Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 194: [Nhà Của Tôi] Vùng đất hứa
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 194: [Nhà Của Tôi] Vùng đất hứa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Vùng Đất Hứa.

Đặt cái hai cái va li xuống trước căn nhà hai tầng tại bang Minnisota mà anh Quyền vẫn không thể tin được rằng cuối cùng mình cũng đã đến nơi, đến với một căn nha mới. Cô của anh ta mở cửa và nói:

- Vào trong nhà đi con… đứng đó làm gì.

Anh Quyền mỉm cười với một vẻ mặt phấn khởi, anh ta vội nhấc hai cái va li và tiến vào, đằng sau là thằng em của Quyền đang lôi nốt hai cái va li ra khỏi cốp sau của xe. Người cô ruột này của anh sống ở bên Mỹ một mình đã lâu, cô mới mua được căn nhà này và bảo lãnh cho hai anh em của Quyền qua trước, đợi khi Quyền đã đủ tuổi và có giấy tờ hợp lệ rồi thì sẽ bảo lãnh cho ba má của mình qua sau. Chả là anh Quyền sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn, tuy nhiên cuộc sống ngày một khác. Ba má của anh với lí do là muốn ba người con của mình có một tương lai mới, một cuộc sống mới, nên họ đã liên lạc với người thân để bảo lãnh cho ba anh em qua đó trước. Tuy nhiên, người anh cả của Quyền cũng đã lớn tuổi, thế cho nên anh cả quyết tâm ở lại chăm sóc cho ba má còn nhường phần đi Mỹ lại cho hai người em.

Đồ đạc đã mang hết vào trong nhà, Quyền đi lòng vòng quanh nha như để thăm quan, anh ta xuống dưới tầng hầm, bao gồm một buồng vệ sinh và hai buồng ngủ, nơi mà anh ta và em của mình sẽ sinh hoạt. Sau đó Quyền đi dạo một vòng trên tầng hai, tiếp theo đó ra là ngoài cái khu vườn sau khá là rộng rãi. Quyền để ý thấy có điều lạ là một mảng vườn thì được trồng cỏ xanh mơn mởn như ngoài công viên, thế nhưng ở góc vườn sát tường thì lại không có cỏ mà chỉ trơ chội một cái cây gì đã khô và khẳng khưu lắm. Quyền nhìn kĩ một lúc thì anh ta đoán đó là cây cam. Còn đang đứng thẫn thờ ngoài vườn, thì em của Quyền cầm hai lon nước ngọt ra cho Quyền và nói:

- Ún đi nè…

Quyền đón lấy lon nước ngọt, anh ta bật năp và làm mấy ngụm. Em của Quyền đứng cạnh anh ta, hai anh em cứ đứng đó nhìn quanh mảnh vườn, thế rồi em của Quyền mở lời trước:

- Em bắt đầu nhớ Việt Nam rồi Quyền ạ…

Quyền đáp:

- Anh biết … anh cũng vậy …

Em của Quyền nói:

- Không biết rồi ba má sẽ ra sao nữa nhỉ…

Quyền quay qua nhìn thằng em nói:

- Em khỏi lo, có anh hai ở lại với ba má rùi mà, sẽ không sao đâu… với cả sớm muộn gì cả nhà mình cũng sẽ đoàn tụ mà thôi.

Em của Quyền cũng chỉ còn biết gật đầu. Quyền làm thêm mấy ngụm nước ngọt nữa thế rội anh ta quay sang nói với em mình:

- Thôi xuống xắp xếp đồ đi.

Em của Quyền gật đầu, thế rồi cả hai quay vào trong nhà mà không kịp chứng kiến một nhánh cây khô vừa gẫy rơi xuống đất như thể có ai bẻ vậy.

Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng anh em nhà Quyền đã sống trên đất nước Mỹ, cái đất nước được coi là tự do này đã được sáu tháng rồi. Nhưng cuộc sống của hai anh em Quyền tại nước Mỹ cứ tà tà trôi qua, và có lẽ nó đã trở nên nhàm chàn khi mà mọi thứ cứ đi vào nề nếp, cứ sáng đi học, chiều đi làm, tối về nhà, không có gì khác, không có gì thay đổi. Nhưng có lẽ sẽ không là bình thường một tí nào nếu như anh Quyền không bắt gặp một số chuyện mà có lẽ nó sẽ ám ảnh anh suốt cả cái quãng đời còn lại này. Cuộc sống ở bên Mỹ này thật ra cũng không hẳn là nhàm chán lắm nếu như mà bạn có một công việc ổn định, mức lương đủ sống, và quan trọng nhất đó chính là phương tiên đi lại. Sống ở Mỹ, người ta đi làm quần quật nguyên một tuần, để rồi tối thứ sáu và nguyên một ngày thứ bẩy dùng để ăn chơi cho quên bớt đi cái mệt nhọc sau một tuần làm việc vất vả, để rồi chủ nhật thì họ lại nghỉ ngơi thu dọn nhà cửa, chuẩn bị cho một tuần mới đầy căng thẳng. Cô của Quyền cũng không phải là một ngoại lệ, cô cũng đi làm cả tuần để rồi thứ bẩy sách xe đi chơi, giao lưu với bạn bè.

Cái tối hôm định mệnh đó chỉ có một mình anh Quyền ở nhà, bà cô thì đã đi chơi chắc phải đến khuya mới về, còn thằng em thì sang nhà thằng bạn Mỹ trắng để mà cùng nhau đi đồ sát trong World of Warcraft tới sáng mai mới về. Anh Quyền ngồi nhà một mình cũng không biết phải làm gì, chỉ còn mỗi việc là ngồi lướt máy tính laptop đợi đến khi buồn ngủ thì đi ngủ mà thôi. Anh Quyền ôm cái máy laptop ngồi trễm trệ trên cái ghế salon dài êm ả ở phòng khách, cái cửa sổ ở sau lưng anh được kéo rèm, hiện ra ngoài trời là những hạt tuyết tuôn bay trong gió trước ánh đèn đường soi sáng cả một quãng đường. Anh Quyền ngồi đó thư thái thả mình vào cái tiếng nhạc điên cuồng phát ra ầm ầm tư cái tai nghe nhạc bose mà anh mới sắm được. Mắt anh Quyền chăm chú vô facebook message, hai tay thì lướt nhẹ trên bàn phím, đầu thì lắc lư theo tiếng nhạc rock ầm ầm. Cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ trôi qua một cách êm đềm, thế như có một cái gì đó lạ lắm đang xảy ra ngay tại căn nhà này, hai nói đúng hơn là có một thứ gì đó đang lởn vởn quanh anh Quyền mà anh không thể nhìn thấy, nghe thấy, ngoại trừ việc cảm nhận nó đang lớn mạnh dần dần.

Anh Quyền ngồi đó đầu lắc lư theo nhạc, còn tay thì gõ thật nhanh để chat với mấy cô bạn thân còn đang ở Việt Nam. Chợt trong lòng của anh Quyền cảm thấy rạo rực lắm, một cái cảm giác rất là khó tả, và có thể nói đây là lần đầu tiên mà anh ta cảm nhận được cái cảm giác này. Cái cảm giác rạo rực trong lòng đó của anh Quyền càng ngày càng lớn dần, nhưng có vẻ như anh ta đang cố tìm cách để trấn át cải cám giác kì quái bất thường này. Chợt không biết một cơn gió lạnh từ đâu thoảng qua, phả thẳng vào gáy của anh Quyền. Anh Quyền khẽ rùng mình, da gà ở khắp vùng gáy bắt đầu dựng đứng lên. Hai tay của anh ta bây giờ bỗng đứng hình, cái đầu đã thôi lắc lư từ lúc nào, chỉ còn lại cái tiếng nhạc chói tai nhức óc. Một cái cảm giác sợ sệt bắt đầu lan tỏa ra khắp cơ thể của anh Quyền, như một phản xạ tự nhiên, anh Quyền bắt đầu rời mắt khỏi cái màn hình. Anh Quyền gỡ bỏ cặp tại nghe khỏi đầu, sau đó anh ta từ từ nhìn quanh nhìn dọc. Không có một ai cả, cả căn buồng trống trơn, chỉ có mỗi mình anh ta là ngồi ở đây. Sau khi biết rõ rằng không có ai khác ở đây ngoài mình, anh Quyền mới tạm thởi thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu tiếp tục chat với bạn anh ta. Nói thế thôi chứ thực chất thì trong lòng anh Quyền vẫn cảm thấy có một chút gì đó sợ sệt, bởi vì có lẽ đây là lần đầu tiên mà anh ta phải trải qua cái cảm giác này.

Anh Quyền tiếp tục chat với bạn, nhưng có lẽ trong đầu anh lại vô cùng phân vân, đơn giản bời vì anh vẫn lo ngại rằng có một ai đó hãy thứ gì đõ đang hiện diện ở đây chứ không phải riêng gì anh ta ra. Anh Quyền ngồi đó chat mà trong lòng canh cánh lo lắng, và cứ sau một vài phút, anh ta lại ngẩng đầu lên và nhìn ra sau lưng mình hay như nhìn quanh, thế anh Quyền nhìn cái gì? Có lẽ đây sẽ là một buổi tối dài nhất của cuộc đời anh Quyền, bởi có lẽ thời gian trôi đi thật chậm và anh ta đang mong sao cho cô của mình đi chơi về thật mau, để mà bớt sợ, cái nỗi sợ hãi ở nhà một mình mà anh Quyền mới lần đầu tiên cảm giác được. Mắt anh Quyền đảo nhanh trên màn hình của cái laptop, bất chợt anh Quyền nhận ra rằng màn hình máy laptop của anh tựa như một tấm gương, và nó đang phản chiếu hình ảnh cái cửa sổ sau lưng anh và cái sân trước vắng vẻ lất phất tuyết kia. Chợt anh Quyền như chết lặng người đi khi mà anh nhìn thấy một cái gì đó rất là đáng sợ trên màn hình máy laptop của mình.

Ngay lúc này đây, hình ảnh đập vào mắt của anh Quyền trên màn hình máy laptop không phải một thứ gì khác ngoài một bóng trắng tựa như một người đàn ông đang đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, đứng ngay sau lưng của anh, chỉ cách anh có một cái khung kính mà thôi. Anh Quyền ngồi đó mà trên mặt bắt đầu lấm tấm những mồ hôi hột, toàn thân anh bắt đầu run rẩy và tim anh có lẽ là cũng đập chậm đi nhiều. Anh Quyền từ từ quay đầu lại ra cửa sổ nhìn, không có gì cả, sau lưng anh không hề có một cái bóng trắng hay như có ai đứng ở đó cả, ngoài trời vẫn chỉ là những hạt tuyết đang bay. Anh Quyền quay đầu lại nhìn lên màn hình của laptop thì cũng không còn thấy gì nữa, anh ta đưa tay lên tháo kính ra và dụi lại mắt, thế rồi anh Quyền đeo kính và nhìn lại lên màn mình máy laptop, vẫn không có gì ngoài hình ảnh phản chiếu của những hạt tuyết bay lất phất trong gió. Anh Quyền cố tự nhủ rằng tất cả chỉ là ảo giác mà thôi, thế nhưng anh Quyền vẫn đứng lên với tay kéo lại cái rèm cửa sổ. Xong đâu vào đó, anh Quyền lại ngồi xuống và tiếp tục chat với bạn mình, thế nhưng trong thâm tâm anh ta thì bây giờ đã có một cái gì đó rất là khác biệt, có lẽ anh Quyền đã cảm nhận được có một điều gì đó không phải tại cái căn nhà này.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 1]

Copyright © 2022 - MTruyện.net