Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Dương Lăng Thiên nhìn viên đan dược trong tay nữ tử, không hề do dự cầm lên ăn vào, đan dược vừa vào miệng liền hóa thành một dòng nước chảy xuống yết hầu.
Giờ khắc này, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Âu Dương Lăng Thiên.
Nếu nàng thật sự là gian tế của gia tộc khác vọng tưởng muốn mưu hại tính mạng của gia chủ, bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bắt nàng!
Đột nhiên, trên dung nhan tái nhợt của Âu Dương Lăng Thiên xẹt qua một tia đỏ như máu, hắn há miệng phun ra một ngụm máu đen nhánh, tỏa ra mùi tanh hôi.
"Phụ thân!"
Âu Dương Vân Cẩm vội vàng tiến lên đỡ lấy Âu Dương Lăng Thiên, ánh mắt có chút lo lắng. Không đợi hắn mở miệng, phía sau đã truyền đến một tiếng thét phẫn nộ: "Ta đã sớm nói nữ nhân này không có ý tốt, vọng tưởng muốn lấy mạng phụ thân, người tới, nhanh bắt lấy nữ nhân này cho bổn thiếu gia!"
Âu Dương Vân Thư chỉ vào Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng phân phó.
Những người khác thấy thế liền bao vây nữ tử, nhưng mà nàng lại thờ ơ, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Dừng tay!" Một thanh âm phẫn nộ chợt vang lên, ngăn cản hành động của mọi người.
Âu Dương Lăng Thiên xuyên qua đám người, không thèm để ý ánh mắt Âu Dương Vân Thư, trực tiếp đi về phía Mộ Như Nguyệt, cúi gập người, cảm kích nói: "Mộ cô nương, đa tạ ngươi trị hết ngoan tật nhiều năm cho ta, ta cũng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, từ nay về sau, Âu Dương gia nguyện trung thành với ngươi!"
"Phụ thân?" Âu Dương Vân Thư sửng sốt.
Nha đầu thúi kia thật sự chữa hết bệnh cho phụ thân? Sao nàng có thể có năng lực này? Phải biết rằng, vị thủ tịch đan dược sư của Đông Phương gia kia cũng chưa chắc đã có năng lực như vậy.
Đặc biệt là phụ thân còn muốn Âu Dương gia nguyện trung thành với nàng!
Tâm tư Âu Dương Vân Thư bách chuyển, hít sâu một hơi nói: "Phụ thân, cho dù nữ nhân này cứu ngươi nhưng ngươi cũng không thể bán đứng gia tộc a, ai biết nàng là người thế nào, lỡ như nàng đẩy gia tộc vào vực sâu, đến lúc đó ngươi làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông Âu Dương gia?"
"Câm miệng!" Âu Dương Lăng Thiên nhanh chóng ngắt lời hắn, "Đây là quyết định của ta, bất kì ai cũng không được có dị nghị gì, nếu không, kết cục của Âu Dương Đơn chính là kết cục của kẻ đó."
Nghe vậy, Âu Dương Vân Thư dù bất mãn cũng chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng càng làm hắn khó chịu chính là, phụ thân vì một người ngoài mà muốn trục xuất hắn khỏi gia tộc!
Xem ra phụ thân ngày càng hồ đồ!
Hắn tuyệt đối sẽ không để Âu Dương gia rơi vào tay người ngoài.
"Gia chủ, không tốt", một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó mọi người nhìn thấy một hạ nhân vội vã chạy vào, thở hổn hển nói, "Người Đông Phương gia tới."
"Đông Phương gia?" ánh mắt Âu Dương Lăng Thiên trầm xuống, "Xem ra Đông Phương gia này tới cũng thật nhanh, Đông Phương Tuấn xảy ra chuyện ở Âu Dương Thành, người đầu tiên hắn nghi ngờ là Âu Dương gia chúng ta! Bất quá chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với Đông Phương gia, cho nên cứ mời bọn họ vào đây đi."
"Vâng, gia chủ!" Hạ nhân cung kính đáp, rồi lui ra.
Một lúc sau, một thân ảnh cao lớn lọt vào tầm mắt mọi người, toàn thân hắn mang khí thế sắc bén.
Nam nhân này khoảng chừng 50 tuổi, nét mặt có chút tương tự Đông Phương Tuấn, thân hình cao lớn uy mãnh, khiến người đối diện hắn có cảm giác áp bách.
Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt, đảo qua nam nhân kia một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.