Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lý Minh Lan chờ cơm trưa mà đến mười hai giờ vẫn không thấy Mạnh Trạch về.
Vừa định gọi đồ ăn ngoài thì có người bấm chuông cửa.
Lý Minh Lan nhìn qua mắt mèo.
Không nhìn rõ mặt người đó, nhưng có thể phán đoán là phụ nữ.
Người phụ nữ lại bấm chuông.
Một người phụ nữ đến nhà Mạnh Trạch? Lý Minh Lan tò mò, nhẹ nhàng mở cửa gỗ.
Lần này nhìn rõ rồi.
Người đến là một phụ nữ mang thai, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tròn trịa, ánh mắt tràn ngập ý cười, gặp Lý Minh Lan, mắt cô ấy mở to tròn xoe: “Ơ, đây là nhà Mạnh Trạch đúng không?”
“Đúng vậy.” Lý Minh Lan bình thản gật đầu.
Người phụ nữ ngạc nhiên: “Cô là?”
“Tôi là bạn học cấp ba của anh ấy.”
“Là cấp ba ở miền Nam phải không?”
“Đúng rồi.”
“Tôi tên là Hùng Duyệt Hỉ.” Cô ấy cười híp mắt, “Chồng tôi cũng là bạn học cấp ba của anh ấy, nghe nói anh ấy ở nhà không nấu ăn, chúng tôi vừa hầm chân giò, mang đến cho anh ấy.”
Tuy nhiên, Long Chính Sơ nói Mạnh Trạch không nấu ăn, nhưng lại không bảo vợ mang cơm đến, hơn nữa Mạnh Trạch đi ra ngoài, không có nhà.
Hùng Duyệt Hỉ ồn ào náo nhiệt, nghe nửa câu đầu, không nghe nửa câu sau, mang theo chân giò, hớn hở đến đây.
Cái tên “Hùng Duyệt Hỉ” này dường như đã nghe ở đâu đó, nhưng Lý Minh Lan không nhớ ra: “Mạnh Trạch không có nhà.”
Hùng Duyệt Hỉ bưng hộp thức ăn: “Tôi đưa chân giò cho cô nhé.” Cô ấy thật sự đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa, mang cái bụng bầu to tròn.
Lý Minh Lan cười, định đóng cửa chống trộm.
Nhưng khóa lại không mở được.
Cô thầm mắng Mạnh Trạch, trên mặt vẫn mỉm cười: “Anh ấy ra ngoài, có thói quen khóa cửa lại.”
“Ồ.” Hùng Duyệt Hỉ thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười, “Tôi đợi anh ấy về.”
Lý Minh Lan gật đầu.
Sự chú ý của Hùng Duyệt Hỉ từ chân giò chuyển sang Lý Minh Lan: “Mạnh Trạch vẫn còn liên lạc với bạn học cấp ba à? Lại là bạn nữ.”
“Thỉnh thoảng thôi.”
Mạnh Trạch có hai nhóm bạn học cấp ba, miền Bắc là những học sinh giỏi, họ và Mạnh Trạch chơi thân lâu hơn, hiểu Mạnh Trạch hơn, người có thể mang cơm đến nhà Mạnh Trạch chắc chắn là quan hệ rất thân thiết. Hùng Duyệt Hỉ đúng như tên gọi, mắt cong cong, tràn đầy niềm vui: “Bạn học nữ có thể bước vào nhà Mạnh Trạch chắc chắn không phải người thường.”
Đương nhiên không phải người thường, là kẻ thù.
Tình yêu và thù hận đều là những xung đột mãnh liệt, chi bằng nói chuyện một cách bình thường, Lý Minh Lan nói: “Bạn học nữ bình thường thôi.”
*
Sau một giờ trưa, Mạnh Trạch mới về.
Miền Bắc dần dần trở lạnh, khuôn mặt Mạnh Trạch như vừa chật vật từ trong sương giá trở về.
Lý Minh Lan thì giống như một ngọn lửa cháy lan tới: “Anh đi đâu vậy? Tôi đói bụng muốn chết rồi, anh còn khóa cửa nữa chứ, nếu tôi xảy ra chuyện gì ở đây, anh đền đứa con trong bụng tôi thế nào?”
“Câm miệng lại.” Anh đi một chuyến rồi lại quay về, từ tận đáy lòng anh vẫn không muốn cho cô ăn cơm trưa.
Nhưng từ lâu anh đã biết Lý Minh Lan chính là loại người này, huống chi, anh cũng phải ăn cơm trưa.
Mạnh Trạch liếc cô một cái sắc lẹm.
Cô chú ý đến cái túi trong tay anh.
Cái túi bị dính nước, những giọt nước bắn ra từ trong đó, có sự va chạm sống động, phát ra tiếng sột soạt.
Cô khịt mũi, ngửi thấy mùi tanh.
Anh xách túi vào bếp.
Cô nhìn thấy những con tôm lớn trong túi: “Làm món tôm luộc cho tôi, tôi sẽ rộng lượng không so đo với anh.”
“Tôi làm gì, em ăn đó, còn kén chọn nữa là không cho ăn cơm.”
Câu này chẳng phải là nói sẽ có cơm ăn sao, cô cười: “Được rồi, gọi tôi ăn cơm nhé.”
Tôm dù bị luộc đến đỏ au, nằm trong chiếc bát sứ nóng hổi, nhưng trong sự lạnh lùng của Mạnh Trạch lại giống như tôm ướp lạnh.
Lý Minh Lan giơ điện thoại lên xem lại ghi chú.
Cô bắt đầu cảm nhận được thai máy vào khoảng tuần thứ mười tám, cô nhớ lúc đó giống như quả bóng bay lăn trong bụng.
Không ai chia sẻ niềm vui khi lần đầu tiên cảm nhận được thai máy với Lý Minh Lan cả.
Cô đặc biệt ghi chú mục “thai máy” trong ghi chú.
Theo lý thuyết, bụng cô hiện tại chưa to, còn lâu mới đến tuần thứ mười tám, nhưng lại qua thêm một ngày nữa, chuyện giữa cô và Mạnh Trạch sắp kết thúc rồi.
Không có thời gian cho các câu hỏi phụ, tốt nhất là giải quyết nhanh gọn.
Cô hỏi: “Anh có biết thai máy không?”
Mạnh Trạch không đáp: “Hỏi Mike Sharp đi.”
Cô dùng gối đánh anh.
Anh không nói gì, khinh thường liếc cô.
Anh thật sự coi đứa con trong bụng cô là con hoang.
Lý Minh Lan tự nhốt mình trong phòng, không thèm để ý đến Mạnh Trạch.
Chờ đến khi Diêu Hi Trân giải quyết xong xuôi, mọi chuyện lắng xuống, cô sẽ lập tức chạy ra ngoài.
Ngoại trừ ăn ngày ba bữa, cô không ra khỏi phòng.
Sự giao tiếp giữa Lý Minh Lan và con trai cũng rất ít ỏi.
Cô hỏi: “Học hành thế nào rồi?”
“Khá ổn.” Gen di truyền siêu phàm, ngay cả thái độ đối với vị trí nhất lớp cũng giống hệt nhau.
Một mình ở trong phòng quá buồn chán, Lý Minh Lan lại nói chuyện với chị dâu.
Vu Ly cười: “Đúng rồi, trường Thâm tuần sau có hội thao, nó thi chạy.”
Lý Minh Lan: “Nó không nói với em.”
Vu Ly: “Chị nghe hàng xóm tầng trên nói.”
Lý Minh Lan: “Chị dâu, chị đừng nói với Thâm nhé, em sẽ lén lút đến xem nó thi.”
Vu Ly: “Nói thật là anh chị cũng chẳng mấy khi quan tâm đến chuyện của nó, hàng xóm tầng trên tầng dưới không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ anh chị, nhà trên cũng có một cậu con trai học giỏi, nhưng lại khá nghịch ngợm, so sánh ra thì Thâm nhà mình ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn.”
Con trai là của cả nhà họ Lý: “Chị dâu, ban đầu em không định nói thật với nó đâu, nhưng nhất thời xúc động, em xin lỗi anh chị.”
Vu Ly: “Anh chị định đợi Thâm lên đại học rồi sẽ nói rõ sự thật với nó, nếu không nó cứ gọi em là cô.”
“Giờ nó cũng gọi em là cô.” Tiếng “cô” này khác hẳn với lúc trước nó tránh né, khác nhau một trời một vực.
*
Trưa hôm sau, Lý Minh Lan nhận được điện thoại của Diêu Hi Trân, anh ta nói ngắn gọn: “Minh Lan, hai ngày nữa thôi, đợi anh.”
Lý Minh Lan phấn chấn tinh thần, cô lập kế hoạch đi chơi, hai ngày nữa quay về miền Nam, hôm sau sẽ đến xem vẻ oai phong của con trai trong hội thao.
Cứ nhẫn nhịn Mạnh Trạch hai ngày nữa, cô sẽ được tự do.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Ngoài cửa có tiếng gõ cửa – không, là tiếng đập cửa.
“Lý Minh Lan.”
Lý Minh Lan nằm dài trên giường, trợn mắt nhìn cánh cửa.
“Lý Minh Lan.”
“Biết rồi.” Lại là giờ ăn trưa, cô biết điều, chậm rãi đi đến mở cửa.
Mạnh Trạch đứng ngoài cửa, khóe miệng ngậm một bông hoa băng.
“Có ta có nàng, giúp người hoạn nạn.” Cô hét to.
Chưa kịp hát câu tiếp theo, cô suýt thì bị điện thoại của Mạnh Trạch ném trúng mặt.
Anh đặt màn hình điện thoại trước mặt cô, Lý Minh Lan nhận được điện thoại của Diêu Hi Tân vào buổi trưa hôm sau.
Lý Minh Lan nhìn rõ ràng những chữ trên đó.
Tuy Thôi Viện lên hot search trên Weibo giải trí không phải chuyện hiếm, nhưng hot là vì lên cùng một hot search với Diêu Hi Tân.
Hình ảnh lớn nhất trong mục tin đồn là hình ảnh anh ta và Thôi Viện.
Chính là khoảnh khắc Thôi Viện va vào đầu gối anh ta.
Anh ta đỡ cô ấy.
Cô ấy cúi đầu.
Hình ảnh hơi mờ, nhưng tài khoản Weibo giải trí vẫn có thể đào ra được những tia lửa tình cảm nồng nàn từ đó.
Nếu không phải Lý Minh Lan đang ở show diễn, gần như cô sẽ tin vào thuyết tình yêu của tài khoản Weibo giải trí.
Nhưng Diêu Hi Tân nói hai ngày nữa mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Đương nhiên: “Mọi chuyện ổn thỏa” là do Lý Minh Lan tự thêm vào.
Không trách Diêu Hi Tân khó mở miệng, hóa ra là tin đồn.
Cô vẫn phải làm rõ cho bạn bè: “Tin đồn, bịa đặt.”
Một trong những kỹ năng của Mạnh Trạch là dùng vẻ mặt không cảm xúc để diễn tả sự mỉa mai chế giễu, ví dụ như lúc này.
Lý Minh Lan có chút nghi ngờ về “hai ngày” của Diêu Hi Tân.
“Tôi nhốt mình ở trong nhà nữa là sẽ mọc lông mất.” Lý Minh Lan bưng ghế ra ban công, nửa người dựa vào lan can, cằm suýt thì đập vào tay vịn.
Mạnh Trạch đại xá thiên hạ: “Đi thôi, đi dạo.”
Lý Minh Lan lại nảy sinh ý nghĩ, ghi chú lại quên ghi mục “đi dạo”.
Một người mang thai giả và một người mang thai thật gặp nhau trong công viên.
Long Chính Sơ đã chuyển khỏi khu nhà cũ này lâu rồi, Hùng Duyệt Hỉ mấy ngày nay ở nhà bố mẹ chồng.
Cô ấy không sửa được thói quen nói từ tiếng Hàn“ajusshi”, gặp Mạnh Trạch là gọi như vậy.
Lý Minh Lan lập tức nhớ ra cô ấy là ai.
Hùng Duyệt Hỉ sau đó cũng biết Lý Minh Lan là ai: “Chúng ta thật có duyên, nhưng lại là lần đầu tiên gặp mặt.”
Lý Minh Lan mỉm cười, cô và Hùng Duyệt Hỉ đã từng dùng chung một số điện thoại.
Mạnh Trạch dù sao cũng là đàn ông, không có kinh nghiệm mang thai, anh nói thẳng Lý Minh Lan không biết chăm sóc con cái, bảo Hùng Duyệt Hỉ truyền đạt những kiến thức cơ bản trong thời kỳ mang thai cho Lý Minh Lan.
Hùng Duyệt Hỉ vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Hai người đã có con rồi sao, chúc mừng nhé.”
Mạnh Trạch không giải thích.
Lý Minh Lan liếc anh một cái, cô đã trải qua cả quá trình sinh nở, cần gì người khác dạy bảo.
“Hai người nói chuyện với nhau đi.” Mạnh Trạch lùi về phía đường mòn.
Bụng Hùng Duyệt Hỉ đã được sáu tháng rồi, ngồi xuống chỗ nghỉ mát, động tác khá chậm chạp.
Lý Minh Lan bước lên đỡ.
“Cảm ơn.” Hùng Duyệt Hỉ dựa vào cột đình, “Cô có bị ốm nghén không?”
“Chưa.” Lý Minh Lan ngồi xuống.
“Tôi có một cuốn sổ tay ghi chép, tôi bảo chồng tôi đi photo một bản, cô có thể xem các lưu ý.”
Biết là tốt bụng, Lý Minh Lan không từ chối.
Đồ bầu của Hùng Duyệt Hỉ có một cái túi lớn, cô ấy lấy ra từ trong đó một cuốn sổ tay nhỏ nhắn, lật một trang, nhìn một cái.
“Trước kia tôi hơi lo lắng cho hai người, không ngờ cô đã mang thai rồi, tôi quen ajusshi mười mấy năm rồi, anh ấy là một người đàn ông tốt.”
Nói ai? Ai là người đàn ông tốt? Lý Minh Lan quen Mạnh Trạch lâu hơn Hùng Duyệt Hỉ vài năm, nhưng nói về sự thân thiết thì Lý Minh Lan cho rằng mình không bằng: “Những năm nay, cô có liên lạc với anh ấy không?”
Hùng Duyệt Hỉ không đề phòng, người khác hỏi gì thì cô ấy trả lời nấy: “Có liên lạc, nhưng không nhiều, tôi và chồng tôi quen nhau cũng là nhờ ajusshi, anh ấy là người mai mối cho tôi và chồng tôi, nhìn anh ấy cô đơn một mình, tôi thấy không đành lòng.”
Nói ai? Ai cô đơn? “Anh ấy gần như là người trong làng giải trí, có năng lực, rất được hoan nghênh.”
Hùng Duyệt Hỉ cúi đầu, lật cuốn sổ tay sang một trang: “Anh ấy là người rất trọng tình cảm, tính cách khá kín đáo, có chuyện gì cũng giấu trong lòng, thật ra, anh ấy ngoài lạnh trong nóng.”
Đó cũng chính là nhận xét của Lý Minh Lan về Mạnh Trạch hồi cấp ba.
Hùng Duyệt Hỉ: “Nhưng đàn ông mà, phải thật thà đáng tin cậy, không thể chỉ nghe lời đường mật.”
Lời đường mật đối với Mạnh Trạch quá khắt khe, Lý Minh Lan hừ lạnh: “Anh ta không lạnh lùng đã là tốt rồi, đúng rồi, cô và chồng cô quen nhau như thế nào?”
Điều này làm khó Hùng Duyệt Hỉ, cô ấy lật lại cuốn sổ tay, nhìn thấy trang trống.
*
Tối hôm kia.
Vì mang thai nên chân Hùng Duyệt Hỉ thường xuyên bị phù.
Buổi tối, Long Chính Sơ đang xoa bóp cho vợ, nghe nói nhà Mạnh Trạch có bạn nữ học cấp ba đến.
Long Chính Sơ suy nghĩ một chút, không, không cần suy nghĩ nữa.
Để kẻ máu lạnh vô tình không nhận người thân là Mạnh Trạch cho phụ nữ ngủ lại nhà, ngoài người đó năm đó ra, không có người thứ hai.
Anh ta nói câu trả lời cho Hùng Duyệt Hỉ.
Hùng Duyệt Hỉ bừng tỉnh: “Em nhớ ra rồi, em đã nói chuyện điện thoại với bạn nữ học cấp ba của anh ấy.”
Long Chính Sơ búng tay: “Trùng hợp thật, anh cũng đã nói chuyện điện thoại với bạn nữ học cấp ba của cậu ấy, tên Lý Minh Lan phải không?”
“Hóa ra họ lại ở bên nhau rồi.” Không cần phải nói cũng biết Hùng Duyệt Hỉ rất vui.
Long Chính Sơ không mấy lạc quan: “Không độc thân cả đời thì thật có lỗi với tính cách của Mạnh Trạch.”
“Vậy phải làm sao?”
Long Chính Sơ ôm vai vợ: “Có muốn uống rượu mừng của họ không?”
Hùng Duyệt Hỉ liên tục gật đầu.
“Chúng ta phải hô hào cổ vũ cho họ.” Long Chính Sơ lại nói, “Vợ à, em nói chuyện thẳng quá, anh sợ có vài chuyện không nên nói em cũng nói ra mất, anh lập một dàn ý, em cứ theo chủ đề trong dàn ý mà nói vòng vo, vượt quá phạm vi trong dàn ý, một chữ cũng không được nói.”
Hùng Duyệt Hỉ bịt chặt miệng lại, liên tục gật đầu.
*
Lúc này Hùng Duyệt Hỉ hơi lo lắng, vì câu hỏi của Lý Minh Lan không có trong dàn ý.
“Có lần tôi làm mất điện thoại, tôi gọi điện thoại cho ajusshi, rồi… anh ấy tìm được tên trộm, ừm… chồng tôi là luật sư, anh ấy đến xử lý vụ án, tôi và chồng tôi quen nhau.” Nói chỉ một đoạn thôi mà Hùng Duyệt Hỉ cứ lắp bắp, “Tôi không biết kể đầu đuôi câu chuyện, hôm nào gặp chồng tôi, anh ấy sẽ kể cho cô nghe.”
Cô ấy đóng cuốn sổ tay lại, mắt như trăng non: “Tóm lại, ajusshi không giỏi ăn nói, nhưng là người tốt.”
Lý Minh Lan cười nhẹ.
Những bạn học cấp ba miền Bắc này quả nhiên là ủng hộ Mạnh Trạch.
Trước kia, cô chắc chắn rằng, Lý Minh Lan cấp ba ngây thơ thì ngây thơ, nhưng tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm người.
Mạnh Trạch thi đại học xong quay lại miền Bắc, sau đó anh lại quay lại, cô không so đo với việc anh không muốn về.
Anh không muốn có con, cô đặt mình vào vị trí anh để nghĩ, trong cảnh tượng năm đó, điều này cũng là điều bình thường.
Khi gặp lại, biết anh bỏ học, cô cũng không so đo nữa.
Sau đó, Vương Nam Nhạc nói Mạnh Trạch bị bắt vì chiến dịch trấn áp mại dâm của cảnh sát.
Lý Minh Lan vẫn không từ bỏ.
Anh để lại một câu bảo cô đừng đợi.
Cơ hội không phải lúc nào cũng có, cô sẽ không đợi nữa.
Lý Minh Lan sờ bụng, nhẹ nhàng nói: “Đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy.”
Là của cô.
Là của nhà họ Lý.
Chỉ không phải của Mạnh Trạch.
*
Lý Minh Lan đi khỏi chỗ nghỉ mát trước.
Để lại Hùng Duyệt Hỉ đang muốn nói lại thôi.
Khi xuống bậc thang, Lý Minh Lan bị vấp, suýt nữa thì ngã.
Mạnh Trạch đang đi trên đường mòn bước nhanh đến.
Cô cúi đầu mới phát hiện dây giày thể thao của mình bị tuột, cô định cúi xuống.
Không ngờ, Mạnh Trạch nhanh hơn cô một bước, anh khuỵu gối xuống, hai tay khéo léo đan dây giày, giống như đang giúp cô khơi gợi lại thời gian đã qua.
Ngón chân của cô vểnh lên bên trong giày.
Lý Minh Lan tưởng mình đã quên lâu rồi, hồi cấp ba, anh đã quỳ xuống buộc dây giày cho Lý Nghi Gia như vậy.
Cô đưa tay túm tóc anh, giật thật mạnh.
Vì giật quá mạnh, nên trên tay lại nắm được một ít tóc.
Cô mở bàn tay ra.
Tóc rơi xuống từ lòng bàn tay.
Ký ức như bụi, có một sợi tóc dính trên đầu ngón tay cô, cô vẩy nhưng không rơi, bèn vuốt ve nhè nhẹ.
Cuối cùng cũng không còn nữa.
*
Sau khi Diêu Hi Tân lên hot search, lại không có tin tức gì nữa.
Lý Minh Lan không còn trốn trong phòng nữa, cô công khai quan sát “người tốt” mà Hùng Duyệt Hỉ nói.
Anh nhìn sang trái.
Mắt cô liếc sang trái.
Anh nhìn sang phải.
Mắt cô liếc đi chỗ khác, tóm lại là không thèm nhìn anh.
“Đừng ngoảnh đầu đi nữa.” Mạnh Trạch nhắc nhở một câu, ra ban công nghe điện thoại.
“Anh Mạnh.” Người gọi là người phụ trách nhóm dọn dẹp của biệt thự, “Sáng nay chúng tôi dọn dẹp thì phát hiện có một chiếc helicam bay phía trên sân, đậu ở đó khá lâu.”
“Có hành động khác không?”
Người phụ trách suy nghĩ một chút: “Bay một vòng phía trên biệt thự, còn lại thì không.”
“Gần đây tôi và cô Cao không ở nhà, các anh chú ý nhé.” Mạnh Trạch nghĩ, đến lúc phải nâng cấp hệ thống an ninh rồi.
“Vâng ạ.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");