Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ân...? Ta có thể tự cầm.” Mộc Tín Xa không có phát hiện y cầm theo ô đã làm Anh Dạ Mạc mang một lòng phức tạp lớn lao, còn tưởng rằng hắn hảo tâm muốn giúp y bung dù.
“Ngươi nghĩ muốn trạc thương ta cùng Kì Kì sao?” Vẫn bị ô chạm đến, hắn muốn phát hỏa, chẳng lẽ người này một chút tự giác đều không có?
* trạc: đâm / đụng / chạm.
“Vậy được rồi... Cám ơn ngươi...” Hiểu được ý tứ của hắn, Mộc Tín Xa cười cười, nguyên lai là bởi vì điều này a...
Nhìn y tươi cười,Anh Dạ Mạc bắt đầu cảm thấy được hắn không nên mềm lòng.
Hắn chính là nhịn không được nghĩ muốn giúp y mà?
Anh Húc Kì một chút kéo Mộc Tín Xa ăn cái này, một chút ăn cái kia, chính là vui vẻ thật sự, Anh Dạ Mạc tuy rằng không nghĩ cùng Mộc Tín Xa đi dạo phố, nhưng xem Anh Húc Kì vui vẻ như thế, hắn cũng hiểu được nên tâm tình tốt lắm,vừa mới không thoải mái lập tức theo tan thành mây khói.
Chính là đi cứ đi, Anh Dạ Mạc lại phát hiện Mộc Tín Xa giống như càng ngày càng dựa vào hắn, thậm chí rất nhanh dán lấy mình, điều này làm cho tâm tình đang tốt nhất thời phá hỏng.
“Ngươi nhất định phải dán lấy ta gần như thế sao?” Anh Dạ Mạc nói. Tuy rằng đám đông chen chúc, nhưng là không có chen chúc đến dán vào người khác?
“Này...” Mộc Tín Xa chính là xin lỗi đối hắn cười cười, nhưng tựa hồ không tính toán cách hắn xa chút.
“Rốt cuộc là để làm gì?!” Anh Dạ Mạc ngữ khí lại càng kém chút.
“Có người... Sờ ta...” Mộc Tín Xa nói ra, vừa mới có người một mực trộm sờ mông y.
Nghe xong câu này, Anh Dạ Mạc chỉ cảm thấy hắn mau bùng phát, cũng không phải nữ hài tử bị sờ, một đại nam nhân gặp loại sự tình này không biết nghĩ biện pháp giải quyết sao? Y rốt cuộc là muốn làm gì a...?!
Chịu không nổi Mộc Tín Xa vẫn hướng trên người hắn dán lấy, hắn đành phải dừng lại cước bộ, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân lén lút đi theo phía sau Mộc Tín Xa.
“Tiên sinh, mời ngươi tự trọng chút.” Anh Dạ Mạc trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái,cũng ra tiếng cảnh cáo.
Nam nhân kia đem mắt chuyển hướng nơi khác, một bộ không có việc gì, cũng không thừa nhận y vừa mới làm gì.
Vốn tưởng rằng cảnh cáo một chút có thể dọa đối phương, ai biết đi không vài bước Mộc Tín Xa lại nhích lại gần hắn.
“Ngươi là nghe không hiểu tiếng người sao? Gọi ngươi không cần sờ ngươi còn sờ!” Xoay người trực tiếp bắt lấy tay đối phương, quả nhiên bị hắn bắt được, thật sự là biến thái chết, ngay cả nam nhân đều sờ!
“Mạc Mạc...? Xảy ra chuyện gì?” Anh Húc Kì hiện tại mới phát hiện sự tình không thích hợp, vì cái gì Anh Dạ Mạc thoạt nhìn giống như muốn vặn gãy tay đối phương, đây là chuyện gì vậy?
“Ngươi hỏi hắn a!” Anh Dạ Mạc lực tay không nhỏ, người nọ đau đến cầu hắn buông tay, chính là hắn mới không để ý tới.
“Dạ Mạc... Đừng như vậy... Tất cả mọi người đang nhìn...” Mộc Tín Xa nhảy ra khuyên hắn,muốn hắn nhanh buông đối phương ra.
Lập tức, Anh Dạ Mạc thật sự muốn mắng người, nhưng sự tu dưỡng không cho phép hắn làm như thế.
Rõ ràng là Mộc Tín Xa giả trang đáng thương cầu cứu hắn, hắn ra mặt giúp y lại đổi lấy kết cục này? Quả thực không nên giúp y!
“Ngươi còn dám sờ một lần, ta liền vặn gãy tay ngươi!” Căm giận buông đối phương ra, Anh Dạ Mạc không quên cảnh cáo y một phen.
Ta tuyệt đối không hề nhúng tay quản chuyện Mộc Tín Xa! Anh Dạ Mạc ở trong lòng âm thầm hạ quyết định.
Tuy rằng đối phương không dám xằng bậy nữa, nhưng Anh DẠ Mạc cũng căng mặt không hề nói chuyện.
Từ Lão Nhai đi ra, nhìn bầu trời sáng, thế là Anh Húc Kì đề nghị muốn đi biển một chút.
Chạng vạng gió biến có chút lạnh, Mộc Tín Xa cũng mang theo áo khoác, nhưng tính phủ thêm mà thôi, tùy tùng của y lại ở xe chờ, không theo kịp vì hắn bung dù.
Biển nơi này đều là màu thủy lam, phi thường xinh đẹp.
Mộc Tín Xa ngồi xuống hảo hảo thưởng thức biển, cũng không thấy qua biển xinh đẹp.như thế Khó trách rất nhiều người đều thích biển, y cảm thấy được nhiều ít có thể lý giải được.
Dù sao thân phận của y, không có biện pháp làm việc này.
Chưa làm qua chuyện tình, sao có biện pháp lý giải đây?
Một bên bước trên đường có một chút người đang vận động, có đại nhân, tiểu hài tử tay dắt tay tản bộ, gió biển từ từ lướt qua mặt, trong không khí bay theo hương vị nước biển nhẹ nhàng khoan khoái, thời gian tựa hồ như chậm lại, hết thảy đều là sự yên lặng.
Yên tĩnh làm cho Mộc Tín Xa thích cực kỳ, y đã lâu không có thả lỏng qua như thế.
Nhắm mắt, ngẩng mặt, chuyên tâm hô hấp không khí, mỗi một lần hít vào phun ra đều làm cho y cảm thấy được càng thả lỏng, trên mặt cũng không tự giác mỉm cười.
Thật hy vọng thời gian cứ dừng lại như vậy thì thật tốt.
Anh Dạ Mạc vốn muốn tới xe giúp Anh Húc Kì lấy thêm quần áo, lại phát hiện Mộc Tín Xa lộ ra vẻ mặt này, điều này làm cho hắn cảm thấy có điểm không hiểu kỳ lạ.
Người này tuy rằng thực yêu cười, nhưng là làm cho hắn cảm thấy được, là phát ra từ nội tâm nụ cười vẫn là lần đầu tiên.
Y cũng sẽ có một mặt như vậy? Là bởi vì nghĩ đến cái gì vui vẻ như thế?
Không đúng, y như thế nào thì cũng không liên quan chuyện của ta! Anh Dạ Mạc nói cho chính mình chấm dứt phỏng đoán, hắn không thể cùng người này dây dưa, bằng không người không hay ho chính là hắn mà thôi, thế là không nghĩ tới y, trực tiếp hướng phía xe lấy áo khoác,lại lần nữa đi đến bờ cát.
Trải qua hít thở không khí, Mộc Tín Xa cảm thấy được y thả lỏng rất nhiều, y chậm rãi mở mắt, ánh vào trước mắt chính là một tảng biển lớn xanh thẳm, tâm tình thật sự tốt lắm.
Y cũng không có theo Anh Húc Kì bọn họ cùng nhau cử động, mà là một mình một người ngồi trên hòn đá, nhìn trên bờ cát, nhìn mọi người.
Song song đó, tầm mắt hắn dừng lại tại nơi chói mắt trên người hai người kia.
Anh Húc Kì một đầu tóc vàng rất sáng mắt, hơn nữa cũng biết y vốn rất hoạt bát, cho nên nhìn y chơi thành như vậy thật cảm thấy được là trong vòng dự kiến. Có điều làm cho y cảm thấy ngoài ý muốn là Anh Dạ Mạc, nam nhân này cũng sẽ có loại vẻ mặt này sao? Thoạt nhìn phi thường vui vẻ.
Có đúng hay không luôn đối y lạnh nhạt, khẩu khí cũng rất kém cỏi, hắn thật sự chán ghét y thế sao?
Nhưng là y cũng không chán ghét hắn, ngược lại còn đối hắn rất có hứng thú, dù sao hắn là một trong những nam nhân đối y lạnh nhạt.
Nhưng muốn nói là lạnh nhạt cũng không giống, là như thế này, hẳn là tâm phòng đi? Bằng không cũng sẽ không cùng Anh Húc Kì ngoạn nháo thành như vậy.
Y hình như là lần đầu tiên nhìn hắn cười, hắn cười rộ lên xem tốt lắm, vốn bộ dạng cũng đủ tuấn lãng, hơn nữa tươi cười khêu gợi, đều cảm thấy được hắn rất vừa mắt.
Nhìn thân ảnh bọn họ đùa giỡn, Mộc Tín Xa lại dần dần xuất thần, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm, suy nghĩ của y bị cuốn vào một vòng gợn sóng, chậm rãi xoay chuyển...
Thẳng đến khi tiếng Anh Húc Kì đột nhiên ở bên tai truyền đến, y mới phát hiện hai người đã ở bên cạnh y.
“Tín Xa, ngươi không thoải mái sao? Sao gọi ngươi cũng không phản ứng.” Anh Húc Kì cũng không biết hô y vài lần, chính là y không phản ứng.
“Thật có lỗi, ta đang suy nghĩ, xảy ra chuyện gì sao?” Mộc Tín Xa cười, xem ra y nghĩ đến rất chuyên chú.
“Chúng ta cần phải trở về.” Anh Húc Kì nói.
“Hảo.” Mộc Tín Xa ngẩng đầu, nguyên lai sắc trời đều muốn tối.