Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)
  3. Chương 43: [Lạnh Lẽo Cô Độc] Luôn có em ở bện.
Trước /314 Sau

[Tuyển tập] Bên kia sự sống (Cú Heo)

Chương 43: [Lạnh Lẽo Cô Độc] Luôn có em ở bện.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phần 10: luôn có em ở bện.

Ngày tháng cứ trôi qua, cứ mỗi khi hồn Hứa Tiểu Lan hiện về, Jack lại ngồi bên nàng đánh đàn, và hát cho nàng nghe. Tình cảm của Jack dành cho Hứa Tiểu Lan ngày càng sâu nặng, Chỉ có điều đáng buồn rằng một người thì ở cõi âm, và một người ở cõi dương mà thôi. Còn có điều mà Jack không nhận ra rằng, càng ngày sức lực anh càng giảm sút. Cái này cũng không thể trách Hứa Tiểu Lan được, căn bản vì người và ma là ở hai cõi khác biết. Nay lại đem lòng yêu thương nhau, họa chăng chỉ có con người là bị khí lạnh của cõi âm làm giảm sút sức khỏe mà thôi.

Cuối cùng, Jack bị điều đi ra Nha Trang để đánh lính Việt Cộng, chàng trước khi đi khỏi căn nhà thì buồn thiu nhìn vào cây đàn. Nghĩ rằng không biết có còn sống để mà quay về làm bạn với hồn ma Hứa Tiểu Lan nữa hay không. Nha Trang đang xảy ra biến cố ác liệt, quân giải phóng vùng lên đánh chống trả lính Mỹ quyết liệt, và rồi thật không may cho Jack, trong một lần đối đầu, anh ta đã trúng vài viên đạn và trong đó có một viên trúng tim. Jack lúc hấp hối được đồng đội đưa về khu đóng quân tại Nha Trang, tưởng rằng cái chết cận kề, nằm trên giường đợi cho sơ cứu, Jack nửa tỉnh nửa mê, anh giờ này đâu có màng chuyện sống chết. Chỉ buồn rằng nếu anh chết ngoài này, thì hồn ma Hứa Tiểu Lan sẽ lại cô độc một lần nữa, lại không có ai làm bạn. Nhưng chợt một tia ý nghĩ lóe lên trong đầu, biết đâu khi chết rồi, hồn Jack và Hứa Tiểu Lan lại được ở bên nhau thì sao. Nói đến đây, Jack nhỏ lệ và chàng nhìn ra cửa, chợt Jack như không tin vào mắt mình khi lấp ló ở cửa lều sơ cứu là hình ảnh người con gái mặc đầm đen, đó chính là Hứa Tiểu Lan đang đứng nhìn anh. Jack cảm thấy vô cùng hạnh phúc, rồi chàng chìm dần vào giấc ngủ.

Khi tỉnh giấc, Jack thấy mình đã được đưa về nhà thương tại Sài Gòn lúc nào không hay. Jack vô cùng thất vọng, anh thật vòng vì mình đã không thể chết để mà ở bên cạnh Hứa Tiểu Lan, để cả hai cũng hạnh phúc bên nhau ở cõi khác. Đưa tay lên sờ vào ngực trái, Jack thấy lạ là tại sao một viên đạn trúng vào tim mà cậu không chết, đang băn khoăn thì một bác sĩ quân y và một y tá tiến lại. Vị bác sĩ cất tiếng hỏi:

- Are you feeling better, soldier (Anh cảm thấy tốt hơn rồi chứ)?

Jack đáp lời:

- Yes… i guess… (Vâng… chắc vậy…)

Vị bác sĩ kiểm tra vết thương cho cậu và nói giọng đùa cợt:

- You are one lucky son of a b*tch, do you know that (Cậu là một thằng chó may mắn, biết không)?

Jack tỏ vẻ không hiểu, vị bác sĩ cười lớn và nói thêm:

- You suppose to die in that battle, but lucky you, some how the bullet only go through your skin and stay there, what a miracle. (Đáng lẽ ra cậu chết ngoài chiến trường rồi, nhưng may mắn thay, viên đạn chỉ đi xuyên qua da mà không vào tim. Quả là một phép màu).

Jack lúc này như chợt hiểu ra điều gì đó, thì ra Hứa Tiểu Lan hôm đó không phải đến để đón Jack đi, chỉ đơn giản là nàng đến thăm Jack. Thôi đúng rồi, chính Hứa Tiểu Lan đã gánh đỡ viên đạn này cho chàng, không hiểu bằng cách nào, nhưng chính Hứa Tiểu Lan đã cứu chàng. Jack ngồi đực mặt ra suy nghĩ, thấy vậy ông bác sĩ cười lớn vỗ vai và bảo:

- What are you thinking (Cậu đang nghĩ gì thế)?

Jack chợt như tỉnh mộng, vội quay qua cười trừ và nói:

- Nothing. (Không có gì).

Rồi vị bác sĩ bảo rằng chiều nay Jack được xuất viện cho ra về, rồi vị bác sĩ cùng cô ý tá đi tới các bệnh nhân khác.

Về tới nhà, Jack chạy ngay tới chỗ cây đàn piano, chàng ta đặt túi xuống đất và nói lớn:

- Why don’t you let me die? Only that way we can be together forever? Why? (Sao em không để anh chết? Chỉ có chết chúng ta mới mãi mãi ở bên nhau? Tại sao vậy)?

Bốn bề đều im lặng, không có dấu hiệu gì cho thấy Hứa Tiểu Lan hiện diện cả. Quá chán nản, Jack lên thẳng buồng và nằm ngủ. Đến nửa đêm, chợt Jack nghe có tiếng ai đó gọi bên tai, anh tỉnh giấc, thì thấy Hứa Tiểu Lan đang đứng đầu giường. Jack vui mừng thì chợt toàn thân anh ta da gà nổi lên, rồi như người mất tự chủ. Jack đứng lên, tiến lại cái bàn giấy, lấy ra một tờ giấy rồi cầm bút lên hí hoáy viết.

Sáng hôm sau, Jack tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trên bàn. Anh ta uể oải và nhớ rằng đêm qua mình đang ngủ thì thấy Hứa Tiểu Lan hiện về, rồi sau đó thì Jack không còn nhớ gì cả. Chợt Jack cầm tờ giấy trên mặt bàn, anh ta không tin vào mắt mình khi mà đó là nét chữ của anh ta viết, nhưng viết bằng tiếng Việt. Jack hết đỗi ngạc nhiên vì trước đây anh ta có biết chút ít gì về tiếng Việt đâu, nhưng có điều đây lại là nét chữ của anh ta, và tờ giấy này anh mới thấy lần đầu. Như hiểu ra rằng đây là điều Hứa Tiểu Lan muốn nói thông qua anh, Jack vội mặc quần áo và cầm tờ giấy chạy thẳng ra phòng phiên dịch. Ra đến nơi, Jack đưa tờ giấy cho người phiên dịch, người phiên dịch cầm tờ giấy đọc, rồi nhìn Jack vẻ mặt nghi hoặc. Jack vội vã hỏi:

- What does it say? (Tờ giấy viết gì)?

Người phiên dịch bảo tờ giấy viết rằng “Em không cam lòng để cho một người tốt như anh phải chết oan nơi chiến trường này, một nơi quá xa quê hương. Em hiểu và cám ơn tình cảm mà anh dành cho em, nhưng mà trái tim em đã thuộc về một người khác rồi. Cám ơn anh vì đã làm bạn em”. Nghe đến đây, Jack hai dòng lệ tuôn rơi, mặc cho người phiên dịch gặng hỏi trêu Jack coi nàng nào viết cho, Jack không nói gì chỉ cảm ơn rồi bước đi lặng lẽ. Tuy tờ giấy đã ghi rõ ràng, và Jack đã hiểu được lòng của Hứa Tiểu Lan, nhưng Jack vận một lòng yêu nàng đắm say mặc dù nàng sẽ mãi mãi không thuộc về chàng. Thời gian trôi qua, Jack ở tại chiến trường Việt Nam đã được gần hai năm. Đã bao lần được điều ra chiến trường, nhưng dường như luôn có Hứa Tiểu Lan bảo vệ, nên Jack đã thoát chết không biết bao nhiêu lân. Cứ hàng đêm, Jack lại ngồi chơi đàn piano, hát và tâm sự với Hứa Tiểu Lan. Jack không nhận ra rằng, mới chỉ ở bên cạnh Hứa Tiểu Lan có hơn một năm rưỡi, mà đầu Jack đã bạc đi nhiều cho dù cậu ta giờ mới có ngoài ba mươi tuổi. Cứ như vậy, đôi uyên ương, hay nói đúng ra là đôi bạn thân này cứ ở bên nhau, kẻ này làm bạn người kia. Cho đến một hôm, Jack nhận được giấy từ cấp trên cho phép về thăm nhà một tháng. Cầm tờ giấy trên tay mà lòng Jack rất phân vân, một lòng anh ta rất nhớ người nhà, nhưng một phần anh ta lại lo cho Hứa Tiểu Lan, vì nếu anh ta đi khỏi, ai sẽ làm bạn nàng? Jack thật sự không muốn Hứa Tiểu Lan sẽ phải chịu cái cảnh cô đơn, lạnh lẽo một mình.

Quảng cáo
Trước /314 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô

Copyright © 2022 - MTruyện.net