Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Là thế này", đáy mắt Âu Dương Vân Cẩm xẹt qua tia sáng khác thường, "Mấy ngày nữa sẽ đến đại hội tứ đại gia tộc."
"Đại hội tứ đại gia tộc?"
"Đúng vậy, mục đích của đại hội này là lựa chọn ra người dẫn dắt bốn gia tộc, cho dù tứ đại gia tộc không hòa hợp, nhưng nếu có ngoại lực xâm phạm thì còn có một người dẫn dắt liên hợp thế lực cùng nhau đối kháng kẻ địch, trước đây, người dẫn dắt đều là người của Đông Phương gia, cho nên..."
"Cho nên ngươi muốn nhân cơ hội này trở thành người dẫn dắt?"
Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, ngữ khí đạm mạc như gió.
Âu Dương Vân Cẩm mỉm cười: "Ngươi nói rất đúng, đây là một cơ hội để Âu Dương gia đứng đầu tứ đại gia tộc, ta không thể bỏ qua, nhưng nếu Mộ cô nương muốn thu phục tứ đại gia tộc, như vậy còn chưa đủ, dù sao mấy năm trước đều là Đông Phương gia đứng đầu nhưng tứ đại gia tộc vẫn không ngừng tranh chấp, chỉ có cách khiến Nam Cung gia và Điền gia đều thần phục ngươi thì mới có thể thành công."
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói: "Ta đã biết, khi nào đại hội tứ đại gia tộc sẽ tổ chức?"
"Nửa năm sau, tổ chức ở Đông Phương gia."
"Tốt." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, "Âu Dương thiếu chủ, ta phải rời khỏi Âu Dương gia một thời gian, nửa năm sau, ta sẽ trực tiếp đến đó."
Âu Dương Vân Cẩm hơi sửng sốt, nhưng cũng không nói thêm gì: "Lúc đó, ta sẽ ở Đông Phương gia chờ ngươi."
Nhìn Âu Dương Vân Cẩm lần cuối, Mộ Như Nguyệt không nói gì nữa, xoay người đi ra cửa.
Nàng ngửa đầu duỗi cái eo lười, cười nhạt nói: "Vô Trần, mấy hôm trước Mặc Khê nói cho ta biết, gia gia hắn muốn gặp ta, cho nên ta muốn đi sơn mạch ma thú một chuyến."
Từ khi lập khế ước với Mặc Khê, sơn mạch ma thú đã cảm nhận được quan hệ khế ước của hai người, hiện tại còn thời gian nửa năm, đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội này đến sơn mạch ma thú một chuyến."
Dạ Vô Trần dời mắt về phía nữ tử bên cạnh, dung nhan dưới mặt nạ bạc nở nụ cười dịu dàng: "Ta đi cùng nàng."
Sơn mạch ma thú quá nguy hiểm, sao hắn có thể để nàng đi một mình được?
Mộ Như Nguyệt lập tức đồng ý, nàng biết hiện tại Dạ Vô Trần sẽ không cho nàng đi sơn mạch ma thú một mình.
"Đi thôi, nửa năm sau chúng ta phải đến Đông Phương gia dự đại hội, thời gian cấp bách, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi..."
Sơn mạch ma thú nằm phía đông Vô giới, nơi này ma thú tung hoành, nguy hiểm hơn nhiều so với những nơi khác ở Vô giới, loáng thoáng có thể cảm nhận được hơi thở cường đại ở nơi này.
Lúc này, trên sơn mạch ma thú có ba người đang đi.
Trong đó có một bạch y nữ tử dung mạo tuyệt mỹ khuynh thành, trên môi là nụ cười nhàn nhạt. Nam nhân bên cạnh một thân trường bào màu tím, đeo mặt nạ bạc, ánh nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống thân hình thon dài của nam nhân. Nam nhân này có một đôi mắt tím tà mị, đẹp đến mức khiến người ta không thể không chìm đắm. Cuối cùng là một thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu.
Thiếu niên một thân cẩm y hoa phục, làn da trắng nõn, môi hồng phấn khẽ nhếch, đôi mắt đen sáng ngời, lóa mắt như sao đêm.
Có lẽ vì về đến nhà mình, nụ cười đáng yêu luôn trường trực trên môi.
Nhưng khiến người ta kì quái chính là, ba người này đi một đường thông thuận, không có bất kì ma thú nào gây phiền toái cho bọn họ....