê đầm đìa, không lẽ nào tên tư lệnh này đã biết. Nhưng khi nghĩ đến cô học trò trẻ tuổi, thầy giáo Tiến khôgn nỡ lòng, thế rồi thấy ta đáp lời:

- Quả thực tôi đi vệ sinh thưa tư lệnh.

Tên tư lệnh này có lẽ không chịu đựng nổi nữa, hắn giáng một cú đấm thẳng vào mặt khiến cho thầy giáo Tiến ngã xuống đất một lần nữa. Thế rồi tên tư lệnh hét lên trước sự kinh hãi của mấy người kia:

- Còn nói láo! Khai ra mau! Con ranh đó là ai?! Tại sao khi tao nhìn qua con ma cú này lại chỉ thấy cái đầu nó?!

Thầy giáo Tiến không nói năng gì chỉ từ từ bò dậy, khi thầy ta chống tay tính đứng lên thì tên tư lệnh đã rút súng, lên đạn, và ấn vào đầu thầy giáo Tiến. Hắn nghiến răng hỏi:

- Tao hỏi lại một lần cuối, con nhỏ đó là ai?!

Thầy giáo tiến vẫn yên lặng, thế rồi bất ngờ thầy giáo Tiến hô lớn:

- Việt Nam mãi mãi là của con rồng cháu tiên! Anh em hãy nhớ lấy!

Không thương tiếc, tên tư lệnh nổ súng. Tiếng nổ vang vọng đi khắp cả khu rừng. những người khác đứng quanh đó chứng kiến cái sự tàn nhẫn của tên tư lệnh thì rùng mình sợ hãi. Thế rồi tên tư lệnh nhìn lên và hắn quát:

- Chúng mày còn đứng đó?! mau mau đi lùng sục khắp khu rừng này tim cho bằng được con nhỏ đó đi! Không tìm được tao sử bắn hết!

Nghe đến đây mấy người lính này vội run rẩy cầm lấy súng và tản ra đi lùng sục khắp cả khu rừng mặc cho đêm tối, liệu họ có bao giờ tìm được Dương hay không?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Lăng Thiên Chiến Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net