Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 160: [Con Rồng Cháu Tiên] Mù quáng sinh thù hận
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 160: [Con Rồng Cháu Tiên] Mù quáng sinh thù hận

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 28: mù quáng sinh hận thù

Tin tức liên tục được cập nhật từ miền Trung rồi gửi về địa phận Quảng Trị theo đường chim bồ câu đưa tin. Nói về quân đội ta tại thời điểm trước khi cái cuộc chiến trang giữa “thần thánh” và “ác quỷ” này thực sự chuyển thành “nội chiến”, có lẽ chúng ta cũng đã sẵn sàng làm đủ mọi việc, cho dù là bằng bất cứ cách nào, với bất cứ giá nào, hay phải giết bất kì một ai cản đường chúng ta trong công cuộc dành lại thủ đô, và gắn liền lại bờ cõi. Khi lực lượng quân đội đã được kêu gọi tạm coi là đủ, chính phủ ta đã dành nhiều thời gian vào việc huấn luyện và phân phối lực lượng tới các biệt đội khác nhau. Nói về vấn đề tin tức thu nhập được từ quân đội trinh sát trong miền Trung, lãnh đạo của ta đã nhận thấy rằng tại thời điểm này chúng ta có thể tạm coi là không phải đối mặt với quỷ dữ nữa, mà kẻ thù lớn nhất của quân đội ta bây giờ là quân phản động, những kẻ cố ý chống lại chính phủ. Mà kể cũng đúng thôi, trong lúc nước sôi lửa bỏng, bom đạn khói lửa này thì làm gì có thời gian để mà tim hiểu kĩ nội tình hay như cái lý do của kẻ địch cơ chứ? Tại bất kì cuộc chiến nào cũng vậy, điều đầu tiên mà mỗi phe lo ngại nhất là bao giờ địch sẽ tấn công? Quân đội của chúng ra sao? Chiến lược của chúng là gì? Và liệu chúng ta có thể chống cự lại được hay không?

Một sự thật phũ phàng đó là cho dù có là bị xâm lược, hay nội chiến đi chăng nữa, cho dù là phe nào thì họ cũng có cái lý do riêng của mình. Nếu bạn ngừng đọc và nghĩ theo hướng rằng lo sợ sẽ sinh ra mù quáng, mù quáng khiến cho con người ta làm những điều mà khi họ đủ bình tĩnh để ngẫm lại, họ không tin được rằng chính bản thân mình đã làm vậy. Và sớm hay muộn, thì mù quáng cũng sẽ sinh ra thù hận mà thôi, thêm một điều nữa đó là sự thù hận này sẽ kéo dài mãi mãi, thù hận chỉ có thể biến mất khi mà mù quáng không còn. Theo như khía cạnh và lối suy nghĩ của bản thân tôi thì không có một cuộc chiến tranh nào là phí nghĩa cả, nếu bạn coi nó là phi nghĩa thì bạn chắc hẳn chưa hiểu rõ về cuộc chiến tranh đó và cũng rất có thể, bạn chưa từng một lần đặt bản thân mình vào vị trí của cả hai bên và cùng nhìn nhận sự việc từ nhiều phía khác nhau. Thêm vào đó, đối với tôi mà nói, không có cái gì là đúng, mà cũng chẳng có cái gì là sai cả. Đúng hay sai đều là những gì mà những người như chúng ta, những người sống trong thời bình, gán ghép cho sự việc hay như bất kì một bên nào mà thôi. Nếu bạn hỏi tôi lí do vì sao tôi lại suy nghĩ như vậy, thì tôi sẽ trả lời với bạn rằng trong thời kỳ chiến tranh, nếu như bạn là một người trong hai phe, điều duy nhất bạn quan tâm đó là tồn tại và cảm xúc duy nhất mà bạn có được là sợ hãi, chính hai yếu tố đó đã điều khiển hành động và những suy nghĩ khác của bạn trong thời chiến.

Từ đêm cho tới sáng, toàn bộ quân phản động có mặt quanh địa phận Đồng Hới đã phải lùng sục xuốt mấy tiếng đồng hồ chỉ để tìm ra những thanh niên trinh sát của ta, chỉ tiếc thay cho bọn chúng rằng Dương sau khi gửi bồ câu về bộ tư lệnh ở Quảng Trị, cô cũng nhanh chóng tìm cách liên lạc với các chiến sĩ khác và thu quân về lại Quảng Trị. Quân phản động lùng sục quanh những khu rừng già, những bọn chúng chỉ có thể tìm được những căn hầm tạm trú của những chiến sĩ trinh sát. Quá bực tức, những tên chỉ huy phản động đã ra lệnh cho binh sĩ phá sạch các hầm đó đồng thời thu thập được vô số vũ khí và lương thực. Nhưng chả lẽ bọn chúng không bắt được một đồng chí trinh sát nào của ta hay sao?

… Rạng sáng tại địa phận Kiên Giang …

Thì ra tại địa phần này còn có ba đồng chí trinh sát trẻ tuổi đang mắc kẹt lại đằng sau. Họ đã nhận được lệnh rút lui lại vậy sao còn ở lại đây làm gì? Chả là tại căn hầm chú ẩn gần đây có một cỗ mắy rất đặc biệt mới được quân đội ta trong miền Nam sáng chế ra, đó là máy do thám địa hình. Chiếc máy này có chức năng như một máy phát sóng âm cực mạnh, chiếc máy bao gồm hai bộ phận chính, khối thụ nhận và giải mã thông tin kèm theo màn hình hiển thị trên mặt đất và một đầu khoan 5 mét khoan thẳng xuống lòng đất có chưa những con chips cảm ứng và những máy phát tần sóng. Việc lắp đặt và tháo rời rất đơn giản, tuy nhiên cái công đợi mũi khoan khoan xuống và thu lên thì rất lâu. Ba chiến sĩ trinh sát trong hầm loay hoay mãi mà mũi khoan không lên kịp, trinh sát nam thất vậy quay qua bảo hai nữ chiến sĩ kia:

- Hai bà mau chạy đi, không kịp nữa đâu!

Một nữ trinh sát vội nói:

- Nhưng còn cỗ máy?! Không thể để chúng rơi vào tay quân địch được!

Nam trinh sát vội hét lớn:

- Tôi có cách! Mau chạy về tổng hành dinh trước đi!

Nói đến đây, một nữ chiến sĩ vội kéo người này cộng thêm nam trinh sát đẩy thì hai người nữ trinh sát mới lao ra khỏi hầm. Nam trinh sát còn đang lấy thuốc nổ bọc có sẵn trong hầm để quanh thì chợt bên ngoài có tiếng hét lớn:

- Chúng nó kia kìa!!!

Tiếp theo đó là một loạt tiếng súng vang lên, bất chợt tiếng hét lớn của một nữ trinh sát từ xa vọng lại. Nam trinh sát nghiến răng:

- Mẹ kiếp!

Thế rồi cậu ta vớ lấy khẩu aka trong hầm thỏ đầu ra nã lia lịa vào quân phản động. Quân phản động phát hiện có người trong hầm, chúng vội chia ra làm hai tốp, một tốp bao vây lấy căn hầm, một tốp thì đuổi theo hai nữ trinh sát kia. Nam trinh sát một mình cầm súng chống trả quyết liệt, nhưng rồi bản thân cậu ta cũng ăn ba phát đạn vào ngực. Nam trinh sát quăng súng, cậu ta cố lết tới cạnh cỗ máy, thế rồi Nam trinh sát với lấy một quả lừu đạn, lúc này mấy tên phản động lao vào hét lớn:

- Đầu hàng đi!

Nam trinh sát hét lớn rồi rút trốt của quả lừ đạn:

- Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh!

Một tiếng nổ vang trời, hai nữ trinh sát kia nghe thấy thì vội quay đầu lại về phía hầm mà nhìn. Nữ trinh sát bị bắn trọng thương ở chân đưa tay lên miệng như cố kìm nén tiếng nấc. Tiếng súng và tiếng hô hoán càng ngày càng gần, cô nữa chiến sĩ kia thấy vậy thì vội hét lớn:

- Đi thôi! Đây không phải là lúc khóc lóc đâu!

Hai người cố gắng vượt qua một ngọn đồi nhỏ hơi dốc, do nữ trinh sát kia bị thương nên không tự đi được, nữ trinh sát khỏe mạnh phải kéo cô ta lên. Khi lên đến nơi, bất chợt nữ tỉnh sát bị thương đẩy mạnh nữ trinh sát còn khỏe mạnh lại về phía trước, thế rồi bản thân cô ta tự lăn xuống đồi. Nữ trinh sát khỏe mạnh vội quay đầu lại ngó xuống hét lớn:

- Bà làm cái trò quái quỷ gỉ thế?!

Nữ trinh sát ở dưới ngồi trựa lưng vào dốc đồi nhìn lên lắc đầu. Thế rồi một viên đạn nữa găm thẳng vào ngực của nữ chiến sĩ bị thương, cô ta nghiến răng cố chịu đau đớn. Thế rồi nữ chiến sĩ này rút khẩu súng lục ra bắn trả, cô ta gào lên:

- Còn không mau về báo cáo!!!

Nữ chiến sĩ ở trên hai mắt nhạt nhòa, thế rồi cô ta đứng dậy lao thẳng về tổng hành dinh ở Quảng Trị. Cô ta cứ chạy, chạy mãi, chạy cho đến khi không còn nghe thấy tiếng súng lục của bạn mình nổ nữa.

Tại tổng hành dinh ở Quảng Trị lúc này đã có lệnh rải thảm bom khắp toàn bộ khu vực Đồng Hới, nhưng vị đội trưởng đội trinh sát nói rằng còn thiếu ba người nữa nên xin được hoãn thêm thời gian. Còn đang nóng lòng chờ đợi, chợt một chiến sĩ bộ đội lao vào phòng họp báo cáo:

- Báo cáo! Chỉ Huy mau ra ngoài cửa ngay ạ!

Nhanh lập tức mọi người vội chạy ùa lên phía tường thành, lúc này một viên chỉ huy mới được bổ nhiệm cầm ống nhòm lên nhìn về phía xa xa thì thấy nữ trinh sát kia chạy nhanh thoăn thoắt về phía thành. Viên chỉ Huy này đưa ống nhòm cho đội trưởng đội trinh sát và nói:

- Có phải cô ta không?

Viên đội trưởng vồi cầm lấy ống nhòm và nhìn, thế rồi cậu ta hét lớn:

- Đúng là cô ta rồi … nhưng còn hai người nữa đâu…

Nói đến đây, bất chợt viên đội trưởng này quay qua viên tổng chỉ huy này mà hét lớn:

- Mong chỉ huy mở cổng thành và cho anh em ra bao bọc đồng chí đó!

Viên tổng chỉ huy này không nói gì, hai mắt ông ta vẫn hướng về phía khu rừng. Viên đội trưởng linh cảm có gì không hay, cậu ta quay qua đồng chí bộ đội bên cạnh mình và nói:

- Các anh em theo tôi, phải cứu lấy nữ trinh sát đó.

Bất chợt khi hai người này vừa quay lưng đi thì chợt viên tổng chỉ huy hét lớn:

- Tôi yêu cầu hai đồng chí dữ nguyên vị trí!

Viên đội trưởng này quay lại nhìn như không tin vào tai mình, cậu ta tiến lại nói:

- Chỉ huy? Chỉ huy nói sao cơ?

Viên tổng chỉ huy lúc này mới quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mặt viên đội trưởng nói giọng nghiêm nghị:

- Không một ai đi đâu cả! đây là mệnh lệnh!

Viên đội trưởng lúc này nhìn thẳng vào mắt của viên tổng chi huy bằng cái vẻ mặt kinh hãi, thế rồi cậu ta lắp bắp:

- Nhưng … nhưng mà …

Viên tổng chỉ huy nghiêm giọng nói tiếp:

- Một khi đã gia nhập vào quân đội rồi thì việc sinh tử là lẽ thường tình, không thể vì một cá thể mà bỏ mặc đại sự được.

Càng nghe viên đội trưởng này càng kinh hãi, thế rồi cậu ta quay qua nhỉn thẳng vào mặt bác Hiếu như cầu mong bác ta mở lời. Đáp lại cái ánh mắt đó của viên đội trưởng đội trinh sát, thượng tướng Hiếu chỉ nhìn đi chỗ khác như cố lẩn tránh cái ánh mắt van nài cầu cứu vậy. Thì ra ngay từ khi bắt đầu tập trung quân ở Quảng Trị, lãnh đạo cấp cao đã phái một người khác trực tiếp xuống tiếp quản việc quân binh và thượng tướng Hiếu bây giờ chỉ là người đưa ra chiến lược, bác ta có thể cho lời khuyên nhưng thực tế không có quyền binh gì trong tay. Không lẽ các vị lãnh đọa cấp cao sợ rằng một khi thượng tướng Hiếu đã trải qua nhiều chuyện như vậy. bác ta sẽ bị tâm tư tình cảm lấn chiếm lấy lấy lý chí hay sao? Viên đội trưởng đội trinh sát như hiểu ra vấn đề, cậu ta tiến tới lan can tường thành quỳ xuống đó mà rơi nước mắt nhìn về phía nữ trinh sát đang cố chạy về phía thành.

Ở bên dưới, nữ trinh sát lao mình đi thoăn thoắt, nhưng bản thân cô ta dường như bắt đầu nghi ngờ. cô nghĩ rằng đến bấy giờ thì các chiến sĩ trên thành phải nhìn thấy mình rồi chứ? Hơn thế nữa họ chắc chắn phải mở cửa và cho người ra giúp chứ sạo lại đóng cửa im ỉm thế kia? Còn nhiều nghi hoặc nhưng lúc này nữ trinh sát chỉ lo chạy thoát thân, cô tính rằng khi tới gần cửa cô sẽ nhảy qua tường thành. Khi còn cách tường thành tầm một ngàn mét, nữ trinh sát mừng thầm vì nghĩ rằng mình sắp thoát thân thì bất chợt một tiếng “vùn vut” xé gió hướng về phía cô, thế rồi một mũi tên cắm xuyên người nữ trinh sát. Nữ trinh sát này dừng chân khựu xuống đầu gối. Cô thở dốc rồi nhìn xuống thì thấy máu đang tuôn chảy ở chỗ mũi tên đâm xuyên người. Nữ chiến sĩ hết nhìn mũi tên rồi lại nhìn lên thành, cô đưa cánh tay phải lên hướng về phía thành như cầu cứu, thế rồi hai mũi tên khác lao tới đâm xuyên người cô, ba mũi tên bốc khói đen nghi ngút, chỉ còn thấy nữ trinh sát đổ gục người xuống đất với cánh tay phải vẫn đang với về phía tổng hành dinh. Viên đội trưởng lúc này ở trên thành cũng gào khóc thành tiếng, lúc này viên tổng chỉ huy quay qua nói với đồng chí liên lạc:

- Ra lệnh cho không quân rải bom đi.

Nghe đến đay, chiến sĩ liên lạc nhấc máy gọi về về đội không quân và ra lệnh rải bom Đồng Hới. Còn đang đứng trên thành thì bất chợt một chiến sĩ bộ đội khác chỉ tay nói lớn:

- Nhìn kìa.

Từ khu rừng tiến ra vô vàn những người mặc áo đen tay cầm súng từ từ tiến lại phía thành. Viên chỉ huy trưởng hô lơn:

- Tất cả vào vị trí chuẩn bị chiến đấu!

Lập tức tất cả các chiến sĩ đứng thẳng người dương súng và ngắm về phái đạo quân phản động đang tiến tới gần. Một số chiến sĩ bộ đội có ống nhòm thì nhòm xuống, chợt họ hét lên:

- Khoan đã! Đó là người dân của mình mà!

Nghe đến đây mọi người vội quăng súng xuống, và với lấy ông nhòm thay nhau nhìn. Viên tổng chỉ huy lúc này cũng nhìn qua ống nhòm kĩ hơn thì quả nhiên toàn là quân phản động mặc quân phục đen, đó là những người lính bình thường. Chợt một người lính đứng trên thành hét lớn:

- Khôi! Là anh nè! Sao lại gia nhập quân phản động thế?! Khôi ơi?!

Viên tổng chỉ huy thấy vậy thì càng lo lắng, chắc ông ta đã biết được quân phản động đang giở trò gì rồi.

Bên dưới đó, một loạt những người ở Hà Nội bị ép ngũ phải đi trước tiến gần tới phía Quảng Trị. Còn những kẻ phản động thực sự có tà thuật thì ở sau chĩa súng vào họ, tên đội trưởng phản động nói:

- Đứa nào quay đầu chạy sẽ bị sử bắn tại chỗ.

Với lời đe dọa đó, những người này buộc lòng phải tiến lên. Lúc này, có lẽ một vài chiến sĩ bộ đội trên thành như nhận ra người thân của mình ở dưới bèn buôn xúng và vẫy tay hô lớn như thể họ vui mừng khi được gặp lại người thân vậy. Những người ở dưới thấy các chiến sĩ đã buông súng xuống vẫy tay thì họ cũng không nỡ lòng nào mà nổ súng cả. Lúc này viên tổng chỉ huy trên tường thành hô lớn:

- Tôi yêu cầu các đồng chí cầm lấy súng và vào lại vị trí!

Nhưng vừa dứt câu thì chợt một chiến sĩ bộ đội trên thành đang hân hoan vẫy tay người thân thì bị một viên đạn xuyên đầu, chiến sĩ bộ đội này ngã xuống trước sự ngỡ ngàng của những chiến sĩ bộ đội khác trên thành. Thì ra một tên phản động có ma thuật ở dưới đã dùng súng ngắm yểm bùa để kích động cuộc chiến. Lúc này viên tổng chỉ huy trên thành gào lớn:

- Tất cả vòa vị trí, không được để mất Quảng Trị.

Nghe đến đây, các đồng chí bộ đội trên thành như sốc nặng, họ tuôn rơi nước mắt khi chứng kiến cảnh người dân ta bắn dân mình. Thế rồi họ nghiến răng cầm súng lên và bắn xối xả về phía quân phản động bên dưới, họ vừa bắn vừa khóc, vừa bắn mà vừa không tin rằng những người ở dưới đã không còn là con rồng cháu tiên nữa rồi. Những người bị ép ngũ ở dưới bị quân đội ta bắn bị thương và chết vô số kể, họ thấy quân đội chính phủ đã nhẫn tâm giết hại người thân, những đồng chí của họ thì cũng cố nghiến rắng, nuốt nước mắt mà bắn trả lại, họ không ngờ rằng quân đội chính phủ đã nhẫn tâm quay lưng lại với họ. Và rồi cứ như thế trận chiến thảm khốc đầu tiên đã xảy ra, quân phản động ồ ạt tiến lên, có cả những kẻ cưỡi linh thú lao lên, quân ta trên thành thì bắn xối xả xuống. Thế rồi cả xe tăng của quân phản động cũng xuất hiện và bắn nát tường thành. Lúc này đây không lực đã tới nơi, Viên tổng chỉ huy tại Quảng Trị trực tiếp liên lạc với phi cơ trưởng, Trường:

- Tôi yêu cầu các đồng chí rải thảm ngay ngoài thành Quảng Trị!

Trường nhìn qua máy quay thì thấy bên dưới chỉ là những người thường, cậu ta nói giọng run rẩy:

- Nhưng … nhưng thưa chỉ huy … họ … họ …

Viên tổng chỉ huy quát lớn:

- Đây là mệnh lệnh!

Trường chợt khép đôi mắt lại khi cậu ta nghe xong cái câu đó của viên tổng chỉ huy. Một giọt nước mắt tuôn rơi trên má Trường. Thế rồi cậu nói qua bộ đàm liên lạc với đoàn bay:

- Mệnh lệnh đã được đưa ra, thả bom ngay ngoài thành Quảng Trị.

Và thế rồi khi cả đoàn bay đã tới được cửa thành, một loạt bom được rải xuống, những tiếng nổ vang trời, xác người văng lên cùng với bụi mù tung tóe. Đoàn bay rải bom từ cổng thành Quảng Trị cho tới gần địa phận Đồng Hới thì hết bom nên đành quay đầu về. Thấy tình hình không ổn, quân phản động cũng vội thu quân về, bỏ mặc lại chiến trường đầu tiên tại Quảng Trị hoag tàn và đổ nát. Tiếng súng đã dừng, không gian bây giờ bỗng trở nên nặng nề và yên lặng một cách đáng sợ. Một loạt các chiến sĩ bộ đội tại quảng trị đã bị thương, tiếng họ gào thét đau đớn tại khu quân y vang vọng khắp Quảng Trị, họ gào thét vì đau đớn thể xác? Hay họ gào thét vì nỗi đâu trong lòng, cái nỗi đau bị người thân bắn? Một loạt các chiến sĩ bộ đội tỏa ra bên ngoài thành như thể muốn coi coi còn tên phản động nào sống sót hay không.

Viên đội trưởng đội trinh sát vội chạy ngay ra khỏi thành, cậu ta lao tới bên cạnh xác nữ trinh sát đã lạnh. Viên đội trường này quỳ xuống ôm lấy cái xác đó mà khóc nức nở, tiếng khóc cứ thế vang vọng mà não nề. Lúc này viên tổng chỉ huy cũng tiến tới đặt tay lên vai cậu ta, viên đội trường lúc này nói trong nghẹn ngào:

- Chính chúng ta … chính chúng ta đã giết nữ trinh sát này … chúng ta là người có lỗi …

Nghe đến đây, viên tổng chi huy hét lớn:

- Không!

Tiếng hét đó dường như thu hút được sự chú ý của những chiến sĩ bộ khác, lúc này viên tổng chi huy này mới nói lớn:

- Chúng ta không hề có lỗi gì cả! Họ đã có sự lựa chọn riêng của mình, và họ đã chọn con đường quay lưng lại với người dân, với chính phủ!

Viên đội trưởng ngửng mặt lên nhìn viên tổng chỉ huy, thế rồi viên tổng chỉ huy nhìn cậu ta nói:

- Việc chúng ta cần làm bây giờ và giải phóng thủ đô khỏi tay quân phản động càng sớm càng tốt. Nhưng người mà cậu từng biết, một khi mà họ đã khoác lên người bộ quân phục màu đen đó rồi, thì họ không còn là một trong số chúng ta nữa, họ không còn là người dân Việt Nam, không con là con rồng cháu tiên nữa rồi.

Nghe đến đây viên đội trưởng chi biết buồn bã cúi đầu, cậu ta đưa hai ngón tay lên mặt của nữ trinh sát khép mắt của cô lại, như thể mong cho cô ta được yên nghỉ vậy. Viên tổng chỉ huy lúc này mới nhìn quang, ông ta nhìn những chiến sĩ bộ đội còn đang đứng đó buồn bã, thế rồi ông ta nói lớn:

- Các đồng chí hãy nghe tôi! Bây giờ không phải là lúc buồn bã. Các bạn đã chon con đường đúng, còn đường bảo vệ đất nước, những người mà các bạn đã bắn không còn là người thân của các bạn nữa, họ là quân phản động. Hiện giờ còn rất nhiều người đang mắc kẹt tại miền Bắc, tại thủ đô Hà Nội. Hãy biến cái mất mát, cái sự đau thương của các bạn thành hận thù, thành lý chí chiến đấu! Hãy đứng lên và cầm chắc lấy vũ khí, hãy quyết tâm tieu diệt toàn bộ quân phản động để cho những người ngã xuống được yên nghỉ, hãy nối liền lại bờ cõi nước nhà!

Nghe đến đây bất chợt các chiến sĩ bộ đội ở dưới như hừng hực khí thế, thế rồi họ hô lớn:

- Xin nghe theo chỉ huy!

Viên tổng chỉ huy này đưa nắm đấm lên trời hô lớn:

- Thế sống chết cho tô quốc!

Những chiến sĩ bộ đội lúc này mới giơ súng lên cào mà hô lớn:

- Xin thề! Xin Thề!

Viên tổng chỉ huy lại hô lớn:

- Nguyện sống chết vì tổ quốc!

Những chiến sĩ bộ đội khác lại hô lớn hơn nữa:

- Nguyện sống chết trung thành với tổ quốc!

Sau cái khẩu hiệu đó, các chiến sĩ bộ đội bắt đầu đi lùng sục coi còn quân phản động nào sống sót không, và khi họ bắt gặp kẻ nào còn ngoi ngóp, cho dù là trẻ hay già, nam hay nữ, họ đều ban cho những người bị ép ngũ này một viên đạn ân huệ vào đầu thay vì đưa họ về làm tù binh.

Cả Trang và thượng tướng Hiếu đứng ở ngoài thành Quảng Trị nhìn cái cảnh tượng đó mà trong lòng họ mang một tâm trạng rất khó trả. Thượng tướng Hiếu thở dài lắc đầu, thế rồi bác ta nói:

- Liệu những người khoác lên mình tấm quân phục phản động kia … có bao nhiêu người thực sự có lòng tạo phản? và có bao nhiêu người chỉ vì hoàn cảnh, mà họ phải khoác lên mình cái bộ quân phục đó, để rồi ngàn đời sau họ mãi mãi bị nguyền rủa là kẻ phản bội, những kẻ đầy tớ của quân phản động … rồi đất nước ta sẽ đi đâu về đâu cơ chứ …

Nói đến đây, thượng tướng Hiếu quay mặt ra nhìn Trang, cô nữ chiến sĩ ngày nào còn khóc lóc trước cái cảnh sinh ly tử biệt ngoài chiến trường mà giờ đây không nhỏ lấy nổi một giọt nước mắt cho những người đồng bào lầm đường lỡ bước kia. Thượng tướng Hiếu để ý thấy cái vẻ mặt của Trang vô cùng thanh thản, nó mang một cái gì đó vô cảm thì đúng hơn. Đôi mắt của cô cứ nhìn xa xăm mãi về phía bãi chiến trường, nơi những chiến sĩ bộ đội đang đi tử hình những kẻ phản động, hay những đồng chí bộ đội đang thu nhặt xác của những đồng đội, những người bạn, vậy trong lòng Trang đang thực sự có cái tâm trạng gì? Trong đầu cô đang có những suy nghĩ gì? Thượng tướng Hiếu linh cảm có gì đó không phải đối với Trang, bác ta mở lời:

- Trung sĩ Trang … cô ổn cả chứ?

Trang cứ đứng thừ người ra, phải mất mấy giây Trang mới nghe được cái câu hỏi đó của thượng tướng Hiếu. Trang từ từ quay mặt ra nhìn thẳng vào mặt thượng tướng Hiếu. Bác Hiếu cũng nhìn thẳng vào mặt Trang, bất ngờ thượng tướng Hiếu bắt gặp cái ánh mắt đó của Trang, một cái ánh mắt vô cảm lạnh lẽo đến vô cùng, không lẽ Trang đã thực sự đánh mất đi bản thân mình? Thượng tướng Hiếu dường như sợ hãi và muốn trốn tránh cái ánh mắt đó, bác ta vội quay mặt đi và nói:

- Có lẽ đây là lần đầu trung sĩ phải chứng kiến cái cảnh dân ta bắn giết dân ta như thế này … một thượng tướng như tôi thực sự cảm thấy có lỗi khi phải để một người trẻ tuổi như đồng chí phải nhìn thấy cái cảnh tượng đau thương này…

Bất chợt khi Trang nghe xong câu này, cô ta cất lên một cái giọng lạnh lẽo đến rợn người:

- Thượng tướng cảm thấy có lỗi … lỗi gì hả thượng tướng?

Bác Hiếu nghe thấy câu đó thì còn cảm thấy sợ hãi hơn nữa, chuyện gì đang thực sự xảy ra với Trang vậy? Trang lại tiếp lời:

- Như tổng chỉ huy đã nói … những kẻ nằm kia, những kẻ khoác trên mình bộ quân phục mầu đen kia đã không còn là người dân Việt Nam, không còn là con rồng cháu tiên nữa rồi.

Lúc này thượng tướng Hiếu mới run rẩy nhìn lên mặt Trang, vẫn là cái ánh mắt lạnh lùng mà đầy cương quyết đó. Trang tiếp lời:

- Những người đó, họ đã có sự lựa chọn của họ. Và một khi họ đã chọn con đường chống lại nhà nước, chống lại chính phủ, thì cái giá mà họ sẽ phải trả là … án tử hình mà thôi!

Chính cái sự nhấn mạnh ở cuối câu đó, “án tử hình”, khiến cho thượng tướng Hiếu phải rùng mình toát mồ hôi hột, bác Hiếu lắp bắp nói:

- Trung sĩ … trung sĩ …

Trang lúc này đưa tay lên chào thượng tướng Hiếu theo quân lễ, thế rồi cô quay mình bước đi lại vào trong thành Quảng Trị, vừa đi Trang vừa nói:

- Cách duy nhất mà chúng ta có thể làm bây giờ là giải phóng miền Bắc càng sớm càng tốt thượng tướng ạ, chỉ có cách đó thì chết chóc mới thực sự kết thúc mà thôi, còn đau thương và thù hần… hãy để thời gian tự xóa bỏ nó.

Thượng tướng Hiếu đứng đó nhìn theo Trang bước đi mà trong lòng bác ta như chết lặng đi. Cô trung sĩ trẻ tuổi đầy tình cảm với nhân dân đâu rồi? hay chỉ còn là một người chiến sĩ không còn nhìn thấy gì khác ngoài hai thứ “quân ta” và “quân địch”.

… Tại sân bay nhỏ mới mở ở đằng sau địa phận Quảng Trị …

Trường ngồi đó lặng yên một mình, trong đầu cậu ta là vô vàn những suy nghĩ hỗn độn. Trường ngước mắt nhìn những đồng chí kĩ sư đang nhanh tay nạp thêm bom và thay nhiên liệu cho máy bay, còn những chiến sĩ không quân thì dang vui vẻ ăn mừng cái chiến thắng đầu tiên của họ. Bất chợt Trường trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng, Trường đã gia nhập không quân cũng lâu, những đây có lẽ là lần đàu tiên cậu ta ra trận, hơn thế nữa đây lại là lần đầu tiên mà cậu rải bom xuống đầu những người “đã từng” là đồng bào của mình. Mặc cho những lời giáo huấn, những buổi học tư tưởng trước khi ra trận, nhưng dường như Trường vẫn có cái cảm giác sợ hãi vô cùng. Trường run rẩy đưa hai tay lên nhìn, chính đôi tay này đã nhẫn tâm tàn sát đồng bào của mình, những người đồng bào không cùng chung ý tưởng. Bất ngờ một chiến sĩ không quân tiến tới kéo tay Trường đứng lên để cùng họ ăn mừng, tuy bàn tiệc chỉ toàn nước lọc với mấy cái bánh, nhưng những người đồng chí này vẫn vui vẻ lắm. Mọi người bàn tán về trận chiến vừa rồi, chỉ có mình Trường là vẫn đứng đó mặt mang một nỗi buồn mang mác. Bất chợt một chiến sĩ không quân nâng ly nước lọc lên và nói:

- Cạn ly nào các ông! Mừng chiến thắng đầu tiên! Ăn mừng việc quân phản động bỏ xác tại chiến trường hôm nay…

Nghe xong câu đó, chợt Trường sôi máu, cậu rướn người vả thẳng vào mặt chiến sĩ không quân đó trước sữ ngỡ ngàng của các chiễn sĩ không quân khác. Một buổi tiệc vui vẻ bỗng chốc trở nên im lặng như tờ. Chiến sĩ không quân ăn một cái tát lật mặt, đứng lặng im nhìn Trường đưa tay lên xoa má. Trường nhìn người chiến sĩ không quân trẻ tuổi này nghiến răng mà nói:

- Đừng bao giờ quên rằng những người mà cậu gọi là phản động vẫn là con rồng cháu tiên đó!

Mọi người nghe xong câu này của Trường thí bỗng họ nhận ra điều gì đó, không ai bảo ai, tất cả đều cúi mặt ngậm ngùi. Trường có cảm giác như mình cũng đã ứng xử sai, cậu ta tiến lại phía chiến sĩ không quân mà cậu vừa tát. Trường đặt tay lên vai người chiến sĩ này và nói:

- Cho mình xin lỗi khi đã dánh cậu…

Người chiến sĩ này cũng gượng cười rồi vỗ vai Trường. Sau đó Trường lặng lẽ bước đi về phía phòng nghỉ bỏ mặc mọi người ngước mắt nhìn theo cậu. Vậy còn bạn thì sao? Liệu bạn có nhìn nhận sự việc theo như thượng tướng Hiếu và chiến sĩ Trường, có còn coi những kẻ phản động kia là đồng bào, là con rồng cháu tiên hay không? Hay bạn chỉ đơn thuần nhìn nhận sự việc qua hai khía cạnh “quân địch” và “quân ta” như trung sĩ Trang và bao nhiêu chiến sĩ khác?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ái Phi Thỉnh Bớt Giận

Copyright © 2022 - MTruyện.net