Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối đông tuyết trên hiên nhà đã tan hết từ lâu, những phiến lá non đang vươn mình ra đón ánh nắng xuân sớm, nước sông cũng bắt đầu ấm dần. Hôm đó nắng rất đẹp Tần Tinh Bích xuất môn đến hiệu vải Gia Thiên may y phục mới cho mùa xuân.
Nàng ngồi trong xe vén rèm nhìn hơi Lăng Hoài gọi là nhà, hắn là con trai một. Cha mẹ hắn kinh doanh tửu quán cũng coi là có tiếng trong thôn Tây Đệ.
Xe ngựa chầm chậm đi tới cuối đường dừng trước gốc đào già, mà Lăng Hoài vẫn hay đùa là Già Nua xấu xí.
Nàng được A Minh dìu nhẹ xuống xe, nhìn lên tàng cây to lớn đang có dấu hiệu mọc mầm lá non, nàng bất giác bật cười: "Lăng Hoài thật càn quấy, cây đẹp như vậy chàng ấy lại thích mỉa mai."
Hắn chạy tung tăng, miệng gọi tên nàng, trên tay cầm ba sâu kẹo đỏ tươi, tới trước mặt Tần Tinh Bích rồi mỉm cười đưa lên miệng nàng một sâu hồ lô ngào đường. Hai cây còn lại hắn quăng cho A Minh hay càm ràm và đại thúc đánh xe ngựa.
Tần Tinh Bích không do dự cắn xuống một miếng, vị ngọt vừa bắt đầu xâm chiếm khoang miệng thì vị chua đã ập đến. Dư vị chua ngọt kích thích vị giác làm nàng vô ý bật ra tiếng nhai giòn tan. Nàng sợ bản thân thất lễ trước mặt tình lang liền nghiêng mặt che miệng, hắn lại không để ý cắn vào chỗ kẹo nàng vừa cắn qua đắc ý cười: "Thật ngon."
Tần Tinh Bích giật lại sâu kẹo nàng đỏ mặt lên tiếng: "Chàng lại thất lễ, A Minh và Lão Thất đang nhìn kìa."
(Lão Thất gia đinh đánh xe ngựa)
Hắn lại vô tư nắm tay nàng: "Đi ta đưa nàng đi câu cá."
Bên kia sông Lăng Hoài thuê một chiếc thuyền nhỏ, đó là lần đầu tiên Tần Tinh Bích được ngồi thuyền. Nàng ngồi trên mạng thuyền, đưa tay cầm cái cần câu được đại thúc móc sẵn một thứ gì đó rồi thả xuống nước.
Làn nước trong xanh, phản chiếu gương mặt tinh tú lây động lòng người, ánh nắng chói chang đang điểm thêm cho nàng sức sống.
Tần Tinh Bích cùng A Minh đã đợi gần một canh giờ chẳng thấy có cá cắn câu, nên bắt đầu có chút sốt ruột.
"Lăng Tiêu này ngươi là đang gạt người đúng không, sao câu mãi mà không có lấy con tôm chứ nói gì đến cá." A Minh ném phần vỏ bánh bao còn sót lại, lúc lén tiểu thư mua trên đường xuống nước gần chỗ Lăng Hoài thả cần.
Lăng tiêu ra vẻ hạ lưu nhìn TầnTinh Bích đang trầm ngâm ngắm cái cần: "Nàng đừng nghe nha đầu kia kích tướng, câu cá là phải thật kiên nhẫn."
Chiều Tà nàng mới lên xe ngựa trở về Tần Gia, tuy không câu được gì nhưng có thể nhìn ra nàng rất cao hứng, đây là trải nghiệm được đi thuyền câu cá đầu tiên của nàng. Thứ mà có lẽ không gặp được Lăng Hoài nàng vĩnh viễn sẽ không thể biết.
Tối hôm đó nàng lại nghiêm túc nhìn bàn cờ không biết nên hạ như thế nào, nàng đã nghĩ hết nữa canh giờ nhưng rồi lại lắc đầu.
Nàng cầm kim thâu từng đường kim mũi chỉ, nàng đang làm một cái hầu bao cho Lăng Hoài. Nàng biết mùa xuân đến phụ thân nàng Tần Lão Gia sẽ ở lại trong phủ kiểm tra lại số lượng trà năm nay sẽ nhập vào, nàng sẽ không thể viện lý do xuất phủ gặp Lăng Hoài.
Tần Tinh Bích cầm lấy khăn tay ho rất dữ dội, chiêc khăn tay màu trắng dính vết máu đỏ tươi. Nàng lo lắng nhìn ra cửa sợ A Minh nhìn thấy sẽ đi nói với phụ mẫu nàng, chiếc khăn tay nhỏ bị nàng giấu nhẹm đi.
* * *
Xuân phân đã tới, nàng đến góc cây đào đang bắt đầu nở hé những nụ hoa xuân sắc. Nàng đang đợi Thiếu niên lang của nàng, định bụng sẽ đưa cho hắn hầu bao rồi nói cho hắn biết bệnh tình không chữa được của mình.
Nghĩ tới đây nước mắt đã lưng tròng, kiếp này không thể bạc đầu nàng càng không dám nghĩ sẽ hứa hẹn kiếp sau. Từ xa tiếng hắn gọi tên nàng mang theo tiếng cười vui vẻ.
Thiếu niên lang đi tới nụ cười phong lưu tùy tiện ấy vội tắt khi nhìn thấy nước mắt lăng dài của vị cô nương hắn yêu: "Tinh Bích nàng làm sao vậy, ai ức hiếp nàng ư?"
Tần Tinh Bích vội dùng khăn tay lau đi giọt lệ rơi không đúng lúc: "Ta đang ngắm hoa chỉ là có cát bay vào mắt thôi, chàng có chuyện gì vui sao?"
Hắn giúp nàng lau nước mắt: "Ta sẽ lên kinh đề tên lên bản vàng làm rạng danh thôn Tây Đệ, ta muốn vào triều, muốn làm quan muốn cho nàng làm Lăng phu nhân vẻ vang khí phách không ai dám nhìn thẳng.
Hắn nói rất nhiều điều sau này nàng cũng bất chợt quên lun mạch ý nghĩ ban đầu của mình, hắn thấy nàng thất thần thì dẫn nàng đi đến cây tuyết mai, rồi nỡ nụ cười như dịu dàng đưa tay bẻ xuống một cành. Nhưng lần này cành chỉ còn mỗi lá vì hoa đã nở hết mất rồi.
Hắn nói:" Giờ thìn ba ngày sau ta sẽ lên kinh thành thi hương, tới lúc đó nàng tới tiễn ta có được không?"
Nàng đã gật đầu với hắn, nhưng ông trời lại muốn chia rẽ đôi uyên ương. Tối hôm đó nàng bắt đầu sốt, đại phu trực ở ngoài khuê phòng nàng cả đêm. Nàng cứ sốt cao không dứt nằm mãi trên giường, Tần Phu Nhân nước mắt rơi lã chã đứng bên cạnh. Bà đã đứng lau mồ hôi cho nàng, canh giữ bên giường hai ngày không dám nghỉ ngơi chợp mắt.
Ngày thứ ba cuối cùng nàng đã tỉnh, mẫu thân nàng và đệ đệ mừng rỡ cầm lấy tay nàng, bát cháo lỏng được mẫu thân sai người nấu đã được mang lên. Nàng ngay cả sức há miệng cũng không có, Tần phu nhân đau xé tim gan mà cạy miệng đút nàng từng chút một. Đến muỗng thứ tư nàng bắt đầu nôn, nhưng thứ nàng nôn ra không chỉ có cháo mà còn có cả máu.
Đại phu kêu nha hoàn đỡ nàng dậy kê cho nàng hai thang thuốc, nàng uống được hai muỗng đã ngủ thiếp đi. Tần Phu Nhân đã viết thư gửi tới cho Tần Lão Gia, ông đang trên đường buôn trà trở về.