Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 164: [Con Rồng Cháu Tiên] Ván bài kết thúc
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 164: [Con Rồng Cháu Tiên] Ván bài kết thúc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

chương 32: ván bài kết thúc.

Sáng ngày hôm sau, Thiện Tai thánh bị quân phản động trói chặt mang ra cạnh hồ gươm. Nhưng ngày hôm nay có lẽ cũng không phải là một ngày thực sự hoàn hảo đối với việc mở Chung Giới Môn, cứ nghĩ rằng tất cả những tên phản động có phép thuật có thể có mặt đông đủ tại Chung Giới Môn, nhưng hóa ra, quân đội ta từ trên Việt Bắc đánh xuống, cộng thêm tình hình mặt trận tại địa phận Thanh Hóa diễn ra ban căng, có vẻ như Hà Nội sẽ không còn cầm cự được lâu nữa. Chính vì những nguyên nhân đó, mà cái việc mở Chung Giới Môn phải được thực hiện càng sớm càng tốt, thêm vào đó quân phản động phải tản ra chặn hai đầu để nhằm bảo vệ việc đại lễ được diễn ra tốt đẹp.

Tại Chung Giới Môn bây giờ chỉ toàn là Linh Thú, một số quỷ binh, và cả Hắc Đế. Tú biết rõ rằng mình không thể nào phá bỏ được cái Cột Trụ Thiên cuối cùng tại Hà Nội này, và điều đó cũng có nghĩa rằng Chung Giới Môn cũng không thể nào mở ra được dễ dãng như vậy. Tú đã giở trò mánh mung, hắn đã dùng toàn bộ phép thuật của mình để yểm bùa Cột Trụ Thiện, sau đó hắn ma mãnh sử dụng ma tượng dùng vòi kéo đổ cộng thêm với ma giác dùng sừng cố húc, chẳng mấy chốc Cột Trụ Thiên đã bật gốc mà đổ xuống, ngay khi Cột Trụ Thiên đổ gục, trên trời bỗng rung chuyển tựa như một trận động đất lớn vậy. Sau khi đã đánh đổ Cột Trụ Thiên duy nhất này, Tú dùng phép hóa ra một con ma dơi to lớn, nó quắp thẳng cây Cột Trụ Thiên mang đi thật xa. Ngay sau khi Cột Trụ Thiên đã được mang đi thật xa, Tú ra lệnh cho bọn tay sai trói chặt Thiện Tai Thánh vào một cái cột dài và bắt đầu đưa nàng ra giữa mặt hồ.

Quay Trở lại Kim Sơn Lân, cậu ta lao thục mạng tới các điểm phong ấn để tháo gỡ những phong ấn đang nằm rải rác tại năm điểm trên bản đồ đất nước Việt Nam, đó là Thái Nguyên, Mỹ Lý, Cửa Lò, Tây Ninh, và cuối cùng là Cà Mau. Kim Sơn Lân từ trên trời lao xuống, cậu ta chọn địa điểm đuôi của Kim Long để giải ấn ra đầu tiên, đó chính là Cà Mau. Kim Sơn Lân chạy quanh khắp địa phận Cà Mau nhưng vẫn không tìm được phong ấn ở đâu, cuối cùng, Kim Sơn Lân phải dùng phép, cậu hóa thành nguyên thân là một con sư tử vàng lấp lánh, sau đó Kim Sơn Lân quẫy mình và niệm thần chú, tức thì khắp địa phận Cà Mua bỗng xuất hiện vô vàn vẩy vàng lấp lánh trong không khí phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Sau đó Kim Sơn Lân vội nhìn quanh, kia rồi, hướng kia có một góc tối mầu đen che lấp đi cả ánh sáng từ những vẩy vàng, chắc chắn đó chính là nơi có phong ấn. Khi đã nhìn ra, Kim Sơn Lân vội cắm đầu cắm cổ phi thân về hướng đó. Kim Sơn Lân đã đứng trước cái nơi mà bóng tối che khuất đi ánh sáng của vẩy vàng, cái thứ bóng tối đó phát ra trên mặt đất tại một khu đồi hoàng. Nhanh chư chớp, Kim Sơn Lân hóa phép biến hai cánh tay mình trở lại thành hai chi trước, thế rồi nha như cắt, cậu ta cứ đào đào mãi. Đào được một hồi thì Kim Sơn Lân nhìn thấy được một cái đầu lâu của quái thú mầu đỏ rực, trên cái đầu lâu này là những hình xăm vằn vện, những kí tự mầu tím nhạt đang tỏa sáng hừng hực. Qua cái nhìn ban đầu, Kim Sơn Lân không rõ đây là xương sọ của loài quái thù gì, nhưng cậu cũng chả bận tâm. Kim Sơn Lân nhớ tới hướng dẫn của Bạch Long đó là chỉ cần nhấc được phong ấn ra khỏi nơi yểm là coi như xong. Kim Sơn Lân hóa phép cho hai bàn tay hóa lại bình thường, cậu đưa tay phải chạm vào cái xương sọ đó. Nhanh như cắt, khi mà tay Kim Sơn Lân vừa đặc lên hộp xương sọ, bất chợt trên tay cậu nổi lên những vằn vện mầu tím bám lấy tay mình, sau đó là một cái cảm giác đau đớn tột cùng như thể có người đang khoét da khoét thịt từ bên trong xương ra ngoài với những lưỡi dao nóng như lửa vậy. Kim Sơn Lân rụt mạnh tay ra, tay cậu bây giờ lại có cái cảm giác lạnh buốt như thể có khí hàn băng đang tuôn chảy trong mạch máu. Kim Sơn Lân mồ hôi mồ kê đầm đìa, phải mất một lúc thì tay cậu mới đỡ hơn, thế nhưng Kim Sơn Lân để ý thì thấy tay áo của cậu và lớp áo giáp đã bị thiêu hủy thành tro bụi từ lúc nào, giờ đây khắp cánh tay phải của Kim Sơn Lân dần dần hiện ra những vẩy vàng bao bọc lấy tựa như khi cậu ta hiện chân thân vậy, nhưng có điều lạ là những vẩy vàng này bắt đầu rụng dần. Quả đúng như lời Bạch Long nói, cái thừ phong ấn này ngay đến thần tiên cũng khó lòng mà phá giải được. Thế rồi Kim Sơn Lân nhắm mắt trong giây lát, hình ảnh của Thiện Tài thánh lại hiện ra trước mắt. Nghĩ đến đây, Kim Sơn Lân thở hắt ra một cái, thế rồi cậu ta nghiến răng, Kim Sơn Lân vận lực, cố chịu đau đớn đưa cả hai tay nhấc cái hộp xương sọ đó ra rồi tung ra khỏi hố. Thật kì lạ, ngay khi chiếc hộp sọ này được nhấc ra khỏi vị chí, chiếc hộp sọ lập tức trở lại thành mầu trắng và những vằn vện, những ngôn ngữ kia trở lại thành mầu đen xì. Kim Sơn Lân ngồi gục xuống cái hố đó như thể cố trấn tĩnh lại, đồng thời cậu cũng muốn cho cả hai cánh tay đang chết cóng kia nguội dần đi, thế là một phong ấn đã được nhấc ra, chỉ còn có bốn cái nữa.

Quay trở lại Chung Giới Môn, hiện giờ Thiện Tai thánh đang bị trói chặt trên cái cột gỗ hướng ra mặt hồ. Tú hìn qua Hắc Đế, hắn mỉm cười hỏi:

- Bây giờ ông chỉ cho tôi cách làm lễ đi.

Hắc Đế tiến tới và nói:

- Trước tiên phải biết được người bị trói trên cao kia có đúng là kẻ bán tiên bán phàm không đã.

Tú quay lại nhìn Thiện Tài Thánh, thế rồi hắn vung tay về phía nàng, trong chốc lát, bỗng quanh người Thiện Tai thánh hiện lên một thứ ánh sáng yếu ớt, thế rồi Tú quay qua nhìn Hắc Đế nói giọng chắc thắng:

- Bây giờ thì cô ta đúng là bán tiên bán phàm rồi đó.

Hắc Đế tiến tới gần mặt hồ, thế rồi hắn nói:

- Nhà ngươi chuẩn bị đi.

Vừa nói dứt câu, lập tức Tú hóa phép, toàn thân hắn vặn vện và những hình xăm mầu đen lại nổi lên rõ rệt, thêm vào đó, khắp người hắn một thứ áo giáp mầu đen xuất hiện bao bọc lấy toàn thân tựa như Hắc Đế vậy. Hắc Đế đứng đó niệm thần trú và hai tay múa may liên tục như thể đang làm phép. Bỗng chốc nguyên bầu trời Hà Nội tối xầm lại, mây đen từ đâu kéo tơi tre phủ toàn bộ. Những đám mây này tạo thành một khoảng trống hình tròn khổng lồ ngay trên đầu Chung Giới Môn, ánh sáng chiếu thẳng xuống cái mặt nước hộ bỗng chống trở nên phẳng lặng phản chiếu ra một cái thứ ánh sáng trói lòa.

Kim Sơn Lân bây giờ chỉ còn có một phong ấn duy nhất tại địa phận Thái Nguyên. Kim Sơn Lân sau khi phá giải được bốn cái phong ấn kia thì dường như cậu ta đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, Kim Sơn Lân ngồi bệt xuống cạnh cái hộp sọ cuối cùng này thở hổn hển, trên người cậu quần áo và giáp sắt đã bị thiêu hủy gần như là toàn bộ. Hơn thế nữa, người của Kim Sơn Lân rung lên từng hồi vì đau đớn, trên người cậu bắt đầu xuất hiện những hình xăm vằn vện mầu tím nhạt đang ửng sáng, không lẽ ngay bản thân Kim Sơn Lân đã bị ám. Kim Sơn Lân ngước đầu nhìn về phía bầu trời Hà Nội, cậu khinh hãi khi thấy mây đen đang kéo về đó và tạo nên một lỗ hổng chiếu rọi ánh sáng xuống. Thời giờ gấp rút, Kim Sơn Lân nghĩ rằng bây giờ mà nhấc cái hộp sọ này ra thì không kịp, chỉ còn có cách là phá nó mà thôi. Nghĩ đến đây, cậu ta vận lực dùng hai tay đập mạnh vào cái hộp sọ liên hồi, Kim Sơn Lân cứ đập, mặc cho sự đau đớn, cậu vẫn cứ đập, đập mãi, đập với cái hy vọng có thể thay đổi được định mệnh một lần nữa.

Tại Chung Giới Môn, khi tất cả đã sẵn sàng, Hắc Đế quay qua hét lớn:

- Mau mau làm lễ mở cửa đi!

Tú nhanh tay đưa hai tay về phía Thiện Tai thánh, Thiện Tài thánh như biết việc gì sắp diễn ra, cô mím chặt môi. Bất chợt tay Tú như làm điệu bộ cố cấu một thứ gì ra, lập tức hai con mắt của Thiện Tai thánh bị móc ra rơi thẳng xuống hồ, Thiện Tai thánh đã không la hét. Hai con mắt vừa rơi xuống cái mặt hồ thì bất chợt nguyên cái hồ Hoàn Kiếm, mặt nước bỗng sủi bọt soi lên ùng ục. Thế rồi Tú vung một cái tay khác lên về phía Thiện Tai thánh, lập tức ở cổ, hai cổ chân, hai cổ tay của nàng hiện ra một vết cắt sâu, máu tuôn xối xả xuống hồ. Lúc này đây, mặt hồ Hoàn Kiếm đổi thành một mầu đỏ ửng, tiếng ầm ầm vang vọng khắp cả Việt Nam. Thế rồi từ mặt hồ, nước bắt đầu từ tự dựng đứng lên thành một tấm gương đỏ, đó chính là Chung Giới Môn đang được tạo nên.

Kim Sơn Lân nghe thấy tiếng ù ù thì càng hối hả, cậu hết đập rồi đạp cái hộp sọ đó. Chợt một tiếng sấm nổ vang trời, chính cái tiếng sấm đó đã làm cho Kim Sơn Lân giật mình mà dùng toàn lực đập vỡ cái hộp sọ cuối cùng. Kim Sơn Lân trong phút trốc bỗng thở phào nhẽ nhõm, năm điểm phong ấn đã bị phá vỡ, mặt đất rung chuyển từng hồi, Kim Sơn Lân quay đầu lại nhìn về phía Hà Nội, chợt trong lòng cậu ta chết lịm đi khi mà một tia sáng trói lào từ trên trời đang chiếu thẳng xuống mặt đất. Kim Sơn lân hét lớn:

- Không!!!

Mặc cho toàn thân đang đau đớn vô cùng, cậu ta vẫn lao người về phía địa phận Hà Nội. Vậy cái tia sáng đó là gì? Chắc các bạn còn nhớ rằng Bạch Long và Thiên Phụ cũng đã bàn cách nếu như Thiện Tai thánh bị dùng làm vật mở Chung Giới Môn chứ. Lo ngại rằng việc đó kiểu gì cũng xảy ra, Bạch Long đã tình nguyện dùng tên thần để hóa Thiện Tai thánh thành người phàm hoàn toàn, ngay trước khi Chung Giới Môn kịp hoàn thành, và cũng là để cho Kim Sơn Lân còn có cơ hội thay đổi định mệnh. Nhưng ngay khi Chung Giới Môn sắp hoàn tất, Bạch Long hiểu rằng Kim Sơn Lân đã không thể nào thay đổi được định mệnh, cậu ta đã ngiến răng, cố kìm nén cái tình cảm huynh muội của mình với Thiện Tai thánh mà dương cung bắn nàng. Mũi tên vàng lao thẳng xuống hạ giới, nó găm ngay vào lưng Thiện Tai thánh, chỉ thấy trên khuôn mặt Thiện Tai thánh mở một nụ cười. Sau đó mái tóc của nàng hoàn toàn trở lại thành một mầu đen tuyền, hào quang quanh người nàng cũng đã tắt hẳn. Chung Giới Môn được dựng lên từ nước Hồ Hoàn Kiếm đỏ au bỗng chốc đổ xuống lại mặt hồ ầm ầm. Thế rồi không biết Cột Trụ Thiên từ đâu bay lại, cây cột này cắm thẳng về vị trí cũ. Tú thì đứng đó hết loạn lên:

- Cái l*n gì thế này?! Tại sao?! Tại sao chứ???

Hắc Đế thì như hiểu ra mọi chuyện, hắn chỉ lắc đầu thở dài, thế rồi Hắc Đế tiến tới bên cạnh cột trụ thiên, hắn đưa tay lên vuốt ve lấy Cột Trụ Thiên. Bất chợt lúc này Cột Trụ Thiên như hiện nguyên hình là một cột vàng có khắc rồng phượng sáng lấp lánh. Hắc Đế mỉm cười, thế rồi hắn ngồi phục xuống chân cây cột. Tú giận dữ tiến lại quát:

- Tại sao lại như thế này?! Chung Giới Môn đâu rồi?!

Hắc Đế nhìn hắn nói giọng mỉa mai:

- Tất cả đã chấm dứt rồi! Coi bộ nhà người sẽ không bao giờ lên trời được đâu!

Tú nghiến răng, hắn định nói gì thì chợt từ xa một tên phản động hiện hình thở hổn hển báo:

- Báo cáo chỉ huy … Thanh Hóa thất thủ … quân của con rồng cháu tiên … chúng …. Chúng đang tiến tới đây ạ …

Con chưa kịp phản ứng, một tên phản động khác hiện ra báo thêm:

- Báo cáo chỉ huy … quân đội con rồng cháu tiên đang đánh từ Thái Nguyên xuống … coi bộ coi bộ … chúng ta không xong rồi ….

Tú thất kinh hắn lùi lại mấy bước, “không thể nào, không thể nào lại như vậy được!”.

Quả đúng như lời mà hai tên phản động kia báo cáo, quân đội ta từ trong Sài Gòn đánh ra, cộng thêm một lượng lớn C2ĐV, khiến cho linh thú, những tên phản động và những người bị ép ngũ không là gì cả. Chẳng mấy chốc mà quân đội ta đã giải phóng lại được địa phận Phủ Lý, Hưng Yên, và thậm chí là đã đánh tới cả Vĩnh Tuy, chuẩn bị xâm nhập thẳng vào địa phận Hà Nội. Chiến được giao phó việc cầm chân quân đội giải phóng tại ranh giới giữa Hà Nội và Vĩnh Tuy, thế nhưng có lẽ cậu ta đã chứng kiến quá đủ cái hình ảnh đồng bào giết hại lẫn nhau chỉ vì cái lí tưởng riêng biệt. Không đợi thêm cơ hội, Chiến tự động ban bố lệnh giải tán quân ngũ, và khuyến khích anh em phản động đầu hàng quân đội ta. Có nhiều kẻ phản động cũng ham sống sợ chết, chúng vội buông súng và ra hàng. Thế những có một số kẻ thì cố sống cố chết mà làm phản, thê nhưng chúng đã bị Chiến giết hại nhằm chấm dứt cái cuộc chiến vô nghĩ này. Quân đội ta hùng dũng tiến vào, ngay khi Chiến vừa bước ra khỏi tòa nhà chỉ huy tại đây, trên tay cậu cầm một lá cờ trắng. Bất chợt một viên đạn găm vào ngực Chiến khiến cậu ta ngã người xuống, cậu ta đâu có ngờ được rằng quân đội ta khi mà lần lượt giải phóng các địa phận, họ chứng kiến những hình ảnh và người dân bị tù tội khổ nhục nên đã thề với lòng mình là giết sạch cho bằng được toàn bộ quân phản động, không tiếp nhận tù binh. Chiến nằm đó với vết thương trên ngực đang tuôn chảy, lần lượt các chiến sĩ giải phóng lao qua Chiến, thế rồi cả một loạt C2ĐV bay trên trời. Một lúc sau, chợt Chiến như nghe tiếng nói thân quen, đúng rồi, chính là tiếng nói của Hằng, cái tiếng nói cứng rắn đó. Chiến cố quay người lại thi thấy Hằng đang tiến lại cùng với một số chiến sĩ khác, trên tay cô là máy liên lạc đang trực tiếp ra lệnh cho các chiến sĩ C2ĐV. Chiến cố vươn tay lên như thể ra hiệu, Hằng có lẽ đã để ý thấy Chiến, thế rồi cô bảo mấy người chiến sĩ bảo vệ mình cứ tiến trước rồi cô sẽ đuổi theo sau, mấy người này có lẽ là chưa nhìn thấy Chiến, họ tuân lệnh tiến lên.

Hằng lúc này mới tắt liên lạc của mình với C2ĐV, Hằng từ từ tiến tới rút súng lục đặc biệt, cô chĩa về phía Chiến nói lớn:

- Nhà ngươi là chỉ huy ở đây hả? Được! ta ban cho ngươi một phát súng ân huệ.

Ngay khi Hằng kịp bóp cò, Chiến thốt lên:

- Hằng … là anh nè … là Chiến nè …

Hằng nghe thấy cái tiếng nói đó chợt cô ta rung mình, đúng rồi, đúng cái giọng nói đó của Chiến rồi, nhưng tại sao, tại sao cậu ta lại mặc trên mình bọ quần áo của quân phản động cơ chứ? Hằng buông súng, cô chạy tới quỳ xuống bên Chiến đỡ đầu cậu ta dậy. Nước mắt Hằng bắt đầu tuôn rơi, thế rồi cô nói nấc lên:

- Tại sao … tại sao anh …

Chiến mỉm cười, cậu ta đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt và lau đi những giọt nước mắt của Hằng, Chiến đáp giọng run rẩy:

- Anh chỉ muốn … chỉ muốn được xã hội chấp nhận mà thôi …

Hằng không hiểu lắm, cô chỉ ôm lấy Chiến mà khóc, thế rồi chiến cầm lấy tay Hằng, chiếc nhẫn bạc mà cậu ta tặng cô ngày nào. Chiến cảm động lắm, thế rồi cậu ta tuôn rơi nước mắt, Chiến nói:

- Kiếp này … anh với em không thành … thôi thì … hẹn em kiếp sau nhé …

Nói đến đây thì hai mắt Chiến từ từ nhắm lại, đôi tay buông lỏng, có lẽ trước khi chết được gặp lại Hằng là cậu ta mãn nguyện lắm rồi. Còn Hằng thì cứ ôm lấy Chiến mà khóc, cô đã khóc nhiều lắm, khóc cho cái số phận của Chiến, cả một cuộc đời này cậu bị người đời coi là dân xã hội đen, bị coi là thành phần hư hỏng của xã hộim nhưng có mấy ai hiểu được cái bản chất, cái con người thật sự của Chiến như Hằng cơ chứ.

Quân đội ta đã vào được địa phận Hà Nội và đang tiến thẳng tới Hồ Gươm. Quay trở lại quân đội Việt Bắc, quân đội ta cộng thêm sức mạnh của linh miêu và Kim Sơn Lân, nên cũng đã cượt qua được Đông Anh tiến vào Hà Nội. Thằng Nhân và thằng Sơn được để cứ ra đây để chống trả. Thằng Sơn do ham sống sợ chết, nó ngay khi nhận thấy tình thế đã không còn thay đổi được đã vội đầu hàng, nhưng thằng Nhân đã không cho phép thằng Sơn có cơ hội đó, thằng Nhân nhẫn tâm hóa ra một thanh kiếm và chém đứt đầu thằng Sơn. Sau đó mình thằng Nhân chống trả lại mấy chục con linh miêu. Thằng Nhân càng đánh càng hăng, bất chợt trong lúc vung tay, nó có cái cảm giác đau đớn như thể cơ bắp toàn thân thể bị rách. Thằng Nhân buông kiếm ngã xuống đất gào thét, thì ra ngày trước thằng Nhân được Mười Hạo dùng phép thuật của Âm Dược Kinh chữa trị cho, bây giờ trong lúc hăng máu, nó đã đi quá cái giới hạn mà cơ thể nó chịu đựng được. Thằng Nhân nằm đó đau đớn lá hét, linh miêu thì từ từ quây lấy nó. Thằng Nhân nhận thấy rằng số mình đã tận, nó hét lớn:

- Chúng mày vào cả đây!

Không đợi nó nói thêm, một loạt linh miêu nhảy vào cào cấu, cắn xe thằng Nhân thành từng mảnh vụn.

Quân đội ta bây giờ đã gần như bao vây lấy toàn bộ hồ Hoàn Kiếm, Tú có vẻ như hắn không chịu khuất phục, các chiến sĩ C2ĐV là những người đầu tiên tới được Chung Giới Môn. Tại đây, họ quần thảo Tú một trân tơi bời, nhưng coi bộ một kẻ tàn ác và bạo quyền như Tú không hề dễ dàng khuất phục như vậy, Hắc Đế vẫn ngồi tựa lưng vào Cột Trụ Thiên thưởng thức màn đối đầu của Tú với các chiến sĩ C2ĐV, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một chiến sĩ C2ĐV hoàn chỉnh, vẫn đôi cánh W.O.F, hệ thống S.N.S sau lưng, và GN Drive quay tít mù, quả là đáng khâm phục lắm. Tú vừa đánh trả vừa niệm thần chú, lập tức những người dân còn đang đợi giải phóng ở thủ đô Hà Nội bỗng nổi điên, chắc hẳn các bạn còn nhớ nước tại Hà Nội đã bị đầu độc chứ, chính cái thứ nước đó đã ngấm vào cơ thể họ, và giờ họ đang bị Tú điều khiển và ra lệnh chống trả lại những chiến sĩ bộ đội đang giải phóng Hà Nội. Về phần các chiến sĩ bộ đội khi tiến vào giải phóng thủ đô, họ hết sức ngỡ ngàng khi mà người dân từ các căn nhà ùa ra với vô vàn vũ khí chống cự, họ hét lên giải thích, nhưng vẫn không thể nào ngăn người dân lại được. Có nhiều chiến sĩ bộ đội Hà Nội thì vô cùng ngơ ngác khi bị người thân của mình đánh đập chống trả. Tình hình ngay lập tức được báo lên phía chỉ huy, cuối cùng những chiến sĩ bộ đội nhận được lệnh rằng nếu có thể trói được họ thì hãy làm, còn không cứ nổ súng thẳng tay, vì có lẽ họ đã bị ma thuật điều khiển rồi. Lúc đầu những chiến sĩ bộ đội nhận được lệnh còn ra sức ngăn cản hay như ngăn chặn người dân, nhưng khi họ nhìn thấy đồng đội mình bị chính những người thân vô hồn này đánh hoặc giết chết thì họ mới đành rơi lệ mà bắn hạ người thân, thật không thể được rằng cho đến cái ngày giải phóng, họ cũng không thể cứu hết được những người dân tại Hà Nội.

Quay về phía Tú, mặc dù hắn đã bị bắn trọng thương, nhưng coi bộ tú vẫn cứng đầu cứng cổ lắm, hắn dùng toàn lực chống trả lại những chiến sĩ C2ĐV. Lúc này Kim Sơn Lân cũng đã tới được bên hồ Hoàn Kiếm, Kim Sơn Lân kinh hãi khi cậu nhìn thấy Thiện Tai thánh đang bị treo trên cây cột gỗ kia, máu đã ngừng chảy. Kim Sơn Lân quỳ gục xuống đất, cậu ta không thể khóc, trái tim quặn đau, nước mắt có lẽ cũng không làm dịu đi được cái nối đau đó. Thế rồi Kim Sơn Lân ngửng đầu lên thì nhìn thấy Tú đang quần nhau với C2ĐV trong bộ giáp đen. Cứ ngỡ đó là Hắc Đế, Kim Sơn Lân vận lực lao vào. Tú đang mải mê đánh nhau với các chiến sĩ C2ĐV, bất chợt hắn bị Kim Sơn Lân ôm chặt lấy từ đăng sau. Tú còn đang ngỡ ngàng, bất ngờ Kim Sơn Lân gồng tay trọc thẳng vào ngực Tú mà bóp lấy quả tim của hắn. Quá đau đớn, Tú giáng một cú đấm mạnh vào mặt Kim Sơn Lân, Kim Sơn Lân liền văng ra ngoài về phía chỗ Hắc Đế đang ngồi, thể nhưng mà trên tay cậu còn cầm nguyên trái tim của Tú, cái trái tim đen xì lại còn đang đập thình thịch đó. Tú sau khi bị moi tim thì hắn ngã xuống đầu gối, bỗng trong lòng áo một hình nộm bằng đất rơi ra lấm lem máu, chính trên cái hình nộm đó cũng có một lỗ hổng ở ngực vậy. Các chiến sĩ C2 ĐV thấy vậy thì đồng loạt chĩa súng về phía Tú mà bắn, chưa đầy năm phút sau xác của Tú đã tan thành mây khói. Hà Nội đã được giải phóng, những người dân nào mà chưa bị giết thì bây giờ mới trở lại bình thường, mọi người mừng rỡ ôm chầm lấy các chiến sĩ bộ đội, đã năm năm rồi còn gì. Bây giờ các vị lãnh đạo cũng đã đi xe vào tới Hà Nội và hướng về hồ Gươm, điểm máu chốt cuối cùng. Kim Sơn Lân nằm đó bóp nát tim của Tú, bây giờ cậu mới bật khóc, khóc vì cho dù đã trả dược thù cho Thiện Tai thánh thì cậu ta cũng không mang nàng trở về được.

Hắc Đế lúc này mới tiến lại phía bên cạnh Kim Sơn Lân, hắn nhìn cậu ta nói:

- Nhà người là Kim Sơn Lân?

Kim Sơn Lân thở dốc, cậu ta nhìn Hắc Đế thì chợt chột dạ, thế rồi cậu nói:

- Nhà ngươi … nhà ngươi là …

Hắc Đế nhìn về phía Thiện Tai thánh mà nói:

- Người yêu của nhà người đã anh dũng hy sinh, ta thật sự nể phục cô ta.

Nói rồi Hắc Đế vung tay, lập tức xác của Thiện Tai thánh lành lặn lại như xưa, những sợi dây trói bỗng chốc tuột ra, thế rồi xác của nàng bay về phía Kim Sơn Lân, lúc này cậu ta vội ôm xác Thiện Tai thánh vào lòng mà khóc. Hắc Đế đứng đó nhìn Kim Sơn Lân, nhìn những vết vằn vện mầu tím nhạt trên người cậu ta lắc đầu mà nói:

- Nhà người cũng không sống được lâu nữa đâu, chắc hẳn nhà người là người phá phong ấn … bây giờ thì quá muộn rồi, đến cả Thiên Phụ và Địa Mẫu cũng không cứu được nhà người nữa rồi.

Nói rồi Hắc Đế tiến lên mấy bước nhìn về tháp rùa, Kim Sơn Lân giọng rên rỉ:

- Hắc Đế … nhà ngươi … nhà ngươi muốn gì?

Hắc Đế không quay đầu đáp:

- Ta cần gặp một người.

Lúc này mấy chiến sĩ C2ĐV như nhìn thấy được chân thân của Hắc Đế do tiêm Lệ Thanh vào người, một số chiến sĩ cầm kiếm đặc biệt lao lên như thể muốn kết liễu Hắc Đế. Nhưng nhanh như cắt, Hắc Đế né mình đạp mạnh khiến cho chiến sĩ C2ĐV văng xa. Thế rồi Hắc Đế quay đầu lại nhìn và hét lớn:

- Phàm phu tục tử như các người không giết được ta đâu!

Bây giờ thì toàn bộ các chiến sĩ bộ đội, những vị lãnh đạo cấp cao đã có mặt bao vây lấy hồ Gươm, bao vây lấy Hắc Đế.

Lúc này trên trời bỗng xuất hiện một thứ ánh sáng hào quang rọi xuống Hà Nội. Chỉ một lúc sau Thiên Phụ và Địa Mẫu đã xuất hiện, Phụng Tiên đi theo sau, khi nhìn thấy Kim Sơn Lân đang bị trọng thương ôm lấy xác của Thiện Tai thánh thì cũng lao xuống ôm lấy cả hai người mà khóc thút thít. Mọi người thấy thần tiên xuất hiện thì vô cùng ngơ ngác, lập tức tất cả mọi người quỳ xuống. Hắc Đế lúc này mới ngửng mặt lên nhìn Thiên Phụ, Thiên Phụ giọng ôn tồn đáp:

- Một nghìn năm đã trôi qua, nhà ngươi còn gì để nói không?

Hắc Đế nhìn Thiên Phụ, thế rồi hắn đáp:

- Nhà ngươi lấy đi của ta một kiếp làm người, để giờ trả lại ta một ngàn kiếp, như vậy chẳng phải là nhà ngươi dễ dãi quá hay sao. Cái kiếp thứ một nghìn này, nhà người biết chắc chắn ta sẽ được Hắc Tướng Quân làm cho hồi sinh, nhưng nhà người không ngăn cản, phải chăng nhà người muốn ta trừng phạt loài người thay cho nhà ngươi?

Thiên Phụ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Hắc Đế thấy vậy thì mỉm cười, thế rồi hắn nói:

- Vậy thì nhiệm vụ của ta đã xong rồi, người muốn làm gì thì làm.

Hắc đế đưa hai tay lên phía trước như chịu trói, Thiên Phụ vung tay, lập tức dây trói tiên xuất hiện trói chặt lấy Hắc Đế. Địa Mẫu lúc này mới nói:

- Ta tin rằng còn có người muốn gặp ngươi.

Hắc Đế lúc này mới nhìn về phía Địa Mẫu, lập tức từ sau lưng Địa Mẫu tiến ra là Nguyễn Cơ, Nguyễn Thiên, và hai đứa cháu của Hắc Đế. Cả bốn người lao xuống ôm chặt lấy Hắc Đế, thì ra bao lâu nay khi họ mất đi, lình hồn của họ đã được Địa Mẫu nâng đỡ và cho ở bên. Hắc Đế lúc này khi nhìn thấy hai đứa con với hai đứa cháu thì hắn mới nhắm mắt lại mà khóc, chính cái giọt nước mắt đầu tiên chảy khỏi khóe mi của Hắc Đế đã làm cho toàn bộ hình xăm vằn vện trên người Hắc Đế mờ nhạt dần, bây giờ thì Hắc Đế đã trở lại là người thường. Lúc này Phán Quan và quỷ sai mới chui lên dắt Hắc Đế đi, Hắc Đế nói trong nước mắt:

- Các con và các cháu đợi ba nhé, ba sẽ tu thân tích đức, sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau trên trời.

Thế rồi Hắc Đế, Phán Quan, và quỷ sai biến mất. Lúc này Thiên Phụ mới quay đầu lại và nói lớn:

- Con rồng cháu tiên nghe đây, tai kiếp ngày hôm nay là do các người khi xưa tự chuốc lấy. Các người mang danh là con rồng cháu tiên, thế nhưng chỉ vì dục vọng, tham lam, và lợi ích riêng mà dẫm đạp lên nhau. Tuy nhiên, ngày hôm nay các người đã lại chứng minh cho ta thấy được rằng một lần nữa, các người xứng đáng là con rồng cháu tiên. Nay Vương Mẫu đã ngỏ lời cầu xin ta, thể theo nguyện vọng của Vương Mẫu, ta sẽ xoay chuyển thời gian, cho các ngươi trở về cái hôm đại lễ nghìn năm Thăng Long. Các người có thể quên đi mọi việc đã xảy ra trong vòng năm năm qua, những cái nỗi đau, nỗi lo sợ trong lòng các người sẽ là mãi mãi. Hãy liệu mà sống cho tốt.

Nghe đến đây, tất thẩy mọi người hô lớn:

- Đa tạ Ngọc Hoàng Đại đế ban ơn.

Thế rồi thời gian xoay chuyển, đưa mọi thứ trở lại cái ngày mùng 10 tháng 10 năm 2010.

Hôm nay là ngày mùng 10 tháng 10 năm 2010, là ngày kỉ niệm một nghìn năm Thăng Long của nước Việt Nam. Buổi đại lễ này sẽ được diễn ra trong vòng mười ngày liên tục, để chứng tỏ tinh thần uống nước nhớ nguồn, và tuyên truyền quảng bá văn hóa và truyền thống của con rồng cháu tiên chúng ta, ngoài ra nó còn nhân mạnh và đề cao niềm tự hào dân tộc, tự hào là con rồng cháu tiên, là công dân của đất nước Việt Nam yêu quý. Mặc dù buổi lễ chính thức bắt đầu từ mười giờ sáng, thế nhưng mới có tám giờ sáng mà người dân từ mọi miền đất nước đã đổ về đây để cùng chung vui và sum vầy. Khắp mỏi nẻo đường trong phạm vi thành phố Hà Nội đã được trăng hoa kết đèn, khẩu hiểu và băng rôn tung bay phất phới trong gió. Nếu đi dọc con đường xung quanh hồ Gươm, bạn có thể cảm nhận được cái niềm tự hào khi mình là con rồng cháu tiên, là một công dân của đất nước Việt Nam khi ngắm nhìn những thứ được trang trí rất đẹp mắt và lộng lẫy. Ngoài những người dân đến từ mọi miền của đất nước đã hội tụ về đây, chúng ta còn nhiệt liệt chào đón những vị khách du lịch, những người bạn quốc tế cũng đến đây để chung vui cùng. Thời tiết Hà Nội ngày hôm nay thật là tuyệt vời, những cơn gió nhẹ thổi mang cái không khí mùa thu tới, đồng thời những tia nắng ấm áp chiếu xuống khiến cho con người ta có một cái cảm giác an lành và thư thái tột cùng. Trong cái không khí sôi nổi, tràn đầy niềm tự hào dân tộc này, có nhiều người Hà Nội cũng đổ ra đường để cùng chung vui, tuy nhiên cũng có một số người lấy lí do vì ngoài đường quá đông đúc, thêm vào đó mấy khi mới có một lần được nghỉ dài như thế này, nên họ quyết định ở nhà cùng gia đình, tham gia buổi đại lễ thông qua màn hình ti vi. Biết rằng đây là một ngày trọng đại của đất nước Việt Nam, hay như của toàn dân tộc, thêm vào đó Hà Nội vốn chỉ là một thành phố nhỏ nên khó lòng chứa hết được toàn bộ người dân đổ dồn về, việc giữ gìn an ninh trật tự trong ngày vui là điều cần thiết hơn cả. Với lý do đó, bộ quốc phòng đã ra lệnh huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát kể cả quân đội có mặt để sẵn sàng ứng phó, ngoài việc phân luồng giao thông, lực lượng công an cũng như quân đội còn có nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự, để mọi người cùng nhau yên tâm tham gia đại lễ.

Trong buổi lẽ này ai ai cũng phấn khởi khi tiếng nhạc tiếng ca hát bắt đầu vang lên, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm họ, dường như còn có điều gì đó khó nói lắm. Toàn thể người dân có một cái cảm giác như đêm qua họ nằm mơ một cơn ác mộng, một cơn ác mộng dài đằng đẵng, cơn ác mộng về cái cảnh chiến tranh dữa người, quỷ, và thần thánh. Thuận và Lài cũng có mặt tại cái ngày vui của đất nước này, hai người cùng nắm tay nhau chen trong dòng người tại Hồ Gươm. Tại quán kem Tràng Tiền là Hằng và Chiến, cặp tình nhân trẻ đang ăn kem và nói chuyện cười đùa vui vẻ. Thế rồi Chiến ngồi rất lâu ngắm nhìn cái nụ cười nên đôi môi Hằng, bất ngờ Chiến dướn người đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Chiến đã tu tỉnh, giờ cậu ta không lêu lổng nữa mà đã xin một chân làm bảo vệ quán Bar, sáng đi học thêm lớp dậy nghề. Thật là một cái cảnh tượng yên bình quá, liệu chúng ta đã thực sự sẵn sàng chuẩn bị tinh thần để đánh đổi lại cái sự hòa bình này để nhường chỗ cho chiến tranh một lần nữa chưa?

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Yêu Cốc Trà Sữa

Copyright © 2022 - MTruyện.net