Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tuyệt Luyến - Chức Vân
  3. Quyển 1 - Chương 10: Kết thúc
Trước /23 Sau

Tuyệt Luyến - Chức Vân

Quyển 1 - Chương 10: Kết thúc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chớp mắt tỉnh lại, Hà Húc Đông theo phản xạ nhìn về phía đầu giường.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, nhìn thân hình trần trụi của Hướng Hiểu Đông, đầu gối lên tay hắn sau ngủ, hô hấp đều đặn. Da thịt trắng nõn, cơ thể cong mềm mại, bị che lấp sau tấm chăn là những dấu vết mãnh liệt của đêm qua.

Bàn tay nhẹ vuốt mái tóc đen của người say giấc, nhẹ nhàng cảm nhận.

Kỳ thật đây không phải lần đầu tiên hắn làm như vậy, nhìn Hướng Hiểu Đông ngủ, cũng không phải lần đầu tiên dịu dàng ôm ấp cậu ấy nhưng mà khi đó hắn không biết… Không, phải nói là kháng cự, kháng cự chuyện hắn yêu cậu ấy.

Cho tới bây giờ hắn mới hiểu rõ, hóa ra dĩ vãng mỗi lần quay về nhà nhìn thấy cậu ấy, đã cảm thấy thỏa mãn.

“Thật xin lỗi!” Hắn khe khẽ nói bên tai Hướng Hiểu Đông, rồi lại không nỡ rời xa hôn cậu ấy một cái. Cố chấp, ngu muội của hắn đã khiến Hiểu Đông chịu khổ quá nhiều, tổn thương quá nhiều, vậy mà Hiểu Đông vẫn như trước nguyện ý tha thứ cho hắn.

Người trong lòng động đậy, mí mắt run run chậm rãi mở ra. Tầm mắt ngước lên bắt gặp cái nhìn của Hà Húc Đông, cậu ngờ ngợ chớp chớp mắt, ngần ngại gọi nhỏ.

“Húc Đông?”

“Chào.” Hà Húc Đông khẽ mỉm cười lần xuống thắt lưng người yêu, trên môi cậu ấy đặt lên một nụ hôn.

Hướng Hiểu Đông khẽ rùng mình, than nhẹ một tiếng ôm lấy Hà Húc Đông.

“May mắn…” Cậu hạ giọng nói.

“Làm sao vậy?” Hắn nhíu mi khó hiểu hỏi người đang nằm trong ngực.

“Tôi còn cho rằng tôi đang nằm mơ…” Tay cậu ôm xiết lấy lưng Hà Húc Đông.

“Hiểu Đông…” Hà Húc Đông khẽ gọi, là do hắn làm cậu ấy bất an “Thực xin lỗi”

Hướng Hiểu Đông vội vã lắc đầu, “Không cần giải thích”

Hà Húc Đông trầm mặc một lát, đột nhiên mở miệng hỏi “Có phải mệt lắm hay không?”

“Không sao, có chuyện gì vậy?” Cậu khó hiểu nhìn tình nhân.

“Tôi muốn đưa cậu tới một nơi.” Gạt bỏ mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Hướng Hiểu Đông, Hà Húc Đông mỉm cười hiền hòa, nhưng trong mắt lại thoáng bi ai bất đắc dĩ nói “Việc này, cậu có quyền được biết.”

Hướng Hiểu Đông giật mình, mỉm cười, gật đầu, hôn lên đôi môi dường như đang cô đơn.

/

***

/

Nơi này là…

Cậu biết nơi này là nơi nào, nhưng mà vì sao Húc Đông dẫn cậu tới chỗ này?

“Lại đây.” Hà Húc Đông đưa tay về phía cậu, dịu dàng rồi lại bá đạo ra lệnh.

Hướng Hiểu Đông thoáng chần chờ, đặt tay vào trong lòng bàn tay vững chãi, giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người để anh ta dắt đi.

Rốt cục bọn họ ngừng bước, ánh mắt hai người dừng lại trước tấm bia mộ, trên đó là hình ảnh người phụ nữ có khuôn mặt từ ái nhưng phảng phất ưu thương.

Đúng vậy! Nơi này là nơi mẹ của Hà Húc Đông vĩnh viễn nằm lại.

“Nơi này… Cậu đã tới vài lần phải không?” Hà Húc Đông thấp giọng, ánh mắt vẫn đặt ở trên tấm bia đá “Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi cùng cậu tới.”

Hướng Hiểu Đông mờ mịt gật đầu, bởi vì cậu đang nghĩ không biết vì sao Hà Húc Đông biết cậu tới mộ mẹ anh ta.

“Tôi nghĩ anh không biết…”

“Tôi biết hết. Nhiều năm rồi cậu vẫn thay tôi đến thắp hương cho bà ấy, tôi rất cảm ơn cậu. Kỳ thật tôi không tới, không phải vì quá bận rộn, cũng không phải đã quên… Mà là khi an táng bà, tôi đã từng phát thệ, trước khi đạt được mục đích sẽ không tới gặp bà.” Hà Húc Đông quay đầu nhìn Hướng Hiểu Đông đều đều nói tiếp “Cậu có biết chuyện của mẹ tôi không? Là câu chuyện muôn thuở… Ở một thị trấn nhỏ, một cô gái trẻ yêu một kẻ có dã tâm, kẻ đó vì theo đuổi tiền tài quyền lực mà vứt bỏ vợ con, mẹ tôi còn ngốc nghếch yêu ông ta, ngay cả họ cũng không chịu cho tôi sửa, chấp nhất tin tưởng ông ta một ngày nào đó sẽ trở lại bên bà.”

“Sau khi ông ta ra đi, chúng tôi sống rất khổ sở. Cuối cùng kỳ nghỉ hè khi tôi học cao trung, mẹ tôi không chịu được nữa phải nhập viện, còn tôi mỗi ngày đều cãi vã, châm chọc, khiêu khích cậu tôi khiến chúng tôi không thể ở chung với nhau, vậy nên tôi quyết định tạm nghỉ học đi làm kiếm tiền, vốn không muốn quay về trường học nhưng mẹ tôi nhất quyết bắt tôi học lại.”

Hướng Hiểu Đông chăm chú nhìn Hà Húc Đông, hiểu được anh ta đang nói với cậu những chuyện quá khứ chưa từng nói với ai. Cậu áp tay lên má anh ta an ủi, ánh mắt Hà Húc Đông mềm lại, nắm lấy tay cậu đưa lên môi hôn.

“Sau đó năm lớp mười một tôi gặp cậu.” Bàn tay trên môi hắn cứng lại, Hà Húc Đông hơi hơi cười khổ sở. “Cậu vẫn rất để ý đúng không? Khi đó… Tôi thành lập giao dịch với kẻ kia.”

Hướng Hiểu Đông rũ mắt, cắn cắn môi. Sao có thể không để ý? Cho tới bây giờ, cậu vẫn như trước không hiểu rốt cuộc là vì sao? Dù cho Hà Húc Đông đã nói cho cậu tình cảnh lúc ấy.

“Là vì mẹ tôi.” Giọng nói hờ hững của Hà Húc Đông truyền đến, khẽ khàng nâng khuôn mặt của Hướng Hiểu Đông lên. “Dùng việc chuyển viện của mẹ tôi làm điều kiện trao đổi, hắn muốn tôi tạo chứng cứ tình cảm đồng tính với cậu, ngày đó tôi cho rằng chuyện chẳng có gì, vậy nên không chút do dự.”

“Nhưng mà, khi đó tôi…” Hướng Hiểu Đông không rõ, lúc ấy cậu từng nhiều lần nói có thể nhờ cha cậu giúp đỡ.

“Tôi biết.” Hắn ôn hòa cắt đứt lời cậu ấy “Nhưng lúc đó tôi tình nguyện chọn phương pháp đó, vô luận như thế nào tôi cũng không muốn nhận sự trợ giúp của cậu.” Khi đó tâm tình phức tạp, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được là bởi hắn không muốn trước mặt người mình để ý lại tỏ vẻ yếu đuối, muốn có tự tôn.

Hướng Hiểu Đông giật mình, tựa như hoang mang.

“Sau khi cậu đi rồi, tôi cảm thấy tuy rằng khó chịu nhưng không muốn miệt mài theo đuổi… Nhưng chưa tới nửa tháng, mẹ tôi vì bệnh biến chứng từ giã cõi đời, chưa kịp chờ chuyển viện.” Trầm mặc, hắn tiếp tục “Ngày hôm sau khi mẹ tôi mất, luật sư của Hà gia tới trước mặt tôi, nói cho tôi biết rằng cha tôi đồng ý giúp đỡ tôi vô điều kiện hoàn thành chuyện học hành, nhưng sau đó muốn tôi trở về Hà gia kế thừa cơ nghiệp. Thật buồn cười, lúc trước ông ta vứt bỏ mẹ con tôi, sau đó lại mang tư thái kẻ ban ơn xuất hiện.”

Hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói ngập tràn oán hận.

“Luật sư của Hà gia xuất hiện quá nhanh khiến tôi đột nhiên hiểu được ông ta đã sớm biết cuộc sống của chúng tôi nhưng lạnh mặt không giúp đỡ. Ngày hạ huyệt mẹ, tôi đã ở trước mộ thề hai chuyện.” Hắn dừng một chút, “Một là, phải cướp đoạt hết thảy mọi thứ từ trong tay kẻ đã vứt bỏ mẹ con tôi; sau nữa là… Cả đời này tuyệt không dẫm vào vết xe đổ của mẹ, tôi không yêu bất luận kẻ nào.”

Hướng Hiểu Đông nghe vậy thân mình chấn động, trái tim dường như bị bóp chặt.

“Sáu năm, tôi dùng sáu năm, nỗ lực học tập tất cả thủ đoạn của ông ta, chuyện gì ông ta muốn tôi đều làm theo, học không từ thủ đoạn, học máu lạnh… Tôi học rất nhanh, có lẽ như mẹ tôi từng nói, tôi với người cha đó cực kỳ giống nhau.”

“Húc Đông” Hướng Hiểu Đông vội gọi.

Tuy Húc Đông nói vậy nhưng cậu nghe ra trong giọng nói của anh ấy là châm chọc, tự ti… Không phải nói về cha anh ấy mà là đang tự ng tự nói về bản thân mình. Rất đau lòng… Cậu hiểu được, Húc Đông chưa bao giờ để lộ bộ mặt thật này với bất cứ kẻ nào.

Hà Húc Đông lắc đầu, ý bảo hắn không sao.

“Sáu năm sau, cậu từ Anh trở về.” Bàn tay vuốt lên tóc Hiểu Đông, “Trừ bỏ kế hoạch phá hủy mọi thứ của người kia, tôi… Chưa bao giờ từng có dục vọng mãnh liệt như thế, lúc ấy tôi chỉ muốn có được cậu nên tôi dùng phương pháp hữu hiệu nhất, nhanh nhất. Không từ thủ đoạn dùng gia đình để bắt cậu ở lại bên tôi. Tôi vẫn không tìm hiểu nguyên nhân, đến giờ mới biết, đó là bởi tôi sợ hãi.”

Hắn hít sâu vào một hơi, tựa như lấy dũng khí để nhìn thẳng vào mắt Hướng Hiểu Đông.

“Ngày đó cậu hỏi tôi có yêu cậu không, câu trả lời của tôi là tôi không có khả năng yêu cậu. Kỳ thậy là tôi tự nói với bản thân mình, tôi không tin bản thân có thể yêu cậu, rõ ràng tôi đã thề không yêu bất cứ ai. Nhưng để cậu đi rồi tôi bắt đầu cảm thấy hết thảy không có ý nghĩa, mặc kệ là công ty hay là kế hoạch trả thù, cũng không thể làm tôi hứng thú. Cả người trống rỗng, mặc dù nhớ cậu nhưng lại cố chấp không chịu đi tìm cậu, không ngừng phủ nhận tình cảm của bản thân.

“Tôi đã sai quá nhiều, Hiểu Đông.” Hà Húc Đông mềm giọng “Mãi cho tới ngày đó, trước ngày tôi đến tìm cậu, tôi ngồi ở đây trọn một đêm. Tôi đem chuyện chín năm của chúng ta, triệt để suy nghĩ một lần.”

Ánh mắt sáng quắc chăm chăm nhìn Hướng Hiểu Đông, nhu tình ấm áp chưa từng có, không hề giả tạo.

“Tôi hiểu ra, tôi đã sớm yêu cậu. Không phải nửa tháng trước, không phải hai năm trước mà là từ rất sớm trước đó, có lẽ chín năm trước lần đầu tiên hôn cậu, tôi đã yêu cậu rồi.” Hắn cười khổ, “tất cả đều do tới giờ tôi mới thật sự nhận ra tình cảm đối với cậu, tôi không thể không thừa nhận bản thân quá ngu xuẩn.”

Nước mắt Hướng Hiểu Đông mãnh liệt tràn mi, cậu không muốn khóc nữa bởi trước đây cậu đau lòng đã đủ rồi nhưng nghĩ tới quãng thời gian chín năm, nghĩ tới mình đã từng tổn thương thế nào, từng chạy trốn, áp lực thống khổ, hết thảy, hết thảy giống như bị sa mỏng bao trùm vì tình cảm u mê, giờ toàn bộ hiện ra rõ ràng trước mắt.

“Đừng khóc, tôi không muốn cậu đau khổ nên mới nói cho cậu những chuyện đó.” Hà Húc Đông thở dài, nắm cổ tay Hướng Hiểu Đông gắt gao đặt lên ngực “Nhưng, lãng phí của cậu nhiều thời gian như vậy, khiến cậu thương tâm như vậy đều do tôi.”

Hướng Hiểu Đông ở trong lòng Hà Húc Đông lắc lắc đầu, chợt ý thức chỗ này là chốn công cộng, vội vã rời khỏi cái ôm. Nhưng cho dù như vậy cậu vẫn nắm chặt tay đối phương, trong lòng bàn tay hai người nóng tới đổ mồ hôi.

“Bây giờ cậu đã rõ, Hiểu Đông. Hà Húc Đông này chẳng qua là kẻ ích kỷ tùy hứng, ngoan cố lại không hiểu thế nào là tình yêu, một gã đàn ông ngốc nghếch mà thôi.” Hắn hít sâu, dừng lại một chút, giọng nói lộ sự bất an “Tôi như vậy, cậu có thể yêu tôi không? Có thể… luôn yêu tôi không?”

Đôi mắt như bị mê hoặc của Hướng Hiểu Đông gặp ánh mắt Hà Húc Đông, bốn phía xung quanh nhất thời trở nên yên tĩnh, tựa như chỉ có hai người bọn họ tồn tại, chỉ có bọn họ là chân thật.

Ánh mắt lơ đãng nhìn tới tấm bia mộ, Hướng Hiểu Đông mỉm cười. Hà Húc Đông đã dẫn cậu tới nơi này, ở trước mặt người quan trọng nhất với anh ấy, thổ lộ sự thật lời thề.

Nơi này là thánh địa trong lòng anh ấy.

“Luôn… là bao lâu?” Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng mở miệng, nước mắt vẫn đọng trên mi nhìn người đối diện.

“Cả đời.”

Hà Húc Đông nắm chặt tay, chân thành nhìn Hướng Hiểu Đông.

“Cả đời sao…”

Hướng Hiểu Đông than nhẹ một tiếng, nâng mắt nhìn Hà Húc Đông. “Anh có thể đồng ý không giấu diếm tôi bất cứ chuyện gì, không che giấu cảm giác của mình có được không?”

“Tôi thề, không giấu cậu bất cứ chuyện gì.” Hà Húc Đông khẩn trương trả lời.

“Vậy thì, yêu tôi đi!” Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Hà Húc Đông, khóe miệng cong lên nụ cười. “Dùng cả đời của anh chứng minh cho tôi xem, chứng minh anh thật lòng yêu tôi”

“Hiểu Đông…” Hà Húc Đông vừa mừng vừa lo hấp tấp nói “Nhưng tôi không biết… Tôi không biết liệu mình có thể làm cậu tổn thương nữa, tình yêu đối với tôi mà nói…”

“Không sao, không sao hết.” Hướng Hiểu Đông nhẹ điểm ngón tay lên môi đối phương ngăn câu nói “Sang Anh sáu năm, tôi vẫn cho rằng mình đã quên anh, nhưng vừa nhìn thấy anh, tôi mới hiểu bản thân là lừa mình dối người. Chín năm, tôi chỉ có mình anh, yêu chỉ có mình anh. Dù anh ích kỷ tùy tiện, ngoan cố lại không biết thế nào là yêu, đồ ngốc như anh nhưng tôi vẫn yêu anh. Mặc kệ người khác nói gì, tôi yêu anh, không thay đổi.”

Không khí xung quanh trở nên yên lặng, cho tới khi Hà Húc Đông đột nhiên mỉm cười, hôn lên ngón tay đặt trên môi mình. Hướng Hiểu Đông như bị điện giật rụt tay lại, thẹn đỏ cả mặt.

Trên ngón tay là cảm giác thân mật của tình nhân cậu chưa bao giờ được trải qua.

“Quả nhiên cậu còn cố chấp hơn tôi.” Hà Húc Đông cười nhẹ tự giễu.

“Hà Húc Đông?”

Hướng Hiểu Đông không hiểu đối phương muốn nói gì.

Hà Húc Đông bất thình lình kéo Hiểu Đông ôm trong lòng.

“Tôi muốn hôn cậu…” Hắn ôm hông cậu ấy, nhè nhẹ ghé vào lỗ tai đối phương thì thầm.

Hướng Hiểu Đông hoảng sợ “Nơi này còn có những người khác…”

“Tôi muốn hôn cậu.” Hắn ngang ngược nhắc lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt Hướng Hiểu Đông từ từ nâng lên.

“Nhưng mà…lỡ bị người ta nhìn thấy…” Hướng Hiểu Đông không biết phải làm sao, hai gò má đỏ ửng.

Hà Húc Đông mỉm cười chẳng quan tâm, rồi nghiêm túc nhìn vào mắt người trước mặt “Cậu không muốn sao?”

Hưởng Hiểu Đông ngẩn ngơ, thẹn đỏ cả mặt, nhìn lên môi Hà Húc Đông giây lát, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Vậy cứ để cho bọn họ nhìn đi. Bọn họ chưa từng nhìn thấy người ta yêu nhau chắc…”

Hà Húc Đông hùng hồn nói xong, nhìn thấy đối phương vì lời nói của hắn mà cười ngượng nghịu, hắn cúi xuống, môi chạm môi.

Hai cánh môi day nhẹ, chạm trong nháy mắt, hai người đồng thời mỉm cười, dấn sâu nụ hôn, tim đập nhanh hơn, bờ môi ve vuốt, vừa thân thiết vừa nhiệt tình.

Bọn họ không coi ai ra gì, hôn môi, cười ngọt ngào – là bởi đây là cái hôn bị muộn chín năm trời.

Đã không còn ai có thể ngăn cản tình cảm như lửa cháy, quá khứ cho tới hiện tại… Sau hôm nay, tình cảm ấy sẽ cháy tới khi sinh mệnh luân hồi.

Đây chính là tuyệt đối yêu say đắm.

/

Tuyệt luyến – tuyệt đối yêu say đắm.

Quảng cáo
Trước /23 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xấu Xí Lạnh Lùng

Copyright © 2022 - MTruyện.net