Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tử Lan", Nam Cung Thần hơi lo lắng nhìn muội muội mình, khẽ cau mày, giữ chặt tay nàng kéo về phía sau mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tuấn, "Đông Phương Tuấn, đừng quấn lấy muội muội ta nữa, những việc mấy năm nay ngươi đã làm, Nam Cung gia chúng ta đều đã biết rõ ràng, Tử Lan cần một nam nhân thật lòng yêu thương nàng, nam nhân đó tuyệt đối không phải ngươi!"
Thấy Đông Phương Tuấn còn muốn nói gì đó, trong đám người đã truyền ra một thanh âm nhạo báng: "Ta đã sớm nói mà, Đông Phương gia không có một người nào tốt, Đông Phương Anh bá đạo kiêu căng, còn có Đông Phương Tuấn rõ ràng là thái giám mà còn lừa gạt nữ nhân, chậc chậc, không ngờ hắn lại bị người ta phế, không biết ai làm chuyện tốt như vậy, ta nhất định phải hảo hảo cảm tạ người đó!"
Cố Oanh Oanh cười khẽ, nói.
Đúng lúc này, Đông Phương Tuấn bỗng nhiên bộc phát sát khí mãnh liệt, toàn thân như một thanh kiếm sắc bén lao về phía Cố Oanh Oanh.
"Tiện nhân, ta ra nông nỗi này đều là do Điền gia các ngươi hãm hại, một khi đã như vậy ta sẽ đồng vu quy tận với các ngươi, tất cả chết hết đi cho ta!"
"Oanh Oanh, cẩn thận!" Sắc mặt Điền Phi trầm xuống, kéo Cố Oanh Oanh vào trong ngực mình, hơi nâng tay lên, trong tay xuất hiện một đạo kiếm quang, nhắm thẳng về phía ngực Đông Phương Tuấn.
Đông Phương Tuấn quá phẫn nộ, bất chấp tất cả, thân thể chợt lóe né tránh công kích của đối phương, sau đó tiếp tục lao về phía hai người Điền Phi và Cố Oanh Oanh...
Nếu không phải vì Điền gia, sao hắn phải đoạn tử tuyệt tôn?
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai gia hỏa đáng chết này!
Phanh!
Hai lực lượng va chạm nhau trong không trung, Đông Phương Tuấn lui về phía sau mấy bước mới dừng lại được, còn Điền Phi cũng lui về sau vài bước, khóe môi tràn ra vết máu.
"Phu quân!" Cố Oanh Oanh biến sắc, lo lắng hỏi, "Phu quân, chàng không sao chứ?"
Điền Phi lắc lắc đầu, lau vết máu ở khóe môi, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, phu quân của nàng không dễ chết như vậy, nhưng thật ra Đông Phương Tuấn bị thương không nhẹ, một chưởng của ta vừa rồi dùng toàn bộ lực lượng..."
Cố Oanh Oanh cắn chặt môi, không rên tiếng nào.
Vừa rồi nếu nàng không mở miệng vũ nhục Đông Phương Tuấn, có lẽ phu quân cũng sẽ không bị thương, chẳng qua, nghĩ đến những chuyện Đông Phương gia làm với Điền gia trong nửa năm nay, nàng liền tức không chịu được...
"Điền công tử, ngươi có ý gì?" Đông Phương Lượng dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Đông Phương Tuấn, sau đó âm trầm nói, "Không biết Đông Phương gia chúng ta đắc tội Điền gia các ngươi lúc nào, ngươi lại ra tay đả thương con ta!"
Điền Phi cười lạnh: "Đông Phương gia chủ, có phải ngươi nhìn lầm hay không? Vừa rồi là Đông Phương Tuấn ra tay với thê tử của ta trước, chẳng lẽ ta phải đứng yên chờ hắn giết thê tử ta mà không phản kháng? Bây giờ ta đã biết cái tính cách bá đạo của Đông Phương Anh vì sao mà có, thì ra là di truyền của Đông Phương gia."
Một câu này khiến trong lòng Đông Phương Lượng cuồng nộ, nhưng hắn cũng biết bên mình đuối lý trước, cho nên chỉ có thể đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn dung nhan ôn hòa tuấn mỹ của đối phương.
"Tuấn Nhi, lui xuống đi!"
Ánh mắt Đông Phương Lượng trầm xuống, lạnh giọng quát.
"Phụ thân...." Đông Phương Tuấn vừa mới bò dậy liền nghe phụ thân mình nói vậy, trong lòng bất giác run lên, không cam lòng kêu.
"Ngươi còn muốn mất mặt tới khi nào?" Đông Phương Lượng lạnh lẽo liếc hắn một cái, "Lập tức cút xuống cho ta! Đừng ở đây làm Đông Phương gia mất mặt xấu hổ!"