Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 161: [Con Rồng Cháu Tiên] Kẻ chỉ điểm
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 161: [Con Rồng Cháu Tiên] Kẻ chỉ điểm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 29: kẻ chỉ điểm

Tình hình chiến trường miền Trung càng lúc càng ban căng, quân phản động với quân đội của ta giằng co nhau khá dữ dằn. Hai bên tranh dành nhau từng tấc đất một. Đã không biết bao nhiêu trái bom rải xuống cái khu vực đó, không biết bao nhiêu con rồng cháu tiên, bao người dân Việt Nam đã bỏ mạng tại chiến trường miền Trung. Nói là cuộc chiến căng thẳng như vậy, nhưng trên thực tế là cả hai bên đang bắt đầu bước vào một giai đoạn khó khăn, đó là về vấn đề binh lực. Nói về quân phản động, có lé càng ngày chúng càng bí bách hơn về vấn đề quân lực, những người trẻ tuổi đã bị gọi ra chiến trường hết, và dần dần bọn chúng đã phải ép ngũ tới người già và trẻ nhỏ, những người còn đủ sức cầm súng và bắn, và chúng phải dựa vào một lượng lớn linh thú và ma thú để cầm chân quân ta. Nói về quân đội ta, quân lực của ta cũng càng ngày càng khó khăn, và chúng ta cũng đang phải cấp tốc nghiên cứu và áp dụng C2ĐV để chấn áp linh thú và và những tên phản động có ma thuật.

… Hậu chiến trường tại miền Nam …

Mặc dù lãnh đạo đã chú trọng việc tuyển nhân sự để tiêm dung dịch “Lệ Thanh” vào người và cho ra mặt trận, nhưng có lẽ số lượng vẫn là chưa đủ vì để tìm kiếm và thử nghiệm coi người nào có thể tiếp nhận được “Lệ Thanh” mất rất nhiều thời gian. Chính vì cáo lí do đó, mà trong nhiều trận đánh chỉ có một hoặc hai C2ĐV bao bọc toàn bộ quân ta đẫn đến việc vô số chiến sĩ bị thương, với những người nào bị thương nhẹ, họ sẽ được chữa trị ngay tại mặt trận và tiếp tục chiến đấu. Còn đối với những chiến sĩ bị thương nặng hay như tử trận thì họ được đưa về hậu phương cho xuất ngũ và an táng. Để đón đoàn người bị thương nặng và tử trận được đưa về lại thành phố Hồ Chí Minh, là những người thân ở lại hậu phương đợi tin tức con mình, chồng mình, hay có thể coi là những người cha. Có nhiều người họ ra đó để giúp đỡ quân đội đưa những người này về nhà hay như gặp người thân, nhưng cũng có những người ra đó để chuẩn bị tinh thần trờ đón cái tin tức xấu nhất mà họ có thể nhận được. Trong đoàn người đang đi đó có cả đội trưởng đội cảnh vệ quốc phòng, Hằng, cô ta đang dìu một chiến sĩ bộ đội mới từ miền Trung về, quanh đầu người này được băng bó kín mít chỉ để hở một con mắt trái, trên người đã được mặc một bộ quân phục mới tươm tất. Hằng dìu người lính mặt dáng vẻ gầy gò này đi, thế rồi từ xa xa kia… hình ảnh một bà lão lưng còng chống gậy đang đứng có nheo mắt nhìn quanh, có lẽ bà đang cố tìm trong dòng người kia coi coi con của bà hay như cháu của bà có còn về được không.

Có lẽ ngay từ xa, Hằng đã nhìn thấy ngay bà lão đó, chợt trong lòng cô quặn đau vô bờ bến, cô níu chặt lấy tay người lính trẻ bị thương, môi cô bĩu chặt, biết nói như thế nào đây? Hai người bước từng bước chậm rãi tiến về phía bà lão, bà lão kia có lẽ cũng nhận ra được người đang bị quấn bông băng kia là cháu mình, bà từ từ chống gậy tiến lại về phía hai người và có lẽ trên gương mặt bà là một nụ cười yên bình, bà mừng có lẽ vì cháu bà đã hết lòng vì đất nước, nó chưa phải bỏ mạng ngoài chiến trường mà vẫn có thể về bên bà được. Thế rồi Hằng và người chiến sĩ đó đã đứng trước mặt bà cụ, Hằng lúc này chợt hai mắt nhạt nhòa, hai môi cô níu chặt lại như cố kìm nén lấy cái tiếng nấc, đôi mắt nhạt nhòa. Hằng đôi môi run rẩy cất lên tiếng nói:

- Bà … bà ơi …

Bà lão nhìn người chiến sĩ bị thương tuôn rơi hai dòng nước mắt, thế rồi sau lớp bông băng, người chiến sĩ bị thương cất lên tiếng nói nghẹn ngào:

- Bà … bà ơi … là con đây … là Hải đây …

Bà lão nghe thấy cái tên đó thì bà buông gậy ôm lấy đứa cháu òa lên khóc, người cháu này cũng khom người cúi xuống cho bà ôm, nhưng tại sao cậu ta không vòng tay ôm lấy bà ngoại của mình. Hằng đứng bên cạnh đó nhin cảnh hai bà cháu ôm lấy nhau mà cô khóc lên nức nở, hai tay Hằng nắm rất chặt, cô cúi mặt nhắm mặt như cố kìm lấy những giọt nước mắt nghẹn ngào. Bà lão ôm đứa cháu một lúc lâu thế rồi bà nhìn nó và nói nghẹn ngào:

- Cháu bà quả thật là anh dũng … không hổ danh là cháu bà … là con của ba má con …

Nói đến đây bà lão đưa tay lên cầm tay đứa cháu, chợt bà lão chết lặng người đi khi tay bà cầm tay phải của người chiến sĩ, cái bàn tay lạnh lẽo và cứng đờ. Bà đưa nốt tay kia lên cầm tay trái thì thấy bàn tay này cũng lạnh và cứng đờ. Bà lão nhìn thẳng vào mặt đứa cháu, người cháu này chỉ biết cúi đầu lặng thinh, chợt bà lão lắc đầu trong nước mắt, thì ra đứa cháu bà đã mất cả hai cánh tay tại chiến trường rồi. Người em út này trong một trận chiến khi thấy xe tăng địch thẳng tiến tàn sát quân ta mà không có cách nào ngăn chặn, chính cậu ta đã anh dũng cầm hai quả lừu đạn rút còi mà lao thẳng về phía xe tăng, nhét vào vào bánh xe. Kết quả là xích xe tăng bị đứt khiến cho nó phải dừng lại, nhưng cậu ta thì mất cả đôi tay và bị thương nặng ở vùng mặt và ngực dẫn tới mù một con mắt. Bà lão cố gượng cười trong nước mắt, bà nói:

- Cháu về được đây an toàn … là bà vui lắm rồi …

Thế rồi bà lão hỏi:

- Thế cháu ở đó có cùng đội với hai anh không … có hay liên lạc không? hai anh cháu vẫn khỏe chứ?

Người chiến sĩ này không nói gì, chỉ nhìn qua phía Hằng, lúc này bà lão cùng nhìn Hằng mỉm cười như đợi câu trả lời, đợi Hằng nói rằng hai người anh cả vẫn khỏe và đang góp sức bảo vệ bờ cõi nước nhà. Hằng nhìn bà lão mà trong lòng cô rối bời, và Hằng dường như sụp đổ khi cô nhìn vào cái ánh mắt của bà lão đó, cái đôi mắt tuy đã đục mờ nhưng chàn đầy niêm hy vọng. Trong giây phút, Hằng có ý định nói dối bà lão là vẫn ổn, nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng người em út vẫn còn đang đứng ngay bên cạnh cô đây. Hằng run rẩy, cô đưa tay móc trong túi áo ngực ra hai tờ giấy và một gói giấy ni long trong suốt. Cô cầm lấy mấy thứ đó trong hai tay và đặt vào tay bà lão. Bà láo nhìn thoáng qua cái túi ni long trong suốt nhỏ thì thấy hai cái phù hiệu, chợt bà nắm chặt lại, thế rồi hai mắt bà lão cũng từ từ khép lại, trên hai cái khóe mắt nhăn nheo kia dường như những dòng lệ tuôn rơi nhiều hơn nữa, có lẽ bà đã hiểu, hiểu được rằng hai đứa cháu kia của bà đã không còn nữa rồi. Chợt bà lão từ từ tiến lại và ôm chầm lấy Hằng, Hằng lúc này dường như không kìm nén được cảm xúc nữa, cô cũng ôm chặt lấy bà lão mà khóc thút thít. Bà lão vỗ về Hằng, bá nói giọng nghẹn ngào:

- Cám ơn con đã đưa được thằng Hải về …

Bà lão cứ đứng đó vỗ về Hằng, và không biết từ lúc nào, hai tờ giấy trong tay bà lão tuôn rơi. Hai tờ giấy rơi xuống mặt đất thì bung ra để lộ hàng chữ to đầu tiên “Giấy Báo Tử”.

… Tại thủ đô Hà Nội …

Nếu nói chính phủ ta quan tâm tới những thương binh liệt sĩ như thế nào, thì bọn phản động lại tàn nhẫn hơn bấy nhiêu lần. Đối với những người bị thương nhẹ nhưng vẫn đủ sức chiến đấu, chúng chỉ chữa trị qua loa rồi bắt đánh tiếp, còn với những người đã bị bại liệt, hay nói thẳng là trở thành gánh nặng ngoài chiến trường thì chúng chất lên tầu hỏa đưa thẳng về ga Hàng Cỏ. Tại đây, một loạt bọn phản động trung thành sẽ chất những người xấu số này lên xe tải như xe trở lợn rồi trở họ thả tại các địa điểm đông dân cư. Còn với những người đã bỏ mạng cho chúng thì chúng gom xác lại một chỗ và cho linh thú ăn thịt để tăng cường sức mạnh. Những người bị tàn tật thì vứt lăn lóc giữa đường cho người thân tự ra đón lấy, đó là nếu như những người này còn có người thân ở lại. Những xe tải khi mà thả những thương binh liệt sĩ này xuống thì vội nhận lệnh đi ép quân những người khác ngay lập tức. Cái cảnh người thì cụt tay, người thì cụt chân bị vứt lăn lóc giữa đường, vết thương chỉ được chữa trị qua loa, họ cố gắng bò về phía nhà mình, hay như người thân cuống cuồng vừa đỡ họ dậy vừa khóc thật là quá thảm thương, quá tàn nhẫn mà. Chắc hẳn các bạn còn nhớ cái gia đình nguyên ba anh em ở miền Bắc bị chúng nó bắt cả đi chứ. Hai người anh em trai thì bị bắt ra trận, còn người em gái thì bị bọn nó bắt đi làm gái phục vụ, giờ đây chỉ còn lại bà mẹ già côi cút một mình. Người mẹ già này tư khi đợt lính bị thương được thả về lần đầu, ngày nào bà cũng chạy ra đứng tại cái con đường Lý Thường Kiệt đoạn gần nhà hát lớn đó, bà cứ đứng đó nhìn cái đoạn đường xi măng càng ngày càng nhuộm đỏ mầu máu của những người bị ép ngũ trở về. Mỗi khi một xe tải tiến tới, bà lại cùng mọi người chạy ra coi coi có người thân của mình không? Mỗi lần không thấy hai đứa con trai của mình, bà lão lại lủi thủi đi bộ về nhà, một phần bà mừng vì nghĩ rằng có lẽ con trai mình vẫn còn sống và đang ở ngoài chiến trường kia, nhưng ba phần bà lo rằng không khéo con trai mình đã chết mất xác ngoài chiến trường rồi.

Và rồi cái ngày hôm nay đây, bà lão lại tiến từng bước chậm rãi tiến về phía xe tải cùng mọi người để coi coi có con mình không. Khi mọi người đã tản ra cùng với người thân của mình chỉ để lại vài người thoi thóp nằm chờ chết thì chợt bà lão chết điếng người khi mà nằm trên nền đất kia là một người thanh niên có vóc dáng tựa như là con trai cả của bà vậy. Bà lão nhịp tim đập thình thịch, bà vội tiến lại, thôi đúng rồi, chính là con trai cả của bà rồi. Bà lão ngồi bệt xuống đất cạnh người con trai đang nằm đó, khắp người con của bà toàn một mầu đỏ của máu tươi, khó mà biết được chỗ nào là vết thương, và chỗ nào là máu loang ra. Bà láo khóc lóc gào lên trong tiếng nấc nghẹn ngào. Bà ngửa mặt lên giời mà than:

- Ông trời ơi!!! Thử hỏi chúng tôi đã làm điều gì ác?! Mà sao ông nỡ giáng họa xuống đầu chúng tôi thế này?

Thế rồi bà hai mắt đã nhòe đi, đưa hai bàn tay xanh xao gầy gộc đặt lên mặt đứa con mình gọi:

- Long ơi … Long của mẹ ơi …

Người con trai cả này có lẽ bị ngất đi, khi nghe tiếng gọi thân quen thì cậu ta mở mắt. Nhìn thấy mẹ mình vẫn còn sống, Long mỉm cười, với hơi thở yếu ớt, cậu ta hỏi:

- Mẹ … mẹ vẫn khỏe chứ …

Người mẹ dường như qúa xúc động bà không nói thêm được một lời nào ngoại trừ cái tiếng khóc não nề đó. Người con trai cả cố chút sức lực, cậu ta đưa tay lên như cố lau đi những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên khuôn mặt nhăn nheo của người mẹ già này. Thế rồi cậu ta nói giọng yếu ớt:

- Con … cho con xin lỗi … con đã … con đã không bảo vệ được em …

Nghe đến đây, chợt bà mẹ như nghe tiếng sét nổ ngang tai, bà ôm chầm lấy đứa con đang nằm đó mà gào khóc to hơn nữa. Người con trai cả nằm đó mà nước mắt cũng tuôn rơi. Thế rồi cậu ta gặng hỏi:

- Mẹ … em út … em út về chưa …

Người mẹ già chỉ vừa khóc vừa lắc đầu, người anh trai nhìn thấy vậy thì đã hiểu ra mọi việc. Cậu ta ngửa mặt lên trời mà oán:

- Thần phật ơi … tại sao … tại sao …

Nói đến đây thì người con trai chút hơi thở cuối cùng, mắt cậu ta đã không nhắm mà mở to ra và nhìn thẳng lên trời. Người mẹ khóc lóc thấy người con không còn thở nữa thì bà còn khóc to hơn nữa, những người dân có mặt ở đó họ đau lòng lắm, nhưng thử hỏi họ có thể làm gì được khi mà họ cũng như bà lão? Bà lão chỉ ngồi đó khóc thêm được mấy phút, như cạn kiệt sức lực, bất chợt tiếng khóc của bà lặng yên, bà lão đổ người lên trên người con trai với tư thế đang ôm lấy cậu con trai cả. Có lẽ bà lão đã chết rồi, tuy cả nhà không được đoàn tụ cùng nhau, nhưng ít ra khi chết, người mẹ già nua này vẫn được ôm lấy người con trai cả lần cuối, hay nói đúng hơn, bà có thể được ở bên người con trai cả mãi mãi mà thôi.

Thực ra bà lão này chỉ là một trong số những tấn bi kịch đang xảy ra tại thủ đô Hà Nội mà thôi. Chắc hẳn các bạn đọc còn nhớ cái hộ gia đình mà bố mẹ bỏ chạy, để lại mình hai ông bà với một đứa cháu bị ép đi lính đúng không? Vậy gia đình đó bây giờ ra sao rồi? Liệu đứa cháu đó có còn quay về được với ông bà nội của nó. Thực ra mà nói, ngay khi đứa cháu bị ép đi ngũ, hai ông bà nội ở nhà đã tính đến chuyện treo cổ tự vẫn đề chờ đứa cháu nhỏ của mình ở bên kia thế giới vì hai người tin rằng đứa cháu nhỏ bé của mình không thể nào mà sống sót được ở nơi chiến trường ác liệt cả. Tuy nhiên họ đã nghĩ lại, và hai ông bà này quyết định phải ở lại trờ cho bằng được, cho dù là đứa cháu đó có không trở về, nhưng ít ra vẫn phải nhận được xác nó. Ngày qua ngày, cứ mỗi lần xe thả liệt sĩ xuống là hai người lại như bao người khác chạy ra coi coi đứa cháu nhỏ của mình có được trở về hay không. Hai người ngày nào cũng chạy ra, rồi lại trở về một mình, cho đến một cái ngày định mệnh. Cả hai người sau khi thấy người dân hô hoán xe trở liệt sĩ vể, họ vội cùng đoàn người chạy ra. Từ phía xa xa, ông nội của thằng nhóc nhìn thấy cảnh bọn phản động kéo từng người liệt sĩ quang xuống đất mà trong lòng ông đau đớn lắm, ông thầm nghĩ trong lòng mình “quân ác độc”. Thế rồi chợt ông lão mừng rỡ khi thấy bóng dáng một đứa nhỏ tầm tuổi cháu ông đang từ từ bước xuống khỏi cái xe tải. Ông lão nhìn thoáng qua thì thấy cỏ vẻ như thằng cháu mình gầy đi nhiều lắm, nhưng nó cử động bình thường chắc là không sao, ông lão quay qua dục bà lão:

- Bà nó nhìn kìa! Thằng Khải .. thằng Khải nó về rồi…

Bà lão nhìn theo hướng tay của ông lão chỉ, dường như bà cũng nhìn thấy được thằng nhóc tầm tuổi cháu bà đó đang bước xuống nhìn quanh. Cả hai người vội vã chạy tới, hai người vì chạy tới vừa gọi:

- Khải!... Khải ơi!...

Thằng nhóc đó dường như nghe được thấy ông bà nội nó gọi, nó cũng quay đầu tứ phía như để tìm coi coi cái tiếng đó phát ra từ đâu. Hai ông bà cứ vừa chạy vừa gọi, cho tới khi họ nhận ra rằng có cái gì đó không phải với đứa cháu mình. Khi còn cách thằng Khải tầm mấy mét, chợt bà lão ôm chầm lấy ông lão như không giám nhìn, còn ông lão thì đứng sững người lại, có lẽ ông ta đã chết đứng người khi mà thằng Khải có vẻ như không nhìn thấy ông bà nội của nó. Ông Lão đứng đó lặng im khi mà ông đã nhìn rõ trên mặt nó ngay chỗ hai con mắt là một vết sẹo dài đã đóng vẩy, và thằng Khải đang quay đầu tứ hướng, nó vừa quay đầu vừa gọi, hai tay khua khua về phía trước:

- Ông ơi!... Bà ơi!...

Bà nội nó lúc này mới lấy can đảm ngước mắt nhìn lên, thế rồi bà lấy tay che miệng như cố kìm nén cái tiếng nấc, hai hàng nước mắt bà tuôn trào, thằng cháu bà không bị thương… nhưng nó đã bị mù vĩnh viễn. Phải lấy hết can đảm lắm, ông nội nó mới cất lên cái tiếng gọi nghẹn ngào:

- Khải…

Thằng Khải dường như nghe được cái tiếng đó phát ra từ ngay trước mặt nó, thằng khải khua tay từ từ tiến lại từng bước. Trên môi nó mỉm cười:

- Có phải ông bà nội không ạ?

Lúc này cả ông nội và bà nội nó chạy lại ôm chặt lấy nó vào lòng. Bà nội nó thì khóc dữ lắm, khóc đến khàn cả tiếng, còn thằng Khải thì đã mất hai con mắt, thử hỏi làm sao nó nhỏ nước mắt được cơ chứ? Ông nội thằng Khải ôm chặt lấy nó, thế rồi một giọt lệ tuôn rơi trên gò má đã xạm mầu da, ông nội nó thốt lên một tiếng rên rỉ:

- Cháu … cháu tôi …

Nếu các bạn tự hỏi rằng quân phản động đối sử với dân ta tồi tệ như vậy, thì tại sao dân ta không vùng lên đúng không nào? Thật ra là có, nhân dân ta từ trước khi bị ép ngũ vào miền Trung đã có vùng lên một lần, nhưng kết quả là nguyên một khu phố đã bị linh thú ăn tươi nuốt sống. Thêm vào đó, ngay cả khi bọn phản động ép ngũ những người già và trẻ nhỏ, dân ta cũng đồng loạt nhất quyết không đi thì bị chúng tử hình ngay tại chỗ. Mà không chỉ có vậy, bọn phản động còn hành hạ những người thân thích của nạn nhân, nên cực chẳng đã người dân ta mới phải làm theo bọn chúng mà thôi. Nói là quân phản động tàn bạo như vậy, nhưng thực chất là tình hình của bọn chúng hiện giờ còn tồi tệ hơn quân ta nhiều. Chắc hẳn các bạn còn nhớ những chiến sĩ Việt Bắc chứ, sau cái ngày họ tim ra được công dụng của nước “Thế Nhân”, họ liên tục tấn công và giải cứu nhiều người vô tội bên ngoài phạm vi thủ đô Hà Nội, và coi bộ như Tú đang trở tay khôgn kịp. Hiện giờ chiến dịch của Tú là phải tìm đủ mọi cách để mở được Chung Giới Môn càng sớm càng tốt, vì cứ với tình hình này thì chẳng mấy chốc toàn bộ địa phận Hà Nội sẽ được quân giải phóng bao vây mà thôi, từ trên núi đánh xuống, từ trong Nam đánh ra thì thử hỏi ai mà trụ cho được cơ chứ? Vậy Kim Quy Lão bây giờ ra sao rồi? và liệu thằng Phúc kia có tự mình chỉ điểm Kim Quy Lão không?

Nói đến đây thì cũng lạ, từ ngày thằng Phúc nó gia nhập quân phản động, nó được thăng lên làm chức trung tá đội cảnh vệ đảm nhiệm việc tuần tra cà canh gác Chung Giới Môn. Từ ngày thằng Phúc được đảm nhiệm chức vụ đó, thằng Lâm đã mấy lần thúc giục nó và ép hỏi coi Kim Quy Lão đang thực sự ở đâu. Thằng Phúc không hiểu vì cái lí do gì mà nó chỉ nói rất bâng quơ rằng nó có lần nhìn thấy một người mang một chiếc mai vàng đi lòng vòng quanh khu nhà mình, nhận được tin tức đó, nhiều lần thằng Lâm đã sai quân lính và linh thú tới lùng sục nguyên cái khu phố gần nhà thằng Phúc, nhưng kết quả là vẫn không tìm được gì, và điều đó càng khiến cho thằng Lâm trở nên bức xúc hơn. Vậy lí do vì sao mà ngay đến cả linh cẩu cũng không thể nào đánh hơi ra được Kim Quy Lão? Chắc hẳn các bạn còn nhớ rằng quân đội Việt Bắc tìm ra được một thứ củ có cùng họ với nhân sâm gọi là thế thấn chứ, và hơn thế nữa, nước thế thân còn có công dụng che giấu đi hơi của người sống và làm cho họ sống mà cũng như chết rồi. Thật là một sự chùng hợp ngẫu nhiên, hay bạn có thể coi đó là ý của Thiên Phụ và Địa Mẫu đã khiến cho nhà bán thuốc của gia đình thằng Phúc dự trữ rất nhiều nhân sâm ở trên căn gác sét nơi mà Kim Quy Lão đang nằm. Chính nhờ vào những củ nhân sâm đó, khi thần tiên như Kim Quy Lão tiến tới gần, những củ nhân sâm dường như có linh tính, toàn bộ những củ nhân sâm đó tỏa ra một lớp khí lạnh dầy đặc mạnh đến mức mà có thể che giấu được cái khí tiên của Kim Quy Lão. Kim Quy Lão cứ nằm đó dựa vào sự chăm sóc của người thường, từ ngày thằng Phúc lên làm trung tá của đội cảnh vệ, gia đình nó cũng được đãi ngộ và nâng điều kiện sống lên tốt hơn. Tuy nói là như vậy, nhưng mà dù đã dùng đủ loại thuốc bổ nhưng coi bộ Kim Quy Lão vẫn còn yếu lắm.

Vậy không lẽ Kim Quy Lão sẽ không bao giờ thoát khỏi được vòng vây của quỷ dữ hay sao? Cũng không hẳn là như vậy, chắc hẳn các bạn còn nhớ những chiến sĩ Việt Bắc đang ngấm ngầm giải cứu những người dân còn mắc kẹt lại tại thủ đô Hà Nội đúng không nào? Và chính nhờ có nước thế thân mà nhiều chiến sĩ bộ đội đã lẩn vào tận sâu trong thành phố Hà Nội và lập kế hoạch chuẩn bị chạy trốn hay như vùng dậy đấu tranh. Các chiến sĩ bộ đội Việt Bắc đã tìm cách tuồn được vô số cung nỏ và những vũ khí thô sơ khác vào trong nội thành địa phận Hà Nội. Bên cạnh đó, họ cũng tuồn vào vô số thuốc bổ và dụng cụ ý tế để cứu giúp những coi bộ không có thứ nào là công hiệu với Kim Quy Lão cả. Nhưng mọi việc chưa hẳn là đã hết hoàn toàn hy vọng, trong mấy tháng gần đây, khi mà tình hình chiến tranh trở nên căng thẳng, bỗng nhiên có một người phụ nữ lạ mặt thường đến nhà chăm sóc cho Kim Quy Lão, người con gái này chỉ xuất hiện vào buổi đêm, nhưng đến ban ngày cô lại biến mất. Điều lạ hơn nữa đó là dường như cô cô gái này là người thân của Kim Quy Lão, mỗi lần tới chăm sóc Kim Quy Lão, cô ta thường mang tới những thú thuốc rất là lạ. Ngày đầu gặp, Kim Quy Lão một mực đuổi cô gái đi, nhưng cô gái chỉ chạy ra cửa đứng đó khóc thút thít, thế rồi khi Kim Quy Lão đã nguôi ngoai, cô lại vào chăm sóc ông. Ngay cả những chiến sĩ bộ đội tại Việt Bắc cũng được Kim Sơn Lân hiện nguyên hình nhờ họ tìm cách đưa Kim Quy Lão tới Việt Bắc để thoát khỏi tay quỷ dữ. Sau khi đã bàn bạc và lên kế hoạch kĩ lưỡng, với việc quản lý lỏng lẻo hiện nay tại Hà Nội do quân phản động đang dồn toàn bộ sự chú ý vào việc cử quân vào miền Trung, đánh trả lại lính Việt Bắc từ trên Thái Nguyên đổ xuống, và thêm vào đó là lùng sục cho bằng được Kim Quy Lão. Cuối cùng các đồng chí đã lên kế hoạch rằng sẽ trở Kim Quy Lão bằng một xe kéo xác, lấy cớ là mang đi trôn cất ở Sơn Tây, đợi khi ra khỏi được địa phận Sơn Tây rồi sẽ chảy thẳng vô rừng, lúc đó có cả Kim Sơn Lân và cả Phụng Tiên yểm trợ, đưa Kim Quy Lão về chăm sóc tại địa phận Điện Biên Phủ.

Mọi việc đã được lên kế hoạch và chuẩn bị, theo đúng lịch thì hai ngày sau mọi người sẽ đưa Kim Quy Lão ra khỏi địa phận Hà Nội. Cũng may mà có mấy chiến sĩ Việt Bắc bầy kế, người nhà thằng phúc đã đun thật nhiều nước nhân sâm cho Kim Quy Lão uống và để sẵn để tưới lên người ông ta. Cô gái chăm sóc Kim Quy Lão biết được rằng ông sắp được đưa khỏi chỗ này thì cô ta cũng vui mừng hơn hẳn. Tuy chỉ có một điều, mọi người dường như không đề phòng gì thằng Phúc, có lẽ gia đình nó thấy rằng từ ngày nó gia nhập quân đội thì nó chăm lo cho gia đình tốt hơn thì nghĩ rằng nó hy sinh bản thân mang danh phản bội để cho gia đình được sống tốt đẹp hơn mà thôi, nhưng liệu có đúng là như vậy?

Vào một đêm tối trời, mây đen kéo tới tre lấy nguyên cả bầu trời Hà Nội, thằng phúc lặng lẽ tiến vào buồng Lâm, nó đưa tay lên chào thằng Lâm theo nghi thức quân đội, thế rồi thằng Phúc kéo ghế xuống ngồi trước mặt thằng Lâm. Thằng Lâm nhìn nó hỏi:

- Có chuyện gì gấp gáp không?

Thằng Phúc lúc đầu còn im lặng, dường như nó đắn đo trước cái điều mà nó sắp nói ra, thế rồi chợt thằng Phúc ngẩng đầu, nó nhìn thẳng vào mặt thằng Lâm, nó nói:

- Nếu các ông mở được Chung Giới Môn rồi, và cứ giả sử như các ông chiến thắng được thần thánh đi chăng nữa, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Lâm nghe đến đây thì dường như hắn cũng linh tính được thằng Phúc sắp nói cái gì, thằng Lâm mỉm cười nó nói:

- Thì tất nhiên là cuộc chiến vô nghĩa này sẽ kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau chiếm lấy thế giới.

Thằng Phúc nhìn thằng Lâm hỏi giọng nghi ngờ:

- Chấm dứt cuộc chiến bằng cách nào?

Thằng Lâm mặt rạng rỡ, nó nói:

- Tất nhiên là hóa phép cho tất cả quy thuận quân ta và hơn thế nữa…

Thằng Lâm rướn người ép mặt nó áp sát vào mặt của thằng Phúc nói:

- Chúng ta có thể xuống âm phủ lấy sổ sinh tử, làm hồi sinh tất cả mọi người.

Thằng Phúc nghe những lời đó thì nó cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng nhiều lắm, cái cảnh tượng một ngày mai tươi sáng hơn như hiện ra trước mắt nó, mọi thứ rồi sẽ trở lại như ngày trước, cái ngày mà trước đại lễ nghìn năm Thăng Long. Thằng Phúc có vẻ hài lòng với cái câu nói đó lắm, thằng Lâm như nhìn ra được điều đó trên cái khuôn mặt đang dần dần dãn ra của thằng Phúc. Thằng Lâm lúc này mới hỏi:

- Thế tại sao chú mày lại hỏi điều này?

Thằng Lâm nhìn thằng Phúc mỉm cười như đang chờ đợi một cái tin tốt lành. Bất chợt thằng Phúc thở hắt ra, thế rồi nó nói:

- Cái con rùa già mà các người tìm kiếm bấy lâu nay sắp sửa tẩu thoát khỏi Hà Nội rồi đó.

Thằng Lâm sau khi nghe xong câu này thì chượt mặt hắn đanh lại, tiếp theo đó, thằng Lâm ngồi nghe thằng phúc trình bầy tường tận cái kế hoạch của các chiến sĩ Việt Bắc. Sau khi đã nói xong, thằng Phúc chốt lại:

- Trong đoàn người hộ tống là gia đình tôi, tôi muốn ông hứa danh dự sẽ bào toàn tính mạng cho họ.

Thằng Lâm đưa tay lên xoa cằm, hắn chợt nở một cái nụ cười gian trá trên mặt, thế rồi thằng Lâm đáp:

- Chú mày vì lí do gì mà lại phản bội lại lòng tin của người nhà mình như thế?

Thằng Phúc cúi mặt xuống bàn im lặng, thế rồi nó ngẩng đầu lên đáp:

- Tôi không muốn gia đình tôi phải thờ phụng những kẻ không còn xứng đáng là thần thánh nữa.

Nghe đến đây trợt thằng Lâm cười lớn, Phúc vẫn ngồi đó, thế rồi nó hỏi lại:

- Ông hãy hứa danh dự là bảo toàn tính mạng cho gia đình tôi đi.

Thằng Lâm ngừng cười, thế rồi hắn nói:

- Chú em cứ về đi, ta sẽ lo liệu.

Thằng Phúc đứng lên nhưng nó vẫn nói:

- Ông hứa đi đã.

Thằng Lâm không nói gì thêm chỉ chỉ tay ra cửa như muốn ra hiệu cho thằng Phúc ra về. Thằng Phúc thấy vậy cũng đành đưa tay lên chào thằng Lâm rồi quay mặt bước ra khỏi cửa, riêng chỉ có thằng Lâm ngồi đó gõ từng ngón tay lên bàn một, trên mặt hắn nở một nụ cười ghê rợn, vậy thằng Lâm đang có âm mưu gì?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ân Ái Không Buông

Copyright © 2022 - MTruyện.net