Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 202: [Trong Bóng Tối] Ông thầy đến từ SaPa
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 202: [Trong Bóng Tối] Ông thầy đến từ SaPa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Truyện 6: Ông Thầy Đến Từ Sa Pa.

Bà Liên đã mấy tháng liên tiếp ngồi trong viện để được ở bên cạnh thằng con trái tội nghiệp của mình. Ông Lâm thì cũng thỉnh thoảng có ghé thăm và ở bên thằng Toàn được môt lúc thôi, có lẽ công việc của ông ta đang gặp một số chuyện gì đó trục trặc mà có khi đêm hay phải mấy ngày thì ông Lâm mới về nhà được. Có thể nói là cả ông Lâm và bà Liên đều yêu quí Hương và Toàn, thế nhưng mà trong lòng hai ông bà vẫn có chút gì đó thương thằng Toàn hơn, có lẽ ông bà quí thằng Toàn hơn cũng là vì cả hai người, nhất là ông Lâm muốn có một thằng con trai nối nghiệp mình sau này. Tối hôm nay, bà Liên ngồi bên cạnh thằng Toàn, cũng như mọi ngày, nước mắt trên khóe mi của bà tuôn rơi, chợt bà Liên bật khóc sụt sùi, còn thằng Toàn thì vẫn nằm đó bất động, không biết rằng liệu trong sâu thẳm tiềm thức của nó, nó có nghe được cái tiếng nước mắt sụt sùi của một người mẹ đang rất là lo lắng và thương cho nó hay không? Bà Liêm ngồi đó lúc này lấy tay mình nắm chặt lấy cái bàn tay mềm nhũn của nó, bà ta sụt sùi nói:

- Con yêu của mẹ ơi… con có nghe được mẹ nói gì hay không? con có biết được là mẹ nhớ con nhiều lắm hay không? con hãy mau tỉnh dậy đi… hãy trả lời mẹ đi con… Toàn ơi … hix hix…

Rồi bà Liên gục đầu xuống giường, có lẽ bà muốn ngăn cái tiếng sụt sùi của mình đang to dần, hay họa chăng, bà không muốn nếu như thằng Toàn bất ngờ tỉnh dậy, nó sẽ không phải nhìn thấy những giọt nước mắt của bà. Nằm úp mặt xuống giường sụt sùi được một lúc, thế rồi bà Liên ngửng đầu dậy. Bà lấy tay như cố lau đi những giọt nước mắt đang nhạt nhòa trên mi, hay những giọt còn đang lăn trên má, bà bắt đầu kể cho thằng Toàn nghe về những ngày tháng tươi đẹp:

- Toàn à, con có biết không? cái ngày mà mẹ mang thai con, ba của con mừng lắm, và ông luôn hy vọng rằng đó là một cậu con trai. Thế rồi từ khi con ra đời, bố con còn vui mừng hơn nữa và đặt ngay tên con là Toàn trong trữ “vẹn toàn” đó con. Thế rồi thời gian trôi qua, con ngày càng khôn lớn, công việc làm ăn của bố con cũng ngày một thuận lợi hơn…

Nói đên đây giọng bà Liên lại run run, có lẽ như bà đã không ngăn được nổi tiếng sụt sùi. Thế rồi bà lại nói:

- Nhìn con mỗi ngày một khôn lớn, bố mẹ vui mừng lắm con có biết không? ở nhà ai ai cũng yêu con cả… bố, mẹ, và chị Hương… Con hay mau tỉnh lại đi, hãy mau quay về với mọi người đi con …

Nói đến đây hai hàng nước mắt của bà Liên đã tuôn ra, bà lại khóc, khóc vì thương xót và nhớ nhung đứa con trai yêu dấu của mình. Chợt bên tai bà Liên lúc này bỗng vang vọng một tiếng gọi nghe rất quen thuộc:

- Mẹ … mẹ ơi …

Bà Liên nhận ra đó là tiếng của thằng Toàn, tức thì bà cuống cuồng lau đi nước mắt. Bà nhìn vô mặt thằng Toàn mừng rỡ nói:

- Toàn … Toàn … con tỉnh lại rồi hả?

Bà Liên lay nhẹ thằng Toàn, và liên tiếp hỏi, thế nhưng thằng Toàn vẫn nằm đó lặng im.

Lúc đầu bà Liên cứ nghĩ là mình nghe lầm, vì thằng Toàn rõ ràng là vẫn chưa tỉnh lại. Ngay cái lúc mà bà Liên bắt đầu tắt ngấm hy vọng, thì bên tai bà lại văng vẳng tiếng nói của thằng Toàn:

- Mẹ … mẹ ơi…

Bà Liên nghe xong cái tiếng gọi đó thì lại nhìn chằm chằm vào gương mặt thằng Toàn, nhưng tuyệt đối vẫn không có gì. Bà Liên nghĩ rằng chắc tại bà lo lắng, nhớ nhung nó quá mà sinh ra hoang tưởng. Thế nhưng cái tiếng gọi đó cứ thi thoảng lại văng vẳng bên tai, bà Liên ôm đầu mình mà sụt sùi to hơn nữa. Không lẽ bà đã hóa điên vì chắc chắn cái tiếng nói đó không phải là của thằng Toàn vì nó đã tỉnh lại đâu mà.

Thế nhưng khi mà bà Liên ngồi dệy lắng nghe kĩ cái tiếng gọi vang vọng của thằng Toàn thì bà ta nhận ra rằng tiếng gọi đó vọng về chứ không phải là ở tại căn buồng này. Như bị cái tiếng gọi đó mê hoặc, bà Liền từ từ đứng dậy lau nước mắt và bắt đầu bước ra khỏi phòng của thằng Toàn. Bà Liên bước ra ngoài hành lang, bà ngó nghiêng đầu hai bên, thế rồi cái tiếng gọi đó lại vang vọng:

- Mẹ … mẹ ơi …

Bà Liên như thể đã nghe được cái tiếng đó ở đâu, bà dần dần lần théo cái tiếng gọi đó mà đi ra xa khỏi phòng bệnh của thằng Toàn. Thế rồi Bà Liên từ từ tiến tới một mảnh sân nhỏ trong bệnh viện, nơi có cây bàng to rợp bóng. Khi bước đến đây thì bà Liên không còn nghe thấy cái tiếng gọi ai oán của thằng Toàn nữa, mà thay vào đó là một tiếng khóc não nề, sụt sịt. Cái mảnh vườn tối om chỉ được soi sáng bằng mấy ánh đèn hành lang yếu ớt này khiến cho bà Liên phải run rẩy mà nổi da gà. Nhưng có lẽ vì quá nhớ và quá thương con mình nên bà Liên tiến gần tới cái cây bàng già này mà quay đầu ngó nghiêng và gọi:

- Toàn … toàn ơi …

Thế rồi khi bà ta ngó nghiêng một lúc thì bà Liên như cứng họng khi mà bà nhìn thấy một thằng nhóc đang ngồi quỳ trước cái miếu dưới gốc cây bàng khóc nức nở. Bà Liên dưới cái ánh sáng mập mờ đó thì thấy rằng thằng nhóc này dáng người và kiểu tóc y như là thằng Toàn vậy. bà Liên sợ hãi và vô cùng ngạc nhiên, bà nghĩ thầm trong đầu không hiểu tại sao thằng Toàn lại chạy ra ngoài này được? Bà Liên từ từ tiến lại phía thằng bé và nói nhỏ:

- Toàn … có phải … có phải là con đó không?

Lúc này tiếng thắng bé mới đáp trả:

- Con… con sợ quá mẹ ơi…

Nghe thấy đúng là giọng con trai mình, Bà Liên mừng rõ ngồi thụp xuống ôm lấy thằng Toàn mà khóc nức nở:

- Đúng là con rồi, Toàn ơi … có mẹ ở đây … con đừng sợ…

Thằng nhóc này cũng rúc vào người bà Liên. Thế nhưng bà Liên nào đâu có ngờ được rằng, từ trên cành cây là vô số những đoạn tóc dài đang mọc dài ra thòng xuống phía bà, thế rồi nhanh như cắt, một loạt tóc quấn chặt lấy hai tay, hai chân và cổ bà. Bà Liên bất ngờ không kịp kêu thì bị mấy đoạn tóc này siết chặt banh hai chân và hai tay bà ra, riêng cái đoạn tóc siết chặt cổ bà Liên tựa như muốn thắt cổ bà vậy. bà Liên cố giẫy dụa và gào thét, nhưng coi bộ là vô ích, hai mắt bà nhạt nhòa nhìn thằng Toàn vẫn đang ngồi quỳ dưới gốc cây trước cái miếu. Bỗng dung thằng toàn đứng dậy, cả người nó lớn dần, mái tóc dài ra. Chỉ trong chốc lát, thằng Toàn đã biến thành một người đàn bà mặc đồ đen với mái tóc dài xõa ra tre hết cả mặt. Bà Liên lúc này thì vô cùng kinh hãi, chỉ còn biết trợn mắt nhìn người đàn bà này từ từ tiến tới phía mình. Thế rồi người đàn bà này đưa cái bàn tay thối rữa bốc mùi với những móng tay nhọn lên cắm thẳng vào tim bà, bà Liên đau đớn giãy dụa khi mà cái cảm giác năm đầu ngón tay nhọn móc vào tận tim bỗng nhói lên. Chỉ sau mười giây, người đàn bà mặc bộ đồ đen này biến mất, những đoạn tóc dài cũng nới lỏng dần và biến mất, buông bà Liên đã bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Một lúc sau bà Liên tỉnh giấc, bà ngồi chồm dậy trống tay về phía trước mà ho sặc sụa, một thứ máu đen bỗng chảy ra từ miệng mũi và mắt bà. Bà Liên lấy tay lau quệt đi thật nhanh, bụng bà cảm thấy đói đói. Không ngần ngại, bà Liên quay qua bốc đồ lễ ở ngôi miếu cạnh gốc cây bàng đó ăn ngấu nghiến. Ăn hết đồ cúng, bà Liên đứng dậy lững thững bước đi về phía buồng thằng Toàn. Bà Liên tiến thẳng vào buồng vệ sinh bật đèn đứng soi gương, thế rồi bà mở nước. Bà Liên đưa tay cảm nhận cái cảm giác nước lạnh tuôn chảy trên tay, thế rồi bà bắt đầu rửa lại qua mặt mũi cho hết cái vết máu đen lúc nãy. Rửa mặt xong xuôi, thì bà ta đứng trước gương ngắm nghía một hồi, thế rồi bà Liên cất tiếng cười lớn khiến cho cái bóng đèn trong nhà vệ sinh phải chập trờn theo, một cái tiếng cười mãn nguyện, một cái tiếng cười nghe đến rợn tóc gáy.

Đêm Hôm đó Hương đang nằm ngủ trong phòng ngon lành, bất chợt cô nghe một tiếng gọi vang vọng:

- Chị … chị ơi …

Hương lúc này thì choàng mở mắt, lúc đầu cô còn sợ hãi lắm, vì đang yên đang lành thì bỗng bây giờ lại có tiếng gọi. Thế nhưng khi nằm đó lắng nghe kĩ, thì Hương nhận ra

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hồng Hoang Hung Thú Cuồng Bôn Tại Dị Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net