Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mãi đến khi Tạ Sơn Hà xuất viện, Mạnh Trạch mới trở về miền Nam.
Sau khi nâng cấp hệ thống an ninh, cần phải quét hai dấu vân tay. Anh đến sớm hơn Cao Sơn Điệp, nên mở cửa giúp cô ấy.
Cao Sơn Điệp và Mạnh Trạch ở cùng nhau mấy năm rồi, vừa bước vào đã nhận ra tâm trạng anh không ổn, cô ấy hỏi: “Sao vậy?”
Mạnh Trạch có đôi lông mày sắc bén, nếu có uất khí, thì càng thêm sắc bén rực rỡ.
“Không sao.”
Mạnh Trạch cứ ở nhà, không đi đâu cả.
Cao Sơn Điệp khuyên anh đi dạo quanh khu rừng.
Anh không đi, hoặc là ra sân ngủ, hoặc là về phòng ngủ.
Sau khi Tạ Sơn Hà xuất viện, Mạnh Trạch cũng không đi thăm.
Lưu Thiên Cương về hưu nên có nhiều thời gian rảnh, hẹn Mạnh Trạch đi câu cá. Mạnh Trạch cũng không có hứng.
Anh lại đi tìm tin tức của Lý Minh Lan.
Cô không phải là người nổi tiếng, không có phóng viên theo dõi tung tích của cô.
Lần xuất hiện cuối cùng của cô là ở Paris, sau đó thì không biết đi đâu. Chuyện duy nhất được bàn tán là cô là bạn của Mike Sharp.
Mạnh Trạch đột nhiên nghĩ đến, liệu Lý Minh Lan có phải ra tòa cùng với tay đạo diễn khốn nạn đó không?
Trong số những người anh quen biết, có một người có quan hệ với Lý Minh Lan. Anh nhắn tin cho người đó.
Nhiếp ảnh gia nổi tiếng tính tình lầm lì này lại chủ động hỏi thăm như vậy khiến Đặng Linh Anh có cảm giác nực cười như Diêm Vương ngự giá.
Tuy nhiên, Mạnh Trạch chỉ xã giao vài câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: [Không biết tổng biên tập Đặng có thể liên lạc được với nhà thiết kế Lý Minh Lan không?]
Đặng Linh Anh vẫn chưa kịp gõ chữ.
Mạnh Trạch lại nói: [Một người bạn của tôi rất quan tâm đến thương hiệu của cô ấy, muốn hợp tác, có thể nhờ tổng biên Đặng làm mối không?]
Đặng Linh Anh: [Anh Mạnh khách sáo quá. Tôi cũng đã một thời gian không liên lạc với cô Lý Minh Lan rồi, để tôi hỏi cô ấy xem sao.]
Tuy nhiên, câu trả lời của Lý Minh Lan là: Tạm dừng tất cả công việc, có việc liên hệ trợ lý. Cô gửi danh thiếp của trợ lý qua.
Đặng Linh Anh nghĩ, Lý Minh Lan đã mang thai rồi, tất nhiên phải nghỉ ngơi.
Đặng Linh Anh: [Cô Lý Minh Lan có chuyện vui, tạm thời nghỉ ngơi.]
Lư Bành nhanh mồm nhanh miệng, tiết lộ tin Lý Minh Lan mang thai khi Mạnh Trạch cũng có mặt. Đặng Linh Anh không biết Mạnh Trạch có để tâm hay không, không thể nói thẳng là mang thai, nên nói là “chuyện vui”.
Mạnh Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai chữ “chuyện vui”.
Xúi quẩy.
Nhưng dưỡng thai thì tốt hơn ngồi tù.
Lý Minh Lan tội không đáng chết… không, cô chết là đáng đời.
Mạnh Trạch đóng tất cả các trang web lại, nhắn tin cho Lý Minh Lan.
[Lý Minh Lan, em đáng đời.]
[Lý Minh Lan, em tiêu rồi.]
Phần mềm gõ chữ tự động đặt “Lý Minh Lan” lên đầu.
Chỉ cần Mạnh Trạch mở hộp thoại, Lý Minh Lan sẽ luôn xuất hiện ở lựa chọn đầu tiên.
Nhìn thấy là khó chịu.
Vì vậy, Mạnh Trạch lại nhắn tin: “Em thật sự rất ngu ngốc.”
Không biết phần mềm gõ chữ có dữ liệu lớn như thế nào, điện thoại của Mạnh Trạch xuất hiện gợi ý về những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục học sinh Nhật Bản.
Lý Minh Lan căn bản chưa từng mặc đồng phục học sinh Nhật Bản, cô mặc đồng phục trường trung học Nham Nguy, quê mùa lắm. Màu xanh dương và trắng. Quần áo rộng thùng thình, tính cô lười biếng, chỉ thích ăn và ngủ.
Mạnh Trạch tắt hết những ảnh gái xinh mặc đồng phục học sinh Nhật Bản lại.
Cho đến khi một quảng cáo của một studio chụp ảnh hiện ra, cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh dương và trắng, rất giống với đồng phục trường trung học Nham Nguy trước kia.
Mạnh Trạch dường như đột nhiên tỉnh táo lại, anh nói: “Sơn Điệp, anh ra ngoài đi dạo.”
Cao Sơn Điệp cười: “Anh lại đi dạo rồi đấy, cứ đi dạo trong sân hoài, sống như người già ấy.”
*
Phong cách của studio ảnh không phải là không đứng đắn, nhưng có điều hơi khác lạ.
Tấm ảnh treo bên ngoài studio chính là ảnh cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh dương và trắng.
Cô gái này nhan sắc không bằng Lý Minh Lan, nhưng cô ấy trẻ trung, trông khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Lý Minh Lan già rồi. Ngay cả những người từng có tin đồn với Lý Minh Lan cũng đã quên cô và lần lượt xuất hiện những tin đồn mới. Những người tình mới của những nam diễn viên đều là những nữ diễn viên, người mẫu trẻ trung xinh đẹp.
Không ai nhớ đến Lý Minh Lan đã lớn tuổi cả. Tất nhiên là Mạnh Trạch cũng không ngoại lệ.
Khi Mạnh Trạch bước vào studio, những người ở trong đó thoáng sững sờ, tiếp theo là ồ lên, một lúc lâu sau mới gọi tên: “Mạnh Trạch!”
Mạnh Trạch hơi nhíu mày, không phản ứng.
Sài Tinh Tinh vén mái tóc lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt: “Mạnh Trạch, cậu không quên tôi chứ?”
“Sài Tinh Tinh.”
“Mạnh Trạch, mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Trước kia không có lính cứu hỏa cậu, ông chủ đều không đối phó nổi với khiếu nại của khách hàng.”
“Cậu ra ngoài làm riêng rồi à?”
“Đúng rồi.” Sài Tinh Tinh vỗ vỗ ghế sofa, “Lại đây, lại đây, ngồi đi. Cậu ăn mặc bảnh bao thế này, chắc là giàu sang phú quý rồi đúng không?”
Mạnh Trạch nhìn quanh một vòng, ngoài đồng phục học sinh màu xanh dương và trắng ở ngoài, không phát hiện ra gì mới: “Chỗ này cậu chụp gì vậy?”
“Chụp ảnh nghệ thuật cho khách hàng.”
“Chỉ chụp nữ thôi à?” Vì tất cả những ảnh được dán lên đều là ảnh nữ.
“Nam nữ đều có. Nhưng mà nam thì tầm thường hơn, tôi không thể nào tự làm hỏng thương hiệu của mình được.”
“Câu quảng cáo viết là ‘Ống kính thấu hiểu con người’.”
Sài Tinh Tinh sờ mũi: “Quảng cáo mà, có phần cường điệu.”
“Người trong áp phích là khách hàng hay là người mẫu cậu thuê?”
“Khách hàng. Nếu là người mẫu thì chắc chắn sẽ mặc đồng phục học sinh Nhật Bản.” Sài Tinh Tinh nói, “Cô ấy có tình cảm sâu sắc với trường cũ, nên mới mặc đồng phục học sinh bình thường để chụp. Nhưng hiệu quả rất đẹp, sau khi được cô ấy đồng ý, tôi mới làm quảng cáo.”
Từ ngày đó trở đi, Mạnh Trạch thường xuyên đến studio của Sài Tinh Tinh.
Sài Tinh Tinh nhận ra sở thích của Mạnh Trạch, vì vậy đã mời một vài người mẫu hợp tác, mặc đồng phục học sinh bình thường, để Mạnh Trạch chụp.
Thỉnh thoảng, anh cũng được đưa vào ống kính.
Anh so sánh ảnh chụp chung của mình và người mẫu với ảnh chụp chung của Lý Minh Lan và nam diễn viên.
Ảnh của cô đều được chụp tại các sự kiện, không thể nói về bố cục và ý cảnh.
Còn ảnh của anh lại là những tác phẩm có thể sánh ngang với ảnh bìa tạp chí.
Anh lại nói: “Lý Minh Lan, em thua rồi.”
Những tin nhắn WeChat đều kèm theo thông báo “Anh vẫn chưa phải là bạn của cô”.
*
Studio chụp ảnh ngày càng phát đạt. Đều là nhờ Mạnh Trạch.
Sài Tinh Tinh nói: “Mạnh Trạch, hay là cậu đến làm đối tác với tôi đi?”
Mạnh Trạch không có hứng thú.
Sài Tinh Tinh: “Tôi chỉ có hứng thú với mấy em nữ sinh thôi.”
Mạnh Trạch hỏi lại: “Ai lại không thích những cô gái trẻ đẹp chứ?”
Sài Tinh Tinh đăng một quảng cáo tuyển dụng, người người đua nhau đến phỏng vấn, nhưng Sài Tinh Tinh đều không hài lòng: “Những người này, trước hết là không qua được khâu thẩm mỹ. Mạnh Trạch, cậu có người nào giới thiệu cho tôi không?”
“Tôi không giao tiếp xã hội, không quen biết ai cả.”
“Có thời gian lại có tiền.” Sài Tinh Tinh định nói là người thắng cuộc trong cuộc đời, dừng lại một chút, “Thêm một người vợ tốt nữa là cậu chính là người thắng cuộc trong cuộc đời này.”
Mạnh Trạch nhếch mép cười: “Phụ nữ chỉ là gánh nặng thôi.”
Sài Tinh Tinh đột nhiên sững sờ: “Mạnh Trạch, cậu biết cười từ khi nào vậy?” Anh ta nhớ trước kia Mạnh Trạch luôn không cảm xúc.
“Ồ, gặp phải một tên điên.” Mạnh Trạch hờ hững nói.
*
Tên điên này đến thăm nhà vào ngày 31 tháng 12, lấy cớ là: “Năm mới”.
Từ khi bước vào cửa đến giờ anh ta cứ luôn miệng gọi “em gái Sơn Điệp”.
Mỗi lần Quan Dục đến đều thích đi qua cửa của studio, đi qua một vài phòng kỳ lạ.
Đi xong, Quan Dục quay đầu nhìn lại.
Mạnh Trạch căn bản không làm việc ở đây. Sảnh lớn của khu vực làm việc thỉnh thoảng dùng để tiếp khách, nhưng phòng chụp ảnh thì trống không.
Mạnh Trạch chủ yếu ở trong khu vực riêng tư.
Thấy Quan Dục đứng lại rất lâu.
Cao Sơn Điệp quay đầu lại: “Anh Quan, triển lãm tranh của anh thế nào rồi?”
“Kết thúc rồi.” Quan Dục cười, “Tiếc là em gái Sơn Điệp không tới.”
“Anh trai em bị thương ở chân, cần người chăm sóc.”
“Tình cảm gia đình, anh hiểu.” Hiểu thì hiểu, nhưng nụ cười của Quan Dục lại vô cùng lạnh lùng.
“Cậu không nghe ra à, Sơn Điệp chán cậu rồi.” Mạnh Trạch đi chân không, từ trong sân đi ra.
Quan Dục mặc áo len đen và áo khoác đỏ, còn Mạnh Trạch chỉ mặc áo sơ mi, dường như hai người ở hai mùa khác nhau.
“Em gái Sơn Điệp sẽ không đuổi tôi đi.” Quan Dục nhướn mày, “Cậu cũng vậy.”
Vì Quan Dục là bạn thân của Lôi Dư Âu.
Mạnh Trạch cầm một chiếc hộp giấy, thực sự không đuổi Quan Dục đi.
Quan Dục: “Lôi Dư Âu nói với tôi là đồng hồ đôi ngoài lần sản xuất đầu tiên, những chiếc sau đó dù vẫn là cậu ấy làm nhưng đều là hàng nhái cả.”
Mạnh Trạch cẩn thận mở lớp bao bì bên ngoài: “Ai có thể phát hiện ra là hàng nhái?”
“Chính Lôi Dư Âu.” Chỉ có người làm mới nghiên cứu kỹ từng centimet của chiếc đồng hồ.
“Vậy là hàng thật.”
Mạnh Trạch chưa từng thấy chiếc đồng hồ đôi dành cho nam trên tay bất kỳ người nào từng có tin đồn với Lý Minh Lan.
Những người đàn ông đó cứ thay đổi đồng hồ mỗi ngày. Chỉ có người đàn bà ngốc nghếch Lý Minh Lan đó mới đeo năm năm trời.
Những người đàn ông không trân trọng chiếc đồng hồ này.
Mạnh Trạch đeo chặt chiếc đồng hồ lên cổ tay mình, anh dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt đồng hồ. Anh cười khẽ: “Tối nay ở lại ăn cơm nhé.”
Quan Dục như thể gặp ma: “Cậu không định đầu độc tôi chứ?”
“Ăn hay không thì tùy.” Mạnh Trạch từ từ lên dây cót cho đồng hồ, “Cậu có thể về nhà ăn đi.”
Quan Dục cười vui vẻ: “Tôi không có tình thân quý giá. Chỉ có thể yêu đương chặt chém với cậu thôi.”
“Triển lãm tranh của cậu kết thúc rồi à?”
“Đúng rồi.”
“Thực sự có khán giả thưởng thức à?”
“Không nói đến trạng thái tinh thần của tôi, tài năng nghệ thuật của tôi thì ai cũng thấy rõ.” Quan Dục nói giọng chua chát, “Tiếc là không chờ được đại nhiếp ảnh gia Mạnh đến, tôi ức lắm.”
“Tôi đền cho cậu.”
Quan Dục nhìn chiếc đồng hồ trên tay Mạnh Trạch: “Mặt trời mọc đằng Tây rồi.”
“Bức tranh lần trước cậu muốn, tôi đã cho rồi.”
“Cậu lại chịu đem đồ quý của mình cho tôi à?”
“Tôi nhờ cậu trưng bày tranh. Nếu cậu làm mất thì lấy đầu ra mà đền tội.”
“Tình thế luân chuyển, sau mấy năm, bức tranh đó lại về tay tôi rồi.” Quan Dục cười, “Năm mới này thật đáng giá.”
*
Gia đình Tạ Sơn Hà về quê ăn Tết, trong biệt thự chỉ còn Mạnh Trạch và Cao Sơn Điệp.
Cao Sơn Điệp bắt đầu chuẩn bị không khí Tết từ kỳ nghỉ đông.
Trong sân thắp sáng từng chiếc đèn lồng đỏ nhỏ, câu đối và băng rôn ở cửa vẫn là bình an.
Thành phố cấm pháo hoa. Mạnh Trạch đã chuẩn bị pháo hoa điện tử để tạo không khí.
Bữa cơm đoàn viên của Mạnh Trạch và Cao Sơn Điệp là những đĩa thức ăn bên cạnh bếp nướng.
Những que xiên đặt trên lửa kêu xèo xèo, những miếng thịt ba chỉ mỏng manh nhảy múa trên lửa rồi co lại.
Vào dịp Tết, Mạnh Trạch nhận được rất ít tin nhắn chúc Tết từ bạn bè. Vương Huy, Hùng Duyệt Hỉ, Đỗ Nặc, ba người này đều sẽ gửi lời chúc Tết vào mỗi đêm Giao thừa.
Còn lại đều là tin nhắn chúc Tết nhóm của những người liên lạc công việc.
Năm nay có thêm một ngoại lệ, Mạnh Trạch có thêm một người bạn thời trung học.
Phùng Thiên Lãng: “Mạnh Trạch, chúc mừng năm mới.”
Mạnh Trạch: “Chúc mừng năm mới.”
Ngày tháng có ý nghĩa, nhưng cuộc sống thì không có ý nghĩa.
Đối với Mạnh Trạch, đêm Giao thừa chỉ là một ngày bình thường, không bình thường lại là ngày mùng Ba Tết. Chấn động này cũng đến từ Phùng Thiên Lãng.
Phùng Thiên Lãng: [Mạnh Trạch, cậu ăn Tết ở miền Bắc hay miền Nam?]
[Miền Nam.] Mới chỉ qua ba ngày, những chiếc đèn lồng trong sân dường như không còn sáng như ba ngày trước nữa. Mạnh Trạch châm một điếu thuốc.
Phùng Thiên Lãng: [Nam sinh lớp 12 chúng ta vẫn tổ chức họp mặt, mọi người đều nhắc đến cậu đấy.]
Mạnh Trạch: [Có những ai?]
Phùng Thiên Lãng: [Lớp trưởng, lớp phó, Đinh Chương, mấy người chúng tôi hẹn nhau đi chơi bóng.]
Chưa đợi Mạnh Trạch trả lời.
Phùng Thiên Lãng gửi tin nhắn thoại: “Hồ Hàn Nhiên cũng về rồi, thi đại học xong cậu ấy đi du học, mọi người cũng đã nhiều năm không gặp cậu ấy rồi. Hơn nữa, Hồ Hàn Nhiên còn mang đến tin tức của người đã mất tích từ lâu Lý Minh Lan đấy.”
Tro tàn thuốc lá của Mạnh Trạch rơi xuống màn hình điện thoại, anh dùng tay quệt đi, đầu ngón tay nóng ran. Anh nghe lại tin nhắn thoại của Phùng Thiên Lãng thêm một lần nữa.
Mạnh Trạch: [Ồ, cô ấy đang ở đâu?]
Phùng Thiên Lãng: [Cô ấy đang du lịch châu Âu, chắc sẽ về sau một thời gian nữa, cô ấy và Hồ Hàn Nhiên đã yêu nhau rồi. Hồ Hàn Nhiên nói bố mẹ cậu ấy rất muốn gặp Lý Minh Lan.]
Điếu thuốc của Mạnh Trạch rơi xuống.
Anh hoàn toàn không muốn nghe tin tức của Lý Minh Lan. Anh dùng tay dập tắt điếu thuốc, xoay một vòng, rồi quay người đi vào trong.
Lý Minh Lan không chọn được một người đàn ông khiến anh tâm phục khẩu phục.
Mạnh Trạch nắm chặt chiếc đồng hồ đôi trên cổ tay.
Muốn lấy người xấu xí sứt sẹo? Mơ đi.
Lý Minh Lan không về ăn Tết, sau Tết cũng không về. Cô vẫn không có tin tức gì.
Mạnh Trạch đang trong giai đoạn giảm thuốc, nhưng đã tăng liều lượng thuốc trở lại.
Mạnh Trạch quen biết một nhiếp ảnh gia trong triển lãm ảnh của Ngô Lâm Viễn, tên là Trương Mạnh Nghĩa.
Trương Mạnh Nghĩa nói, anh ấy là fan của Mạnh Trạch, luôn bắt chước cách chụp ảnh của Mạnh Trạch. Anh ấy cho Mạnh Trạch xem tác phẩm của mình. Điều thú vị là, anh ấy cũng bắt chước chụp ảnh đồng phục học sinh màu xanh dương và trắng.
Đúng lúc Sài Tinh Tinh cứ kêu ca mãi là không tuyển được người phù hợp. Mạnh Trạch liền giới thiệu Trương Mạnh Nghĩa cho Sài Tinh Tinh.
Sài Tinh Tinh đã có bạn gái, đang trong giai đoạn mặn nồng.
Sài Tinh Tinh hỏi: “Mạnh Trạch, cậu có người yêu chưa?”
“Chưa.” Mạnh Trạch cúi đầu chọn ảnh những cô gái mặc đồng phục học sinh.
“Có khuôn mặt dễ gặp được người yêu, mà lại cô đơn một mình.”
Mạnh Trạch sờ chiếc đồng hồ trên tay: “Tôi chỉ thích nữ sinh trung học, nhưng mà phạm pháp.”
Sài Tinh Tinh chuẩn bị sẵn đồng phục học sinh của một vài trường trung học hiện nay trong studio của mình, để thỏa mãn sở thích kỳ lạ của Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch không phải là không gặp được người yêu.
Cô người mẫu áo sơ mi trắng trong tạp chí năm đó nhỏ hơn Mạnh Trạch hai tuổi, cũng đã hơn ba mươi rồi. Làm việc trong ngành nhiều năm như vậy, cô ấy muốn tìm một chỗ dựa.
Cô ấy quen Mạnh Trạch khi làm việc chụp ảnh ở Hồng Kông, lúc này có việc phải đến Trung Quốc, cô ấy đã liên lạc với Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch như thể muốn tìm niềm vui cho bản thân, nói với Cao Sơn Điệp: “Anh sẵn sàng đón nhận một cuộc tình lãng mạn.”
Cao Sơn Điệp giơ ngón tay lên: “Để em đếm xem, có bao nhiêu người để ý đến chuyện hôn nhân của anh, anh trai em, cảnh sát Lưu, và em. Anh trai em bực mình nói, thà anh là một gã trai hư còn hơn.”
“Từ khi nào mà anh Tạ lại suy đồi đạo đức đến vậy?”
“Lần trước ở bệnh viện đau quá, nên nói năng lung tung.”
Mạnh Trạch định đi gặp cô người mẫu áo sơ mi trắng trong tạp chí xem sao, có phải cũng ngốc nghếch như Lý Minh Lan không.
Địa điểm gặp gỡ là ở khách sạn suối nước nóng.
Cô người mẫu áo sơ mi trắng hiểu ý, cười dịu dàng với Mạnh Trạch: “Làm phiền anh Mạnh rồi.”
Thái độ gặp dịp thì chơi, Mạnh Trạch sao lại không hiểu. Cô người mẫu áo sơ mi trắng mặc một chiếc váy dài màu đỏ, khi bước lên bậc thang, vạt váy quét đất. Anh cúi người, giúp cô ấy kéo váy lên.
Cô người mẫu áo sơ mi trắng ngạc nhiên, ánh mắt như gợn sóng: “Cảm ơn anh Mạnh.”
Lần gặp trước, Mạnh Trạch không phải là một người đàn ông lịch thiệp.
Cô người mẫu áo sơ mi trắng nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhưng lại cho cô ấy cảm giác hoang vu như chưa từng trải sự đời. Anh rất trẻ trung, cô ấy nghi ngờ việc anh chăm sóc da mặt không thua kém gì phụ nữ.
Đợi anh ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ấy, là sự quan sát đầy ý nghĩa.
Cô người mẫu áo sơ mi trắng vẫn tự nhiên.
Đèn trong phòng VIP mờ ảo, càng làm tăng thêm vẻ mờ ám cho đôi nam nữ này.
Ai đã phá vỡ tầm nhìn giao thoa giữa hai người? Là một nhân viên phục vụ.
Khi rót rượu, không biết là do chân trượt, hay tay trượt, nhân viên phục vụ không may làm đổ ly rượu.
Rượu đổ lên áo sơ mi trắng của Mạnh Trạch.
Ngay lập tức, những bọt bong bóng hoa hồng đang bay lơ lửng trong không trung bị phá vỡ.
“Xin lỗi.” Mạnh Trạch đi vào nhà vệ sinh.
Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã biết, góc nghiêng nào đó của khuôn mặt cô người mẫu áo sơ mi trắng, dưới hiệu ứng của ánh sáng và bóng tối, có chút thần thái của Lý Minh Lan.
Chỉ là thần thái thôi.
Sự ngốc nghếch của Lý Minh Lan thì không ai có thể thay thế được.
Anh lau sạch vết rượu, đi ra ngoài, rẽ qua góc cua, nói với cô người mẫu áo sơ mi trắng rằng có việc đột xuất, thanh toán giúp cô ấy, rồi chúc cô ấy ăn ngon miệng.
Anh rời đi.
Lúc này có một người khác cũng đi vào nhà vệ sinh.
Đó là Lý Thâm.
*
Hôm nay là sinh nhật của Lý Húc Bân, cả gia đình ba người đến ăn mừng.
Vừa ăn bánh kem xong, điện thoại của Lý Thâm reo lên, cậu định ra ngoài nghe máy.
Lúc này, nhân viên phục vụ rót rượu cho Vu Ly xong, không biết Lý Thâm định đi ra ngoài, nên lùi lại một bước, khi quay người lại thì đúng lúc va phải Lý Thâm.
Rượu mạnh trong bình đổ lên vai Lý Thâm, chưa hết, tay trái của Lý Thâm quệt phải chiếc bánh kem mà cậu đã ăn một miếng, kem bị đổ lệch sang một bên, dính vào quần cậu.
phục vụ giật mình: “Xin lỗi.” Cậu ta lấy khăn giấy ra lau.
Lý Thâm né tránh: “Tôi tự lau được.”
Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Quản lý nhà hàng vội vã đến xin lỗi.
Phần nói chuyện xã giao do vợ chồng nhà họ Lý đảm nhiệm. Lý Thâm đi vào nhà vệ sinh, kem dính rít, lau không sạch.
Phần sau của buổi tối ở khách sạn suối nước nóng không liên quan đến Lý Thâm.
Cậu nói với bố mẹ một tiếng, định về nhà.
Khi ra ngoài, lại nghe thấy nhân viên phục vụ lúc nãy nói: “Tối nay tôi làm đổ rượu lên hai vị khách, cả tháng lương coi như bỏ đi rồi. Điều kỳ lạ hơn là, hai vị khách này trông rất giống nhau.”
Lý Thâm có một trực giác kỳ lạ, người mà phục vụ nói đến chính là “anh ta” – người mà Lý Minh Lan gọi là “người đó”.
Một xúc cảm không lý trí trỗi dậy, Lý Thâm muốn đi xem thử người đàn ông rực rỡ nhất trên đời mà Lý Minh Lan nói đến trông như thế nào.
Lý Thâm kéo khóa áo khoác, dựng cổ áo lên, che đi nửa khuôn mặt của mình.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi.
Nhưng nếu bị bắt gặp, lại hơi mạo hiểm.
Chân cậu không hề do dự. Cậu đi ra ngoài, đi vòng quanh một lúc, thậm chí còn chạy đến công viên. Cậu ngồi trên ghế đá tối mịt, quan sát những vị khách đi lại trong nhà hàng.
Từng vị khách rời đi, bãi đậu xe ngày càng trống vắng.
Lý Thâm không nhìn thấy người đó.
*
Xuân đi hè đến.
Lý Minh Lan cứ như người mất tích. Cô không về để gặp bố mẹ Hồ Hàn Nhiên như Phùng Thiên Lãng nói.
Hôm nay, Trương Mạnh Nghĩa dẫn một người đến.
Người đàn ông tên là Tiêu Hưng Phi này có vẻ ngoài lố bịch, vừa bước vào đã dán mắt vào Cao Sơn Điệp không rời.
Mạnh Trạch không có ý định kết giao, liền đuổi khách.
Tiêu Hưng Phi đã tìm hiểu sở thích của Mạnh Trạch, dẫn một cô gái mặc đồng phục học sinh đến.
Người đó là nữ sinh thực sự.
Dù bản thân Mạnh Trạch cũng được coi là trung niên rồi, anh cũng không thích người trung niên. Nhưng anh càng không thích những nữ sinh trang điểm đậm.
Việc Tiêu Hưng Phi chiều theo sở thích lại hoàn toàn sai lầm.
Mạnh Trạch chán nản. Nếu không phải Cao Sơn Điệp bảo anh ra ngoài nhiều hơn, anh căn bản không thèm ra ngoài.
Cho đến khi, nữ sinh làm rơi bánh tuyết mị nương lên đồng phục. Mạnh Trạch phát hiện ra, đây là đồng phục của trường trung học Nham Nguy, chỉ là thay đổi từ màu xanh dương và trắng sang màu xanh đậm và màu be.
Trước kia Lý Minh Lan thích mặc đồ màu đỏ và xanh lá cây, nếu mặc đồ màu xanh đậm, chắc chắn cũng sẽ thu hút rất nhiều người.
Mạnh Trạch hơi ngồi thẳng người lên, nói chuyện với Tiêu Hưng Phi vài câu bâng quơ.
Sau ba chén rượu, Tiêu Hưng Phi đột nhiên hỏi: “Anh Mạnh có anh em trai không?”
Mạnh Trạch nâng ly rượu lên: “Sao lại hỏi vậy?”
“Tôi thấy một cậu thanh niên trông rất giống anh Mạnh. Nhưng mà cậu ấy là học sinh trung học.” Tiêu Hưng Phi dừng lại một chút, “Có lẽ là trùng hợp thôi. Trùng hợp thôi, hahaha.”
Mạnh Trạch bâng quơ hỏi: “Là người nào vậy?”
“Là bạn học của em gái tôi.”
“Thật là trùng hợp.” Thái độ của Mạnh Trạch rất qua loa.
Tiêu Hưng Phi tự rót rượu cho Mạnh Trạch: “Anh Mạnh, triển lãm ảnh tháng sau anh có tham gia không?”
Mạnh Trạch: “Không tham gia.”
Tiêu Hưng Phi lại nịnh bợ: “Anh Mạnh, dáng vẻ của anh quả thực là phong cách của một sao hạng A.”
Những lời nịnh bợ nhạt nhẽo. Mạnh Trạch giơ tay lấy điện thoại.
Tiêu Hưng Phi bị một luồng ánh sáng làm cho chói mắt: “Chiếc đồng hồ này cũng là một tác phẩm nghệ thuật đấy.”
“Cái này à?” Ngón tay của Mạnh Trạch chạm vào mặt đồng hồ, cười khẽ nói: “Đây là đồng hồ đôi.”
Đã đến giờ chụp ảnh, Đinh Tình đi trước.
Không có hứng thú với Tiêu Hưng Phi, Mạnh Trạch cũng định đi.
“Đợi đã.” Tiêu Hưng Phi đột nhiên lấy ra một bức ảnh, “Sau khi gặp anh Mạnh, tôi lại thấy cậu thanh niên này cũng khá ưa nhìn. Trước kia… tôi ghét nhất những người đàn ông đẹp trai, đàn ông sao lại có thể dựa vào mặt mũi để kiếm cơm được chứ?”
Mạnh Trạch nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Lý Thâm, lông mày của thiếu niên rất giống anh. Nhưng đôi môi không lạnh lùng như anh. Anh đột nhiên thấy lạnh cả người, tay trái hơi run.
Tiêu Hưng Phi khô miệng khát nước, uống rượu như uống nước, mãi không nghe thấy hồi đáp, anh ta đặt chai rượu xuống. “Anh Mạnh?”
Mạnh Trạch từ từ buông tay trái xuống, giấu dưới gầm bàn: “Người mà anh Tiêu nói đến là ai vậy?”
“Là bạn học của em gái tôi đó.” Tiêu Hưng Phi say khướt, nói năng linh tinh, “Là người của studio chúng tôi, tên là Tiểu Lý.”
Mạnh Trạch khẽ hỏi: “Lý?”
“Đúng rồi.” Tiêu Hưng Phi phun ra hơi rượu, “Lý gồm bộ mộc và bộ tử.”
Đầu ngón tay của Mạnh Trạch càng run hơn.
“Anh Mạnh?”
Tiêu Hưng Phi gọi thêm lần nữa, nhưng Mạnh Trạch đã không còn nghe thấy gì nữa rồi.
Phản ứng đầu tiên của anh là há miệng gọi “Sơn Điệp”, xung quanh anh toàn là người lạ.
Miệng Tiêu Hưng Phi cứ mở ra đóng lại, không biết đang nói linh tinh gì nữa.
Mạnh Trạch dựa người vào lưng ghế, đứng dậy, anh cũng không biết mình đã nói gì với Tiêu Hưng Phi. Trước khi đi, Mạnh Trạch cứ nhìn chằm chằm vào ảnh “Tiểu Lý”.
Nửa trên khuôn mặt giống anh, nửa dưới khuôn mặt giống Lý Minh Lan.
Anh mồ hôi nhễ nhại, bước ra khỏi nhà hàng, đến ven đường, dường như mất hết sức lực, đột nhiên ngồi sụp xuống trên bậc đá.
Anh lấy điện thoại ra.
Không cầm chắc, điện thoại rơi xuống đất, nứt một đường. Anh nhìn thấy khuôn mặt của mình bị chia thành hai bên bởi vết nứt trên màn hình.
Bên trái như đang cười.
Góc miệng bên phải thì hướng xuống.
Gia đình nhà họ Lý chắc chắn sẽ không để Lý Minh Lan sinh con, Mạnh Trạch gần như chắc chắn, anh không biết đứa bé này được sinh ra như thế nào.
Nếu bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ nghĩ ra được.
Khi không nghĩ ra được, điều duy nhất chắc chắn là Lý Minh Lan là kẻ nói dối.
Một tiếng sau, Cao Sơn Điệp lái xe đến.
Thấy cả khuôn mặt anh đều vùi vào đầu gối, cô ấy gọi: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.”
Hai tiếng gọi liên tiếp như một tiếng chuông đánh thức Mạnh Trạch, anh nắm lấy tay cô ấy: “Sơn Điệp, Sơn Điệp.”
“Em đây.” Cô ấy không đỡ được anh dậy, đành cúi người xuống, “Mạnh Trạch, em đây.”
“Anh có con rồi.” Anh tưởng mình có thể hét lên sự thật này một cách mạnh mẽ, nhưng giọng nói lại yếu ớt.
Cao Sơn Điệp nghe không rõ, lại đến gần: “Gì cơ?”
Anh thì thầm vào tai cô ấy: “Anh có con rồi.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");