Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi trải qua chuyện ở sinh nhật Kiều Lạc Chỉ, tình cảm giữa Ngu Trĩ Nhất với Thời Dịch bước sang một cấp độ mới
Cô đang nghĩ… có khi nào Thời Dịch cũng có chút thích cô không? Cái kiểu mà con trai thích con gái?
Nhưng Thời Dịch chưa từng nhắc đến những chuyện tương tự, còn cô vẫn sợ sệt không dám hỏi, dù sao thì Thời Dịch luôn đối xử với cô cực cực tốt.
Sắp bước vào kỳ thi đại học, trọng tâm của học sinh lớp 12 đều đặt vào học hành.
Cách kỳ thi còn nửa tháng, Nguyễn Tinh bỗng trở về, hơn nữa còn đến trường Nhất Trung tìm Ngu Trĩ Nhất.
Khi Ngu Trĩ Nhất nghe tin mẹ đến tìm mình, cô có hơi ngạc nhiên.
Lúc Nguyễn Tinh đến là giờ nghỉ trưa. Ngu Trĩ Nhất đi xuống dưới, tìm một chỗ yên tĩnh vắng vẻ để nói chuyện với bà ấy.
Nguyễn Tinh muốn nắm tay cô nhưng lại bị Ngu Trĩ Nhất lẳng lặng tránh đi.
Nguyễn Tinh thoáng xấu hổ, nhưng cũng chỉ trong giây lát, chị ta nhanh chóng khôi phục lại nở nụ cười: “Hai ngày này mẹ xin nghỉ về thăm con.”
Ngu Trĩ Nhất bình thản cụp mắt, thấp giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Đọc Full Tại mTruyen.net
Chẳng biết từ khi nào mà sự thăm hỏi của cha mẹ với con cái đã trở thành một loại ban ân. Đối mặt với cô con gái này, trong lòng Nguyễn Tinh tràn đầy sự hổ thẹn khó mà bù đắp được.
Trước đây chị ta luôn nghĩ con gái lớn ngoan ngoãn biết điều, dù không có mình thì vẫn có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.
Nhưng bây giờ, Ngu Trĩ Nhất thực sự không cần chị ta nữa, chị ta có muốn đối tốt với con mình cũng chẳng biết làm thế nào.
Nguyễn Tinh lặng lẽ thở dài: “Dạo này con học hành vất vả lắm hả? Trông con gầy rộc hẳn đi.”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
Từ khi lên cấp 3 tới nay, cân nặng của cô vẫn giữ ở mức ổn định, gầy chỗ nào chứ.
Phụ huynh nhà người ta nói những lời này là đau lòng cho đứa nhỏ. Nhưng dù Nguyễn Tinh có suy nghĩ này thì vào tai Ngu Trĩ Nhất cũng thành “mẹ hoàn toàn chẳng hiểu gì về con”.
“Con rất khỏe, ăn no mặc ấm.” Dù không có cha mẹ, cô vẫn sống tốt như trước đây.
Giọng điệu thờ ơ cuối cùng đã bức bách Nguyễn Tinh, chị ta cau mày, khuôn mặt trở nên âu sầu: “Nhất Nhất, sao đến giờ con vẫn không chịu tha thứ cho mẹ? Mẹ thật lòng muốn chăm sóc tốt cho con.”
Những lời như thế này đã lặp lại vô số lần bên tai Ngu Trĩ Nhất, khiến đầu cô cũng đau theo.
Ngu Trĩ Nhất không còn kiên nhẫn, chất vấn lại: “Mẹ cứ hỏi đi hỏi lại con tại sao không chịu tha thứ? Vậy thì những gì mẹ đang làm có thật là vì quan tâm con, hay là chỉ để mẹ được yên lòng?”
Nguyễn Tinh ngẩn người, bất chợt cao giọng: “Nhất Nhất! Sao con có thể nói như vậy, mẹ là mẹ của con, mẹ tất nhiên là thật lòng quan tâm con!”
Ngu Trĩ Nhất nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì ánh mắt đã trầm hơn hẳn: “Con không biết trong mắt mẹ, tiêu chuẩn thật lòng đối xử tốt với người khác là gì, nhưng con muốn nói với mẹ, dù là cô Ninh cũng chưa từng yêu cầu con phải làm gì. Còn mẹ, mong mỏi nhận được sự tha thứ của con, thật ra là đang yêu cầu con phải nói ra lời ‘tha thứ cho mẹ’ mà thôi.”
“Theo lý mà nói, đúng ra mẹ mới là người chịu trách nhiệm nuôi nấng con, nhưng từ khi mẹ chọn nuôi một đứa con gái khác, con không tranh giành gì cả, nhưng mẹ không thể đòi hỏi con cũng giống với một đứa con gái khác của mẹ.”
Nguyễn Tinh hơi nóng nảy: “Con và Nghiên Nghiên đều là con gái của mẹ, mẹ thương hai đứa như nhau mà.”
Ngu Trĩ Nhất nghe vậy, cười khẽ, không biết nói sao cho phải: “Ngoại trừ việc là ruột thịt, mẹ để tay lên ngực tự hỏi xem rốt cuộc mẹ quan tâm con là vì cái gì?”
“Thứ con thiếu là mỗi lần mẹ bố thí chút thời gian về nhà, mang cho con vài món đồ con không thích sao?”
“Nếu mẹ cứ ép con đưa ra đáp án, con cũng chẳng ngại nói cho mẹ biết. Những thứ con thích trước đây là vì con thích bố mẹ, nhưng giờ con đã hết tình cảm rồi, mẹ không thể ép con phải thích một lần nữa!”
Đây có lẽ là câu nặng lời nhất mà Ngu Trĩ Nhất nói với bố mẹ trong nhiều năm qua.
Không khí xung quanh dường như đông cứng lại.
Lòng Nguyễn Tinh thắt lại: “Những lời này, đáng lẽ con nên nói với mẹ sớm hơn, nếu như con nói sớm với mẹ…”
Nhưng câu kế tiếp chị ta không sao nói ra nổi.
Ngu Trĩ Nhất khẽ lắc đầu: “Nói với mẹ sớm hơn thì cũng có khác gì đâu? Mẹ sẽ từ bỏ Nghiên Nghiên rồi đưa con đi cùng sao? Hoặc là đưa theo cả hai chị em con.”
“Nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi, con cảm thấy sắp xếp như vậy cũng tốt, ít ra trải qua những chuyện kia mới làm cho con thật sự hiểu ra, trên đời này còn có một người sẽ không bỏ rơi con, dù con và anh ấy chẳng phải ruột rà.”
“Nhất Nhất, mẹ không bỏ rơi con, thật sự không phải mà.” Nguyễn Tinh lộ vẻ xúc động.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Bỗng tiếng chuông điện thoại của chị ta vang lên, ông Triệu gọi đến. Nguyễn Tinh nhìn sang con gái, cuối cùng vẫn bắt máy.
“…”
“Sao cơ? Nghiên Nghiên bị thương? Vâng, vâng, vâng, em về ngay đây.” Sự quan tâm và lo lắng của Nguyễn Tinh theo bản năng không chút giả vờ.
Ngu Trĩ Nhất lẳng lặng đứng nhìn, cho đến khi chị ta tắt máy, mới lên tiếng hỏi vấn đề đã gằm trong lòng từ rất lâu: “Thật ra con cũng có một thắc mắc. Con và Nghiên Nghiên đều là con gái, cũng không tồn tại việc trọng nam khinh nữ, nhưng vì sao trước đây lúc bố mẹ đi làm xa lại không đưa con theo, mà bằng lòng sinh thêm một đứa con gái nữa ở đó nuôi nấng?”
Có đôi khi cô nghĩ rằng, dù bố mẹ cổ hủ trọng nam khinh nữ, chiều chuộng đứa con trai hơn hẳn cô, thì trong lòng cô cũng chỉ thầm than thở mình không phải đứa con được yêu thích.
Nhưng đều là con gái mà sự đối lập rõ rệt như vậy, càng khiến lòng người tổn thương.
“Sau này con mới biết được, hóa ra tình yêu cũng được chia ra mức độ khác nhau.”
Nguyễn Tinh bị chặn họng không thốt được lời nào.
Ngày trước vợ chồng chị ta để con gái lại quê là vì không rõ tình hình bên ngoài, sau đó đi làm xa được một năm thì mang thai. Ngu Khải muốn có con trai nên đã giữ lại.
Ai ngờ vẫn là con gái.
Hai đứa đều là con gái, bọn họ đành phải chịu thôi.
Khi đó công việc đã ổn định nên cũng yên tâm nuôi con gái nhỏ.
Nhưng họ đã quên rằng đứa con gái lớn cũng chỉ mới mấy tuổi, vẫn cần bố mẹ ở bên chăm sóc, khao khát có được tình thương của cha mẹ.
Sự thật như vậy dù có nói hay không thì cũng như nhau cả thôi.
Nói ra sẽ chỉ nhắc nhở Ngu Trĩ Nhất, cho tới bây giờ cô luôn là đứa con không được bố mẹ lựa chọn.
Cuộc gặp mặt của hai mẹ con tan rã không vui vẻ mấy.
Đọc Full Tại mTruyen.net
Ngu Trĩ Nhất về đến lớp học, Văn Thính Ngữ ngồi cùng bàn thấy cô đi gặp mẹ mà tâm tình có vẻ giảm sút.
Nghĩ đến vài nét bút miêu tả bố mẹ trong tiểu thuyết, cô cũng lờ mờ đoán được gia đình ban đầu của Ngu Trĩ Nhất không được hạnh phúc lắm.
Văn Thính Ngữ rút một tập đề trong ngăn bàn, chỉ vào chỗ đánh dấu X màu đỏ trên đó nói: “Nhất Nhất, vừa nãy tớ không làm được bài này, cậu giảng cho tớ nhé.”
“Được.”
Ngu Trĩ Nhất cầm lấy tờ đề, tâm tư lại quay về việc học hành.
Nguyễn Tinh không rời khỏi trường ngay lập tức, mà dựa theo phòng học đến tìm Thời Dịch.
Hai người nói vài câu ở góc cầu thang.
Lúc vừa mới nhìn thấy Nguyễn Tinh, Thời Dịch vẫn tôn trọng người lớn cất tiếng chào: “Chào cô ạ.”
Nhìn thiếu niên dong dỏng ưu tú trước mặt, ánh mắt Nguyễn Tinh cũng hiện lên sự vui mừng, vì chính chàng thiếu niên này đã yêu thương bảo bọc cho con gái mình từ nhỏ.
Nguyễn Tinh nói: “Lúc này lại đến lớp học quấy rầy cháu, thật sự ngại quá.”
Thời Dịch không vờ khách sáo, bình tĩnh hỏi: “Không biết cô tìm cháu có chuyện gì ạ?”
Nguyễn Tinh đáp: “Cô vừa mới đi gặp Nhất Nhất.”
Thời Dịch chợt cau mày nhưng lại giãn ra ngay lập tức, đợi Nguyễn Tinh nói tiếp.
“Con bé vẫn không muốn chấp nhận sự bù đắp của cô, cô cũng biết chuyện lúc đó tổn thương con bé rất nhiều, giờ cô cũng không xin nó tha thứ nữa.”
“Cô nói với cháu chuyện này là muốn cháu làm gì đây?”
“Cô không có ý gì khác, cô biết cháu thật lòng thương Nhất Nhất, thậm chí còn làm được nhiều thứ hơn so với người mẹ như cô. Cô chỉ muốn cảm ơn cháu.”
“Thế thì không cần đâu ạ, cháu đối tốt với em ấy chỉ vì cháu muốn thế.” Mà không phải muốn được người khác khẳng định và cảm ơn.
Nguyễn Tinh im lặng.
Chị ta lờ mờ cảm nhận được thái độ của Thời Dịch với mình có vài phần bài xích.
Có điều giờ đây cuối cùng chị ta cũng biết vì sao Ngu Trĩ Nhất lại nói những lời như thế.
Vì Ngu Trĩ Nhất đã nhận được tình yêu thương sẵn sàng cho đi mà không đòi hỏi đáp lại bất cứ thứ gì, thứ tình cảm pha lẫn tạp chất khác trong mắt cô đã không còn thuần khiết nữa.
Trước khi đi Nguyễn Tinh buông bỏ dáng vẻ của bề trên, cúi đầu khom lưng cảm tạ chàng thiếu niên này.
“Cảm ơn cháu, và cả người nhà cháu nữa.”
“Nhất Nhất có thể gặp được cháu và họ mới là chuyện hạnh phúc nhất đời này của con bé.”
Từ khi Ngu Trĩ Nhất vừa sinh ra thì sữa mẹ của Ninh Tố Nhã đã cứu mạng cô.
Cho đến sau này, là Thời Dịch đã chữa lành vết thương lòng cho Ngu Trĩ Nhất.
Người làm mẹ như Nguyễn Tinh tự thấy hổ thẹn, lúc cất bước đi còn lặng lẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt.
Trước kỳ thi, Nguyễn Tinh gửi cho Ngu Trĩ Nhất một khoản tiền, bảo cô muốn ăn gì mua gì thì cứ lấy mà tiêu, đừng tiết kiệm với bản thân.
Ngu Trĩ Nhất thấy trong thẻ có thêm 500 tệ, vẫn còn nguyên đó, thậm chí cô còn gửi thêm vào tiền nhuận bút tháng vừa rồi.
Cô đã quyết định từ trước, các khoản chi phí của cấp 3 cô sẽ trả lại hết cho Nguyễn Tinh và cả nhà họ Thời.
Tuy vẫn cần thêm thời gian nhưng cô sẽ không quên làm việc này!
Ngày 6 tháng 7, kỳ thi đại học căng thẳng lại kích thích rốt cuộc đã tới.
Ninh Tố Nhã đặc biệt thuê phòng trong khách sạn gần điểm thi cho hai đứa bé trong nhà, cả quá trình đều ở bên chăm sóc.
Đến ngày thi, hai đứa trẻ cùng bước vào trường thi. Sau khi thi xong lại cùng về khách sạn, ngồi đối diện nhau ôn lại kiến thức môn thi ngày mai.
Ngu Trĩ Nhất hơi căng thẳng, còn Thời Dịch toàn ngồi ôn với cô.
Thời Dịch an ủi: “Đừng căng thẳng, cũng thi xong hai môn rồi.”
“Em chỉ muốn xem lại bài thôi, nhỡ đâu ngày mai lại thi trúng vào thì sao?” Ngu Trĩ Nhất tự an ủi chính mình thả lỏng, thực ra hôm nay cô thi cũng khá tốt, chỉ là muốn cẩn thận thêm một chút.
Ngày 8 tháng 6.
Kỳ thi đại học kết thúc, học sinh trở lại ngôi trường của mình cứ như ngựa hoang đứt cương, lại còn có người thật sự toan xé sách vứt xuống tầng, thông báo rằng mình đã được tự do!
Kết quả trường học phát loa ra lệnh cấm phá hoại môi trường khiến nhóm ngựa hoang kia lặng lẽ rút quân.
Trong lớp học ồn ào tiếng nói chuyện, nhốn nháo bàn tán chuyện phải làm sau khi thi đại học.
Ngu Trĩ Nhất thu dọn những đồ còn sót lại, chuẩn bị gọi Văn Thính Ngữ cùng về phòng ký túc xá.
Quay sang thì thấy chỗ bên cạnh chẳng có ai.
“Ơ? Nãy còn ngồi đâu mà.”
Đồ đạc của Văn Thính Ngữ vẫn còn nguyên, nhưng người đi đâu thì không rõ.
Ngu Trĩ Nhất quay đầu nhìn về phía góc cuối lớp theo bản năng, chàng thiếu niên kỳ dị nhất, im lặng nhất lớp, Thẩm Lạc Bạch cũng không thấy đâu.
Về chuyện vì sao cô lại nhìn Thẩm Lạc Bạch thì đương nhiên là bởi…Văn Thính Ngữ ngoại trừ nói chuyện với cô và Khương Mịch Nhĩ, chỉ thấy xuất hiện cùng với Thẩm Lạc Bạch.
Trước đó không lâu cô cũng mới biết, thì ra Văn Thính Ngữ hồi trước cổ (xui) vũ (dại) cô tỏ tình với Thời Dịch, chỉ là bởi vì cô ấy cũng từng yêu thầm như vậy.
Mà Văn Thính Ngữ là người có đầu óc sáng suốt, lại càng nhẫn nại hơn cả cô.
Cô có thể dùng tình cảm anh em của Thời Dịch để che giấu tình yêu nồng nhiệt này, còn Văn Thính Ngữ lại lặng lẽ yêu chàng thiếu niên trầm lặng kia rất lâu rất lâu.
Hôm sau khi thi xong, các bạn trong lớp bàn bạc tổ chức liên hoan tốt nghiệp.
Sau lần liên hoan cuối này, tất cả bọn họ đều sẽ đi đến thành phố khác, hầu như chẳng ai vắng mặt.
Ngoại trừ…Thẩm Lạc Bạch
Lớp Thời Dịch cũng đang bàn chuyện liên hoan, khá trùng hợp khi chọn quán gần nhà. Thế nên trước khi đến, hai người đã hẹn nhau liên hoan xong thì cùng đi về nhà.
Liên hoan giữa các bạn cùng lớp không đơn giản chỉ là liên hoan, ví dụ như nhóm người nào đó yêu thầm hồi cấp 3 định dũng cảm tỏ tình một lần.
Có người vui cũng có người buồn.
Người thành công thì cười hớn hở chạy đi mua kẹo phát cho mọi người, còn kẻ thất bại thì buồn bã bỏ đi.
Văn Thính Ngữ thoáng chốc lại nhìn ra phía cửa, Ngu Trĩ Nhất cũng đoán được cô đang đợi người kia.
Nhưng rất có khả năng… sẽ thất vọng.
Các học sinh bung xõa hết mình, còn gọi cả mấy chai rượu.
Văn Thính Ngữ ngày thường ít nói lại âm thầm uống vài chén, dường như đang trút hết nỗi lòng.
Ngu Trĩ Nhất không thể nhìn cô như vậy, giật lấy chai rượu: “Thính Ngữ, đừng uống nữa.”
“Không sao, tớ uống ít mà, không say được đâu.”
Là không say được, nhưng tâm tình của cô rõ là có gì đó không ổn.
Ngu Trĩ Nhất mím môi, nhẹ an ủi: “Thính Ngữ…Cậu đừng buồn quá, rất nhiều chuyện đều có thể nghĩ cách giải quyết mà.”
Văn Thính Ngữ nắm chặt ly thủy tinh, cúi đầu không cam lòng nỉ non: “Cậu ấy cứ gạt bỏ tớ, tớ có cách gì giải quyết đây?”
Lời này thật khiến lòng người đau xót.
Tuy tình cảnh của cô có tốt hơn so với Thính Ngữ, nhưng dường như cô cũng là một người yêu thầm nhỏ bé…Âm thầm thích người kia từ rất lâu, cho đến bây giờ cũng không dám tỏ lòng.
Muốn khuyên nhủ Văn Thính Ngữ, nhưng lại bị nỗi lòng bi thương khi yêu thầm của Văn Thính Ngữ lây nhiễm, tự nhiên cũng thấy chán nản.
“Thính Ngữ, cậu đừng nói nữa, tớ cũng yêu thầm mà…”
“Tớ với cậu làm sao giống nhau được?” Văn Thính Ngữ lắc đầu cười khổ: “Sự dịu dàng của cậu ấy chỉ dành riêng cho mình cậu, cậu là toàn bộ sự yêu thương và ngoại lệ của cậu ấy, hạnh phúc hơn so với rất nhiều người.”
Văn Thính Ngữ rót đầy rượu vào ly, đưa cho Ngu Trĩ Nhất, mình cũng cầm một ly, còn cụng ly với cô.
Cô nhìn chằm chằm vào ly rượu, chợt thốt ra cảm nghĩ tràn ngập hơi thở nghệ thuật: “Sự yêu thích của tớ lửng lơ giữa trời, sợ rằng chẳng thể nào vượt qua thiên sơn vạn thủy.”
Ngu Trĩ Nhất: “…”
Mặc dù có chút cay đắng xót xa, nhưng nghe câu này chợt thấy hơi buồn cười là sao nhỉ?
Trước khi đi, Văn Thính Ngữ vỗ vai cô, ghé xuống nói: “Tin tớ, cứ dũng cảm tỏ tình với Thời Dịch đi.”
Ngu Trĩ Nhất đích thân đưa Văn Thính Ngữ ra ngoài, đỡ cô lên xe.
Quay lại dưới tầng, cô định đứng chờ trước rồi gọi điện cho Thời Dịch, tránh làm phiền cậu và bạn học liên hoan.
Ngu Trĩ Nhất đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh, chợt nghe có tiếng người gọi mình.
“Ngu Trĩ Nhất.”
“Hả?” Ngu Trĩ Nhất quay lại nhìn, thấy Liêu Triết Văn đang đi tới.
“Lớp trưởng, sao thế?” Cô hỏi.
Liêu Triết Văn dừng lại cách cô nửa mét, đột nhiên hỏi: “Trước kia có phải cậu từng làm rơi một cuốn sổ không?”
“…” Nhắc đến chuyện này, trong đầu Ngu Trĩ Nhất lập tức có đáp án. Trước đây chuyện ngoài ý muốn này dọa cô sợ chết khiếp, đương nhiên cô không thể nào quên.
Thế nhưng điều cô tò mò là: “Sao cậu lại biết?”
“Nói ra thì cậu còn nợ tớ một ân tình.”
“Chẳng lẽ là…ban đầu lớp trưởng nhặt được cuốn sổ đó?”
“Đúng thế.” Chuyện cũ giấu trong lòng hai năm, trước khi tốt nghiệp cuối cùng Liêu Triết Văn cũng nói ra: “Từ khi cậu vào lớp A16 thì tớ đã biết.”
Cậu từng xem cuốn sổ đó, cũng biết bí mật của Ngu Trĩ Nhất.
Cậu biết Ngu Trĩ Nhất thích Thời Dịch.
“Thật ra tớ còn biết một bí mật của cậu.”
“Cái…cái gì?” Tâm sự thiếu nữ tự cho là giấu diếm rất tốt đột nhiên bị người khác vạch trần, cô gái nhỏ hơi bối rối.
Liêu Triết Văn tiến thêm một bước, Ngu Trĩ Nhất liền lùi về sau một bước.
Liêu Triết Văn nặng nhọc thở dài: “Cậu né cái gì? Tớ chỉ muốn nói với cậu bí mật thứ hai thôi.”
Ngu Trĩ Nhất đứng vững lại, căng thẳng vặn vẹo ngón tay: “Cậu nói đi.”
“Tớ còn biết cậu…”
Không chờ cậu nói hết lời, Ngu Trĩ Nhất đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.
Thời Dịch vừa mới đi xuống dưới đã nhìn thấy một cậu con trai hơn quen mắt dồn cô gái nhỏ nhà cậu vào một góc, suýt nữa thì giơ nắm đấm ra chào hỏi!
Đương nhiên cậu không phải người không biết lý lẽ, trước khi làm rõ tình cảnh, cậu thẳng thừng kéo Ngu Trĩ Nhất về cạnh bên người mới thấy yên tâm.
“Anh.”
“Nãy giờ đang nói gì đấy?”
Nhìn bộ dáng phòng bị của Thời Dịch, Liêu Triết Văn trái lại tỏ vẻ ung dung, không nhanh không chậm nhìn về phía Ngu Trĩ Nhất: “Nói bí mật của bọn mình, phải không?”
Cậu cá Ngu Trĩ Nhấ không dám để lộ bí mật.
Liêu Triết Văn đoán không nhầm, chuyện khác thì Ngu Trĩ Nhất luôn trung thực khai báo, chỉ có mỗi bí mật này là không dám dễ dàng nói ra.
“OK, vậy bí mật của hai người đã nói xong chưa?”
“Rồi, rồi! Bọn anh cũng về rồi à? Bọn mình nhanh về nhà đi.” Cô sốt ruột muốn kéo cậu rời đi, vì cô không thể hoàn toàn tin tưởng có khi nào Liêu Triết Văn đột nhiên thốt ra sự thật gì đó giống như hồi nãy.
Thời Dịch thấy cô chột dạ thì hơi khó chịu. Nhưng nhìn cô gái nhỏ ỷ lại vào mình, phòng bị với người đứng đối diện kia, lại thấy vui sướng trong lòng.
“Ừm, về nhà thôi.” Tạm thời cậu không tính toán đến cái bí mật gì đó kia, ôm vai cô gái nhỏ xoay đi.
Liêu Triết Văn nhìn bóng hai người dần xa, gỡ kính xuống lau thật sạch mắt kính.
Về phần…
Ngu Trĩ Nhất chột dạ, bây giờ chắc chắn không thể nào yên tâm.
Hai người lên xe bus, may mắn có một hàng ghế trống.
Ngu Trĩ Nhất ngoảnh sang nói với Thời Dịch: “Anh, anh đừng nghe cậu ta nói, em với cậu ta chẳng có bí mật gì cả.”
“Hửm? Thế à?” Gương mặt chàng thiếu niên vẫn bình thản như thường.
“Thật mà, thật hơn cả vàng luôn! Em với cậu ta cũng có quen biết gì đâu.”
Nếu Liêu Triết Văn nghe được câu này chắc tức hộc máu mất. Học cùng lớp hai năm, lại còn làm lớp trưởng thế mà bị coi là “không quen biết”.
“Thế em nói thử xem, lúc nãy em với cậu ta nói chuyện gì?”
“Thì…”
Cô nhớ lại lời Văn Thính Ngữ cổ vũ trước khi đi, ngước mắt nhìn Thời Dịch, tâm tư rục rịch khó kiềm chế.
==
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hình như cũng lớn vậy rồi mà chưa hôn nhỉ, chương sau cho tí kích thích có được hem?