Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên tai nghe em gái cằn nhằn liên miên chuyện muốn xuất ngoại du học, Hướng Hiểu Đông gượng cười lắng nghe, lại không yên lòng liên tiếp nhìn về phía hà Húc Đông.
“Anh hai! Anh căn bản là không có nghe a!” Hướng hiểu Thu bất mãn lầu bầu, đem kẹp một khối sushi đặt lên đĩa: “Người ta sắp xuất ngoại a! lâu như vậy cũng không thấy được em gái bảo bối của mình, anh cũng sẽ không nỡ a!”
“Hiểu Thu.” Hướng Hiểu Đông bật cười. Trong mắt người ngoài, nàng là một cô gái có cá tính tự lập, nhưng ở trước mặt cậu, Hiểu Thu vẫn chỉ là cô bé con ưa làm nũng: “Em sao lại nói vậy? Anh hai đương nhiên sẽ rất nhớ em ah!”
“Vậy mà anh lại không nghe người ta nói chuyện?” Bĩu môi, nàng đem chén đĩa đầy đồ ăn đưa qua cho anh trai cầm.
Hai tay bưng lấy chén đĩa xấu hổ cười cười, Hướng Hiểu Đông kinh ngạc nhìn em gái cầm thêm một chiếc đĩa tiếp tục chiến đấu, đây đã là đĩa thứ ba rồi nha.
“Nhiều như vậy?” Hướng Hiểu Đông nhịn không được liền hỏi: “Em ăn hết được sao?”
“Không có sao ah, bên trong còn muốn lấy mấy món.” Nàng làm như lơ đãng chọc ghẹo: “Anh hai, ngày hôm qua mệt muốn chết rồi a? Phải hảo hảo tẩm bổ mới được.”
Khuôn mặt trắng nõn của Hướng Hiểu Đông xoát cái liền ửng hồng, “Em như thế nào…”
“Ngủ đến trưa mới rời giường, còn không phải mệt muốn chết thì là như thế nào?” Hướng Hiểu Thu kề sát anh trai, cười cười tiếp tục đùa dai: “Còn có, trên cổ có dấu hôn nga~”
Dấu hôn! Hướng Hiểu Đông giật nẩy mình, lại khổ nỗi hai tay đều vướng chén đĩa, không thể đưa lên che được, khuôn mặt hồng thấu không biết làm thế nào cho phải.
Tối quá thật phóng túng quá rồi. Bấc đắc dĩ nhìn bộ dáng vui vẻ của em gái, cậu cười khổ nghĩ.
“ Anh hai thoạt nhìn rất hạnh phúc nha!” Hướng Hiểu Thu tiếp tục kẹp lấy đồ ăn yêu thích, tự như có chút ngưỡng mộ than nhẹ: “Thật tốt quá.”
“Hiểu Thu…” Hướng Hiểu Đông có chút áy náy. Trong lòng cậu biết rõ Hiểu Thu chưa hoàn toàn quên đi Hà Húc Đông, nhưng nàng lại có thể như vậy ủng hộ mình.
“Em cũng muốn nói chuyện yêu đương đó.” Hướng Hiểu Thu giả bộ không nghe, nhẹ nhàng nói: “Không chừng em xuất ngoại lại câu được anh đẹp trai trở về nha!”
“Anh không có ý kiến, nhưng em cũng đừng hù ba mẹ.” Biết rõ em gái không muốn nói tới, Hướng Hiểu Đông cũng theo ý mà chuyển khai chủ đề. Kỳ thực, nếu muốn nói tới dọa sợ ba mẹ, bản thân cậu không phải đã làm quá tốt rồi sao.
“Sẽ không đâu a!” Hướng hiểu Thu quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh trai: “ Đã có thể tiếp nhận vượt qua giới tính trong tình yêu, cái kia quốc tịch đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ! Anh nói đúng không?”
“Nhưng là, ba mẹ không có…” Hướng Hiểu Đông á khẩu, ngơ ngác nhìn em gái: “Em nói là…”
“Muốn ba tiếp nhận còn cần phải có thời gian, nhưng em có thể nói cho anh biết, em cùng mẹ đều đứng về phía anh.” Nàng nhỏ giọng, ghé vào tai Hướng Hiểu Đông nói: “Cho nên anh không cần lo lắng, mẹ chỉ là muốn cùng người kia nói chuyện, giống như mẹ vợ coi mắt con rể vậy đó.”
Hướng Hiểu Đông chấn động, nửa muốn mở miệng nói nửa im lặng. Mẹ… chẳng những đã tiếp nhận chuyện của cậu cùng Húc Đông còn sẵn lòng chúc phúc cho bọn họ sao? Cái này…
“Hiểu Thu…” thanh âm Hướng Hiểu Đông có chút khàn khàn, chân thành cảm động nói ra mấy chữ: “Cám ơn em.”
“Tại sao phải cảm ơn? Chúng ta là anh em a! Huống hồ từ nhỏ tới lớn anh không biết đã giúp em bao nhiêu.” Nàng nháy mắt mấy cái, lại bưng thêm mấy đĩa đầy đồ ăn: “Bất quá cái này… về sau nếu em thực sự muốn tìm anh ngoại quốc đẹp trai, anh nên nghĩa bất dung từ giúp em nga! Anh hai.”
“Tốt rồi, chúng ta trở về đi! Em thực sự rất đói rồi.”
*********
Màn đêm buông xuống, Hướng Hiểu Đông có chút tim đập loạn nhịp ngồi bên cửa sổ sát đất, nhìn ánh đèn đêm lẻ tẻ giữa thành thị.
Có tiếng bước chân tới gần, đôi cánh tay im lặng vòng qua người, kéo cậu sát vào một lồng ngực.
“Đã muộn.” Hà Húc Đông trầm thấp nói.
“… Tôi không ngủ được.” Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng thở dài, lười biếng tựa trong lồng ngực người yêu.
Hà Húc Đông cũng không nói tiếp, chỉ đưa tay rũ rũ đi hơi ẩm trên mái tóc Hướng hiểu Đông.
“Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông bỗng nhiên gọi khẽ.
“Ân?”
“Tôi đột nhiên nghĩ đến, lần đầu tiên chúng ta tách ra… mới đó đã mười năm rồi.” Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng, có chút cảm thán nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh ah.”
“…” Bàn tay kia thoáng dừng lại một lát, Hà Húc Đông cúi đầu nhìn cậu: “Vì cái gì đột nhiên nhắc tới chuyện này?” Sai lầm trong dĩ vãng của hắn vẫn là không có cách nào bù đắp được đi?
“Tôi cũng không phải còn rất để tâm.” Hướng Hiểu Đông mỉm cười. Tuy thời điểm nhớ lại vẫn có chút đau lòng, nhưng dù sao cũng chỉ là nhớ lại: “ Chỉ là đột nhiên nghĩ đến…Lúc ấy, tôi căn bản không thể tưởng tượng được sẽ có ngày hôm nay. Còn có thể như vậy mà ở cùng một chỗ với anh… cảm giác… tốt đến không thể tưởng tượng nổi!”
Một người đã từng trốn trong phòng khóc đến tê tâm liệt phế, liều lĩnh chạy trốn khỏi Đài Loan, lúc ấy, khi ngồi trên máy bay, cậu chỉ cảm thấy linh hồn như vỡ tan thành ngàn vạn mảnh nhỏ. Những mảnh vỡ kia còn kẹt lại trong lồng ngực, chỉ cần trái tim còn đập thì còn đau đớn không chịu nổi.
Hướng Hiểu Đông than thở, chợt cảm thấy Hà Húc Đông đặt lên trán mình một nụ hôn rất nhẹ nhàng, như một lời cầu xin tha thứ.
Hướng Hiểu Đông nở nụ cười, giữ chặt hai tay hắn trước ngực. Không khí trầm ổn yên tĩnh lưu động trong đêm, bao quanh hai người đang tựa sát vào nhau.
“…Mẹ tôi đã nói gì với anh?” Hướng Hiểu Đông.
Khi cậu và Hiểu Thu quay lại, hai người đã ngừng nói chuyện. Chỉ là mẹ hốc mắt có hơi ẩm ướt, cùng nhu hòa trong ánh mắt Húc Đông, cậu hiểu là mẹ… xác thực như lời Hiểu Thu nói, sẵn lòng chúc phúc cho bọn họ.
Nhưng Hướng Hiểu Đông lại hoàn toàn không biết hai người họ đã nói những gì, cũng không tiện hỏi Hà húc Đông trước mặt mẹ cùng em gái.
Hà Húc Đông trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ xem nên nói từ đâu.
“Bác gái là nói, xã hội hiện nay sẽ không dung nạp chúng ta.” Trực tiếp đi vào trọng tâm lời mẹ Hướng, hắn chăm chú người trong lòng mi mắt có chút rũ xuống: “Bác hỏi tôi, cho dù có như vậy có phải hay không vẫn một mực yêu lấy em? Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn trở ngại cũng không thay đổi.”
Hướng Hiểu Đông nở nụ cười. Quả nhiên là giống lời Hiểu Thu đã nói, giống như mẹ vợ hạch hỏi con rể ah!
“…Chỉ cần là chuyện anh muốn làm, tôi tin là trên đời này không có bất kỳ ai có thể ngăn cản.” Hướng Hiểu Đông nhìn lên cười cười.
“Em có thể.” Hà Húc Đông chậm rãi nói, khóe mắt nhiễm lên một mạt vui vẻ nhàn nhạt, cúi đầu hôn lên môi Hiểu Đông: “Tôi nói cho bà biết, người thật sự không thể thiếu đối phương… chính là tôi.”
“Húc Đông!?” Hướng Hiểu Đông kinh ngạc nâng lên thân mình, lại trông thấy ánh mắt rất nghiêm túc của người yêu. Cậu vẫn cho là… giữa hai người, bản thân vẫn là người lưu luyến, phụ thuộc vào đối phương hơn… Nhưng là Húc Đông… Không! Có lẽ…
Dù đã qua một năm, nhưng số lần hai người dùng ái ngữ để thổ lộ tâm tình thật không nhiều. Có lẽ cả hai đều có cá tính hướng nội, cho nên thường xuyên dùng ánh mắt hay đụng trạm cơ thể để trao đổi, cảm nhận tình ý đối phương, ngôn ngữ quả thật đã bị xem nhẹ.
Lặng lặng cảm nhận đối phương, với hai người mà nói chính là điều hạnh phúc không gì so sánh được, vô cùng trân quý.
Mệt mỏi nhàn nhạt dâng lên, Hướng Hiểu Đông nhắm mắt lắng nghe tiếng tim đập bên tai.
“… Tôi sẽ không từ bỏ.” cậu chợt nhẹ nhàng nói: “Tôi nhất định… khiến cha chấp nhận, tôi tuyệt đối không rời xa anh!”
“Là chúng ta.” Hà Húc Đông lười biếng sửa lại lời ái nhân, để cho những sợi tóc mềm mượt của cậu trượt qua các khẽ tay: “Tôi nói rồi, tôi và em vĩnh viễn ở cùng một chỗ, tuyệt đối không chia lìa”
Hướng Hiểu Đông lại một lần nữa mở mắt, nở ra nụ cười sáng lạn: “Đúng vậy… là chúng ta.” Cậu thỏa mãn rúc sâu vào lồng ngục Hà Húc Đông, than nhẹ: “Chúng ta tuyệt đối không chia lìa.”
Khép mắt lại, Hướng Hiểu Đông thiếp đi trong lòng tình nhân.