Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 163: [Con Rồng Cháu Tiên] Vận đổi sao dời
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 163: [Con Rồng Cháu Tiên] Vận đổi sao dời

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 31: Vận đổi sao dời.

Kim Quy Lão sau khi đã an toàn tới được Thái Nguyên, tại đây ông được Kim Sơn Lân đích thân chuyền tiên khí và cứu chữa vết thương. Nói về Phụng Tiên, từ cái ngày quay trở về đây, cô như người mất hồn, cứ thơ thẩn ở bên cạnh Kim Quy Lão và Kim Sơn Lân đợi đến ngày cùng họ quay trở về tiên giới. Kim Sơn Lân đã chữa trị cho Kim Quy Lão xong xuôi, bây giờ chỉ đợi cho đến khi Kim Quy Lão hoàn toàn bình phục, sau đó cả ba sẽ cùng nhau lên tiên giới để diện kiến Thiên Phụ và Địa Mẫu. Dường như Kim Sơn Lân đã để ý được những cái điệu bộ cử chỉ đó của Phụng Tiên, cậu ta gắng hỏi chị ta mãi coi coi có chuyện gì thì Phụng Tiên chỉ im bặt. Thế rồi vào một đêm trăng sáng đầy sao, khi mọi người đã ngủ hết, Phung Tiên và Kim Sơn Lân ngồi bên nhau ngắm nhìn cái bầu trời đêm đen đầy sao kia. Kim Sơn Lân thở dài nói:

- Bây giờ mọi thứ coi bộ đã an toàn rồi tỷ tỷ nhỉ, Kim Quy Lão đã bình an vô sự, con rồng cháu tiên cũng đang chống trả quyết liệt … coi bộ Hắc Đế và quân đội của hắn sẽ không còn chống cự được lâu nữa đâu… Càng nói đệ càng khâm phục Thiên Phụ, quả nhiên ngài đã tính toán rất kĩ lưỡng rồi…

Phụng Tiên vẫn ngồi đó lặng im không nói gì, bất chợt trên mặt chi ta tuôn rơi hai dòng lệ nghậm ngùi. Kim Sơn Lân lại nói tiếp:

- Bây giờ đệ chỉ mong sao Kim Quy Lão có thể lành bệnh, ông sẽ dùng phép đưa chúng ta lên lại thiên cung. Thì lúc đó đệ có thể gặp lại được Thiện Tai thành…

Nói đến đây Kim Sơn Lân quay đầu qua nhìn Phụng Tiên, lại là hai dòng lệ, những dòng lệ mà cậu ta đẵ bắt gặp rất nhiều lần trên khóe mắt của chị ta. Kim Sơn Lân hỏi giọng có hơi băn khoăn:

- Tỷ tỷ … tỷ tỷ có chắc là mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?

Phụng Tiên lúc này như nhận ra rằng những giọt nước mắt của mình làm cho Kim Sơn Lân không vui, chị ta vội lấy tay lau qua đi những dòng lệ đó, thế rồi Phụng Tiên sụt sịt nói:

- Tỷ tỷ không sao đâu mà …

Kim Sơn Lân vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Phụng Tiên, cậu ta nhìn thẳng vào cái đôi mắt đó, bây giờ nước mắt của chị có lẽ đã khô, nhưng đằng sau cái ánh mắt kia mang một cái nỗi buồn gì đó ray rứt lắm và Kim Sơn Lân chắc chắn điều đó. Nhìn Phụng Tiên một lúc, thế rồi Kim Sơn Lân từ từ ngả mình xuống cái tấm thảm cỏ xanh mượt và mềm mại mà cậu mới tạo ra, Kim Sơn Lân lúc này mới nói tiếp:

- Đệ biết tỷ tỷ đang buồn phiền về vấn đề gì rồi… có phải tỷ tỷ vẫn thương sót cho Kim Long đại ca đúng không?

Phụng Tiên nghe thấy Kim Sơn Lân hỏi vậy thì chị ta lại chợt nhớ tới hình ảnh Kim Long nằm trong vòng tay của mình ngày nào tại địa phận Quảng Trị, chợt Phụng Tiên thở dài, cái thở dài đó của chị ta bỗng tạo ra một luồng gió có hơi se lạnh trong không trung. Kim Sơn Lân thấy vậy thì nghĩ rằng Phụng Tiên đang buồn lắm, cậu ta động viên:

- Đệ tin rằng Thiên Phụ và Địa Mẫu sẽ không phụ lòng đại ca Kim Long đâu, hơn thế nữa Vương Mẫu cung thương đại ca lắm mà … chắc chắn đại ca Kim Long sẽ không sao đâu.

Nói đến đây Kim Sơn Lân đưa tay vỗ về lên lưng của Phụng Tiên. Phụng Tiên có lẽ cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, chị ta cũng từ từ ngả người xuống bên cạnh Kim Sơn Lân . Thấy chị Phụng Tiên ngả mình xuống, Kim Sơn Lâm làm cho đất chỗ đầu chị ta đặt xuống chồi lên một chút và làm cho cỏ dày hơn như thể tạo ra một chiếc gối cho Phụng Tiên vậy. Phụng Tiên nằm thẳng người trên đám cỏ xanh mềm mại đó, hai tay chị ta đặt lên bụng, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao. Kim Sơn Lân lúc này hỏi đùa một cậu như thể để làm cho Phụng Tiên vui lên:

- Không biết bây giờ Thiện Tai thánh đang làm gì tỷ tỷ nhỉ, chắc nàng đang lo lắng cho đệ lắm… nếu ngày mai đệ mà gặp được Thiện Tài thánh thì chắc nàng vui phải biết …

Thế rồi Kim Sơn Lân cười rúc rich một mình, có thể là cậu ta đang mường tượng tới cái vẻ mặt đáng yêu của Thiện Tai thánh ngày nào. Còn Phụng Tiên thì càng nghe Kim Sơn Lân nói chị ta còn cám thấy ruột gan nhức nhối hơn nữa, không lẽ Kim Sơn Lân không nhận ra cái người con gái đó là Thiện Tai thánh hay sao? Hay là Thiện Tai thánh đã dùng phép đễ khiến cho Kim Sơn Lân không nhận ra được cô ta? Càng nghĩ Phụng Tiên càng cảm thấy trong lòng đau quặn lên. Thế rồi Phụng Tiên đứng lên và nói rằng muốn vào trong nhà ngủ một lúc, Kim Sơn Lân nói là chị ta cứ về trước, cậu ta muốn được ở ngoài này thêm một lúc nữa để nhìn ngắm bầu trời đêm và tận hưởng cái màn đêm lặng lẽ mà yên bình này.

Phụng Tiên cứ thế lặng lẽ lững thứng bước về phía cái nhà sàn nơi mà Kim Quy Lão đang nẳm nghỉ. Đang tiến tới gần nhà san thì Phụng Tiên không để ý thấy rằng Kim Quy Lão đã ngồi ở ngoài thềm nhà sàn từ lúc nào. Lúc chị ta tiến lên thấy Kim Quy Lão đang ngồi đó mắt nhìn xa xăm mới giật mình, Phụng Tiên vội bước lên hẳn và quỳ xuống đáp:

- Phụng Tiên xin bái kiến Kim Quy Lão.

Kim Quy Lão quay đầu qua mỉm cười đáp:

- Không cần đa lễ vậy đâu, con đứng lên đi.

Thế rồi Phụng Tiên ngồi xuống bên cạnh Kim Quy Lão, chị ta ân cần hỏi:

- Sao tiên sinh không ngủ đi còn ra đây ngồi ạ?

Kim Quy Lão thở dài, thế rồi mắt ông vẫn nhìn xa xăm, ông nói:

- Ta không ngủ được … lòng ta vẫn còn đau lắm.

Phụng Tiên nghe đến đây thì lòng cô lại bắt đầu quặn đau, không lễ Kim Quy Lão đã nhận ra từ lâu? Phụng Tiên lắp bắp nói:

- Ý của … ý của tiên sinh là sao ạ?

Kim Quy Lão đáp:

- Hết Kim Long … rồi lại đến Thiện Tai thánh … ta thật có phúc khi mà có được một đứa con nuôi hiếu thảo như vậy … nó sẵn sàng làm trái ý trời, sắn sàng hy sinh bản thân mình chỉ để cứu lấy cái thân già này … con người của nó chưa hề thay đổi kể từ khi nó thành thần tiên (truyền thuyết về Thiện Tai thánh sẽ được kể lại sau)…

Nghe đến đây thì nước mắt của Phụng Tiên lại tuôn rơi, cô gục đầu vào lòng Kim Quy Lão như thể để làm cho cái tiếng khóc đó bé đi. Kim Quy Lão lấy tay vỗ về chị ta. Phụng Tiên sụt sùi hỏi:

- Sao … sao tiên sinh lại biết …

Kim Quy Lão đáp lời:

- Cái thân già này đã sống mấy ngàn năm rồi, thử hói có thứ phép thuật gì là qua được mắt của lão chứ?

Nghe đến đây Phụng Tiên càng khóc giữ hơn, thế rồi Kim Quy Lão từ từ nâng đầu của Phụng Tiên lên, ông lấy tay lau qua những giọt nước mắt của chị ta và hỏi:

- Ta đoán là đến giờ phút này Kim Sơn Lân vẫn chưa biết có đúng không?

Phụng Tiên chỉ khẽ gật đầu, kể cũng đúng mà thôi, Kim Sơn Lân yêu say đắm Thiện Tai thánh như vậy thì thử hỏi nếu lúc đó Thiện Tai thánh chấp nhận hy sinh thì cậu ta có chịu bỏ mặc nàng không? Thềm vào đó nếu như bây giờ Kim Sơn Lân biết được thì liệu cậu ta có cám chịu cái sự hy sinh của Thiện Tai thánh hay không cơ chứ?

… Trên Thiên Đình …

Ngay khi Kim Quy Lão đã hồi phục sức khỏe hoàn toàn, ông ta cùng với Kim Sơn Lân và Phụng Tiên tức tốc lên trời để cầu kiến Thiên Phụ và Địa Mẫu. Thiên Phụ, Địa Mẫu, Bạch Long, và Vương Mẫu đã có mặt tại đại điện trên thiên đình để đợi ba người tới diện kiến. Ba người họ sau khi đã lên thiên đình thì được Thiên Lôi dẫn thẳng vào đại điện để yết kiết Thiên Phụ. Vương Mẫu ngồi một bên, bà hướng mắt nhìn về phía các vị thần tiên đang tiến lại, chỉ có bốn người, tại sao lại chỉ có bốn người? Thiện Tai thánh đâu rồi? Tại sao không thấy cái vóc người nhỏ nhắn đó? tại sao không còn thấy cái mái tóc bạch kim tung bay nữa? Chợt Vương Mẫu khép đôi mắt lại, trên mặt bà xuất hiện một nỗi thất vọng ghê gớm. Có vẻ như chỉ có Địa Mẫu là nhận ngay ra được cái sự thất vọng tột cùng đó của Vương Mẫu, trong lòng bà cũng buồn lắm chứ. Kim Quy Lão, Kim Sơn Lân, và Phụng Tiên tới trước bốn người và quỳ xuống cầu kiến. Thiên Phụ bảo ba người họ đứng lên và cấp báo tình hình. Kim Quy Lão đứng thông báo tình hình, còn Kim Sơn Lân thì mặt mày hớn hở cậu ta đã nhìn thấy Vương Mẫu, thế nhưng mà Thiện Tai thánh đâu? Không lẽ nàng đang ở lại trong phòng của Vương Mẫu đợi Kim Sơn Lân tới thăm? Con đang hí hửng đợi việc tham kiến xong để còn chạy ngay đi gặp Thiện Tai thánh thì bất chợt Kim Sơn Lân như chết đứng người khi mà cậu ta nghe những lời Kim Quy Lão nói:

- Tuy nói rằng hạ thần đã bình an vô sự, nhưng Thiện Tai thánh … có lẽ Thiện Tài thánh khó mà qua được cái tai kiếp này … và coi bộ Hắc Đế sẽ mở được Chung Giới Môn sớm thôi…

Thiên Phụ lắc đầu thở dài thườn thượt, thế rồi ông nói:

- Thiện Tai thánh cũng chỉ vì tình nghĩa cha con, làm trái lại ý trời, quyết tâm xuống hạ giới thay đổi vận mệnh, tự mình thế chỗ cho cha nuôi … trên đời này thật hiếm có những người như cô ta.

Kim Sơn Lân đứng đó mà mắt không chớp, hai tay buỗng xuôi rung lên từng hồi. Thiện Tai thánh không ở trên đây? Nàng… nàng đăng gặp nguy hiểm thật sao? Nhưng tại làm sao? Tại làm sao mà Kim Sơn Lân không nhận ra nàng được cơ chứ? Không lẽ cái người con gái đó chính là nàng? Mọi người có mặt ở đó thì nghe xong về Thiện Tai thánh ai ai cũng đau buồn vô cùng, lúc này Phụng Tiên lại khóc, chị ta khóc nhiều lắm, khóc ngay trước mặt Thiên Phụ và Địa Mẫu, còn về phần Kim Quy Lão sau khi báo cáo xong cũng cúi mặt trong im lắng. Kim Sơn Lâm từ từ quay đầu nhìn Kim Quy Lão, thế rồi cậu ta lại nhìn Phụng Tiên? Tại sao, tại sao họ lại phản ứng đơn giản như thế chứ? Không lẽ họ đã biết hết? Lúc này Thiên Phụ mới nói giọng cương quyết:

- Định mệnh đã được thay đổi, nhưng nó vẫn chưa vượt ra khỏi bàn tay của trẫm… cho dù bọn chúng có bắt được Thiện Tai thánh đi chăng nữa, thì Chung Giới Môn cũng sẽ không bao giờ mở ra được đâu.

Vương Mẫu có lẽ là quá đau buồn, bà lặng lẽ đứng lên và rởi khỏi đại điện, lúc này Địa Mẫu quay qua hỏi Thiên Phụ:

- Nhưng thần thiếp nghĩ rằng phải có một người bán tiên bán phàm mới mở được Chung Giới Môn cơ mà? Thiện Tài Thánh là thần tiên thì sao có thể dùng cô ta mà mở được Chung Giới Môn?

Thiên Phụ thở dài, thế rồi ông ta nói:

- Đúng là như thế, nhưng Thiện Tai thánh mà ở gần Hắc Đế quá lâu, thì khí tiên cũng sẽ hao hụt đi rất nhiều và khi thần tiên hao hụt thân khí … họ không nhất thiết là chết …. Mà chỉ là thành người phàm mà thôi.

Nghe đến đây ai ai cũng rùng mình, họ sợ hãi khi nghĩ đến cảnh Hắc Đế dùng Thiện Tai thánh để mở Chung Giới Môn giã man như thế nào. Thiên Phụ cho mọi người lui về hậu cung nghỉ ngơi, Kim Sơn Lân không đợi một giây, cậu ta phi thân ngay về cung của Vưỡng Mẫu, có lẽ sâu thẳm trong lòng Kim Sơn Lân, cậu ta biết rằng chỉ có Vương Mẫu là người duy nhất có thể nói rõ cho cậu ta mọi việc mà thôi.

Kim Sơn Lân quỳ xuống trước mặt Vương Mẫu, cậu van xin Vương Mẫu được cho mình biết tường tận mọi chuyện. Vương Mẫu nhìn vào cái vẻ mặt đang chết dần chất mòn trong tim của Kim Sơn Lân thì thương cậu ta lắm, chiều ý Kim Sơn Lân, Vương Mẫu đã kể lại đầu đuôi câu chuyện.

… Trước khi Thiện Tai thánh xuống hạ giới thế thân …

Sau khi chứng kiên sự ra đi của Kim Long tại Quảng Trị, Thiện Tai thánh nói là phải ở lại trên thiên đình bên cạnh Vương Mẫu những chưa ngày nào lòng cô được thư thái cả, và ngay khi biết được tin Kim Quy Lão trọng thương và khó lòng thoát khỏi tay quỷ thì cô cũng chết dần chết mòn đi từng ngày. Sau nhiều ngày suy nghĩ, cuối cùng Thiện Tai thánh đã xin được cầu kiến riêng Thiên Phụ. Ngày hôm đó Thiên Phụ và Bạch Long cùng gặp riêng Thiện Tai thánh, cô bầy tỏ ý định muốn xuống dưới để chăm sóc cha nuôi và đồng thới thế chỗ cho ông, làm thay đổi thời cuộc. Thiện Tai thánh còn nói rõ rằng cô biết làm như vậy làm phạm vào thiên quy và thiên điều, thế cho nên cô sẵn sàng chịu mọi hình phạt. Thiên Phụ thấy Thiện Tai thánh thành tâm như vậy, hơn thế nữa ông biết rằng trên thiền đình này không ai thương Kim Quy Lão hơn cô cả. Thiên Phụ từ từ đỡ Thiện Tai thánh đang quỳ dưới đất lên mà nói:

- Ta biết tình cảm cha con của nhà ngươi là vô bờ bến… nhưng nhà ngươi đã nghĩ kĩ chưa?

Thiện Tai thánh nhìn Thiên Phụ nói giọng nghẹn ngào:

- Hạ thần đã quyết, mong Thiên Phụ cho toại.

Thiên Phụ thở dài, ông nói tiếp:

- Mặc dù biết rằng trẫm sẽ không để cho một vị tiên lão lâu năm như Kim Quy Lão phải chết, nhà người vẫn một lòng một dạ?

Nghe đến đây, chợt trên mắt của Thiện Tai thánh nhỏ lệ, cô nói:

- Thần thiếp biết là ngài sẽ không đành lòng để cho cha nuôi của thần phải chết. Nhưng thử hỏi có đứa con nào lãi nhẫn tâm nhìn cha mẹ mình phải chịu cảnh đau đơn hành hạ cơ chứ…

Thấy Thiện Tai thánh nhất quyết đi, Thiên Phụ đành chiều lòng cô. Nhưng trước khi đi, Thiện Tai thánh còn xin Thiên Phụ dùng phép để làm cho Kim Quy Lão, Phụng Tiên, và đặc biệt là Kim Sơn Lân không nhận ra mình. Cô nói rằng Kim Sơn Lân là người thiên về tình cảm, nếu cậu ta biết sẽ làm hỏng mọi chuyện. Lúc này Bạch Long đứng ra nhận lời và hóa phép làm cho không một vị thần tiên nào ở dưới hạ giới có thể nhận ra Thiện Tai thánh cả. Tuy nhiên, một vị tiên lâu năm như Kim Quy Lão làm sao có thể dễ dàng bị qua mặt như vậy. Còn Phụng Tiên thì tình cảm tỷ muội gắn kết làm sao cô không nhận ra. Kim Sơn Lân thì khác, do cậu ta phải lo liệu quá nhiều việc tại Việt Bắc và với cái niềm tin rằng Thiện Tai thánh lúc nào cũng ở trên thiên đình, chính vì thế mà Kim Sơn Lân là người duy nhất không nhận ra mà thôi.

Vương Mẫu nói đến đây thì bà nhỏ lệ, còn Kim Sơn Lân thì cứ thừ người ra, cậu ta bây giờ đang tự trách bản thân mình, cậu ta oán hận bản thân đã không nhận ra được người mà mình yêu. Chợt trong một lúc nông nổi, với cái ý nghĩ rằng bây giờ là quá muộn và cậu sẽ không thể nào cứu được Thiện Tai thánh nữa, Kim Sơn Lân hóa phép ra một con dao thần và tự đâm vào tim mình. Nhưng ngay lúc đó Bạch Long bước vào, anh ta đã hóa phép chặn tay Kim Sơn Lân lại rồi hất con dao văng đi, Kim Sơn Lân quay lại định hỏi tại sao Bạch Long thái tử lại ngăn mình thì ăn ngay một cái tát trời giáng vào mặt. Bạch Long đứng đó nghiến răng quát lớn:

- Tự kết liễu đời mình liệu có đáng làm thần tiên! có đáng làm nam nhi! và có xứng đáng là người mà Thiện Tai thánh yêu nữa hay không?!

Kim Sơn Lân từ từ quỳ xuống đầu gối, vẻ mặt cậu trở nên vô hồn đến tột độ. Bạch Long thở dài lắc đầu nhìn Kim Sơn Lân, thế rồi anh ta đỡ cậu ta dậy và nói:

- Hãy tỏ ra mình xứng đáng là người được Thiện Tai thánh trao tình cảm.

Kim Sơn Lân vẫn không nói gì, chỉ cúi mặt. Thấy vậy Bạch Long nói tiếp:

- Thiên Phụ đã ra lệnh, ngay khi mà Thiện Tai thánh bị Hắc Đế mang tới Chung Giới Môn làm lễ. Đệ ở trên này sẽ bắn tên thần xuống để biến Thiện Tai thánh thành người phàm hoàn toàn, nhằm ngăn chặn việc Chung Giới Môn bị mở ra.

Nghe đến đây, Kim Sơn Lân ngửng đầu nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Long, thế rồi cậu ta quỳ xuống ôm lấy chân Bạch Long van xin:

- Tôi xin thái tử đừng làm vậy! Mong Thái Tử thương xót lấy Thiện Tai thánh!

Bạch Long phải nói Kim Sơn Lân đứng lên mãi mà cậu vẫn không nghe, cuối cùng Bạch Long hét lớn:

- Đứng lên!

Kim Sơn Lân nghe vậy mới từ từ đứng lên. Bạch Long thở dài, thế rồi cậu nói:

- Thiện Tai thánh vì quá yêu thương Kim Quy Lão mà đã thế thân nhằm thay đổi định mệnh… nếu huynh quả thật muốn cứu Thiện Tai thánh thì huynh cũng phải thay đổi định mệnh một lần nữa …

Nghe đến đây, bất chợt mắt của Kim Sơn Lân sáng lên, cậu ta vội hỏi:

- Bằng cách nào?

Bạch Long đặt tay lên vai Kim Sơn Lân nói:

- Sở dĩ Quân của Hắc Đế mạnh như ngày một phần cũng là vì ngày xưa hắn đã sai bộ hạ đi niêm phong tại năm điểm của Kim Long ở đầu và tứ chi. Nhờ có thế mà bọn chúng không cần phá vỡ Cột Trụ Thiên bên canh Chung Giới Môn mà vẫn mở được. Phụng Tiên sau nhiều ngày tìm kiếm từ trên cao đã tìm ra được năm điểm đó trên đất Đại Việt. Nếu huynh thực sự muốn cứu Thiện Tai thánh hãy đi tìm đủ năm điểm đó và giải ấn cả năm điểm trên trước khi chúng tiến hành nghi lễ. Chỉ có như vậy thì Chung Giới Môn mới không thể mở ra nếu như không hoàn toàn phá bỏ Cột Trụ Thiên…

Nói đến đây Bạch Long đưa cho Kim Sơn Lân một tấm bản đồ, Kim Sơn Lân cầm lên xem. Thế rồi như quá mừng rỡ, cậu ta cúi đầu tuân lệnh rồi lao đầu đi ngay. Thế nhưng Bạch Long giữ Kim Sơn Lân lại, anh ta nói:

- Nhưng huynh phải lưu ý rằng, niêm ấn tại năm điểm đó rất khó giải kể cả với thần thánh, nếu không cẩn thận thì huynh sẽ phải bỏ mạng đó.

Kim Sơn Lân nghe xong liền cúi đầu đáp:

- Đa tạ Bạch Long thái tử.

Thế rồi Bạch Long buông tay nhìn Kim Sơn Lân lao mình chạy đi, liệu Kim Sơn Lân có một lần nữa thay đổi được định mệnh như Thiên Tai thánh ?

… Tại Hà Nội …

Thiện Tai thánh sau khi được bọn linh thú mang về diện kiến Tú, biết rằng Lâm đã tử nạn chỉ vì hắn, biết rằng Lâm luôn hết lòng phục vụ nhưng Tú không hề mảy may có lấy một chút suy nghĩ hay thương xót cho Lâm cả, cũng có lẽ bởi vì bây giờ Tú đang quá sung sướng vì cuối cùng bản thân hắn cũng sắp thống trị cả thiên hà rồi. Tú ra lệnh giam giữ Thiện Tai thánh lại, đồng thời hóa phép khiến cho Thiện Tai thánh không thể bỏ chạy hay như tự vẫn được. Mặc cho tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng, quân đội ta đã gàn như bao vây lấy toàn bộ Hà Nội, chiếm lại được cả địa phận Thanh Hóa và quân đội phản động của Tú bây giờ không còn mấy ngoại trừ linh thú và những người dân già yếu bệnh tật, nhưng Tú cũng chẳng thèm bận tâm, có lẽ hắn tin tưởng rằng sau cái ngày mai làm lễ mở Chung Giới Môn thì tất cả sẽ chấm hết mà thôi, ván bài này cuối cùng cũng kết thúc, và người thắng cuộc chính là hắn.

Thiện Tai thánh ngồi trong nhà giam lạnh lẽo tối tăm một mình, giẫu biết rằng cha nuôi của cô bây giờ chắc đã được an toàn nhưng còn những vị thần khác trên thiên đình thì sao? Nếu như chẳng may Tú vẫn mở được Chung Giới Môn thì chả phải lúc đó Thiên Phụ, Địa Mẫu, và ngay cả Vương Mẫu cũng sẽ gặp nguy hiểm hay sao? Thiện Tai thánh cứ ngồi đó mà chím đắm trong nỗi lo lắng cho mọi người, và có lẽ cô dường như đã quên đi cái bản thân mình, quả đúng như lời Kim Quy Lão nói, Thiện Tai thánh chưa hề thay đổi một chút nào. Chợt cánh cửa nhà giam rộng mở, một người đàn ông vằn vện đầy mình bước vào, Thiện Tai thánh ngồi đó hướng mắt lên nhìn, chính là Hắc Đế. Thì ra ngay khi Tú bắt được Thiện Tai thánh, hắn đã mừng rỡ báo cáo với Hắc Đế và nhờ Hắc Đế chỉ cách mở Chung Giới Môn. Có điều mà Tú để ý thấy đó là Hắc Đế không có vẻ gì là mừng rỡ khi biết được rằng Chung Giới Môn sắp được mở ra, nhưng có lẽ Tú cũng chẳng quan tâm mấy, vì cái mưu đồ của hắn là khi nào hắn thống trị được cả thiên đình, thì lúc đó hắn cũng sẽ kết liễu nốt Hắc Đế. Hắc Đế bây giờ có lẽ cũng chả còn quan tâm gì tới việc mở được Chung Giới Môn hay không, mà có lẽ Hắc Đế đang đợi cái ngày mà Tú thất thủ, đợi đến cái ngày đó thì Hắc Đế mới gặp lại được Thiên Phụ. Nhưng mà Hắc Đế gặp lại Thiên Phụ không phải để trả thù mối nợ ngàn kiếp thì để làm gì? Và không lẽ Hắc Đế vẫn tin rằng thằng Tú kể cả có mở được Chung Giới Môn thì vẫn thua cuộc hay sao?

Hắc Đế từ từ tiến lại phía Thiện Tài thánh, thế rồi hắn ngồi phịch xuống tựa lưng vào tường bên cạnh cô thở hắt ra. Thiên Tai thánh lúc này cũng chả buồn lo lắng hay bận tâm coi coi Hắc Đế Đang có ý đồ gì cả. Hắc Đế cũng không buồn quay mặt lại nhìn Thiện Tai thánh, hắn hỏi vu vơ:

- Thế cuối cùng cô lại là người thế chỗ cho con rùa già đó sao?

Thiện Tai thánh không buồn đáp, Hắc Đế lại nói tiếp:

- Thật là phúc đức khi có một đứa con nuôi dũng cảm và có tình cảm mãnh liệt như cô …

Lúc này Thiện Tai thánh mới từ từ quay đầu nhìn Hắc Đế với ánh mắt nghi ngờ, Hắc Đế cười ngặt nghẽo, thế rồi hắn nói:

- Ta nói thật lòng đó … vì ít ra cô còn có thứ mà ta không bao giờ có được …

Thiện Tai thánh nghe cái câu đó thì không hiểu lắm, thế rồi cô ta hỏi lại:

- Thứ gì?

Hắc Đế nhìn cô đáp:

- Cơ hội … cơ hội để cứu lấy người thân …

Thiện Tai thánh nghe đến đây thì chán nản quay mặt đi, cô nghĩ rằng chắc Hắc Đế sẽ lại nói rằng bản thân hắn không bao giờ có được một cơ hội. Thiện Tai thánh nói giọng mỉa mai:

- Và tôi đoán là ông trách ông trời tại sao không cho ông có được một cơ hội như tôig đúng không?

Hắc Đế nghe xong câu này thì cười lớn hơn nữa, thế rồi hắn nhìn ra cửa đáp:

- Nếu trước đây cô nói chuyện này với ta, thì ta thừa nhận rằng ta hận Thiên Phụ vì hắn đã không cho ta một cơ hội… nhưng mà bây giờ thì ta nhận ra một điều, Thiên Phụ lúc đó không cho ta có được một cơ hội … nhưng bản thân hắn cũng đã đón nhận lấy cái hậu quả của việc đó rồi … thì cần gì ta phải oán trách hắn cơ chứ…

Nói đến đây Hắc Đế đứng lên đi ra khỏi phòng giam, bỏ lại Thiện Tài thánh băn khoăn. Không lẽ cái người vừa rồi chẳng phải là Hắc Đế, cái tên ác quỷ mà thần thánh vẫn lo sợ đó sao? Tại sao hắn ta không tỏ ra chút gì là ác độc cả mà lại rất am hiểu lý lẽ? không lẽ hắn ta đang giả vờ? Như không chịu nổi sự tò mò, Thiện Tai thánh từ từ đứng dậy nhìn Hắc Đế nói:

- Thế chả lẽ ông không muốn có được một cơ hội hay sao?

Hắc Đế bỗng dừng bước, thế rồi hắn quay đầu lại nhìn Thiện Tai thánh và nói:

- Cơ hội? thử hỏi có cơ hội để làm gì khi mà mọi chuyện đã an bài? Và thời gian đã trôi qua rồi? Liệu còn có ích lợi gì khi mà lúc nào cũng nghĩ tới cái cơ hội đã vượt ra khỏi tầm tay … bản thân ta bây giờ cũng đang đón nhận lấy cái cơ hội của mình mà thôi ...

Thiện Tai thánh vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Ý ông là …

Hắc Đế đáp:

- Thiện Phụ đã cướp đi của ta một cuộc đời làm người nhân nghĩa … bây giờ hắn đã trả lại cho ta một ngàn kiếp làm người … Muốn làm người nhân nghĩa hay làm kẻ tàn ác chính là sự lựa chọn, là cơ hội của ta.

Nghe đến đây thì Thiện Tai thánh rùng mình như hiểu ra mọi chuyện. Thế rồi Hắc Đế tiến lại bên cạnh cô, hắn đặt tay lên bên bả vai bị thương của Thiện Tai thánh, lập tức vết thương đó lành lại. Thiện Tai thánh còn chưa hết ngỡ ngàng thì Hắc Đế nói:

- Bản thân cô làm cho ta nhớ tới con gái ta, Nguyễn Cơ, nhiều lắm … đã mấy ngàn năm rồi … Nhưng số phận đã an bải, và ta không thể thay đổi được điều đó. Khi ta nói những lời khâm phục cô như lúc nãy là ta thực lòng, nay Thiên Phụ đã bạn cho cô một cơ hội để thay đổi định mệnh, cứu lấy cha nuôi mình. Ta tuy là quỷ dữ, là kẻ bị nguyền rủa muôn đời, ta cũng sẽ ban cho cô một cơ hội, vì coi bộ cô cho con người cơ hôi thì nhiều, mà cô không mấy lần có được cơ hội cả…

Nói đến đây tay kia của Hắc Đế đưa lên, trong lòng bàn tay của hắn là một viên thuốc đen, Hắc Đế nói tiếp:

- Tú đã phong ấn làm cho cô không chạy đi đâu hay như tự sát được. Chỉ cần cô uống thuốc này, khí tiên tan biến hoàn toàn, ma lực tràn ngập. Cô có thể sẽ có cơ hội thoát thân nhưng cái giá phải trả sẽ là thành quỷ mà thôi.

Thiện Tai thánh nhìn viên thuốc chỉ trong tích tắc, thế rồi cô ta gạt tay Hắc Đế đi và nói:

- Cám ơn ông đã ban ơn, nhưng tôi phạm vào thiên quy thiên điều một lần là đã mang trọng tội rồi … giờ còn tự ý từ bỏ tiên giới, gia nhập ma giới nữa thì sẽ bị trời đầy mất … hơn thế nữa mục đích duy nhất của tôi là cứu lấy cha nuôi của mình … việc đó nay đã hoàn thành, có chết tôi cũng cam lòng.

Hắc Đế thấy vậy thì hắn thờ dài, thế rồi hắn nói:

- Tùy theo ý cô mà thôi.

Hắc Đế buông tay thế rồi hắn quay lưng bước ra khỏi nhà giam, vừa đi Hắc Đế vừa nói:

- Nếu cô thay đổi ý định thì chỉ cần gọi tên ta ba lần… và mong cô nhớ cho rằng … ván bài này vẫn chưa kết thúc đâu… định mệnh không chỉ thay đổi một lần thôi đâu …

Hắc Đế bước ra khỏi nhà giam, bỏ lại mình Thiện Tai thánh lại từ từ ngồi thu chân tựa cằm ở đó một mình. Ý của Hắc Đế là sao? Phải chăng định mệnh quả thật là không chỉ bị thay đổi có một lần?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vợ Uchiha Không Dễ Làm

Copyright © 2022 - MTruyện.net