Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 30: [Duyên Kỳ Ngộ] Cướp con
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 30: [Duyên Kỳ Ngộ] Cướp con

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Câu truyện dưới đây được kể lại bởi bạn đọc Nguyễn Phương Trâm, tuy nhiên địa điểm và nhân vật được thay đổi khá nhiều ngoại trừ tên người kể. Tình tiết trong truyện không hẳn là của người kể, nên mong bạn đọc đừng coi rằng truyện này là của chị Trâm kể chính xác từng chi tiết một.

(Gửi lời chân thành cám ơn tới chị Nguyễn Phương Trâm đã đóng góp và giúp đỡ cho cuốn sách này)

“Yesterday is a history, tomorrow is a mystery, and today is a gift”, có thể hiểu theo nghĩa văn chương là “ngày hôm qua luôn là lịch sử, ngày mai luôn là một điều bí ẩn, và ngày hôm nay luôn là một món quà”, câu nói này quả không sai một chút. Ở đời có mấy ai biết trược được tương lai mình rồi sẽ ra sao cớ chứ. Các bạn đọc chắc hẳn sẽ nghĩ rằng, làm gì mà không biết trước được, bây giờ đi bói toán đầy ra đấy. Nói thật là nếu mà mình nghe bạn nào mà nói thế thật thì mình không khỏi nhịn cười, vì nói là bói toán thì mấy ai bói đúng, mấy ai là thầy thật. Không có ý xúc phạm ai, nhưng mình không bao giờ tin vào ba cái trò bói toán cả, tương lai sau này có ra sao, thì cũng hoàn toàn là nằm ở bạn thôi. Dù có biết trước được đi nữa, thì bạn sẽ làm gì? Sửa đổi nó chăng? Cho dù bạn có thay đổi, hay làm cách nào đi chăng nữa, thì cái gì đến cũng phải đến thôi, không bằng đường này, cách nọ thì cũng bằng đường khác và cách kia. Đó là những điều mà mình tin, quay trở lại câu chuyện, đã bốn tháng qua đi từ ngày mình bắt đầu viết “Bên Kia Của Sự Sống”. Một mặt là vì mình có hơi thất vọng về truyện ma của Việt Nam, ma thì ít và chửi bới người với xã hội thì nhiều. Cho nên, mình bắt đầu công việc viết truyện cũng chỉ vì lí do muốn giúp đỡ, cải thiện hình ảnh truyện ma của nước nhà. Xin thú thực là hồi còn học văn mình chỉ có được tầm trên dưới 7 phẩy, thêm vào đó là việc sai chính tả trầm trọng (như bạn đọc đã biết qua các truyện trước). Mình cũng thú thực là không nghĩ rằng truyện ma của mình sẽ được như ngày hôm nay. Nhớ hồi đầu mình viết trên facebook của mình và tag bạn bè mình, mọi người cũng ủng hộ kinh lắm. Nhưng rồi mình nghĩ tại sao không lập một page riêng cho nhiều người hơn cùng thưởng thức nhỉ? Và thế là “Bên Kia Của Sự Sống” page ra đời, nhớ hồi đó cũng có ít người vào lắm, lắt nhắt có mấy bạn. Và thú thực, đã có khoảng thời gian mình bỏ viết gần một tháng. Nhưng rồi cái gì đến cũng đã đến, như một phép màu. Nhiều bạn đọc bắt đầu tìm đến. Đáng nói nhất là một bà chị đến từ Bình Dương tên Trâm, rồi thì có sự giúp đỡ của hai bạn trẻ nữa là Vinh và Nhi. Ba người đã giúp giới thiệu, và tuyên truyền truyện của mình đến nhiều bạn đọc hơn, mình thực sự biết ơn và cảm động những người đó về những gì họ đã làm. Không ngờ là truyện của mình cũng có người thích đến như vậy, và cũng xin cám ơn bạn đọc đã ủng hộ nữa chứ. Nhưng câu chuyện này xin được nói về chị Trâm vì những câu truyện mà bạn sắp được đọc đây, là của chị ấy, người thực sự đã trải qua và cũng là người kể lại.

Một hôm tình cờ kiểm tra “Bên Kia Của Sự Sống” page, tôi có đọc được một dòng tin nhắn của chị Trâm trong một câu truyện của BKCSS page. Chị nói rằng truyện tôi khá là cuốn hút người đọc, cách kể chuyện cũng mới lạ, và những câu truyện thực sự thú vị. Tôi thực sự cảm kích trước những lời khen ngợi của chị. Rồi chúng tôi bắt đầu chat chit, nói chuyện qua lại và cuối cùng khi chị nói với tôi rằng chị có chuyện ma muốn kể cho tôi nghe. Tôi liền hẹn gặp chị tại một quán cà phê để mở rộng sự hiểu biết của mình.

Bí Ẩn 1: Cướp Con

Tôi ngồi đợi chị tại một quán cà phê vườn khá là đẹp, đang ngồi nhâm nhi một ly bạc sỉu với điếu thuốc lá thì chị bước vào. Tuy đã có thấy chị qua những bức ảnh trên facebook, nhưng có lẽ ngoài đời nhìn chị khác hơn nhiều, tôi vẫy tay để ra hiệu cho chị là mình ngồi chỗ này. Chị kéo ghế ngồi và gọi một ly nước dừa lạnh, tôi chào chị:

- Hi chị Trâm, chị khỏe không?

Chị đáp:

- Chị khỏe em thế nào, tới lâu chưa vậy?

Tôi cười đáp:

- Em cũng mới tới à.

Tôi với tay dập điếu thuốc đang hút, tuy có được biết là chị không hề phiền cái vụ hút thuốc, nhưng tôi vẫn cứ giập đi vì theo thói quen hồi còn bên Mỹ du học và một phần cũng là để ghi chép câu truyện của chị rõ ràng hơn. Ngồi nói chuyện tán gẫu với chị một lúc, chị bắt đầu kể câu chuyện đầu tiên, tôi thì vội lôi cái máy tính xách tay ra và bắt đầu hì hục gõ.

1975, một cái năm đáng nhớ của toàn người dân Việt Nam. Cái năm đánh dấu một mốc quan trọng đó là nội chiến kết thúc (quan điểm của tôi là chiến tranh Việt Nam là một cuộc nội chiến, nên xin bạn đọc hiểu cho và miễn bình luận về đề tài này). Hơn 20 năm kể từ cái năm 1954 đó, đã bao nhiêu máu người đổ xuống vậy mà sao lòng thù hận vẫn còn quá sâu nặng. Nhiều khi tôi tự hỏi mình khi còn đi du học bên này, Việt Nam Cộng Hòa với Việt Nam Cộng Sản thì khác gì nhau chứ? Đều là người Việt Nam, da vàng máu đỏ tóc đen, mà tại sao chiến tranh đã qua đi lâu rồi, còn thù hận nhau mà làm gì? Tại sao đa số những người Việt Nam ngoại quốc vẫn mang cái tư tưởng là nước Việt Nam của họ đã mất và luôn luôn từ tưởng đến một cái Việt Nam cũ? Thế nào là mới và thế nào là cũ? Tại sao một số người Việt Nam trong nước vẫn luôn khinh bỉ và chửi bới những người Việt Nam ngoại quốc? Tại sao lại chửi họ là bán nước với phản quốc? Xin hỏi thế nào là bán nước? Thế nào là phản quốc? Trong thâm tâm tôi, tôi không có nhìn chiến tranh từ một phía, mà tôi nhìn từ nhiều phía. Không có ai đúng, không có ai sai. Hơn thế nữa, không có kẻ thắng, cũng như không có kẻ thua trong cái cuộc chiến thảm khốc này. Tôi là người hầu như không biết gì về chính trị, lại càng không biết gì về chiến lược trong chiến tranh. Những các bạn hãy nhìn lại những con số thống kê và hãy tự hỏi mình rằng, người chết nhiều nhất là ai? Là người Việt Nam hay người Mỹ? Hậu quả mà cuộc chiến đó để lại thiệt thòi cho ai nhất? Chả lẽ bao nhiều người nằm xuống như vậy là chưa đủ sao?

Chi Trâm có kể là, đó là vào khoảng năm 1988. Tuy chiến tranh đã qua đi, nhưng cuộc sống còn rất nhiều khó khăn. Chị lúc đó mới có hơn 1 tuổi, mẹ chị có thuê được một khu nhà trọ dưới Bình Dương. Mẹ chị hồi đó phải làm nghề may vá quần áo để kiếm tiền nuôi chị. Đây là một gian nhà tập thể mới được xây lên, nhưng điều lạ thay là giá thành lại rất rẻ và hầu như không có ai thuê ngoài mẹ chị ra. Nhưng phải thú thực là, hồi đó vì cuộc sống cơ cực, nên mẹ chị mới phải thuê chỗ đó. Có chỗ ở ổn định rồi, mẹ chị cũng bắt đầu công việc và hết sức chăm lo cho chị. Nhưng có điều không ngờ được rằng, cái khu nhà đó trước đây là hố chôn tập thể. Nghe nói, hồi lính Mỹ đánh vào, chúng bắt toàn bộ lính cộng sản và người dân ra chỗ đó mà xử bắn tập thể, cuối cùng đào hố chôn. Nguyên mấy chục mạng người, không tên không tuổi, từ già tới trẻ đã bỏ mạng ngay tại trên cái miếng đất đó. Sau này, khi bộ đội về, đã có đào lên, mang hết xác đi. Nhưng chỉ còn có một câu hỏi duy nhất, liệu mang xác đi rồi thì hồn có đi theo xác hay không mà thôi. Sau này người ta xây lên khu nhà này rồi cho bà con thuê làm chỗ sinh sống nhưng rồi cũng có hàng loạt chuyện kì quái đã xảy ra. Nhớ có cái hôm đang đêm, mọi người đang ngủ ngon, chợt có tiếng trẻ con từ đâu khóc toáng lên. Người dân thuê nhà tỉnh giấc, họ dậy đi kiếm khắp một vùng quanh đó nhưng không thấy một đứa nhóc nào. Có lần, có người để ý kỹ thì phát hiện tiếng khóc phát ra từ dưới lòng đất ngay tại cái sân chính. Đêm đó người ta đốt đuốc đào mãi mà không thấy cái gì. Hay như hình ảnh những người lính cộng sản bị tra tấn , máu me đầy mình, cứ đi đi lại lại quanh sân vào buổi tối. Rồi kèm theo những tiếng đập cửa buổi tối mà khi ra mở cửa thì không thấy một ai. Rồi thì có đêm bị người dân đang ngủ thì bị kéo chăn, hay nhìn thấy vong hồn lởn vởn quanh nhà. Kinh nhất là có một vong người phụ nữ trẻ, nhiều người nói rằng nhìn thấy chị ta người không một mảnh vải che thân, bị trói chân trói tay, bịt mắt và miệng lại quỳ ngay trước sân, tiếng khóc cứ rên rỉ đến não lòng. Người dân đoán hồi đó lính Mỹ vào đã giết đứa con nhỏ của chị và rồi chúng lôi chị ra hãm hiếp, để rồi cuối cùng là một viên đạn đồng và chôn cùng những người khác. Lâu ngày, người dân ở đó cũng dọn đi chỗ khác, họ không dám ở lại vì chỗ này chắc chắn là đã bị ma ám rồi. Mẹ chị Trâm có biết điều đó, nhưng mẹ chị một phần vì quá cơ cực, một phần vì mẹ chị nghĩ rằng ăn ở có đức thì sẽ được trời Phật phù hộ mà ma quỷ không bao giờ dám trêu ghẹo.

Nhớ mẹ chị nói hồi còn ở đó, lúc đầu thì không sao. Nhưng càng về sau, càng nhiều việc kì quái xảy ra. Có một hôm mẹ chị đặt chị lên võng, còn mình thì ngồi vá lại mấy bộ quần áo của khách hàng. Đang vá thì mẹ chị Trâm quay lại nhìn chị, mẹ chị giật bắn mình khi nhìn thấy cái võng của chị đang tự đung đưa đều đều, cứ như có người nào đó đang ngồi đung đưa võng cho chị ngủ vậy. Mẹ chị lúc đó sợ lắm, nhưng cố bình tĩnh tiến lại gần, rồi khi đặt tay lên chiếc võng thì nó lại tự động dừng đung đưa. Hay có những đêm hôm đang ngủ, mẹ chị giật mình tỉnh giấc khi nghe có tiếng trẻ con khóc thất thanh, cứ ngỡ đó là chị. Mẹ chị vội nhỏm dậy, chạy tới chỗ cái nôi thì rõ ràng chị vẫn ngủ say. Mà những cái chuyện kì quái mới chỉ bắt đầu, ở đó được gần hai tháng, mẹ chị bắt đầu có những giấc mơ hết sức là đáng sợ. Đêm đêm mẹ chị thường mơ có nhiều người lắm, họ mặc áo trắng, từ già đến trẻ, nam nữ lẫn lộn. Rồi còn có cả mấy anh lính cộng sản cứ đứng ngoài cửa nhìn vô chỗ chị Trâm nằm. Có hôm còn mơ thấy họ xộc vào, bế chị Trâm đi thẳng, mẹ chị chạy theo cố níu kéo mãi mà không được. Cứ như vậy, mẹ chị nửa đêm toàn giật mình ngồi dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Nhưng mẹ chị luôn thở phào nhẹ nhõm khi nhìn qua cái nôi, thấy chị vẫn đang nằm ngủ ngon giấc. Ngày tháng cứ thế chôi qua, mẹ của chị suy sụp hẳn vì những giấc mơ, rồi những chuyện kì bí xảy ra. Đáng sợ hơn nữa, là mẹ chị giờ còn thỉnh thoảng nhìn thấy vong hồn xung quanh khu nhà này, lúc ẩn lúc hiện. Nhưng vong hồn mà mẹ chị nhìn thấy nhiều nhất là một người phụ nữ trẻ tuổi. Lúc ẩn lúc hiện, cô ta như đi tìm kiếm cái gì đó, vì có nhiều lần, mẹ chị bắt gặp cô ta đang đứng trong phòng, hay ngoài cửa nhìn thẳng vầ phía chị Trâm, có lẽ cô ta đang đi tìm kiếm đứa con xấu số của mình. Nhưng có lẽ ý trời đã định, một hôm có một ông lão lớn tuổi đi ngang qua, ông ta vào nhà mẹ chị xin miếng nước, mẹ chị mời ông ta vô ngồi ghế rồi rót một ly nước đưa cho ông ta. Ông lão uống một hơi hết sạch cốc nước. Chợt ông lão nhìn quanh nhà, rồi đặt cốc xuống hỏi mẹ chị Trâm:

- Tôi hỏi khí không phải, sao cô lại thuê nhà ở đây?

Mẹ chị thở dài rồi đáp:

- Thú thật với ông là vì hoàn cảnh khó khăn, chỗ này lại rẻ, nên cháu đành thuê tạm ạ.

Ông lão ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Chỗ này ám khí nghi ngút, tôi thấy mẹ con cô không nên ở đây lâu hơn nữa. Chỗ này hồi xưa chắc chết nhiều người lắm. Nên vong hồn cứ vảng vất mãi mà không đi.

Mẹ chị Trâm mặt buồn rầu nhìn ra ngoài cửa, mẹ chị đáp:

- Biết là vậy, nhưng mẹ con cháu biết đi đâu bây giờ ạ.

Ông lão cũng thở dài, rồi ông bảo là ông cũng có hay xem bói. Rồi ông lão hỏi ngày sinh tháng để của mẹ chị Trâm xong coi đường chỉ tay, nét mặt ông rạng rỡ, ông bảo:

- Tôi thấy cô cũng chả ở đây lâu đâu, cô hãy cố chịu đưng thêm một thời gian nữa nhé.

Mẹ chị Trâm nghe vậy cũng an ủi được phần nào, nhưng mẹ chị nhìn về phía chị và nói:

- Cháu thì không vấn đề gì chỉ tội cho con gái cháu.

Ông lãoc hỏi:

- Con gái cháu làm sao?

Mẹ chị lúc này mới kể cho ông lão nghe. Đôi lúc, khi để chị nằm trong võng, mẹ chị thấy chị Trâm như có vẻ đang đùa giỡn với ai vậy. Nhiều khi còn đang nằm không thì bỗng gào lên khóc thảm thiết. Đêm ngủ thì thường giật mình. Ông lão nghe vậy thì hỏi ngay sinh tháng đẻ của chị Trâm, xong ông bảo mẹ chị Trâm bế ra coi mặt, vừa nhìn thấy gương mặt của chị Trâm, ông lão vô cùng ngạc nhiên, ông nói ngay:

- Trời trời, cô quả là người có phúc đấy. Con gái cô số cao lắm đó.

Mẹ chị Trâm còn đang ngỡ ngàng chưa hiểu gì, thì ông lão nói thêm:

- Đứa con gái của cô có phước lắm đấy, nó sống chắc cũng phải đến gần trăm tuổi. Hơn thế nữa, dù có gặp tai nạn gì đi chăng nữa, nó cũng sẽ tai qua nạn khỏi, đúng là một đứa nhóc cao số. Nhưng chỉ có điều…

Mẹ chị Trâm lúc này mới có hay lo sợ, vội hỏi:

- Nhưng chỉ có điều gì hả bác?

Ông lão đứng lên, đưa tay xoa trán chị Trân rồi nói:

- Con cô có duyên tiếp xúc với người cõi âm, nhưng đó cũng chẳng có gì là đáng sợ cả, vì người không phạm ma, thì ma cũng không phạm người mà thôi.

Nói rồi ông lão từ biệt hai mẹ con chị Trâm để đi tiếp.

Độ hơn tuần sau, có một đêm, mẹ chị Trâm nằm mơ thấy rơi vào thời điểm chiến tranh Việt Nam chính tại khu nhà này. Rồi mẹ chị thấy rất nhiều lính Mỹ đang dồn dân chúng và lính cộng sản ra sân. Trong đó có một người phụ nữ trẻ tay vẫn bồng bế một đứa nhóc độ gần 1 tuổi. Một thằng lính Mỹ tiến lại, giựt đứa con khỏi tay người phụ nữ đó và nói:

- Give the f*cking baby to me (Đưa đứa bé cho tao)!

Rồi hắn nếm đứa nhóc đó thẳng xuống hố chôn tập thể, người phụ nữ đuổi theo gào thét đòi con lại thì bị hai thằng khác giữ lại. Mẹ chị Trâm bịt miệng lại vì kinh hãi, thật tàn nhẫn quá, mẹ chị nghĩ. Một tên hỏi tên vừa ném đứa nhóc xuống:

- What do you want us to do with her boss (Làm gì với nó bây giờ hả sếp)?

Tên kia tiến lại phía người phụ nữ trẻ đó, hắn đưa tay lên mặt cô và nói:

- This whore look fine for me, you guys wait out here. I gonna get me some pussy (Con đ* này nhìn được đấy, chúng mày đợi ở đây, tao sẽ làm việc với con này).

Nói xong thằng đó túm tóc người phụ nữ lôi vào buồng. Mẹ chị Trâm liền chạy theo coi, đứng từ ngoài nhìn vào cửa sổ. Tên lính đó xé hết quần áo của người phụ nữ trẻ, mặc cho cô ta van xin, hay gào khóc thế nào. Hắn vẫn vừa đánh đập, vừa làm nhục cô. Sau khi đã xong, tên lính Mỹ bước ra ngoài cài áo và cười khoái trá, hắn nói:

- The whore is all your, but take turn ok? Three or five per time. The rest wait out here for their turn and guard these f*cking Viet Cong (Con đ* đó là của chúng mày đấy, nhưng nhớ lần lượt nghe chưa? Mỗi lần ba hoặc năm đứa thôi, đám còn lại ở ngoài mà canh chừng bọn Việt Cộng này).

Vừa dứt lời, năm tên khác chạy ngay vào buồng cởi bỏ quần áo, mặc cho cô gái trẻ trần trụi đang núp ở góc phòng với vẻ mặt đầy kinh hãi. Cứ như thế, tiếng gào thét, rồi tiếng khóc vọng ra từ căn buồng đó xen lẫn với tiếng cười khoái trá của bọn lính Mỹ ở trong và ngoài. Mẹ chị Trâm lúc này thì không còn cầm được nước mắt, mẹ chị quá đau xót trước cái cảnh tượng đầy hãi hùng này. Trong đám người bị trói, có một anh lính Cộng sản định vùng lên, nhưng một tên lính Mỹ đứng sau đã cầm cán súng và đập vào đầu anh một cái. Anh lính Cộng sản ngã xuống, tên lính Mỹ túm tóc anh và kéo ngước lên, hắn nói:

- What the f*ck are you gonna do boy? Try to be a hero (Thằng ch*, tính làm cái đ*o gì thế? Muốn làm anh hùng hả)?

Rồi tên lính Mỹ cười khoái chí, anh lính Cộng sản nhổ vào mắt hắn và nói:

- Chúng mày là đồ súc sinh! Chúng mày không đáng làm người!

Tên lính Mỹ bị nhổ vào mặt, hắn tức dận dúi đầu anh lính Cộng sản xuống đất và nói:

- You dare to f*cking spit on my face? You a*shole (Nhổ vào mặt tao hả mày? Thằng ch* chết này)!

Rồi hắn dùng cán súng đánh tới tấp vào đầu anh lính Cộng sản, tên cấp trên lúc này mới nói:

- Hey Brandon! Just f*cking kill him, no need to torture him like sh*t (Brandon, giết chết m* nó đi, việc đ*o gì phải hành hạ nó như thế).

Tên lính Mỹ kia nghe xong liền chĩa súng, bắn dọc sống lưng từ mông lên tới đầu anh lính Cộng sản. Mẹ chị Trâm đứng đó mà tim đập theo từng tiếng súng vang lên hòa quyện vào tiếng gào thét đau đớn của anh lính Cộng sản. Nhóm lính cuối cùng bước từ trong buồng ra kéo theo cô gái trẻ trần chuồng. Chúng để cô nằm giữa sân trước sự chứng kiến của mọi người. Cô gái đó mặt không còn thần sắc, hai mắt đỏ hoe, người thỉnh thoảng lại rung lên từng hồi. Tên cấp trên rút khẩu súng lục nã một viên đạn vào đầu cô gái, hắn nói:

- Let’s move soldier, no time to spare (Lên đường, không còn thời gian nữa đâu).

Một tên lính Mỹ khác hỏi:

- What shall we do with those people? We have to bring them all with us (Chúng ta làm gì với bọn này bây giờ? Chả lẽ mang theo làm tù binh)?

Tên cấp trên quay lại, hắn nói:

- No need to, kill all of them (Không cần, giết sạch đi).

Nói dứt câu, hắn quay mặt đi. Tiếng súng vang lên cộng với tiếng gào thét của những người bị trói. Mẹ chị Trâm nhắm mắt lại không dám nhìn, thỉnh thoảng lại giật mình vì tiếng kêu với tiếng súng. Tên cấp trên còn nói thêm:

- Make sure you burry them after that, and take down the whole damn place (Nhớ là chôn hết chúng nó sau khi giết, và san bằng cả cái chỗ này cho tao).

Khi mẹ chị Trâm mở mắt ra, thì mọi người đã chết hết, và lính Mỹ đang quăng xác họ xuống cái hố. Rồi chúng lấp đất lên, ngoài ra chúng còn đặt mìn và đốt toàn bộ khu dân cư này. Mẹ chị Trâm đứng đó mà như không tin vào mắt mình, bỗng mẹ chị Trâm như nghe được tiếng đứa bé khóc thảm thiết từ sâu dưới đáy cái hố đó, dưới bao nhiêu lớp xác người.

Mẹ chị choàng tỉnh dậy, chỉ là một giấc mơ. Giờ thì mẹ chị đã hiểu rõ hết mọi chuyện, giấc mơ vừa rồi tựa như một cuốn phim vậy. Mẹ chị tiến lại phía chị, thấy chị vẫn đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng giật mình một hai cái. Mẹ chị khẽ vuốt ve chị và thì thầm:

- Trâm ơi, không biết mẹ con mình sẽ ra sao đây.

Kể từ sau giấc mơ đó, mẹ chị có mua chút ít đồ và thắp hương ngoài sân. Chỉ lạ một nỗi là hương không bao giờ cháy hết, mà chỉ cháy đúng một chút ở đoạn đầu xong tắt. Mấy bữa sau, có bà khách đến lấy quần áo nhờ may, vừa đến nơi bà ta đã rùng mình hỏi mẹ chị Trâm:

- Trời ơi, chị dám ở đây sao? Tui nghe đồn chỗ này nhiều ma lắm đó?

Mẹ chị Trâm chỉ cười trừ, rồi bê mấy bộ quần sao ra trả. Bà khách để ý thấy căn buồng với đồ đạc thưa thớt thì thương lắm, lúc nhìn thấy chị Trâm trong nôi, bà không cầm lòng được bèn nói:

- Chị à, tui tính dzậy nè. Nhà tui còn tầng hai chưa cho ai mướn. Nếu chị thấy được thì tui cho chị mướn, để về ở gần với phố xá hơn cho vui. Chứ tui coi bộ ở đây chỉ có hai mẹ con chị e là không có được an toàn.

Mẹ chị Trâm nghe thấy vậy thì mừng lắm, liền đồng ý ngay. Mấy hôm sau, mẹ chị bàn giao lại với người chủ cũ, rồi thu dọn đồ đạc, thuê một chiếc xe ba gác để trở đồ đi. Nhưng trước khi đi, mẹ chị Trâm cắm ba nén hương trước cửa rồi vái lạy. Sau khi mẹ chị Trâm và chị Trâm đi khỏi, thì lần đầu tiên ba nén hương đó cháy hết không còn cả gốc.

Chị Trâm kể đến đây liền cười khì và nói:

- Cái ông lão ngày đó nói đúng thật, chị đã gặp nhiều vụ mà vẫn an toàn, quả đúng là chị cao số.

Tôi cũng cười và hỏi chị:

- Thế chị và mẹ có bao giờ quay lại khu nhà đó chưa ạ?

Chị Trâm cười và trả lời:

- Cũng có em ạ, nhưng giờ người ta đập khu nhà đó đi và xây công viên lâu rồi.

*Chú Thích: Yêu cầu bạn đọc miễn bàn luận về vấn đề chiến tranh Việt Nam trong phần này. Câu truyện trên chỉ là một câu truyện ma, không mang tính chất chính trị hay gì gì cả, xin cám ơn.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiếu Ngạo Thần Điêu Thiên Long

Copyright © 2022 - MTruyện.net