Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âu Dương Vân Cẩm khẽ nheo mắt: "Đông Phương Lượng, phụ thân của Đông Phương Tuấn, cũng chính là gia chủ Đông Phương gia, Đông Phương Lượng này tương đối háo sắc, có vô số tiểu thiếp, nhi nữ cũng không đếm xuể, nhưng Đông Phương Tuấn là người được lòng hắn nhất, cho nên lần này hắn tự mình tìm tới cửa muốn đòi công đạo cho nhi tử."
Đối với lai lịch của Đông Phương Lượng, không ai biết rõ ràng lắm, tất nhiên cũng biết hắn nhất định không có ý tốt.
"Âu Dương gia chủ, nói vậy, ngươi đã biết rõ mục đích hôm nay ta tới!" Sắc mặt Đông Phương Lượng âm trầm, khi nhìn thấy tình huống của Âu Dương Lăng Thiên, hắn nhíu mày.
Không thể nào!
Rõ ràng lão nhân này năm đó bị phụ thân đánh trọng thương, dù không chết cũng sẽ không sống tốt, tại sao hiện tại nhìn hắn giống như căn bản không bị thương gì?
"Đông Phương gia chủ ngoại trừ đến đòi công đạo cho Đông Phương thiếu chủ thì còn có chuyện gì?" Âu Dương Lăng Thiên cũng không phủ nhận, nếu nói không biết cũng quá dối trá đi, "Bất quá, Âu Dương gia quả thật không biết, Đông Phương gia hẳn là nên tìm hung thủ chân chính!"
"Hừ!" Đông Phương Lượng hừ lạnh một tiếng, "Ở nơi này, ai dám can đảm đụng đến người Đông Phương gia, trừ người Âu Dương gia các ngươi thì còn ai vào đây? Chẳng những đánh con ta trọng thương, còn làm hắn đoạn tử tuyệt tôn! Hành vi tàn nhẫn độc ác như thế, ta nhất định không bỏ qua!"
"Đông Phương gia chủ, ngươi cho rằng Âu Dương gia chúng ta ngu ngốc đến mức đó sao? Động thủ với thiếu chủ Đông Phương gia ngay trên địa bàn Âu Dương gia? Dù muốn động thủ cũng tuyệt đối không ở trong Âu Dương thành, chắc chắn có người muốn hãm hại Âu Dương gia, khơi mào tranh chấp giữa hai gia tộc."
Âu Dương Lăng Thiên cười nhạt.
Hắn quả thật không biết là ai ra tay, nếu như biết, hắn nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ một phen.
Tiểu tử thúi của Đông Phương gia kia cuối cùng cũng bị phế đi, làm sao hắn có thể không thoải mái? Kẻ địch của kẻ địch là bằng hữu, cho nên hắn cũng muốn biết rốt cuộc là ai làm.
Nghe vậy, Đông Phương Lượng trầm ngâm.
Lời của Âu Dương Lăng Thiên không phải không có đạo lý, dù Âu Dương gia muốn đả thương con hắn cũng không ngu ngốc ra tay trên địa bàn Âu Dương gia. Như vậy khác nào nói thẳng với Đông Phương gia, nhi tử nhà ngươi chính là do ta đánh.
Lúc đầu, hắn cũng vì tranh phong với Âu Dương gia nên mới hoài nghi Âu Dương gia.
Nhưng ngoài Âu Dương gia, còn ai có thể làm chuyện này?
Nam Cung gia? Hay là Điền gia?
Nam Cung gia là đối tượng liên hôn với Đông Phương gia, nếu bọn họ làm như thế cũng sẽ tổn thương tình cảm của Tuấn Nhi và Nam Cung Tử Lan, cho nên tuyệt đối không thể là Nam Cung gia.
Nói vậy, chỉ còn một khả năng, chính là Điền gia!
Đúng vậy, nhất định là Điền gia làm!
Điền gia muốn khơi mào chiến tranh giữa Đông Phương gia và Âu Dương gia, chờ hai bên lưỡng bại câu thương, sau đó ngồi ngư ông đắc lợi, chiếm được thế thượng phong.
Nghĩ đến đây Đông Phương Lượng toát mồ hôi lạnh.
Thật đáng sợ! Điền gia luôn luôn không để ý đến tranh chấp giữa các gia tộc, vậy mà lại có ý tưởng đáng sợ như vậy, hắn còn suýt chút nữa mắc mưu.
"Âu Dương gia chủ, là ta quá mức xúc động", Đông Phương Lượng ôm quyền, áy náy nói, "Ta xin lỗi vì hành vi của mình hôm nay, hiện tại ta có việc phải cáo từ trước, hôm khác lại đến bái phỏng!"
Dứt lời, hắn xoay người đi ra cửa.
Nhìn thân ảnh Đông Phương Lượng đi xa, Âu Dương Lăng Thiên nhịn không được cong khóe môi, cười nhạt nói: "Đông Phương gia hoài nghi Điền gia, kế tiếp có trò hay để xem rồi."