Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 162: [Con Rồng Cháu Tiên] Án tử hình
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 162: [Con Rồng Cháu Tiên] Án tử hình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 30: án tử hình

Quay trở lại tình hình trong miền Nam, có lẽ từ cái ngày mà giáo sư Minh phát hiện ra sự bão hòa của “Lệ Thanh” vào với cơ thể của con người, ông đã đề nghị cấp trên chú trọng việc nghiên cứu đồng thời tuyển thêm số số những thanh niên trẻ bất kể là nam hay nữ tình nguyện tiêm thuốc. Tuy nhiên, điều đáng nói ở đây là không phải cơ thể người nào cũng có thể tiếp nhận “Lệ Thanh”, với những cơ thể không tiếp nhận nổi “Lệ Thanh” sẽ dấn đến một trận sốt cao, cơ thể mệt mỏi, và luôn luôn trong tình trạng thiếu nước. Nguyên cả một khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Cao bây giờ là la liệt những giường thí nghiệm cho những người tình nguyện hiến thân. Mỹ và My lúc này cũng giả dạng và quanh quẩn tại khu này để tìm hiểu rõ coi quân đội ta đang có kế hoạch gì trong khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Cao này. Nhưng thật không may cho cả hai người đó là giáo sư Minh đã để ý tới họ. Điều mà giáo sư Minh rất băn khoăn đó là ông thường xuyên nhìn thấy xung quanh người hai cô gái này bốc lên những đám khói đen mở ảo, thêm vào đó, khắp mặt và cổ họ thi thoảng lại hiện lên loang lổ những hình xăm vằn vện lúc ẩn lúc hiện. Giao sư Minh lúc đầu còn nghi hoặc là vì ông không nghĩ rằng quân phản động có thể len lỏi, trà trộn vào đến tận đây, nhưng xét những hình xăm trên người hai cô này thì lại rất giống với những hình xăm vằn vện trên những bộ xương mà các chiến sĩ bộ đưa về của linh thú.

Nghi ngờ có chuyện chẳng lành, giáo sư Minh lập tức bí mật ra lệnh cho các chiến sĩ bộ đội đặc nhiệm theo dõi hai người này. Thêm vào đó, giáo sư Minh hỏi rõ tên của hai người và bí mật vào khu chứa tài liệu mật lôi hồ sơ của hai người này ra để đọc. Điều khiến ông kinh ngạc là tại sao tên tuổi thì đúng mà khuôn mặt thì khác lắm. Tại sao những người khác không nhận ra được? Không lẽ những hình xăm trên mặt họ là một thứ tà phép khiến cho người bình thường không nhìn thấy được? không lẽ chỉ có riêng mình giáo sư Minh với dung dịch “Lệ Thanh” chảy trong huyết mạch mới có thể nhìn thấu qua được cái bùa phép này? Không còn nghĩ ngờ gì nữa, giáo sư Minh sau khi ra khỏi phòng lưu trữ tài liệu bảo mật, ông điện bộ đàm cho đội trưởng đội đặc nhiệm cảnh vệ:

- Không còn nghi ngờ gì nữa, hai người đó chính là quân phản động có tà thuật. Các đồng chí phải bắt sống họ cho bằng được.

Ngay khi nhận được lệnh, đội trưởng đội cảnh vệ của khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ cao vội dàn quân và bao vây lấy căn phòng thử nghiệm mà Mỹ và My đang có mặt tại đó. My nhận thấy rằng có gì đó không lành khi mà tự nhiên một loạt cảnh vệ từ tứ phía tiến vào phòng và có vẻ như ai cũng lườm lườm hai người. Ngay lập tức cả Mỹ và My biết ngay rằng chân tướng của mình đã bị bại lộ, nhưng bằng cách nào? Có lẽ bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để tìm ra câu trả lời đó, cả Mỹ và My còn lo ngại hơn nữa là dường như họ không thể động thổ để tẩu thoát được, không lẽ chính cái dung dịch “Lệ Thanh” và hợp chất “Tinh Giáp” tại đây đã khiến cho họ không thể dùng tà thuật được? Nói là không động thổ được thôi những cả My và Mỹ vẫn có những sức mạnh hơn người. Nhanh như chớp, cả hai cô lao đầu chạy ra khỏi khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Cao, đằng sau là các chiến sĩ đặc nhiệm cảnh vệ đuổi theo, họ không giám nổ súng vì đang ở bên trong khu nhà này.

Hai người cứ cắm cổ cắm đầu chạy một mạch ra thẳng đến cái khu rừng ngay bên cạnh khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Cao này, nhưng có lẽ thật không may cho họ khi mà trong rừng là vô số những lính đặc nhiệm ngụy trang trên cây. Một đồng chí đắc nhiệm bắn tỉa gọi qua bộ đàm:

- Sóc bay báo cáo. Đã thấy hai đối tượng tình nghi tiến vào khu vực.

Từ máy bộ đàm:

- Chó săn nghe rõ. Yêu cầu bắn hạ ngay, không cần bắt sống.

Chiến sĩ đặc nhiệm trên cây đáp:

- Sóc bay nghe rõ.

Thế rồi đồng chí này dương súng lên ngắm, lúc đầu cậu ta định đặt vào đầu của Mỹ và My môi người một viên đạn, nhưng chợt khi người chiến sĩ này nhòm qua ống ngắm thì thấy cả hai người vẫn còn là những cô gái trẻ thì cậu ta không nỡ lòng. Nhưng nhiệm vụ vẫn là trên hết, thay vì hạ gục cả hai người ngay thì chiến sĩ đặc nhiệm ngắm và bắn vào chân của Mỹ để quật ngã cô trước, sau đó đến lượt My, nhưng có lẽ My tinh quái hơn nên cô ta né được hết. Mỹ nằm trên mặt đất ôm chân nhăn nhó, My lúc này chỉ đứng đó nhìn, thể rồi ngay khi cô ta cảm nhận được toàn bộ cơ thể đã chàn đầy tà khí trở lại. Chỉ trong một cái chớp mắt, My đã động thổ biến mất, bỏ mặc Mỹ nằm trên đất gào thét gọi tên. Mỹ nằm đó một lúc, cô ta nghe thấy có tiếng bước chân càng ngày càng rõ, không lẽ các chiến sĩ cảnh vệ đã đuổi đến nơi rồi? nghĩ đến đây, Mỹ cố gồng sức đứng lên chạy thì lại bị chiến sĩ trên cây bắn một phát nữa vào chân bên kia khiến cho cô không tài nào đứng dậy được nữa.

… Tại nhà giam đặc biệt gần khu Khoa Học Kỹ Thuật Công Nghệ Cao …

Mỹ đã bị tạm giam ở đây ba ngày tất cả, không hiểu với lí do gì mà hai viên đạn “Lệ Thanh” của chiến sĩ đặc nhiệm đã vô tình làm liệt cả hai chân của cô. Hiện giờ cấp trên đang bàn bạc nên xử sao với Mỹ khi họ biết cô là quân phản động có tà thuật. Điều đáng nói ở đây là người tiếp quản vấn đề này không phải ai khác mà chính là thượng tá Sử, người đã từng hỏi cung Dương, một trong ba kẻ diết người số một của Việt Nam sau này gia nhập phản động. Thêm vào đó chính thượng tá Sử cũng là người đầu tiên chứng kiến cái cảnh chết dã man của một tên phản động khi có ý đồ cải tà quy chính. Và với những lí do đó, thượng tá Sử đã không màng gặp mặt hay như hỏi cung Mỹ, không lẽ thượng tá đáng bàn bạc tới việc xử tử hình Mỹ ngay?

Ngày hôm nay, chính thức Hằng xin cấp trên để được phép mang đồ ăn vào cho Mỹ, cái bữa ăn cuối cùng để Mỹ có thể no bụng mà bước sang cái thế giới khác. Hằng mở cửa đẩy nguyên một cái xe đẩy vào, cô ta quay mình đóng cửa và đẩy chiếc xe tới trước mặt Mỹ, Hằng nhanh tay bê các đĩa thức ăn và một âu cơm đặt lên bàn trước mặt Mỹ. Sau đó Hằng sới cơm vào một bát con và đặt trước mặt Mỹ, ngay tại cái phòng giam lạnh lẽo này là một mâm cơm ấm cúng, một mâm cơm gia đình cuối cùng. Hằng kéo ghế ngồi xuống trước mặt Mỹ, cô ta để ý thấy Mỹ vẫn ngồi đó cúi mặt, Hằng có lẽ đã hiểu ra tâm trạng của người tù phản động này. Tuy nói rằng Mỹ có tà thuật và tự nguyện gia nhập quân phản động, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ là một con người bình thường, một người lầm đường lạc bước mà thôi. Hằng phải can đảm lắm mới thốt lên lời được:

- Chị … chị ăn ngay đi cho nóng …

Mỹ vẫn ngồi đó cúi mặt, thế rồi chị ta đáp trả:

- Tại sao … tại sao lại như vậy chứ …

Hằng nghe câu hỏi đó thì có phần không hiểu, cô ngồi im không nói năng gì. Thế rồi Mỹ từ từ ngửng đầu lên nhìn Hằng mà nói:

- Tại sao họ không hỏi cung tôi … tại sao không đưa tôi ra xét sử… mà lại tuyên án tử hình tôi ngay.

Hằng nghe thấy những câu nói đó thì cũng chỉ biết im lặng. Thế rồi Mỹ lại nói tiếp:

- Các người làm như thế này mà coi là công lý à?! Các người nói chúng tôi là ác quỷ?! Thế bản thân các người làm như thế này thì không phải là ác quỷ hay sao?! Cô làm trong ngành! Vậy cô trả lời tôi đi! Cô trả lời đi!

Hằng nghe đến đây thì có cảm thấy hơi bức xúc, thế rồi Hằng mạnh dạn đáp lại:

- Chị nói thế là sai rồi. Án tử hình ngày hôm nay chính là cái kết cục của những việc chị đã làm từ trước. chính bản thân chị đã tình nguyện gia nhập quỷ, gia nhập quân phản động. vậy bây giờ chị còn trách ai được cơ chứ? Chúng tôi sở dĩ phải tử hình chị ngay là vì lo sợ rằng nếu còn giữ chị sống sót, thì bọn quỷ cũng trừ khử chị như tù nhân trước mà thôi.

Nghe đến đây, chợt Mỹ tuôn rơi nước mắt sụt sùi. Nghe đến điều Hằng vừa nói, Mỹ chợt nhận ra cái sự lạnh lùng và vô cảm của những kẻ mà mình đã phục vụ, đã đầu quân. Còn Hằng nhìn thấy những giọt nước mắt đó thì cô cũng chả động lòng là mấy, vì Hằng thiết nghĩ rằng cái gì cũng có cái giá của nó, và bây giờ chính là lúc mà Hằng đã phải trả giá cho việc xa ngã đó. Thấy Mỹ cứ sụt sùi khóc, Hắng mới thở dài, thế rồi cô nói:

- Nếu chị muốn nhẹ lòng hơn, chị có thể tâm sự với em tất cả. Hãy cho em biết tại sao chị lại tham gia quân phản động?

Mỹ nghe thấy Hằng nói vậy thì cô ngừng khóc hẳn, có lẽ Mỹ nhận ra rằng dù gì thì cũng chết, tại sao không mở lòng để người ta có thể hiểu mình hơn? Thế rồi Mỹ bắt đầu kể cái lí do tại sao chị ta lại gia nhập quân phản động, dõi theo từng câu từng chữ đó là cái vẻ mặt vô cùng bỡ ngỡ và ngơ ngác của Hằng, tuy Hằng không giám chắc những lời nói đó của Mỹ là hoàn toàn chính xác một trăm phần trăm, nhưng trên thực tế thì những người có hoàn cảnh như Mỹ là nhiều vô số kể. Vậy câu chuyện của Mỹ là như thế nào? Hóa ra Mỹ xuất thân là dân ngoại tỉnh, thuộc thành phố Hà Nội. Cũng như những người khác, bố Mỹ là bộ đội đã về hưu, còn mẹ Mỹ lại là công nhân lao động bình thường. Được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có căn bản như thế, thì điều dĩ nhiên mà Mỹ ước ao là được làm trong ngành, để phục vụ nhà nước, phục vụ người dân. Ông trời kể cũng không phụ lòng con người bao giờ, cuối cùng Mỹ cũng được làm việc tại ủy ban nhân dân thuộc địa phận nơi cô đang ở. Mỹ tuy trẻ tuổi nhưng cũng có thể nói là người có tiềm năng và luôn mơ tưởng đến một cái ngày mà toàn bộ dân tại địa phận này sẽ không còn phải chịu cảnh khổ đau đói nghèo. Thế nhưng cái thực tế nó lại thường cay đắng hơn những gì mà Mỹ mong đợi hay như tin vào. Mặc cho chị ta có tiềm năng, có tấm lòng cao cả bao nhiêu thì sự đời lại trà đạp chị ta bấy nhiêu. Có nhiều việc diễn ra tại cái ủy ban nhân dân đó với Mỹ lắm. Và cuối cùng, Mỹ đã nhận ra rằng trên đời này không có một cái người cán bộ viên chức nhà nước nào là thương dân thực sự, là hoàn hảo cả. Họ làm việc cho nhà nước cái chính là vì tiền vì quyền, còn đối với những người như chị ta thì chỉ có thể là chịu cảnh đói nghèo hay phải im lặng suốt cuộc đời này mà thôi. Ngay như lúc Mỹ tuyệt vọng nhất thì có một người đã đến và ngỏ ý với cô, đó chính là Hắc Tướng Quân. Do nhận biết Mỹ là người có tài về quản lý và lãnh đọa, nên Hắc Tướng Quân đã đích thân ngỏ lời mời và hứa rằng rồi bộ máy nhà nước sẽ thay đổi, sẽ khác, sẽ tốt đẹp hơn.

Nói đến đây chợt Mỹ cười ngặt ngẽo trong nước mắt:

- Cái gì mà tốt đẹp hơn cơ chứ?... liệu tôi có còn sống được cái ngày mà mọi thứ tốt đẹp hơn hay không? Thử hỏi cái cơ hội của tôi đâu? Ai sẽ là người cho tôi cơ hội?

Nghe Mỹ nói câu này thì Hằng bỗng có hơi giật mình, cơ hội, không lẽ Mỹ muốn ám chỉ vị thần mà đã ban cho Hằng một cơ hội sống khác ngay cái lúc cô suy sụp nhất. Hằng ngồi đó lặng im như không hiểu, thế rồi Mỹ mới kể rằng ngày trước trong quân đội phản động cũng có loan tin có một vị thần đến gặp thủ lĩnh và muốn hắn dừng tay. Nghe đến đây thì Hằng nhận ra ngay, đó chính là vị thần đã ban cho Hằng cái cơ hội ngày nào. Hằng nói nhỏ nhẹ:

- Thật là một sự trùng hợp, vì tôi cũng được chính vị thần đó ban cho mình một cơ hội sống.

Nghe đến đây chợt Mỹ nhìn Hằng chằm chằm, thế rồi Hằng bắt đầu kể lại câu chuyện của bản thân mình. Khi đã nghe xong, không biết trong đầu Mỹ nghĩ gì mà cô cứ vừa cười vừa khóc, thế rồi chợt Mỹ đứng bật dậy đẩy đổ cái bàn gào thét chỉ vào mặt Hằng mà nói:

- Thất là nhảm nhí! Một con nhỏ ngu ngộc như mày mà lại có được cơ hội! Còn tao như thế này lại bị bỏ rơi?! Thử hỏi như thế có công bằng hay không?!

Hằng lúc nãy né cái bàn nên cô đứng tựa lưng vào tường, toàn thân run rẩy nhìn Mỹ đang nổi điên. Nghe thấy tiếng đổ vỡ la hét, hai chiến sĩ bộ đội ở ngoài vội lao vào đưa Hằng ra. Trong phòng vẫn là tiếng gào thét đập phá của Mỹ.

Sáng hôm sau người ta đưa Mỹ ra pháp trường, Mỹ tuy bị trói vô cột nhưng mồm vẫn liên tục chửi bới thần thánh. Khi đã chuẩn bị xong, viên chỉ huy hô lớn:

- Các đồng chí hãy ngắm thẳng vào kẻ thù của nhân dân.

Sau một loạt tiếng súng nổ thì không còn nghe tiếng Mỹ chửi mắng nữa, Hằng đứng đó quay mặt đi không dám nhìn, trong lòng cô quặn đau, trên khóe mắt là hai hàng lệ đang tuôn rơi. Đó chính là cái bản án tử hình đầu tiên, thử hỏi liệu người bị xử tử có phải là kể thù của nhân dân thực sự hay không?

… Tại Địa Phận Hà Nội …

Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, hôm đó gia đình thằng Phúc đã chuẩn bị một xe kéo trở nhiều xác của liệt sĩ mới ở chiến trường trở về. Họ nhét Kim Quy Lão vào giữa, cho ông uống rất nhiều nước xâm và xối qua cả người, để đề phòng, người nhà nó con găm rất nhiều nhân sâm bên cạnh Kim Quy Lão để tránh bị phát hiện. Như đã hẹn, Phụng Tiên, Kim Sơn Lân, và vô số các chiến sĩ Việt Bắc đã có mặt ngay bên ngoài địa phận Sơn Tây hướng về phía địa phận Điện Biên Phủ để tiếp sức. Đoàn người đẩy xe bao gồm có bố mẹ và ông bà thằng phúc, một người con gái thường đến chăm sóc Kim Quy Lão, và nhiều chiến sĩ Việt Bắc ngụy trang khác. Đúng như các chiến sĩ dự đoán, khi họ đẩy xe chuẩn bị tiến vào địa phận Sơn Tây, một chốt lính phản động chặn họ lại và đòi kiểm tra xe. Tên chỉ huy hỏi:

- Các người đẩy những cái xác này đi đâu?

Ông của Phúc lúc này mới nói:

- Dạ… báo cáo các anh … chả là mấy người này quê ở Sơn Tây, nay họ mất rồi … chúng tôi muốn đưa họ về quê an tang cho phải phép.

Tên chỉ huy này gật đầu ra lệnh cho mấy thằng khác đi kiểm tra kĩ xe, thậm chí bọn chúng còn dùng cả linh cẩu đánh hơi nhưng không thấy gì. Đầu tiên chúng nhất quyết không cho mọi người qua, các chiến sĩ Việt Bắc đã tính đến chuyện dùng vũ lực nhưng cũng mày là người nhà thằng Phúc khóc lóc xin xỏ mãi thì bọn chúng mới chịu cho qua. Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc, chợt tên chỉ huy kéo người con gái hay chăm sóc Kim Quy Lão lại vào lòng, hắn sờ mó và ngỏ lời trêu ghẹo:

- Cô em xinh nhỉ … muốn vui vẻ tí không?

Mọi người thấy vậy thì sợ hãi đổ mồ hôi hột, mấy chiến sĩ Việt Bắc thì tay nắm chặt như chuẩn bị nhảy vào tẩn cho thằng này một trận nhưng bị ông bà của Phúc ra hiệu ngăn. Người con gái này nói giọng nhỏ nhẹ:

- Chồng em mới mất, xin anh để cho em trôn cất chồng em xong rồi thì em sẽ quay về phục vụ anh.

Thằng chỉ huy này nghĩ rằng nếu cưỡng bức bây giờ cũng không thích mấy với lại nghe cái lời nói đầy tình tứ đó của người con gái này thì hắn cũng buông ra cho đi và hẹn sẽ vui vẻ khi cô gái trở về.

Mọi người vượt qua khỏi cái chạm gác đó thì mừng rỡ lắm, vì sau cái chạm gác này thì họ có thể chạy thẳng được vì đằng sau ranh giới này không còn có một trạm gác nào khác cả. Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chợt họ đứng tim khi mà vừa mới đi gần ra khỏi ranh giới Sơn Tây thì từ xa xa là một chạm lính khác. Lúc này một chiến sĩ quay ra nói với đồng đội:

- Làm sao bây giờ?

Ông của thằng Phúc vẫn điềm đạm:

- Cứ bình tĩnh thôi.

Thế rồi họ vững bước cố che giấu cái nỗi sợ hãi trong lòng mà tiến gần lại. Những càng tiến tới gần họ càng lo lắng hơn khi mà trước mặt họ chính là tên thủ lĩnh Tú cùng với Lâm và vô số tên quỷ binh đặc nhiệm khác, trong đó có thằng Phúc nhưng nó đã dùng khăn bịt kín mặt như thể không muốn gia đình nó nhận ra. Vậy tại sao nó còn đến đây làm gì? Nó đến đây là để đảm bảo an toàn cho gia đình nó.

Đoàn người từ từ dừng lại trước chốt này, thế rồi Lâm tiến tới hỏi:

- Các người đi đâu với cái xe này?

Ông của Phúc mới vội đáp:

- Dạ… chúng tôi mang những người này đi trôn ạ, chả là Sơn Tây là quê của họ…

Lâm đi lòng vòng quanh cái xe và nói:

- Các người sắp vượt qua cả địa phận Sơn Tây mà lại hô là trôn cất họ ở Sơn Tây là sao?

Lúc này ông của Phúc có hơi giật mình, thế rồi ông ta nói:

- Dạ dạ … tại chúng tôi muốn trôn họ gần bờ sông ở hướng kia cho nó có phong thủy tốt thôi ạ …

Nghe đến đây, đích thân Tú tiến lên nói:

- Những người này đã chết hết rồi sao?

Người con gái kia như nhận ra Tú, cô ta bắt đầu run lên bần bật. Bố của Phúc lúc này mới đáp:

- Dạ đúng ạ.

Tú mỉm cười, chợt hắn dùng lực ra đòn khiến cho cái xe toàn xác liệt sĩ đó nổ tung, xác người văng tung tóe, lập tức Kim Quy Lão cũng bị hất ra. Thấy mọi chuyện đã bị bại lộ, các chiến sĩ vội rút đoản đao từ cái giỏ để xieng ra và bao bọc bảo vệ lấy gia đình thằng Phúc, Kim Quy Lão, và cả người con gái kia. Nhìn thấy Kim Quy Lão đang nằm trên mặt đất, lập tức Tú hét lớn:

- Các người dám qua mắt cả ta ư?!

Mọi người lúc này còn vô cùng hoảng loạn hơn nữa khi mà từ dưới đất một loạt linh báo chui lên, toàn thân đen xì với những vằn vện đỏ rực lửa, hàm rằng săc nhọn cộng thêm cái cặp mắt đỏ au đó càng khiến cho chúng thêm phần dữ dằn. Lúc này Lâm mới mỉm cười nói:

- Tiếc thay cho các người … một kế hoạch hoàn hảo như vậy cuối cùng cũng bị bại lộ.

Lúc này tất cả mọi người có mặt ở đó như rùng mình, họ bắt đầu đặt ra câu hỏi ai là kẻ phản bội, nhưng có lẽ chỉ riêng có mình bố của thằng Phúc là nhận ra ai là kẻ chỉ điểm. Thằng Lâm đứng mỉm cười, thế rồi nó ra dấu, thằng Phúc đang đứng sau bịt mặt bất ngờ bị hai tên quỷ binh bẻ tay đưa lên trước, thằng Lâm đưa tay giật mạnh cái khăn ra, mọi người lúc đó thì kinh ngạc vô cùng, tại sao? Tại sao thằng Phúc lại làm như thế là điều mà gia đình nó tự hỏi. Thằng Lâm lúc này mới lớn tiếng:

- Chính cái kẻ mà các người coi là phận con, phận cháu này đây đã bán đứng các người … nhưng các người yên tâm, nó trước khi chỉ điểm còn đặt điều kiện là bọn ta phải giữ mạng sống cho các người … mặc dù cái điều đó là không thể…

Nói đến đây thì người nhà thằng Phúc ai cũng rơm rớm nước mắt nhìn nó oán trách, còn riêng thằng Phúc thì nó nghiến răng quay lên nhìn Lâm. Lúc này Lâm mới nói tiếp:

- Một kẻ sống không có đạo nghĩa như thế này thì đến ma quỷ con khinh bỉ chứ đừng nói gì đến thần thánh… thế cho nên …

Nói đến đây, hai tên quỷ binh ép thằng Phúc quỳ xuống đất, chúng nó hất cái mũ của thằng Phúc ra rồi túm tóc kéo đầu. Một tên quỷ binh thứ ba tiến tới trên tay xuất hiện một thanh đại đao, nó đứng đó dơ lên như thể chuẩn bị chém đầu thằng Phúc. Lâm lúc này mỉm cười và nói:

- Án tử hình là không tránh được …

Nói đến đây Lâm hạ tay xuống, tức thì cái lưỡi đao kia cũng chém xuống. Mẹ thằng Phúc lúc này mới gào lên đẩy hết mọi người ra mà lao tới, nhanh như chớp mấy tên quỷ binh đặc nhiệm đằng sau đã dùng phi tiêu ném thẳng vào người mẹ nó, chỉ thấy mẹ thằng Phúc cố bò tới chỗ xác nó mà khóc. Những chỉ tiếc thay rằng mẹ nó đã tắt thở khi mà tay bà chỉ cách xác thằng Phúc có một gang tay. Tú đứng đó hắn nói:

- Bắt sống cho bằng được Kim Quy Lão.

Thế rồi hắn bốc khói biến mất, một cuộc hỗn chiến xảy ra. Nhưng kì tích lại một lần nữa xuất hiện, khi bọn quỷ binh định ra tay thì từ trên trời xuất hiện một loạt các tia sáng chém đầu chúng, thì ra đó chính là Phụng Tiên, chị ta đã đến đúng lúc. Từ đằng sau là các chiến sĩ Việt Bắc liên tục bắn nỏ và súng được ngâm nước thế thân. Từ dưới đất chui lên vô số linh thú, hết báo, sói, chó, rồi thậm chí là cả cáo. Chúng ồ ạt xông vào cắn xé các chiến sĩ Việt Bắc. Linh Miêu cũng xuất hiện, chúng nhẩy vào cắn xé những con ma thú đang chui từ dưới đất lên. Kim Sơn Lân cũng nhập cuộc, phải khó khăn lắm Kim Sơn Lân mới tới được bên Kim Quy Lão. Lúc này Phụng Tiên trên trời hét lớn:

- Tiểu đệ mau đưa Kim Quy Lão chạy đi!

Kim Sơn Lân còn lưỡng lự thì chợt những chiến sĩ và người nhà thằng Phúc cùng hét lên:

- Ngài mau đưa Kim Quy Lão đi đi … kệ chúng tôi.

Kim Sơn Lân nhìn qua người con gái bị thương do ma sói cắn vào vai kia thì có cái cảm giác thân quen lắm, nhưng không thể nào nhận biết được đó là ai. Lúc này Phụng Tiên ở dưới hét lớn:

- Còn không mau đi đi!

Kim Sơn Lân nghe thấy thì rùng mình đành quay đầu bỏ chạy, bọn quái thú truy đuổi ráo riết, nhưng với cái lá chắn mai vàng và yểm trợ trên không của Phụng Tiên cuối cùng hai người đã thoát thân. Lúc này ma thú dưới đất chui lên càng ngày càng nhiều, thấm chí còn có những con ma quạ, ma ưng chui từ dưới đất phi lên trời quây lấy Phụng Tiên. Các chiến sĩ Việt Bắc và người nhà Phúc đã thiệt mạng gần như hoàn toàn, chỉ còn mấy con linh miêu là vẫn cắn xé. Thằng Lâm lúc này cũng chống chả lại quyết liệt, mình nó đã giết được hai con linh miêu rồi. Phụng Tiên trên không quần nhau với mấy con ma quạ và ma ưng, nhưng vì chúng quá đông nên chị ta cũng đã bị thương và ngã xuống cạnh người con gái kia. Lâm thấy cơ hội, hắn liền lao tới trong tay phải xuất hiện một sợi dây đen xì bốc khói như thể chuẩn bị bắt sống Phụng Tiên. Nhưng ngay khi hắn không để ý, người con gái kia đã lao tới, trong tay là một con dao bạc có nạm hình rồng sáng lòa găm thẳng vào ngực Lâm. Thằng Lâm ộc máu mồm, hắn nhìn con dao thì nhận ra đó là lưỡi dao của Kim Long, thằng Lâm cố sức bóp cổ người con gái này, hắn vừa nói vừa nghiến rằng:

- Mày … mày là …

Người con gái này cũng nói giọng nghẹn ngào:

- Ta chính là Thiện Tai thánh đây.

Thằng Lâm tức tối, nó tung một đòn mạnh vào vai Thiện Tai thánh khiến cho cô văng ra, thế rồi Lâm cố rút con dao bạc ra, những càng rút thì vết thương càng chầm trọng, chẳng mấy chốc mà thằng Lâm đã tan thành mây khói. Thiện Tai thánh bị ăn một trưởng của Lâm vào bả vai, bây giờ cái mái tóc bạc lấp lánh của cô đã đổi qua mầu đen nửa đầu, Phụng Tiên đau đớn cố tiến tới Thiện Tai thánh ôm cô vào lòng mà nói:

- Muội muội …

Thiện Tai thánh bây giờ cũng thổ huyết, cô cố ôm lấy Phụng Tiên mà nói:

- Tỷ tỷ … mau chạy đi …

Phụng Tiên gào khóc trong nước mắt:

- Không đời nào … tỷ tỷ quyết không bỏ muội muội lại đâu…

Thiện Tai thánh nhìn Phụng Tiên nói:

- Tỷ tỷ … cái nạn này là do mình muội muội tạo ra … muội muội gánh lấy … tỷ tỷ hãy mau … mau về báo cho Thiên Phụ để kịp ứng phó …

Phụng Tiên nghe những lời đó thì vẫn nhất quyết không, chị ta chỉ lắc đầu trong nước mắt. Thấy không thuyết phục được Phung Tiên, Thiện Tai thánh gọi một con linh miêu lại, cô dùng thuật truyền âm ra lệnh cho nó mau mau đưa Phụng Tiên đi. Lúc đầu con linh miêu này nhất định không đi, Thiện Tai thánh phải dọa nạt nó rằng nếu không đi thì cô sẽ dùng phép hóa nó thành mèo thường, và nó sẽ bị trời đầy nếu không nghe lời cô. Con linh miêu này như hiểu ý, nó tiến tới liếm vòa mặt Thiện Tai thánh một cái, thế rồi nó quay đầu kêu lên mấy tiếng như gọi hai con linh miêu kia rút lui. Thế rồi con linh miêu này dùng răng cắp Phụng Tiên lôi đi mặc cho Phụng Tiên gào khóc kếu tên Thiện Tai thánh.

Khi cả bốn người đã chạy khỏi, linh thú tính đuổi theo truy sát Phụng Tiên tới cùng thì Thiện Tai thánh dùng chút sức lực cuối cùng cô dứng dậy, khắp người Thiện Tai thánh tỏa ra một thứ ánh sáng trong suốt sáng ngần thu hút được bọn linh thú, chúng nó như phát hiện ra Thiện Tai thánh là thần thánh liền quay đầu bào vây lấy cô, lúc này Thiện Tài thánh mỉm cười nói:

- Chả phải thủ lĩnh các người muốn bắt được thần thánh hay sao? Ta ở đây này.

Mấy con linh báo lúc này mới gầm gừ tiến lại gần hơn nữa, linh ưng và linh quạ bay lượn vòng trên đầu Thiện Tai thánh. Thiện Tai thánh lúc này mới mỉm cười, cô nhắm đôi mắt lại và nói:

- Ai cũng xướng đáng có được một cơ hội … và cơ hội lần này là của con dành cho cha nuôi đó … mong cha luôn khỏe mạnh.

Chỉ trong tích tắc, toàn bộ linh thú lao về phái Thiện Tài thánh, chúng như cố phá vỡ cái ánh hào quang đang bảo vệ cô, cứ con này lao vào rồi lại bị văng ra, từng con từng con một, cho đến khi cái ánh hào quang quanh người Thiện Tài thánh mờ dần rồi tắt hẳn.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khi Tóc Mai Đã Bạc, Người Có Còn Bên Ta?

Copyright © 2022 - MTruyện.net